Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung


Sau khi Phủ doãn Kinh Triệu Sài Lượng nghe thấy tin tức kinh hoàng này, ông ta tức đến mức suýt nữa thì ngất xỉu.

Đã năm ngày liên tục rồi đấy, ngày nào ông ta cũng chỉ được ngủ từ một đến hai canh giờ, bây giờ quầng thâm dưới mắt đen xì, đôi mắt cũng xưng húp lên rồi này.

Để ngăn chặn dịch hạch lan rộng, trên dưới phủ Kinh Triệu bọn họ, Ngũ thành Binh mã tư và tất cả quan viên nha dịch của các nha môn đều đã được huy động, liên tục xoay ca gần như không có cả thời gian để ngủ nữa.

Thậm chí trong khoảng thời gian này, lúc nào Hoàng Thượng cũng chờ báo cáo lại kết quả để ra chỉ thị mới, cửa cung buổi tối cũng chưa từng khóa lại, mở cửa nhỏ cho phép bọn họ vào cung bất cứ lúc nào nếu có chuyện quan trọng.

Nhưng chỉ vì mấy người này tư lợi và cố tình che dấu, mà toàn bộ cố gắng của hàng vạn người trong mấy ngày vừa qua đổ xuống sông xuống biển.

Thất bại trong gang tấc, chuyện này sao có thể không khiến người ta căm hận chứ!

Ngay cả Thiên Hành Đế, người vốn không bao giờ bộc lộ cảm xúc, cũng tỏ ra vô cùng khó chịu.

Hắn nhanh chóng hạ lệnh: “Sài Lượng, Mạnh Giang, điều tra toàn bộ trên dưới phủ Kinh Triệu và Ngũ thành Binh mã tư.

Bất cứ ai có hành vi lợi dụng chức quyền để tư lợi, t ố n g t i ề n, l ừ a d ố i qua ải, kẻ nào làm trái với mệnh lệnh của triều đình lập tức ch é m đầu.

Nếu gia tộc của người đó bao che chống đối thì x ử t ử toàn bộ, th i th ể đều phải th i ê u h ủ y.

Trẫm cho phép các ngươi tiền trảm hậu tấu.”

Sài Lượng, Mạnh Giang lập tức lĩnh mệnh lui ra.

Bọn họ hiểu Hoàng Thượng muốn bọn họ tự tra xét, thanh lý sạch sẽ cá lọt lưới và đám quan viên nha dịch nhận hối lộ.

Lý do xuất hiện sai lầm lần này, ngoài hai người con cháu thế gia tham sống s ợ ch ế t cố ý giấu giếm ra, thì việc quan viên nhận lệnh kiểm tra tư lợi cũng là nguyên nhân vô cùng quan trọng.

Tất nhiên những trường hợp như thế này không phải là trường hợp hiếm gặp trong quá trình điều tra.

Chức quan của các sai dịch đi kiểm tra rất thấp, tầm nhìn của những người đó vẫn còn hạn hẹp, không tự tin khi đối diện với các quan lại quyền thế.

Rất nhiều người s ợ làm mất lòng đối phương, sau đó bị đối phương tính sổ, cho nên họ sẽ tận dụng cơ hội này để nhận hối lộ và kết thúc vụ việc.

Vừa không làm phật lòng người ta vừa có được lợi ích, nói chung đây cũng là một cơ hội tốt để xây dựng mối quan hệ với những người có quyền có thế, t ội gì mà không làm chứ?

Nếu là bình thường thì cũng thôi, nước trong quá không có cá, nếu không phải chuyện quá đáng quá thì Sài Lượng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng dịch hạch là ôn dịch, nếu không cẩn thận nó sẽ hủy d i ệ t cả một thành, gây thiệt h ạ i nặng nề.

Cho nên vào những lúc như thế này thì tuyệt đối không thể nhân nhượng, những người này không phân rõ nặng nhẹ thì để ông ta giúp bọn họ phân rõ.

Sài Lượng và Mạnh Giang cầm Thượng Phương Bảo Kiếm làm việc rất hiệu quả, chỉ trong hai canh giờ đã phát hiện ra những đội ngũ nào tư lợi trong quá trình làm việc, cũng tìm ra hai người là con cháu thế gia kia.

