"Người hối hận là mày mới đúng đó." Cố Hành Xuyên nắm tóc gã, tay vỗ vỗ lên mặt Thẩm Độ, băng lãnh nói: "Mày còn dám tới đây nữa thì mày chết chắc rồi con ạ!"
Mặt Thẩm Độ tối sầm, gã không phục mà nhìn chằm chằm Cố Hành Xuyên, định dùng cả chân tay mà đánh trả, muốn tìm lại chút mặt mũi, dù sao cũng chăn rau nhiều như vậy rồi, không thể mất mặt như vậy.
Cố Hành Xuyên chế trụ gã, hắn dùng sức nắm tóc Thẩm Độ mà ấn mạnh vào trong tường: "Mày muốn chết à?"
Tống Nghi lo rằng Cố Hành Xuyên sẽ đánh Thẩm Độ đến lòi bệnh, Tống Nghi dùng hết sức nắm lấy tay của Cố Hành Xuyên mới miễn cưỡng kéo được hai người ra, "Được rồi, chúng ta về nhà thôi."
Cố Hành Xuyên để anh tùy ỳ dẫn đi, lòng bàn tay dán chặt vào bàn tay ấm áp của Tống Nghi, cứ như lửa lớn gặp thủy triều, cánh tay căng chặt cũng dần dần thả lỏng, vừa nãy còn tức giận đến bung khói mà cảm xúc giờ đã bình ổn lại rồi.
Hai người lâu rồi không về nhà, vừa mở cửa ra đã nghe một mùi mốc, Tống Nghi mở cửa sổ cho thông thoáng, sau đó lấy hòm thuốc gia đình ra, anh mở ra tìm thuốc tìm sau đó cầm đến trước mặt Cố Hành Xuyên, "Ngồi xuống đi, tôi giúp cậu xem tay."
Cố Hành Xuyên đưa cánh tay ra, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, rõ là một bàn tay vô cùng xinh đẹp vậy mà lại bị rách da, lộ ra một tầng hồng nhạt.
"Sẽ đau đấy, ráng nhịn chút." Tống Nghi chấm một ít thuốc tím, cẩn thận từ chút một mà sát trùng.
Cố Hành Xuyên tựa vào ghế sô pha, híp mắt nhìn anh vô cùng nghiêm túc, "Anh mà không đến kịp có phải là cưng cho nó hôn luôn không hả?"
Tống Nghi ngẩng đầu liếc nhìn hắn, rồi anh cúi đầu xuống tiếp tục thoa thuốc, "Không, tôi sẽ đạp gã thật mạnh."
Sắc mắt của Cố Hành Xuyên liền hòa hoãn, hắn khẽ hừ một tiếng, giống như đánh dấu chủ quyền mà nói: "Em chỉ có thể hôn anh thôi, nhớ đó."
Tống Nghi bình tĩnh ồ một tiếng thật dài, biểu thị mình đã biết rồi, anh suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói: "Cậu cũng kích động quá, chỉ cần dạy dỗ một chút thôi mà cậu lại đánh gã thành như thế."
Cố Hành Xuyên không trả lời, hắn cười phì: "Lần này tiện nghi cho gã, nếu còn có lần sau thì gã đừng hòng nhặt được cái mạng về."
Tống Nghi thật sự là phục mức độ gây chuyện của hắn, cả cha mẹ Cố đều là người hiểu chuyện, cớ sao tính cách Cố Hành Xuyên lại như thế này, anh thở dài trong lòng, "Sau này cậu đừng có như vậy nữa, có thể dùng lời giải quyết thì cứ dùng, đừng dùng nắm đấm."
Cố Hành Xuyên đột nhiên đến gần, hôn một cái chốc lên môi của Tống Nghi, anh ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Cố Hành Xuyên vừa đen vừa sáng, nhìn trừng trừng vào anh, lông mi vừa đen lại dài, nhìn qua cứ như một con cún bự.
