Mây: Sau một công cuộc suy nghĩ thì tui đã xưng hô của hai anh qua "tôi - cậu" rùi cả nhà iu ạ ><
Edit: Mây
----------
Khoảnh khắc ấy, Diệp Đinh đã tưởng mình bị ảo giác.
Mắt hắn tối sầm, ánh mắt lướt qua chữ gay trên màn hình rồi lại vô tình rơi vào tên Trang Ngạn.
Nửa đêm nửa hôm mà gửi tin nhắn thế này cho Giang Tuần, chắc chắn là một người đàn ông. Giang Tuần không thích giao lưu, bạn bè vốn đã không nhiều, từ lúc nào lại quen biết một người tên Trang Ngạn này? Tại sao đối phương lại đột nhiên gửi cho anh một câu như vậy?
Giang Tuần nheo mắt, đột nhiên nhớ đến buổi họp lớp lần trước Giang Tuần vừa tham gia. Chả trách hắn lại thấy cái tên Trang Ngạn này có hơi quen, chắc hẳn là bạn cấp ba của họ.
Hắn nắm chặt điện thoại của Giang Tuần, trên mu bàn tay mơ hồ xuất hiện những đường gần xanh. Diệp Đinh biết mật khẩu điện thoại của anh, lồng ngực hắn như bị một ngọn lửa thiêu đốt, ngay lúc đang do dự có nên bấm vào lịch sử trò chuyện của hai người hay không thì tiếng cửa phòng tắm lại vang lên.
Diệp Đinh lập tức đặt điện thoại của Giang Tuần về vị trí ban đầu, trông vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
"Tôi tắm xong rồi, đến lượt cậu đó."
Giang Tuần vừa bước ra vừa lau tóc. Anh đang mặc bộ đồ ngủ trước kia đã để ở đây, là áo phông trắng đơn giản phối với quần lửng xám, để lộ ra ngoài đôi chân dài thẳng tắp.
Diệp Đinh nhìn anh đánh giá, có lẽ là bởi ánh mắt của hắn quá đen tối khiến Giang Tuần nhất thời có hơi mơ hồ, anh không khỏi cúi đầu nhìn lại bản thân mình.
"Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy?"
Diệp Đinh giật giật khóe miệng, "Hai chúng ta có quan hệ gì, nhìn cái cũng không được?"
"Được được được, cậu thích nhìn thì nhìn." Giang Tuần lười quan tâm đến hắn, cầm máy sấy lên bắt đầu sấy tóc. Diệp Đinh ngồi im lặng một lúc rồi đột nhiên đứng dậy đi vào phòng tắm.
Giang Tuần sấy tóc xong liền cảm thấy buồn ngủ. Giường trong phòng Diệp Đinh rất mềm, nghe nói là tấm nệm gì đấy có giá cả trăm ngàn*. Anh nằm xuống chưa được bao lâu mi mắt đã càng ngày càng nặng, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
*几十万人民币
Cửa phòng tắm mở ra, Diệp Đinh đi từng bước lớn ra ngoài với chiếc khăn tắm quấn quanh eo, để lộ phần thân trên trắng trẻo mà săn chắc.
Nhìn thấy Giang Tuần đang ngủ trên giường, hắn vô thức bước chậm lại, đi đến bên giường, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn anh chằm chằm.
Cho dù là bạn tốt nhất, cũng sẽ có bí mật không thể chia sẻ. Bí mật của hắn đã giấu kín mười mấy năm nay, mà bí mật của Giang Tuần, lại là gì đây?
Là tính hướng của anh sao?
Trong phút chốc, trái tim Diệp Đinh bắt đầu đập điên cuồng không thể khống chế. Hắn không khỏi nghĩ tới khả năng ấy, nếu Giang Tuần thật sự là gay, vậy những ảo tưởng đè nén của hắn bấy lâu nay, há chẳng phải là một trò đùa sao?
Thế nhưng, ý tưởng điên cuồng và táo bạo này ngay khi vừa nảy ra đã bị lý trí của hắn dập tắt. Không lý do nào khác ngoài việc hắn đã quen biết Giang Tuần quá nhiều năm, về mọi mặt anh đều là trai thẳng không hơn không kém. Dù là cách ăn mặc hay cách cư xử thì từ đầu đến cuối đều là phong cách trai thẳng. Hơn nữa Giang Tuần đã ở bên Lương Vy gần ba năm, nếu anh là gay, làm sao Lương Vy lại không nhìn ra được?
Có lẽ Trang Ngạn đấy là một chàng đồng tính đầy mưu mô, ở buổi họp lớp đã nhìn trúng Giang Tuần, muốn bẻ cong anh nên mới gửi dòng tin nhắn như vậy.
Chắc chắn là như thế.
Lúc tờ mờ sáng, Giang Tuần tỉnh giấc. Anh không quên hôm nay phải đi làm, báo thức còn chưa kêu, đồng hồ sinh học đã gọi anh dậy trước.
Anh ngồi dậy khỏi giường, đang định cởi áo phông thì phát hiện ánh mắt bên cạnh đang rơi trên người mình.