Sài Lượng sai người tr ó i mấy quan sai dẫn đến trước cửa hai nhà, sau đó ra lệnh ch é m đầu họ khiến máo tươi b ắ n tung tóe đầy đầu con sư tử bằng đá trước cửa hai nhà.

Máo tươi chảy từ đỉnh đầu xuống cái miệng há rộng của con sư tử, đôi mắt đỏ ngầu và cái miệng đầu máo của hai con sư tử trông thật dữ tợn.

Hình ảnh này làm người gác cửa sợ tới mức tè ra quần, vội vã chạy vào trong báo tin.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Sài Lượng phái người xông thẳng vào trong phủ gi ế t ch ế t hai vị công tử và đám tùy tùng đang trốn tránh.


Ông ta lại phái quan binh bao vây tất cả các ngôi nhà trong bán kính năm dặm xung quanh hai nhà này, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào, nhằm ngăn chặn mầm bệnh dịch hạch lây lan từ hai nhà ra khắp Kinh Thành.

Chuyện này khiến không ít đại thần cảm thấy s ợ hãi.

Khu vực này có rất nhiều quan chức và quý tộc đang sinh sống, những nhà biết điều thì ra lệnh đóng cửa không cho bất kỳ ai trong phủ ra ngoài, đợi đến khi dịch hạch qua đi rồi tính tiếp.

Nhưng cũng có nhiều kẻ tham sống sợ ch ế t, tìm cách trốn khỏi khu vực này, có đe dọa, có cầu xin, có người nhờ vả mối quan hệ, thậm chí còn có người cử người đến xin xỏ.

Nhưng tất cả đều bị Sài Lượng công chính nghiêm minh từ chối.

Sau khi đám quan viên không bị phong tỏa nghe thấy chuyện này, bọn họ s ợ một ngày nào đó chính bản thân cũng rơi vào tình cảnh tương tự.

Còn một số khác lại có người thân bạn bè ở khu vực thành Đông, nóng lòng muốn cứu người.

Bọn họ không hẹn mà cùng tiến cung quỳ gối trước cửa điện Thừa Càn Cung, tố cáo Sài Lượng và Mạnh Giang l ạ m d ụ n g chức quyền, cố ý tr ả th ù chính trị, liên tục đ ổ t ội cho hai người.

Trong đó còn có hai chỉ huy của Binh mã tư thành Đông và thành Bắc.

Rõ ràng họ không đến để cứu người, mà đây là một trận chiến quyền lực.

Có người không ưa hai người Sài Lượng và Mạnh Giang, cũng có người thèm muốn chức quan của hai người họ, muốn nhân cơ hội này để hạ bệ họ.

Đường Thi nghe Qua Qua tường thuật lại, nàng lặng lẽ thò đầu liếc mắt nhìn ra ngoài.

Quào, nhiều người quá, có mấy chục quan viên và quý tộc đang quỳ gối trước cửa kè.

Bọn họ nghĩ rằng "luật pháp không thể trách tội cả đám đông", nên mới dám làm như vậy để ép Hoàng Đế phải nhượng bộ đúng không?

Cuộc đấu tranh quyền lực giữa quân vương và bề tôi, cũng là quan hệ được cái này mất cái kia.

Thiên Hành Đế mới đăng cơ hơn một năm, nền tảng còn chưa vững chắc, bây giờ còn bị đám đại thần quý tộc đó ép buộc, chưa chắc hắn đã chịu nổi áp lực này.

Đường Thi hơi lo lắng: 【 Sài Lượng và Mạnh Giang sẽ không sao chứ? 】

Hai người này đều là quan viên làm việc vô cùng hiệu quả, cũng rất có năng lực, hơn nữa bọn họ chỉ làm theo mệnh lệnh, họ có lỗi gì chứ? Nếu bởi vì vậy mà bị ban ch ế t thì oan uổng quá.

Qua Qua: 【 Khó mà nói trước được, Triều Thác có lỗi gì chứ? Cuối cùng vẫn phải làm kẻ chịu tội thay kia kìa.



Từ trước đến nay tranh đấu chính trị không luận đúng hay sai, chỉ nhắc đến ai thắng ai bại, người thắng làm vua người thua làm giặc.

Hiển nhiên Thiên Hành Đế cũng hiểu rõ ý đồ của những người này.

Hắn tức giận đến mức bật cười: “Quảng Tuyền, truyền chỉ, Thái thường tự khanh Lâm gia, An Thuận bá Thường gia bao che dung túng con cháu trong tộc, không tuân theo ngự lệnh, giở trò bịp bợm d ố i trên g ạ t dưới, xét nhà d i ệ t tộc, lập tức chấp hành!”

Đây là gia tộc của hai con cá lọt lưới.

Thiên Hành Đế vốn còn muốn giữ chút tình cảm, không định đụng đến gia tộc của bọn họ.


Nhưng nếu những người này đã không biết điều, vậy thì đừng trách hắn t à n nh ẫ n đ ộ c á c.

Thánh chỉ vừa ban ra, các đại thần quỳ ngoài cửa càng khóc lóc thảm thiết hơn, thậm chí còn có vài lão thần không ngừng d ập đầu xuống đất, trán bị đ ậ p đến mức tím bầm s ư n g vù lên, trông có vẻ như muốn lấy cái ch ế t can gián.

Tiếng kêu rên vang trời ở bên ngoài, khiến các phi tần trong thiên điện hoảng loạn đến mức luống cuống chân tay không biết làm gì.

Đám Thục Phi Lý Chiêu dung đều nhìn về phía An Tần, các nàng bất giác coi An Tần như trụ cột tinh thần của mình.

Sắc mặt An Tần trỏ nên trắng bệch, nàng ta cũng vô cùng s ợ hãi.

Bây giờ nàng ta mới nhận ra, khi Hoàng Đế nổi giận đáng s ợ đến mức nào, chỉ một câu nói nhẹ nhàng mà hai gia tộc, mấy trăm người bị xóa sổ.

Nàng ta đã phạm phải trọng t ội khi quân, nếu có một ngày nàng ta bị bại lộ, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho nàng ta, hơn nữa có thể liên lụy đến người nhà.

Cứ nghĩ đến thảm kịch của hai nhà Lâm Thường, nàng ta bắt đầu run rẩy, răng va vào nhau lập cập.

Nàng ta vô cùng hối hận, tự trách bản thân tại sao lúc đó lại bị mỡ heo che mắt, tại sao nàng ta lại có thể nghĩ ra một chiêu trò ng u ngốc như thế chứ?

Đường Thi cũng bị sốc trước sự quyết đoán và tàn bạo của Thiên Hành Đế.

Nàng thường xuyên thầm gọi hắn là cẩu Hoàng Đế cẩu Hoàng Đế, chẳng tôn kính Hoàng Đế một chút nào.

Bởi vì linh hồn của nàng đến từ hiện đại không hề kính s ợ hoàng quyền, và còn một nguyên nhân khác nữa đó là do tuổi tác của Hoàng Đế không lớn.

Mặc dù hằng ngày hắn ít nói ít cười, nhưng hành động của hắn vẫn tương đối mềm mỏng, không hà kh.ắc với đám phi tần các nàng, lại còn có vẻ hơi ng u hiếu với Thái Hậu.

Trong mắt Đường Thi, Hoàng Đế chỉ có nhiều quyền lực hơn người bình thường một chút thôi, còn mặt khác thì cũng không có gì ghê gớm lắm.

Nhưng trong khoảnh khắc này nàng mới hiểu được thế nào gọi là “khi Đế Vương giận dữ, x á c ch ế t chất chồng”, một khi Hoàng Đế tức giận có nghĩa là có người phải ch ế t, hơn nữa sẽ có rất nhiều người phải ch ế t.

Nàng s ợ hãi vỗ ngực, cảm thấy vô cùng may mắn: 【 Qua Qua, ta chưa từng làm phật lòng Hoàng Đế đâu nhể? 】

Qua Qua trợn mắt: 【 Ngươi nói xem? 】

Dáng vẻ ký chủ nhà nó khi thấy Hoàng Đế khác gì thỏ thấy chim ưng không? Lúc nào nàng ta cũng là người trốn xa nhất đấy, ký chủ nhà nó đắc t ội với Hoàng Đế thế quái nào được.

Đường Thi yên tâm rồi: 【 Vậy là tốt rồi.

Ta không hiểu trong đầu đám đại thần đó nghĩ cái gì nữa, tuy cách làm của Sài Lượng và Mạnh Giang có vẻ hơi nghiêm kh.ắc một chút nhưng bây giờ là thời loạn phải sử dụng án phạt nặng nề mới có sức răn đe.

Hơn nữa họ làm như vậy cũng là vì lợi ích của mọi người, nếu dịch hạch lây lan rộng thì chính mấy khứa đó sẽ là người gặp xui xẻo đấy.

Bọn họ sẽ không nghĩ rằng, bọn họ là những người có chức có quyền, có vinh hoa phú quý phòng thân thì dịch bệnh sẽ tự động tránh xa bọn họ đấy chứ? 】

Qua Qua: 【 Chắc là bọn họ cũng chán sống rồi! 】

Các đại thần đang gào khóc lớn tiếng đều ngừng lại, nhưng ngừng được một lát họ lại tiếp tục khóc lóc kể lể.

Họ lại tiếp tục gào ầm lên, còn nói cái gì mà “Hoàng Thượng đừng bị kẻ gian che mắt”, “Làm xằng làm bậy như thế sẽ động đến nền móng của quốc gia”, “Còn uy hiếp đâm đầu vào cây cột lấy cái ch ế t để can gián, khẩn cầu Hoàng Đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra”,…


Thiên Hành Đế nhếch môi đầy mỉa mai, một tiểu nữ tử đều hiểu thế nào là thâm minh đại nghĩa, cái nào nặng cái nào nhẹ.

Nhưng đám lão già này lại vì tư lợi cá nhân chạy đến đây khóc nháo trước cửa điện Thừa Càn Cung, hành động cản trở phủ Kinh Triệu và Ngũ thành Binh mã tư làm việc của bọn họ thật sự khiến cho người ta vô cùng tức giận.

Hắn chắp tay sau lưng đi tới cửa, mặt không cảm xúc nhìn đám đại thần này.

Các đại thần thấy Hoàng Đế đi đến thì càng gào khóc to hơn, tiếng khóc to đến mức suýt chút nữa đ â m th ủ n g màng nhĩ của người khác.

Đường Thi khẽ nhíu mày: 【 Một khóc hai nháo ba th ắ t c ổ, hừ, còn tự cho mình là quan lại quyền quý tài trí hơn người, bây giờ nhìn mấy người đó mà xem, có khác gì mấy phụ nhân đanh đá ngoài phố đâu chứ! 】

Nói hay lắm, Lý Chiêu dung kinh ngạc liếc mắt nhìn An Tần một cái, không ngờ hồ ly tinh hay vẻ này còn có tài ăn nói như thế, nếu đã biết mắng người như thế thì mắng thay cho mọi người vài câu đi.

Sắc mặt Thiên Hành Đế đang xanh mét cũng dịu đi rất nhiều, tâm trạng như sắp bùng nổ đến nơi của hắn cũng dịu đi đôi chút.

Đúng vậy, những người này có khác gì mấy phụ nhân đanh đá ngoài phố đâu, không, bọn họ còn chẳng bằng người ta ấy chứ.

Ít nhất những phụ nhân ngoài phố còn thẳng thắn, cũng có thể coi là thật thà, chứ không hề giả tạo dối trá như bọn họ.

Rất nhiều đại thần lần đầu nghe thấy giọng nói thần bí này, họ chỉ nghĩ rằng bản thân bị ảo giác.

Nhưng khi thấy Hoàng Đế đang ở gần đây, họ không thèm quan tâm đến giọng nói kỳ lạ đó nữa, họ vội vàng hành động.

Hồng Quốc Công cậy già lên mặt, ông ta gào khóc hô to thể hiện bản thân vì nước vì dân: “Hoàng Thượng luôn thánh minh, nhưng nay lại bị kẻ gian che mắt gây ra hỗn loạn ở Kinh Thành, e rằng sẽ gây ra họa lớn.

Cầu xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nếu không lão thần sẽ đ â m đầu vào cột ch ế t ngay tại chỗ này!”

Đường Thi đang lật xem tin s ố t dẻo bị chọc tức đến mức bật cười.

【 Ta nhổ vào ấy, nói năng hiên ngang lẫm liệt nhể.

Nếu hôm qua đại tôn tử bảo bối của ông ta không đi thăm bằng hữu, sau đó say rượu ngủ lại nhà bằng hữu ở thành Đông, sáng nay không về được nữa thì chắc chắn ông ta sẽ không đến đây nói như thế đâu.

Ông ta muốn cứu tôn tử, lúc ông ta đưa tiền cho Sài Lượng lại bị từ chối, nên mới dùng cách này vu oan cho người ta.



【 Cười ẻ, lại còn không s ợ ch ế t nữa chứ, trong phủ lão đầu này mời khoảng bảy tám đạo sĩ gì đó thôi, ngày nào ông ta cũng ngồi thiền tu luyện mong muốn được trường sinh.

Vì để sống lâu hơn một chút, ông ta còn nghe lời nói bậy của đạo sĩ dùng nước rửa chân gì đó luyện đan, nước rửa chân đó phải càng th ố i càng tốt, thậm chí ông ta còn nạp một tiểu thiếp bị bệnh nấm chân vô cùng nặng.

Ngày nào ông ta cũng ôm cái chân th ố i của tiểu thiếp mà ngủ, lại còn không cho phép tiểu thiếp rửa chân, tiểu thiếp của ông ta vào cửa ba năm mà không được rửa chân, ông ta còn liếm… Sao ông ta có thể liếm được chứ, chân dẫm vào hũ dưa chua lâu năm thích hợp với ông ta nhất đấy.

Ọe, tự nhiên ta thấy buồn n ô n quá! 】

Đường Thi còn chưa kịp n ô n thì mấy lão đầu ngoài kia đã bắt đầu móc họng, không màng đến sự hiện diện của Hoàng Đế mà bắt đầu n ô n thốc n ô n tháo.

Người bên ngoài vẫn chưa biết rõ đã x ả y ra chuyện gì, Đường Thi đã nói tiếp.

【 Ái chà chà, hóa ra không chỉ có một kẻ ngốc, còn khá nhiều lão đầu tin vào cái chuyện với vẩn này nha.

Hồng Quốc công đã dùng loại thuốc này để mua chuộc khá nhiều lão già s ợ ch ế t giống như ông ta.

Liệu những người này có biết thứ đan trường sinh bọn họ uống được luyện ra từ nước rửa chân không nhỉ? 】

【 Hồng Quốc công kiếm được rất nhiều tiền, một viên đan trường sinh ngàn vàng khó cầu, lại còn phải cầu xin nịnh bợ ông ta thì mới được mua.

Do ta suy nghĩ hạn hẹp, năm ngoái chỉ riêng việc bán đan dược thôi mà Hồng Quốc công đã kiếm lời hơn hai mươi vạn lượng bạc, thực hiện được vài mục tiêu nhỏ.


Haizzzz, tại sao ta không gặp được loại người vừa ngốc vừa coi tiền như rác như thế chứ? 】

Sắc mặt của mấy đại thần đang n ô n m ử a dần trở nên trắng bệch.

Các đại thần khác cũng hiểu đã x ả y ra chuyện gì, họ lặng lẽ lùi ra xa một chút, họ không muốn bị mùi chân th ố i bám vào người đâu.

Nghĩ thôi đã thấy buồn n ô n rồi, mấy người này thường xuyên uống đan dược được luyện chế từ nước rửa chân.

Bọn họ từng ngồi ăn chung cùng với mấy người này, liệu trên đũa của mấy người này có dính thứ gì không sạch sẽ không?

Bọn họ muốn đi đánh răng súc miệng, rửa ruột một lần quá!

Hồng Quốc công bị vạch trần, ông ta vừa xấu hổ vừa giận dữ ngã quỵ trên mặt đất.

Đường Thi không thể hiểu nổi: 【 Úi trời, sao lại ngất đi rồi, vô dụng quá đi mất, mau cho ông ta uống thêm vài viên đan trường sinh nữa đi.



Đám tùy tùng đi theo hầu Hồng Quốc công không nghe thấy những gì Đường Thi nói, không biết công thức đan trường sinh đã được tiết lộ.

Bọn họ lôi một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong ngực áo của Hồng Quốc công, sau đó lấy một viên thuốc đen xì có mùi th ố i nhét vào trong miệng Hồng Quốc công thật.

Các đại thần đứng bên cạnh, dù họ đã từng hay chưa từng uống đan trường sinh đều không thể nhịn được cảm giác buồn n ô n đang trào lên cổ họng, tiếng nôn mửa vang lên khắp nơi.

Mấy vị đại thần thường xuyên bỏ một số tiền lớn ra để mua đan trường sinh từ tay Hồng Quốc công, càng hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Bọn họ không hiểu, tại sao trước đó bọn họ lại tin mấy lời qu ỷ quái của Hồng Quốc công, lại đi tin tưởng loại đan dược th ố i hoắc này có thể giúp bọn họ trường sinh chứ?

Cuối cùng Phủ Ninh bá râu tóc hoa râm tuổi già sức yếu cũng không nhịn được nữa, ông ta lao thẳng tới chỗ Hồng Quốc công: “Hồng lão đầu, ngươi đừng giả vờ ngất xỉu nữa, ông mau thành thật nói rõ loại đan dược ông bán cho chúng tôi được luyện từ cái gì? Nếu ông còn dám giả ch ế t thì ông đây sẽ cào rách tấm da già này của ông đấy.”

Đường Thi giật mình xem biến cố này: 【 Quào, đúng là giả vờ ngất xỉu thật nè, quả nhiên người hiểu ngươi nhất chính là người thân của ngươi.

Để ta xem nào, hóa ra Phủ Ninh bá là người t i ê u phí nhiều nhất, ông ta bỏ ra khoảng ba mươi hai vạn lượng bạc mua đan của Hồng Quốc công.

Gần như toàn bộ tiền mặt trong nhà ông ta đều đã rơi vào tay Hồng Quốc công, thậm chí ông ta còn bán một vài cửa hàng tổ tiên để lại, bây giờ phủ của Phủ Ninh bá cũng chỉ còn lại một cái thùng rỗng, đúng là một tên phá của.



Ánh mắt mọi người nhìn Phủ Ninh bá như là đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.

Sao lại có người t i ê u tốn hơn ba mươi vạn lượng bạc chỉ để mua viên đan dược vừa đen vừa th ố i đó chứ?

Phủ Ninh bá thấy mọi người đều đã biết chuyện ngu xuẩn mình đã làm, ông ta không thèm giả vờ nữa mà dùng một tay bóp cổ, tay còn lại kéo tóc của Hồng Quốc công: “Ông trả lại tiền cho ông đây, trả lại…”

Đường Thi không hề đồng tình với Phủ Ninh bá: 【 Còn muốn đòi lại nữa à? Đại tôn tử bảo bối của Hồng Quốc công là một tên nghiện cờ bạc, hắn ta thường xuyên đến sòng bạc t i ê u phí, mỗi năm hắn ta có thể thua mất vài chục vạn lượng bạc đấy.



【 Sòng bạc nhà ai mà x ấ u xa như thế, l ừ a đại tôn tử bảo bối của Hồng Quốc công xong lại không phải chịu bất cứ hình phạt nào.

Để ta xem thử xem nào, chắc chắn không phải là thượng hộ bình thường đâu.



Đường Thi vừa nói dứt lời đã nghe thấy Hoài Viễn Hầu bên cạnh vội vàng nói: “Hoàng Thượng anh minh, hôm nay chúng thần hồ đồ gây hỗn loạn trước cửa điện Thừa Càn Cung, xin Hoàng Thượng trách phạt.”

Ơ kè, ban nãy Hoài Viễn Hầu là người gào khóc hăng say nhất cơ mè, sao đột nhiên lại làm phản vậy?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận