Chap 10: Trừ Vân Sênh ra, còn có thể là ai?Vân Sênh nhìn khuôn mặt mình trong gương, tới gần, sau đó xả nước, hắt lên mặt mình.
Hai bên tóc mai ướt nhẹp dính lên mặt cô.
Mặt Vân Sênh vẫn không có biểu cảm gì, còn có đôi mắt sâu không thấy đáy.
Nhưng mà dù thế nào thì mọi người vẫn cảm thấy cô rất mê người.
Dùng hai tay lau nước trên mặt đi, Vân Sênh nhìn vào gương, rồi lại vốc nước nhẹ nhàng hắt lên mặt.
Những nữ sinh khác chạy xong 800m, trên mặt đều sẽ chảy mồ hôi, mà mặt Vân Sênh lại không có, cho nên mỗi khi chạy bộ hoặc người khác chảy mồ hôi, cô ấy đều lén phun lên mặt mình một ít nước.
Nhưng vì hôm nay mặc bộ đồ khác, mà bình phun lại để quên ở bộ đồ cũ mất rồi, cho nên khi cô vừa mới chạy xong, cô mới bất giác sờ lên mặt mình.
Cảm nhận được trên mặt mình không có “mồ hôi”, thì cô tới wc.
Nhìn chính mình trong gương, Vân Sênh hơi lắc đầu, chớm mắt mấy cái, rồi mới rời wc.
Nay sắp tới mùa hè rồi, thời tiết oi bức, đặc biệt là khi mới chạy xong, các học sinh vào lớp bật hết điều hoà lên.
Còn có người đứng ngay trước điều hoà hóng mát.
“A-------”Đột nhiên có tiếng hét chói tai của một bạn nữ trong lớp.
Mọi sự chú ý đều nhìn sang cô ấy.
Chỉ nhìn thấy cô ấy vừa nhảy vừa đạp, còn hét toáng lên: “Có ong, có ong--”Nghe bạn nữ đó hét lên, tất cả các bạn nữ khác cũng đều hét theo.
Tất cả học sinh nữ trong lớp đều ồn ào hét lên.
“Mau, Mau đánh chết nó!!!”“Sao ong có thể vào trong lớp được, sợ quá!”“Aaaaaaa, nó bay tới chỗ Vân Sênh rổi!! mau trốn đi!”“……”Tiếng hét của bạn nữ truyền tới tai Vân Sênh, đối với tai cực thính như cô thì rất là đau tai.
Vân Sênh ngồi bên cửa sổ nhìn theo con ong đang bay về phía mình, dơ tay lên, bắt lấy con ong.
Chỉ thấy ong bị bắt lấy, một vài nữ sinh có ý muốn Vân Sênh giết nó.
“ Vân Sênh, sao cô không đánh chết nó, nó đáng sợ quá!”Một giọng nữ truyền tới.
Vân Sênh đóng cửa sổ lại, nói: “nó không hại ai.
” cho nên mới thả đi.
“không dọa ai là sao, cô không thấy nó doạ người hay sao?”Vân Sênh nói xong quay về vị trí, nam sinh đứng bên cạnh liền nói.
Bị dọa cho chết khiếp, không trực tiếp giết, còn thả đi?Chẳng hiểu được Vân Sênh này nghĩ gì, ý nghĩ chả giống với người bình thường, đúng là quái thai.
“A——”Chính vào lúc này, một bạn nữ khác trong lớp lại hét lên.
Vân Sênh nghĩ tai cô bị hỏng luôn rồi.
“Không phải chứ, lại là sâu bọ?” các bạn học sinh nam cũng có chút khó chịu.
Chẳng phải là mấy con sâu bọ sao, có cần phải làm quá không thế?Con gái phải yếu đuối.
“Không phải, là điện thoại của tớ mất rồi!”Giọng của nữ sinh mang tiếng nấc theo.
Cô ta là học sinh có tiền nhất lớp, điện thoại là bản mới ra ở nước ngoài, ít nhất cũng phải trên 30 triệu [tiền Việt nhé].
Nghe thấy bạn nữ bị mất điện thoại, bạn thân của cô ta lên tiếng: “Kì Kì, có phải cậu để quên điện thoại ở sân thể dục rồi không?”Bạn thân của Kỳ Kỳ lên tiếng hỏi dò.