Giang Tuần giật mình khi nhìn rõ người bên cạnh là Diệp Đinh. Cái tên này mới sáng sớm đã ngồi cạnh giường làm gì vậy?
Diệp Đinh kéo rèm cửa ra, ánh sáng mùa hè chói chang chiếu vào làm cho chiếc quầng thâm đen dưới mắt hắn trở nên đặc biệt rõ ràng.
Giang Tuần không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ hắn đã thức suốt đêm sao?
"Cậu có bị làm sao không vậy, sớm tinh mơ ngồi đấy làm gì?" Giang Tuần không hiểu kiểu gì.
"Không ngủ được, cứ ngồi vậy thôi."
Giọng nói của Diệp Đinh cũng đã khàn, hắn xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt rơi vào hàng cây xanh ngoài cửa sổ, "Hôm nay cậu đi làm phải không, để tôi nói trợ lý đưa cậu đi."
Giang Tuần linh cảm được hắn có tâm sự, anh nhớ đến hôm qua hắn từ lễ bế mạc liên hoan phim trở về, chẳng lẽ là lễ bế mạc đã xảy ra chuyện gì, hay là hắn cảm thấy khó chịu vì không thắng được giải nào?
"Liên hoan phim lần này, cậu có giải thưởng nào không?" Giang Tuần hỏi.
Diệp Đình hoạt động cái cổ cứng ngắc của mình. Hắn đứng dậy khỏi ghế, giọng điệu trở lại thờ ơ như thường ngày.
"Lấy được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất."
Giải thưởng của liên hoan phim nhỏ như vậy không có giá trị mấy, nếu không phải Giang Tuần hỏi thì Diệp Đinh cũng không thèm nhắc tới.
"Vậy sáng nay cậu..." Giang Tuần chỉ vào quầng thâm mắt của hắn, "Có chuyện gì vậy?"
"Buổi sáng uống nhiều cà phê quá, bình thường thôi."
Diệp Đinh uể oải ngáp một cái, "Buổi chiều ngủ bù là được."
Giang Tuần còn phải đi làm nên cũng không hỏi nhiều nữa. Tài xế của Diệp Đinh chờ anh đến dưới chân công ty. Giang Tuần mua đồ ăn sáng ở gần đấy, vừa bước vào văn phòng đã nghe thấy mấy cô gái trẻ trong phòng đang tụ tập lại bàn luận chuyện gì đó.
"Ảnh hôm qua của Diệp Đinh các cậu đã xem chưa, đỉnh quá! Góc nghiêng quả thực muốn chết người mà!"
"Anh ấy phối vest với gọng kính vàng đúng là đẹp trai phát điên, tớ yêu quá điiiii!"
"Ở đâu có ảnh đeo kính vậy, nhanh gửi tớ với!"
Giang Tuần nhẹ nhàng bước tới, tham gia vào cuộc trò chuyện, "Đẹp trai vậy thật luôn à? Có phải photoshop không vậy?"
"Gì vậy chứ, đều là ảnh gốc mà ——"
Còn chưa nói xong, Hứa Điềm đột nhiên ý thức được giọng điệu của người vừa rồi có hơi quen quen. Cô quay người qua, nhìn thấy Giang Tuần, nụ cười trên mặt bỗng chốc cứng đờ.
"Chào buổi sáng tổ trưởng."
Hai cô gái nhỏ còn lại cũng hết mực chột dạ cúi thấp đầu, "Chào buổi sáng tổ trưởng."
"Đu idol rất bình thường, không cần căng thẳng đâu." Giang Tuần vỗ vỗ vai Hứa Điềm, liếc mắt nhìn màn hình khóa máy tính cô, "Nhưng trong thời gian làm việc thì phải nói nhỏ lại, lỡ bị giám đốc Trần nhìn thấy thì không tốt."
Hứa Điềm lập tức nhớ tới chuyện mấy ngày trước cô vì khô mắt mang theo máy cấp ẩm loại nhỏ đến văn phòng, kết quả bị giám đốc Trần mắng cho tơi bời. Cô mới sử dụng máy cấp ẩm có một lúc mà Trần Sách đã mắng cô như thể cô phạm phải tội tày trời vậy.
Lỡ mà bị hắn nhìn thấy màn hình khóa này thì...
"Tổ trưởng, anh yên tâm, em đổi màn hình khóa ngay đây ạ." Hứa Điềm cắn môi cầm con chuột lên.
Hừ, nếu không phải Giang Tuần ở phòng này thì cô đã từ chức từ lâu rồi. Việc gì phải chịu đựng cục tức này chứ.
Dạo này hiếm khi mới có được thời gian rảnh rỗi, Giang Tuần thỉnh thoảng lại lướt xem khu bình luận của mình. Bộ tiểu thuyết anh viết vừa kết thúc không lâu, câu chuyện có kết thúc bỏ lửng khiến rất nhiều độc giả đều để lại bình luận suy đoán hung thủ thực sự là ai, còn lập nên không ít topic thảo luận.
Giang Tuần lướt topic một cách thích thú. Những ẩn ý anh để lại đều được độc giả đào ra và phân tích, thảo luận kỹ càng. Tuy chủ đề anh viết không phổ biến và tác phẩm viết ra cũng không nhiều nhưng 5 năm qua đã thu hút được không ít lượng người hâm mộ trung thành.
