Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung


Các đại thần cũng không phải là kẻ ng ốc, rõ ràng Hoài Viễn Hầu đang chột dạ nên mới thể hiện hai bộ mặt hoàn toàn trái ngược như vậy.

Quả nhiên ngay sau đó, những lời Đường Thi nói đã chứng thực suy đoán của bọn họ.

【À, tìm thấy rồi, hóa ra người đứng sau sòng bạc Trường Nhạc lớn nhất Kinh Thành là phủ Hoài Viễn Hầu.



【 Phủ Hoài Viễn Hầu cũng có bản lĩnh lắm đấy, ông ta lặng lẽ tặng cổ phần cho những nhà quyền quý có thế lực nhất ở Kinh Thành, tạo thành một mạng lưới quan hệ dày đặc.

Thảo nào ngay cả hậu duệ của những quý tộc suy tàn như phủ Hồng Quốc Công, cũng không thoát khỏi số phận bị l ừ a.



【 Triều đình ngốc thật đấy, tại sao lại không đánh thuế thật nặng đối với loại ngành nghề kinh doanh không cần bỏ vốn lại kiếm được vạn lời như sòng bạc chứ? Dù không thu thuế, thì cũng nên bán giấy phép kinh doanh cho các sòng bạc chứ, ít ra còn có thể được chia một phần lợi nhuận.

Nếu không làm như vậy thì tất cả tiền bạc đều sẽ rơi vào tay các gia tộc lớn này, còn triều đình thì chẳng húp được tí cơm thừa canh cặn nào.

Hoàng Đế không biết tận dụng thời cơ để kiếm tiền như thế, thảo nào quốc khố luôn trong tình trạng thiếu thốn.



Những quan đại thần đã nhận cổ phần đều nuốt một ngụm nước bọt, lo s ợ ngọn lửa này sẽ lan rộng đến người mình, bọn họ vội vàng nói: "Hoàng Thượng, Hoài Viễn Hầu nói rất đúng, chúng thần hồ đồ tin lời xúi giục của Hồng Quốc Công, cầu xin Hoàng Thượng trách phạt."

Nhanh chóng cho qua chuyện này đi, nếu không chỉ một lát nữa thôi mọi bí mật của họ sẽ bị phanh phui ra hết.

T ội nghiệp Hồng Quốc Công tuổi già sức yếu, không những bị khui chuyện x ấ u trong nhà, mà còn phải chịu đòn từ Phủ Ninh bá.

Bây giờ ông ta bị mọi người xa lánh, hơn nữa còn bị đẩy ra gánh chịu cơn thịnh nộ của Hoàng Đế, ông ta tức giận đến mức méo hết cả miệng: "Ngươi...!Đám tiểu nhân các ngươi, Hoài Viễn Hầu, ngươi dám h ại cháu trai của ta, lão phu l iều m ạng với ngươi."

Lúc này đến lượt Hồng Quốc Công xông về phía Hoài Viễn Hầu.

Hai người lao vào vật lộn với nhau, ông tóm râu ta, ta nắm tóc ông, hai người lăn qua lộn lại trên mặt đất chẳng theo một quy tắc nào cả.

Đợi đến khi thái giám tách được hai người ra, mặt mũi hai lão già này đều đã bầm dập, đầu tóc bù xù, trên quần áo dính đầy dấu chân, mất hết cả mặt mũi.

Mặc dù Hồng Quốc Công là người chủ động tấn công, nhưng do tuổi tác nên ông ta chịu thiệt nhiều hơn, toàn thân đau nhức.

Ông ta vừa tức giận vừa phẫn nộ, dù sao thì bí mật của ông ta đã bị lộ rồi, đại tôn tử bảo bối nhất của ông ta cũng bị đồng minh hãm hại mắc phải thói x ấ u nữa.

Bây giờ những người đó còn đẩy ông ta ra gánh t ội thay, ông ta đã không còn gì để mất, s ợ cái quái gì nữa chứ?