Diệp Kỳ toàn để đâu quên đó, cho nên điện thoại để quên ở sân thể dục rất là bình thường.
Diệp Kỳ lên tiếng phủ nhận: “Không có, vì có bài kiểm tra nên mình không có đem điện thoại ra sân thể dục, mình để dưới ngăn bàn, vừa nãy muốn lấy điện thoại thì lại không thấy đâu cả!”“Không phải chứ, lẽ nào ai đó đã lấy đi rồi?”“Bạn thân của Diệp Kỳ là Mộc Linh Linh trên mặt tràn đầy sự khó tin.
Ai lại đi lấy điện thoại của người khác chứ, có phải đâu có điện thoại đâu mà lại lấy?Nghĩ tới đây, Mộc Linh Linh nhìn sang Vân Sênh.
Tất cả mọi người trong lớp cũng đều nghĩ giống với Mộc Linh Linh vậy, đều nhìn về phía Vân Sênh.
Cả lớp đều biết trong lớp chỉ có Vân Sênh là không có điện thoại.
Cho nên ngoài cô ấy, còn có ai đi lấy điện thoại của Diệp Kì đâu?Diệp Kì cũng nghĩ điện thoại của mình là Vân Sênh trộm đi.
Được một ông già bao nuôi, còn có việc gì không thể làm nổi chứ đừng nói tới trộm điện thoại.
Diệp Kỳ tới trước bàn Vân Sênh, từ trên cao nhìn cô, nói: “Vân Sênh, mau trả điện thoại cho mình!”Vân Sênh ngẩng đầu, đôi mắt đen có theo vài phần không thể hiểu nổi.
Trả cô ta cái gì?Trả cô ta cái gì?Vân Sênh nghĩ trong lúc này, cô có chút nghe không Hiểu Diệp kì cô ta đang nói cái gì.
Nhưng mà nghe mọi người trong lớp nói thầm với nhau thì cô cũng hiểu được đó là gì.
“Mình không có lấy điện thoại của câu.
” giọng của Vân Sênh không có chút thay đổi gì, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Kỳ.
Diệp Kỳ bị Vân Sênh nhìn chằm chằm có chút tê dại.
Hỏi dò, một người bình thường thì ánh mặt làm sao có thể trống rỗng như thế được?Đúng là đáng giận.
“Không phải cậu thì còn có thể là ai? Lớp chúng ta mỗi cậu là không có điện thoại, nhất định là cậu lấy đi điện thoại, còn muốn lừa ai?”Diệp Kì rất tức giận.
Thực ra điện thoại của Diệp Kì cô mất thì mất, nhưng mà cái sim điện thoại không thể mất.
Dù sao thì cô có tiền, điện thoại mất thì có thể mua mới nhưng sim điện thoại có số điện thoại của ba mẹ, cô còn đợi ba mẹ gọi điện cho cô nữa, cho nên cái số điện thoại này cô dùng 3 năm rồi đều không có đổi số mới.
“Vân Sênh , điện thoại có thể cho cậu, cậu đưa sim cho mình là được rồi.
” Diệp KÌ mềm lòng đi một chút.
“Nhưng mà… mình không có lấy…”Cô đâu có lấy thì làm sao trả được?Diệp Kỳ đang muốn nói gì đó, Mộc Linh Linh đứng bên cạnh cô xông lên trước chửi bới Vân Sênh.
“Vân Sênh, cậu đúng là không cần mặt mũi, bị ông già bao nuôi thì thôi đó là chuyện của cậu, nhưng trộm đồ của người khác chính là không đúng, cậu có biết chiếc điện thoại đó rất quan trọng với Kỳ Kỳ không? Cậu ấy còn đang đợi ba mẹ cậu ấy liên lạc với cậu ấy nữa đó!”“Nếu như Kỳ Kỳ không nhận được điện thoại, cậu có chịu trách nhiệm được không? Ba mẹ của Kỳ Kỳ không có thời gian ở với cậu ấy, lại không ở bên cạnh cậu ấy mỗi ngày, chỉ có mình cậu ấy cô đơn chịu khổ ở nhà, cậu lại lấy đi điện thoại của cậu ấy rồi, cô ấy làm sao nhận được điện thoại ba mẹ cậu ấy điện về?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...