Khi anh đang chọn một bình luận để trả lời, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên trước mặt anh.
"Giang Tuần."
Giang Tuần đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên liền thấy Trần Sách đang nhìn mình với biểu cảm thay đổi liên tục.
"Cậu qua đây một chút."
Giang Tuần không biết Trần Sách lại đang phát điên chuyện gì, đứng dậy đi về phía phòng làm việc của anh ta.
Trần Sách dựa lưng vào ghế da, ném một tập tài liệu tuyên truyền đến trước mặt anh.
"Biết Tập đoàn Tân Quang không? Khu khoa học và công nghệ mới xây dựng ở thành phố Giang dưới trướng họ cần lắp đặt một bộ thiết bị phòng cháy chữa cháy tự động cho tất cả các tòa văn phòng. Hai ngày trước bên đấy đã liên hệ với tôi. Cậu chuẩn bị một chút, ngày mai đưa ra một phương án sơ bộ rồi cùng tôi đến Tân Quang đàm phán.
Giang Tuần cầm tập tài liệu tuyên truyền lên lật xem. Tập đoàn Tân Quang là một doanh nghiệp dược phẩm sinh học khá nổi tiếng trong nước, có không ít chi nhánh dưới trướng. Giang Tuần có từng nghe nói đến.
Nhưng đối tác mà các công ty niêm yết lớn lựa chọn hợp tác thường là các công ty nước ngoài có tên tuổi, việc chọn một doanh nghiệp nhà nước có lợi nhuận sụt giảm từng năm như này quả là hiếm gặp.
"Tôi cần bản vẽ thiết kế khuôn viên của họ chứ không phải tập tài liệu tuyên truyền này, nếu không sẽ không thể làm ra phương án được."
Giang Tuần biểu cảm nghiêm túc.
Bởi vì lần trước Giang Tuần từ chối đến bữa tiệc gia đình của tổng giám đốc Từ khiến ông ta thấy mình không được tôn trọng nên mấy ngày nay đối với anh ta cũng không có lấy một vẻ mặt tốt đẹp gì. Trần Sách trong lòng vốn đã không vui, lại thêm việc nhìn thấy dáng vẻ tích cực của Giang Tuần, anh ta không khỏi cười lạnh.
"Tổ trưởng Giang, hay là vị trí giám đốc này của tôi nhường cho cậu nhé? Tôi bảo cậu ngày mai có phương án thì ngày mai phải có phương án, cần số liệu gì thì tự mà đi tìm, đừng làm phiền tôi!"
Anh ta cũng không dám quá nặng lời với Giang Tuần, dù gì năng lực của anh ai ai cũng nhìn rõ, nếu lỡ thật sự bị anh ta đuổi đi rồi vào công ty đối thủ thì ngày tháng yên ổn của anh ta cũng không còn bao lâu nữa.
Giang Tuần không tranh cãi với Trần Sách, cầm lấy tài liệu tuyên truyền rời đi. Không dễ gì mới rảnh rỗi mấy ngày, Giang Tuần còn chưa kịp thả lỏng đã lại phải tăng ca làm phương án.
Anh tìm thông tin tìm đến mức choáng váng, vội vội vàng vàng mới không dễ gì làm ra được phương án sơ bộ. Với tập tài liệu dày cộp, anh cùng Trần Sách đến khuôn viên mới của Tập đoàn Tân Quang.
"Xin đợi một lát, người phụ trách của chúng tôi sẽ đến ngay bây giờ."
Nhân viên lễ tân dẫn hai người đến phòng tiếp khách rồi mỉm cười mang lên trà nóng cho họ.
Trần Sách nhấp một ngụm trà, tự tin chỉnh lại cà vạt. Nếu thành công đàm phán được đơn hàng lớn từ Tân Quang này, thành tích cuối năm của anh ta chắc chắn sẽ tăng lên gấp mấy lần, đến lúc đó đừng nói nhà hay xe, anh ta còn có thế đá bạn gái bây giờ của mình rồi tìm một cô xinh đẹp hơn...
"Giám đốc Trần, khiến anh đợi lâu rồi."
Một tiếng cười vang lên, hai bóng người mặc vest cùng nhau xuất hiện ở ngoài cửa phòng họp, người thấp hơn cẩn thận nắm lấy tay nắm cửa, đợi người đàn ông cao lớn phía sau tiến vào phòng họp rồi mới cung kính đi theo.
"Đây là tổng giám đốc Trang Ngạn, CEO của chi nhánh công ty chúng tôi ở thành phố Giang. Giám đốc Trần, không biết vị bên cạnh anh đây là?"
Trần Sách mỉm cười, đang định giới thiệu thì nhìn thấy vị tổng giám đốc nhã nhặn ấy đi thẳng về phía Giang Tuần.
"Bạn học cũ, lại gặp mặt rồi."
Trang Ngạn chỉnh lại chiếc kính không gọng trên sống mũi, trên môi nở nụ cười đầy ẩn ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...