Khí tức ấm áp đan xen vào nhau, không khí sinh ra ám muội.
Nhịp tim Tống Nghi hẫng nửa nhịp, anh mím môi, tay cầm bông băng cũng run rẩy, "Không đau à?"
"Đau lắm." Cố Hành Xuyên nỉ non một tiếng, mang theo chút làm nũng với người yêu.
Tống Nghi bĩu môi, "Đáng đời cậu, không đau thì không nhớ được." Tuy là nói như thế nhưng động tác tay vẫn rất nhẹ nhàng.
Hai người họ cứ như thế không khác gì một đôi tình nhân trẻ, nếu xem nhẹ tính không ổn định trong mối quan hệ này thì Tống Nghi đã bắt đầu hưởng thụ cảm giác có người để ai ỷ lại.
Khác với những mối tình trước đây, trong đó Tống Nghi luôn là bên nắm chủ động, bảo vệ người yêu và bọn họ sẽ ỷ lại vào anh.
Nhưng khi ở cùng Cố Hành Xuyên, anh có thể dứt bỏ đi trách nhiệm nặng mang trên người, Cố Hành Xuyên không giống những Beta hay Omega trước, không cần đến Tống Nghi phải chăm lo, hắn hoàn toàn có thể tự chăm sóc cho bản thân mình tốt, tiện thể cũng chăm luôn chu toàn cho Tống Nghi.
Tống Nghi cảm giác loại thư thích này mang đến nguy hiểm, nhưng bản thân anh lại rất thích cảm giác này nên trong thời gian ngắn, anh không muốn tỉnh ra.
Ngày hôm sau, Trình Tụng gọi điện đến, công ti Tinh Ngu tổ chức tổng kết nửa năm, tiệc được tổ chức lại một khách sạn cao cấp, Tống Nghi đã lâu không được gặp những đồng nghiệp cũ nên rất nhớ, anh vui vẻ đáp ứng.
Cố Hành Xuyên đang nấu ăn trong bếp thì nghe thấy tiếng điện thoại, hắn dừng tay, mở cửa rồi thò nửa người ra hỏi: "Ai vậy?"
Tống Nghi đang cân nhắc xem nên mặc cái gì nên ăn nói thật: "Trình Tụng gọi, chiều nay Tinh Ngu có tổ chức bữa tiệc tổng kết."
Cố Hành Xuyên nghe đến cái tên này thì cau mày: "Không phải em đã kết thúc hợp đồng với Tinh Ngu rồi sao?"
"Chưa đến hạn hết hợp đồng mà." Tống Nghi đi vào phòng ngủ, anh mở tủ ra chọn quần áo, ngón tay gõ gõ cằm tỉ mỉ chọn.
Cố Hành Xuyên rửa tay sau đó cũng đi vào cùng, "Em mang anh đi cùng với."
Tống Nghi đang cầm một bộ âu phục có hoa văn tối màu, rất thích hợp cho các bữa tiệc, anh một bên vừa cởi ra thay, một bên kiên trì nói: "Tôi là đi tham gia buổi họp hằng năm, đâu đâu cũng có người, có phải hẹn với có một mình Trình Tụng đâu mà, cậu không cần phải đi theo đâu."
Cố Hành Xuyên đảo tầm mắt qua vòng eo và mông của anh, bộ âu phục vừa mặc vào là lộ ra đôi chân dài vòng eo thon của Tống Nghi, vô cùng quyến rũ, hắn bất mãn hất cằm, "Tham gia một buổi họp thôi, em ăn mặc quyến rũ thế làm gì?"
Tống Nghi sửa lại tóc tai rồi phun keo định hình tóc, nhìn có tinh thần hơn nhiều, "Cậu có bị bệnh không vậy? Tôi đang mặc là chính trang bình thường, chẳng lẽ tôi lại mặc quần cộc dép lào, thế là ngay cả cửa tôi cũng không vào được đó."
