Phó Sương Trì ghét bỏ nhìn cô: “Em làm cái quái gì thế, dẹp ngay đi.
”
“Dạ.
” Phó Thư Đào vừa trả lời, vừa nhìn sang Phó Tuế An: “Anh Ba…”
Phó Tuế An lạnh nhạt liếc cô một cái, không khách sáo đáp: “Không có tiền.
”
“Anh Ba không có tiền ạ!” Phó Thư Đào kích động: “Anh là ca sĩ, em sẽ múa kiếm, hay chúng ta cùng ra công viên biểu diễn kiếm tiền đi.
”
Phó Tuế An khó tin hỏi: “Em còn muốn ra ngoài xin ăn à?”
“Em ở nhà cũng không cần ra ngoài xin ăn, đây chẳng phải quà ra mắt sao!” Phó Thư Đào nhịn cười: “Với cả, biểu diễn là kiếm tiền bằng năng lực, không mất mặt, sao lại là xin ăn được?”
Phó Tuế An không chịu nổi sự ồn ào của cô nữa, quyết định dùng tiền mua yên tĩnh: “Chuyển rồi.
”
Phó Thư Đào ngó qua 10 vạn trên tin nhắn, thật sự chân thành cảm ơn: “Cảm ơn anh Ba, có cơ hội chúng ta cùng đi biểu diễn.
”
“Không cần thiết đâu.
” Phó Tuế An đeo tai nghe lên, hờ hững từ chối.
“Anh Tư…”
Phó Thời Viễn cực kỳ chủ động, ngước mắt liền đáp: “Chuyển rồi.
”
Phó Thư Đào nhìn thấy số tiền 100 vạn thì mặt mày hớn hở, càng được đà khoe khoang: “Em muốn nói, anh mua cây kiếm gỗ đào cho em, có thể giảm chút tiền.
”
Mí mắt Phó Thời Viễn co giật nhìn cô, đúng là dáng vẻ tiểu nhân tham tiền đắc chí.
Ánh mắt Phó Thư Đào không lay chuyển, Phó Ngọ Khê tự giác lên tiếng: “Chị cũng chuyển tiền nữa!”
Cô vừa thấy tin nhắn, mới phát hiện Phó Ngọ Khê chuyển 200 vạn qua.
Phó Thư Đào than thở: “Chị không cần chuyển nhiều như thế, quần áo mua hôm nay đã tốn không ít rồi.
”
Phó Ngọ Khê hơi ngượng ngùng đáp lời: “Vốn dĩ nên là tiền của em, có điều trước kia chị tiêu xài hoang phí, không tiết kiệm được bao nhiêu.
”
Phó Thư Đào lắc đầu, thẳng thắn nói: “Nếu chị cứ dè chừng khi ở chung với em như vậy, em cũng không thấy thoải mái, chị vẫn là Ngũ tiểu thư Phó gia như trước, trước thế nào thì sau vẫn cứ vậy được không?”
Phó Ngọ Khê ngây ngốc chớp mắt một cái, sau đó hé môi cười rộ lên: “Được.
”
Phó Thư Đào vui vẻ, lộ má lúm đồng tiền: “Em nói em giống chị, quả nhiên rất ra dáng chị nha.
”
Phó Ngọ Khê cãi lại một cách sôi nổi: “Em chỉ giống thôi, chị mới là chị nè.
”
Phó Thư Đào vừa định phản bác, Lưu quản gia liền tiến đến: “Lục tiểu thư, phòng của cô đã thu dọn xong, ở ngay cạnh Ngũ tiểu thư, cô muốn lên xem không? Có gì chưa hài lòng, tôi sẽ sửa.
”
Hay quá, cùng lên xem thử.
Lưu quản gia đưa Phó Thư Đào một mực kéo theo Phó Ngọ Khê lên lầu 4, vừa đi vừa giới thiệu với cô: “Nhà cũ Phó gia có 100 năm lịch sử, đây là nơi ở của gia chủ, tổng cộng 7 tầng, 5 tầng trên mặt đất và 2 tầng hầm.
Lầu trệt là phòng khách chung, lầu 2 là phòng lão gia, bình thường không cho ai qua lại.
Lầu 3 là phòng của các thiếu gia, lầu 4 là phòng của các tiểu thư.
”
Lưu quản gia đứng trước cửa, ý bảo Phó Thư Đào đẩy cửa phòng mình ra.
Phó Thư Đào vừa đẩy cửa liền choáng ngợp.
Phòng này rộng thái quá, liếc mắt quét qua một vòng, bên trong ít nhất có 4 cái cửa, coi từng cái, phòng treo quần áo, nhà vệ sinh, phòng đọc sách, ban công được bố trí đầy đủ, thậm chí còn có một cái tủ lạnh nhỏ.
Phó Thư Đào từ nhỏ sống trong ký túc xá của đạo quan, cảm giác giờ linh hồn đang được ném vào một đống tiền.
Cô tỏ lòng biết ơn Lưu quản gia: “Cảm ơn chú Lưu, chú tốn sức rồi.
”
“Lục tiểu thư thích là được.
” Lưu quản gia cẩn trọng đối đáp, sau đó lui ra ngoài.
Phó Ngọ Khê ngáp một cái: “Oáp, ngủ trưa một giấc đã, 3 giờ phải bắt đầu trang điểm để chuẩn bị cho bữa tiệc rồi.
”
Phó Thư Đào gật đầu, sờ lên đầu Phó Ngọ Khê khiến tóc tai bù xù, cười: “Nhanh ngủ đi.
”
Chỉ còn một mình cô trong phòng.
Phó Thư Đào vội lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số đã học thuộc từ lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...