Ông ta quỳ thụp xuống mặt đất: "Hoàng Thượng, lão thần hồ đồ, tin theo lời xúi giục của Hoài Viễn Hầu và Chân Định Bá, tiến cung lấy cái ch ế t ra để ép buộc Hoàng Thượng.

Lão thần ngu muội, không biết phân biệt đúng sai, mắc mưu kẻ gian, xin Hoàng thượng trách phạt."

Hừ, ông ta gặp rắc rối thì những tên chó chít hãm hại ông ta cũng đừng mong thoát t ội, đã xui xẻo thì cả đám cùng chịu xui xẻo đi.

Đường Thi: 【Chân Định Bá hử? Thèng cha này không thua kém Hoài Viễn Hầu một tí nào, ông ta là một kẻ láu cá.

Chính ông ta là người đứng sau bày mưu tính kế, châm ngòi thổi gió, nhưng lại lẩn trốn trong bóng tối để cho lão già ngốc nghếch Hồng Quốc Công làm quân tiên phong.

Để ta xem thử xem thèng cha này có lai lịch gì nào.



Chân Định Bá vừa nghe thấy đối phương nhắc đến tên ông ta, thầm kêu không ổn, vội vàng quỳ xuống: "Hoàng thượng, vi thần có t ội, xin Hoàng thượng trách phạt."

Gọn gàng dứt khoát, không chút do dự.

Ngay sau đó, các đại thần cũng gió chiều nào xoay chiều ấy, cũng quỳ xuống sửa lời: "Hoàng Thượng, là chúng thần có ý đồ riêng, hôm nay chúng thần có t ội, xin Hoàng Thượng trách phạt."

Xoạt xoạt, đám đại thần còn lại cũng quỳ rạp xuống đất, nhưng lần này chiều hướng đã thay đổi hoàn toàn.

Chỉ còn lại Chỉ huy sứ thành Đông, Chỉ huy sứ thành Bắc và một vài quan viên lộ vẻ mặt khó ở.

Lần này bọn họ đi theo tiến cung tố cáo quan trên, ôm quyết tâm tất thắng muốn hạ bệ đám người Mạnh Giang Sài Lượng, ch iếm lấy vị trí của họ.

Nhưng bây giờ những người này quay xe giữa chừng, bọn họ đã đắc t ội với cấp trên trực tiếp, sau này bọn họ đừng mong có tương lai gì nữa.

Đúng là tr ộ m gà không được còn mất một nắm gạo, làm sao bọn họ có thể chấp nhận được điều này chứ?

Những đại nhân hứa hẹn với bọn họ trước đó đều đã lật mặt, nếu chỉ dựa vào mấy nhân vật nhỏ bé như bọn họ cũng không nhấc lên nổi sóng gió gì, bọn họ đành ỉu xìu nhận mệnh.

Đường Thi đang lật xem tin s ố t dẻo, lại bị biến cố bất thình lình này làm cho bối rối: 【Ủa aloo, sao bọn họ lại tự thú thế? Hừm, ta còn tưởng sẽ được chứng kiến một trận chiến mãnh liệt giữa quân và thần chứ, tại sao đột nhiên họ lại dừng lại thế nhỉ? Chán thế.】

Ngươi nói xem là tại sao? Các đại thần oán thầm trong lòng nhưng không dám nói, họ s ợ vừa lên tiếng đã bị người thần bí này để mắt tới, vạch trần hết bí mật của bọn họ.

Sau khi được xem một màn kịch hay như vậy, mấy người Thục Phi vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Nàng ta không nhịn được mà nháy mắt gửi tín hiệu cho An Tần, chỉ thiếu điều nói thẳng rằng, An Tần ngươi nói nhiều thêm một chút đi các nàng vẫn chưa nghe đủ.

Nhưng An Tần vẫn kiên định như một con chóa già, hoàn toàn không hề rung động.

Đường Thi ngẩng đầu uống nước, lại nhìn thấy cảnh này: 【 Mắt Thục Phi bị động kinh à? 】


Thục Phi buồn bực cúi đầu.

An Tần thở phào nhẹ nhõm, chóa ngáp phải ruồi, người đó lại vô tình x á c nhận thân phận của nàng ta thêm một lần nữa.