Bụng anh gần đây tròn là một vòng, mặc áo khoác vest vào cũng không dễ nhìn thấy, có điều quần bị ngắn đi một đoạn làm lộ ra cổ chân trắng nõn, nhìn cốt cách vô cùng, lại còn rất thời thượng.
Cố Hành Xuyên nhìn lướt qua cổ chân của anh, càng không yên lòng, "Không được, anh muốn đi với em."
Tống Nghi liền buồn bực, anh hít sâu vào một hơi, bình thản nói: "Thứ nhất, cuộc họp hằng năm này đâu đâu cũng có người, coi như Trình Tụng có ý gì với tôi thì cũng không thể phát sinh chuyện gì, thứ hai, Trình Tụng là bạn của tôi, y là người đứng đắn, phong độ, cậu không nên suy đoán lung tung."
Cố Hành Xuyên nắm bắt được từ khóa mấu chốt: "Coi như?"
Hắn dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào Tống Nghi mà kiêu căng hừ một tiếng: "Xem ra cảm giác của anh không sai, Trình Tụng đúng là có ý với em."
Tống Nghi nhìn hắn, anh biết rõ không thể lay chuyển được Cố Hành Xuyên nên giơ tay cài cúc tay áo: "Tùy cậu nghĩ, nếu cậu cứ nhất quyết đi cùng với tôi thì cuộc họp bí mật này sẽ bị nhiều người biết đến."
Cố Hành Xuyên híp mắt thành một đường, hắn căn bản là không để ý đến người của của Tinh Ngu cảm thấy thế nào, cùng lắm thì công khai yêu đương, hắn cũng không phải loại thần tượng phải dựa vào fan để kiếm sống, chuyện người ta có thích nhạc của hắn cũng không đáng kể, bởi hắn không thiếu tiền.
Thế nhưng nếu công khai thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Tống Nghi, mức nổi tiếng của hai người khác biệt rất lớn, sau này không cần biết Tống Nghi diễn cái gì, người khác nhìn thấy đều sẽ chỉ nghĩ đầu tiên rằng anh là "bạn trai của Cố Hành Xuyên", còn kĩ năng diễn xuất của Tống Nghi có tốt hay không đều sẽ bị khán giả lãng quên, cái danh này sẽ mãi mãi đi theo Tống Nghi.
Cố Hành Xuyên không muốn như thế, kĩ năng diễn xuất của Tống Nghi rất tốt, đạo diễn trong giới cũng khen hết lời, tiền đồ vô lượng, có thể thì hắn sẽ không công khai, giúp Tống Nghi che giấu, thế nhưng sẽ không ai biết hắn là gì của anh khiến Cố Hành Xuyên vô cùng khó chịu.
Phòng hội nghị của khách sạn trang trí vô cùng sa hoa hoành tráng, hoa tươi cùng cây cảnh đan xen, ca vũ thăng bình, trong không khí tràn ngập mùi thơm của bánh ngọt, phần thưởng năm ngoái là chuyến du lịch nước ngoài, năm nay lại là siêu xe thể thao, vừa nhìn là biết do Cố Thiệu Nguyên đầu tư.
Lúc Tống Nghi đến thì Trình Tụng đang diễn thuyết trên sân khấu, anh chào hỏi một số đồng nghiệp có quen biết rồi cầm một ly nước chanh, ngồi xuống ghế, nhìn sân khấu xa xa.
Trình Tụng đang nói về dự định tương lai của công ti Tinh Ngu, phân tích từng cái lợi và hại của nghề, bởi vì chính sách cải cách thuế mà rất nhiều công ti nhỏ đã phá sản, diễn viên cũng sống không được tốt, bây giờ muốn tiếp tục làm nghề này thì phải...!
Trình Tụng xuống sân khấu, y đi về hướng của Tống Nghi, cho anh một cái ôm.
Trình Tụng vỗ vai anh, y liếc nhìn ly nước chanh trong suốt trên bàn, "Gần đây cậu đang cai rượu à?"
Tống Nghi cười gượng, anh kéo y ngồi xuống, cười ha ha, "Uống rượu hại thân, cậu cũng nên cai đi."
"Thật ra tớ muốn cai lắm nhưng lại không thể được." Trình Tụng gật đầu với một quản lí.
Tống Nghi đồng tình nhìn y, hai người bạn lâu ngày không gặp nên hàn huyên tán gẫu về sinh hoạt gần đây, Tống Nghi cũng nói cho y biết về chuyến du lịch L.A gần đây của anh.
"Đáng tiếc là gần đây tớ bận nhiều việc quá, không thì chúng ta có thể cùng đi rồi."
Trình Tụng thở dài đầy tiếc hận rồi lập tức tươi cười, "Cậu đi du lịch một mình à?"
Tống Nghi giữ thần sắc tự nhiên, "Đi cùng bạn."
"Bạn trai sao?" Trình Tụng cân nhắc nhìn anh.
Trong lòng Tống Nghi cả kinh, không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ cười khẽ nhìn y.
Trình Tụng biết bản thân đã quá phận, y cầm ly rượu lên bàn uống một ngụm che đi lúng túng trên mặt, nói cười thay đổi đề tài, "Khi nào rảnh rỗi chúng ta cũng đi đánh tennis đi."
"Được chứ." Tống Nghi sảng khoái đáp ứng.
Hai người nói chuyện từ nam ra bắc một hồi, trừ bỏ đi tâm tư của Trình Tụng thì Tống Nghi rất thích ở cùng với y, tính cách tương tự nhau, đều là người biết chừng mực, có chủ đề nói chuyện chung, chứng khoán, bí mật trong nghề, chuyện gì cũng có thể nói với nhau.
Tống Nghi từng nghiêm túc suy nghĩ, nếu như không có Cố Hành Xuyên thì có lẽ anh sẽ cho Trình Tụng một cơ hội.
Thế nhưng có nói gì giờ đã muộn rồi, bây giờ cuộc sống của anh quá tốt, không còn chút nguyện ý trêu hoa ghẹo nguyệt nào nữa.
Cửa phòng đột nhiên ồn ào, tiếng người huyên náo, Tống Nghi không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai tới, ngoại trừ Cố Hành Xuyên thì không có ai có thể hấp dẫn ánh nhìn của mọi người như thế.
Trình Tụng xoay người nhìn thoáng qua, y quay lại nhìn Tống Nghi, đầy hứng thú nói: "Hai người giống như đang mặc đồ đôi vậy."
Tống Nghi hơi sững sờ, Cố Hành Xuyên cũng đang mặc một bộ âu phục hoa văn tối màu, bên trong cũng là sơ mi trắng, cài ngực màu vàng, chỉ có điều âu phục của Tống Nghi là chính trang đuôi ngắn, ưu nhã, còn Cố Hành Xuyên mặc là vest đuôi dài, hợp với vóc người cao gầy, mười phần phong duệ khí.
Vừa tiến vào đã bị người của Tinh Ngu bao quanh bốn phía, hắn đứng giữa đám người cứ như hạc giữa bầy gà, dễ thấy cực kì.
Trình Tụng khoanh hai tay quan sát biểu tình của Tống Nghi.
Tống Nghi tằng hắng một cái, anh xoa xoa mũi, cứ như không có chuyện gì mà nói: "Thật là khéo, mặc giống nhỉ?"
Trình Tụng cúi đầu cười cười: "Vừa nãy cậu ta trừng tôi đó, thật hung mà."
Tống Nghi cười theo, nghĩ thầm, mới chỉ trừng thôi thì tính làm gì, cậu còn chưa bị hắn hung hăn làm đâu.
Cố Hành Xuyên là con trai của chủ tịch, lần này chủ tịch không đến dự nên hắn đương nhiên trở thành đối tượng cần được "chăm sóc" nhất ở đây, Trình Tụng đi vào trong một đám người đông đúc, tay cầm ly rượu đỏ, lần lượt mời rượu.
"Tôi không uống rượu." Cố Hành Xuyên ngồi tựa vào ghế, hắn liếc nhìn Trình Tụng, một chút ý muốn đứng lên cũng không có.
Trình Tụng tay cầm rượu mà lúng túng, khẽ mỉm cười, "Cố công tử đến tham gia lần này đã coi như là nể nang mặt mũi tôi rồi, nghe nói tửu lượng của cậu không tốt, li này tôi mời cậu, cậu cũng không cần phải uống."
Lời này cứ như đang đá xéo, sắc mặt Cố Hành Xuyên ngay lập tức trùng xuống.
Trình Tụng ngửa đầu uống cạn li rượu, cười tủm tỉm đưa li không ra, sau đó lại uống thêm, "Tôi mời cậu ba li."
Y uống hết thì quay đầu nhìn đám quản lí đang đứng như trời trồng ở phía sau, cười nói: "Nếu Cố công tử không uống đuộc thì hôm nay tôi sẽ thay cậu ấy uống, mọi người đừng có mời rượu cậu ấy."
Nhìn qua cứ như đang giúp Cố Hành Xuyên như trong lời đều là xem thường hắn.
Cố Hành Xuyên thật muốn nắm cổ áo của Trình Tụng mà đấm một cái, hắn cau mày, "Không cần anh giúp tôi!"
Trình Tụng cười nói: "Được rồi, hiếm thấy khi nào Cố thiếu nể tình như thế, hôm nay phải say mới được." Nói rồi nháy mắt với những người phía sau.
Tuy rằng tửu lượng của Cố Hành Xuyên không tồi nhưng không thể nào chịu nổi nhiều người đến rót rượu như thế, dù có là thần tiên cũng không chịu nổi huống chi là hắn.
Mới qua một vòng mà khuôn mặt trắng nõn của hắn đã đỏ ửng lên, khí tức rối loạn, ánh mắt mê man, Trình Tụng vẫn còn đang lôi kéo người đến chúc rượu, xem cái hành động này đi, cứ như muốn Cố Hành Xuyên say ngất ở đây mới thôi.
Tống Nghi không nhìn nổi nữa, bạn trai của mình có ngốc đi chăng nữa thì cũng không thể để người khác bắt nạt được, anh đến gần bàn rượu, đẩy đám người đang chen chúc ra, "Cố thiếu, đừng uống nữa, tôi nhớ hôm nay cậu lái xe tới."
Cố Hành Xuyên buông li rượu trong tay, hắn nhìn anh, "Ừ, vậy lát em đưa tôi về đi."
Người xung quanh không rõ về quan hệ của hai người, mặc đồ cứ như tình nhân, nhìn rất thân, nên trong khoảng thời gian ngắn không ai nói gì.
Trình Tụng nhìn hai người họ, ánh mắt tối sầm, cười khổ một tiếng.
Hai người cùng đi ra cửa, tiến vào thang máy, Tống Nghi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Cố Hành Xuyên, vừa giận vừa buồn cười: "Cậu có bị ngốc không vậy? Rõ ràng là bị người ta khích mà vẫn bị cắn câu là sao?"
Cố Hành Xuyên chống tay lên vai của anh, nở nụ cười xem thường, "Anh không thể nhìn nổi cái dạng kia của y, anh không thể để y xem thường được."
"Y xem thường cậu thì sao? Cậu cũng có mất miếng thịt nào đâu."
Cố Hành Xuyên trầm mặc vài giây, "Y thích em, anh tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước y đâu.".
ngôn tình sủng
Tống Nghi ngơ ngác, nhịn không được mà giơ tay lên sờ khuôn mặt đỏ ửng của hắn, cười nhẹ: "Ngu quá đi mất!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...