Nhưng nàng ta không hề cảm thấy vui sướng vì có thêm một lớp ngụy trang, mà nàng ta thực sự cảm thấy hối hận, nếu như nàng ta biết sớm hơn thì nàng ta sẽ không làm loại chuyện ng u x uẩn này nữa đâu.

Bây giờ nàng ta đang sống trong tình trạng căng thẳng không ngừng lo lắng, thậm chí đến tận khi ngủ nàng ta cũng mơ thấy hình ảnh mình bị vạch trần, sau đó bị trói lại đưa đi ch é m đầu.

Thiên Hành Đế không nhìn thấy, nhưng cũng có thể đoán được trong Thiên Điện đã xảy ra chuyện gì.

Đoạn nhạc đệm cực nhỏ này khiến tâm trạng của hắn tốt hơn rất nhiều.

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống các đại thần đang quỳ trên mặt đất, khẽ nhếch môi cười mỉa mai: "Nói như vậy, các ngươi ủng hộ trẫm, ủng hộ cách làm của Sài Lượng và Mạnh Giang rồi đúng không?"

Các đại thần gật đầu như giã tỏi: "Ủng hộ, ủng hộ.

Hoàng Thượng, trước đây vi thần hồ đồ, vì lợi ích cá nhân mà không màng đến tình hình toàn cục, vi thần hổ thẹn, xin Hoàng Thượng trách phạt."

Giọng điệu của Thiên Hành Đế vẫn không thay đổi: "Không trách phạt."

Tất cả các đại thần đều thầm vui mừng, bọn họ biết pháp không trách chúng (luật pháp không x ử được số đông) mà, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không phạt nặng bọn họ vì chuyện này.

Nhưng ngay sau đó bọn họ không vui nổi nữa, vì Thiên Hành Đế lại nói tiếp: "Trẫm rất vui vì chư vị ái khanh có thể hiểu được điều này, các ngươi đều là rường cột nước nhà, lại là người trung nghĩa.

Chắc chắn các ngươi sẽ hành động để ủng hộ trẫm, ủng hộ triều đình nhanh chóng giải quyết vấn đề dịch hạch đúng không? Như vậy trẫm sẽ ghi nhận lòng trung thành của các ngươi."

"Hồng Quốc Công, nếu ngươi đã lo lắng cho cháu trai như thế, hay là ngươi gia nhập tiểu đội vận chuyển vật tư vào Thành Đông nhé? Vừa ra sức vì triều đình, vừa có cơ hội gặp mặt cháu trai đoàn tụ với người thân, vẹn cả đôi đường đúng không nào?"

"Hoài Viễn Hầu, ngươi có rất nhiều sản nghiệp ở thành Đông, chắc hẳn cũng có không ít người làm nhỉ? Ngươi có thể dẫn con cháu đến đó vừa quản lý sản nghiệp nhà mình, vừa phái những người này đến giúp đỡ Ngũ thành Binh mã tư thiết lập trạm kiểm soát ở các giao lộ, giảm bớt áp lực cho Ngũ thành Binh mã tư."

"Chân Định Bá..."

...

Thấy Thiên Hành Đế liên tục chỉ định nhiều quan lại đến làm việc ở khu dịch thành Đông, các đại thần s ợ tới mức run lẩy bẩy.

Thành Đông hiện đang có dịch bệnh, bây giờ mà chạy đến đó, lỡ như nhiễm phải bệnh dịch thì xong đời.

Bọn họ quen sống an nhàn sung sướng, rất trân trọng m ạng s ống của mình, ai muốn đặt t ính m ạng nhỏ bé của mình vào ng u y h iểm chứ?


Nhưng Hoàng Đế nói có sách mách có chứng, lập luận đầy đủ như vậy, bọn họ không tìm được lý do để từ chối, một khi phản đối chính là kháng chỉ.

Lúc này các đại thần như ăn phải hoàng liên.

Đường Thi vui vẻ: 【Dừa lòng hả dạ lắm, nên ném những kẻ không làm việc mà còn hay chỉ trỏ này vào khu dịch bệnh lâu rồi.

Phải cho bọn họ thấy những nhân viên tuyến đầu vất vả cỡ nào, cho bọn họ biết thế nào gọi là nói thì dễ làm mới khó, đã không làm việc còn đi cản trở.】

【 Qua Qua, tỷ lệ t ử v o n g của dịch hạch là bao nhiêu nhỉ? Đám lão già này tuổi tác cũng khá cao đấy, khả năng chống chọi với bệnh dịch chắc chắn không bằng những người trẻ tuổi, không khéo lại h ẹ o hết cả đám.



Hồng Quốc Công sợ chít nhất, ông ta vừa nghe thấy những lời này mặt mũi bắt đầu tái nhợt, vội vàng dập đầu thật mạnh: "Hoàng Thượng, lão thần tuổi đã cao, tinh lực không đủ, không đảm đương nổi trọng trách vận chuyển vật tư.

Để thể hiện lòng trung thành với Hoàng Thượng, lão thần nguyện ý đóng góp năm vạn lượng, không, mười vạn lượng bạc hỗ trợ khu vực x ả y ra dịch bệnh, cung cấp nhu yếu phẩm cho bách tính trong vùng dịch."

Thiên Hành Đế rất hài lòng, lão già s ợ ch ế t Hồng Quốc Công vào đó thì giúp được gì chứ? Có khi ông ta còn dựa vào thân phận để đòi hỏi đặc quyền, gây thêm phiền phức cho triều đình.

Mười vạn lượng có ích hơn cái m ạ n g già của Hồng Quốc Công nhiều.

Thiên Hành Đế lạnh nhạt nói: "Trẫm rất vui vì Hồng Quốc Công quan tâm triều đình, quan tâm bách tính như thế.

Người đâu, đưa Hồng Quốc Công đi Hộ bộ."

Cuối cùng cũng có thể xuất cung rồi, Hồng Quốc Công mừng phát khóc, ông ta vội vàng dập đầu tạ ơn: "Tạ ơn Hoàng Thượng, lão thần sẽ phái người về phủ lấy bạc."

Thấy Hồng Quốc Công dùng tiền mua bình an, các đại thần hiểu rằng hôm nay bọn họ buộc phải chọn giữa đóng góp tiền tài và xông pha vào khu bệnh dịch.

Tất nhiên là mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, không có tiền thì có thể kiếm lại được, không còn mạng thì để lại tiền đó cho ai t i ê u hử?

Vì vậy mấy vị đại thần đều chủ động đứng ra biểu hiện tận trung với đất nước, "tự nguyện đóng góp" một phần tiền tài hỗ trợ dân chúng vùng dịch.

Thiên Hành Đế vui vẻ nhận lấy, nhưng khi đến lượt Hoài Viễn Hầu "đóng góp", Thiên Hành Đế lại giữ im lặng.

Hoài Viễn Hầu bắt đầu bồn chồn lo lắng, x ả y ra chuyện gì thế này? Ông ta bắt đầu tự hỏi, trước đó các đại thần đứng ra "đóng góp" đều nhận được sự đồng ý của Hoàng Thượng cơ mà, tại sao đến lượt ông ta, Hoàng Thượng lại im lặng không phản ứng gì như thế?

Đường Thi trợn mắt: 【 Hoài Viễn Hầu này keo kiệt thật đấy, sòng bạc ông ta mở kiếm được nhiều bạc như vậy mà ông ta chỉ "đóng góp" có năm vạn lượng, đúng là đồ keo kiệt bủn xỉn.



Hoài Viễn Hầu bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra Hoàng Thượng chê ông ta "đóng góp" ít.

Ông ta vội vàng sửa lời: "Vi thần nhầm lẫn, Hoàng Thượng, vi thần nguyện đóng góp mười vạn lượng..."

Trên đỉnh đầu vẫn không có âm thanh, ông ta không ngừng tăng thêm tiền, cho đến khi ông ta c ắn răng nói ra con số năm mươi vạn lượng bạc, Thiên Hành Đế mới lạnh nhạt lên tiếng: "Trẫm rất vui trước sự trung thành của Hoài Viễn Hầu."

Có được bài học từ Hoài Viễn Hầu, các đại thần phía sau cũng không dám giở trò b ịp b ợm nữa, mỗi người đều thành thật báo con số khiến mình đ a u lòng.


Chờ các đại thần "chuộc thân" xong, quốc khố lập tức thu được mấy trăm vạn lượng bạc.

Quan Triều ngồi trong nha môn, mặt mày hớn hở, vội vàng ghi lại số tiền từ trên trời rơi xuống này vào sổ sách.

Với số tiền này, bọn họ có thể mua thuốc thang, lương thực, áo ấm để phân phát cho dân chúng trong khu dịch bệnh.

Khi dân chúng có cái ăn cái mặc, dù có nh ố t họ trong khu vực cách ly thì họ cũng sẽ không phản kháng nữa, khu dịch cũng sẽ không x ả y ra vấn đề gì, cũng có thể nhanh chóng dập tắt trận ôn dịch này.

Các đại thần không không chỉ không đạt được mục đích mà còn mất thêm một khoản tiền lớn lại không vui vẻ được như vậy.

Sau khi đám người Hoài Viễn Hầu lấy bạc "chuộc thân", họ vô cùng bất mãn.

Bọn họ lập tức quay người đến Vạn Thọ Cung tìm Thái Hậu khóc lóc kể lể, họ kể hôm nay Hoàng Thượng khư khư cố chấp hoàn toàn không nghe theo lời khuyên của bọn họ như thế nào, sau đó còn suýt ném bọn họ đến khu dịch, vân vân.

Một đám lão già khóc lóc than thở, cuối cùng họ cầu xin Thái Hậu phân xử cho bọn họ.

Sau khi nghe Qua Qua phát sóng trực tiếp tại hiện trường xong, Đường Thi vô cùng bất mãn: 【 Một đám người hai mặt ba lòng, trước mặt nói một kiểu sau lưng lại nói kiểu khác, lật mặt nhanh hơn bánh tráng.

Bọn họ dựa vào đâu mà cho rằng Thái Hậu sẽ giúp bọn họ chứ? 】

Qua Qua nói: 【 Hoài Viễn Hầu tặng cho Phó gia ba phần cổ phần, mỗi năm Phó Quốc công có thể được chia bảy mươi đến tám mươi vạn lượng bạc, trong số đó có hơn một nửa dùng để hiếu kính Thái Hậu, ngươi nói xem Thái hậu có giúp đỡ bọn họ hay không? 】

Đường Thi vẫn không hiểu lắm: 【 Không phải chứ, Thái Hậu là nữ nhân tôn quý nhất trên đời này, bà ta còn thiếu tiền à? 】

Qua Qua: 【 Có ai lại ngại nhiều tiền đâu chứ? Hơn nữa, trước đây Thái Hậu cũng cần tiền để tranh sủng, loại bỏ đối thủ và lôi kéo các đại thần mà.



Ờ, cũng có lý phết nhở.

Nếu nói như vậy thì Hoài Viễn hầu là nhà đầu tư, là bố đường của Phó gia.

Phó gia có thể đi tới ngày hôm nay cũng nhờ một phần công lao của phủ Hoài Viễn hầu nhỉ? Thảo nào Hoài Viễn hầu lại chạy đi tìm Thái Hậu trong những lúc thế này.

【Nhưng bây giờ không còn giống như ngày xưa nữa, đặc biệt là khi x ả y ra mâu thuẫn giữa con trai ruột và các đại thần, Thái Hậu phải giúp đỡ con trai ruột chứ, không có lý do gì khiến bà ta giúp đỡ người ngoài như thế cả.



Qua Qua: 【Thái Hậu đã đồng ý phân xử thay bọn họ.



Đường Thi:【 Không phải chứ, rốt cuộc Hoàng Đế có phải là con trai ruột của Thái Hậu không thế? 】

Qua Qua nói: 【Kí chủ, lần này ngươi lại đoán đúng rồi, Hoàng Đế không phải con trai ruột của Thái Hậu đâu.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận