Sau Khi Bị Giáo Chủ Ma Giáo Bắt Đi


“Huyền Lục? Đây không phải vì Từ Hướng Lỗi muốn báo thù nên mới cố ý thả ra tin tức giả sao?” Lâm Phục Cương đặt mông ngồi xuống trên ghế, tay phẩy phẩy quạt.

Trong phòng đã sớm đốt bếp lò, ấm áp như xuân.

Cấp dưới mang nước ấm tới, đổ hai chén nước, phân biệt cho hai người bọn họ.

“Dương Sơn phái không phái người đi à?”
Lâm Phục Cương: “Thật ra thì chỉ cần tượng trưng phái người đi thôi.

Dù sao tất cả mọi người đều đi, chúng ta không đi thì quá gây chú ý.”
Bùi Tự “Ừ” một tiếng, nhấc ly, nhấp một ngụm nước.

Cái ly lại bị để lại trên bàn, thanh âm y không nhanh không chậm vang lên, “Đợt này nhiễu loạn hơn phân nửa vì thế không nhanh như vậy sẽ kết thúc.

Quái hiệp Hồng Trường Phong từng có lần biến trang dịch dung, tự tiện xông vào hoàng cung ăn cắp bảo vật Án Đế lưu lại, triều đình truy nã gã nhiều năm nhưng không có kết quả.”
Lâm Phục Cương khởi động cơ mặt, lại không cho là đúng: “Không phải cũng là vì sư huynh không ra tay sao? Nếu không thì làm sao gã có thể hung hăng ngang ngược mà còn đường sống? Lần này sư huynh tính toán tự mình xử lí gã à?”
Bùi Tự nhàn nhạt nói: “Nếu chuyện gì ta cũng phải quản.

Ta đây dứt khoát mệt chết đi.”
“Thật ra hiện tại sư huynh vẫn nên lấy dưỡng bệnh làm chủ, việc nhỏ đó cứ giao cho chúng ta…… Đúng rồi, ngươi cùng Ma giáo có chuyện gì vậy?”
“Nội lực giáo chủ Ma giáo có thể áp chế hàn độc của ta.”
Lâm Phục Cương chấn động, bỗng chốc đứng lên, “Cái gì?! Năm đó sư phụ cùng Bách Dược cốc chủ cũng không có biện pháp! Ma đầu kia như thế nào sẽ……”
Bùi Tự nhấc lên mi mắt, nhìn về phía hắn, “Ta cũng đang tìm kiếm nguyên do trong đó, nên không thể không lưu lại hắn bên người.”
“Hắn không biết thân phận sư huynh sao?”

“Hắn cho rằng ta là tiểu quan thanh lâu.”
“Tiểu quan thanh lâu?” Lâm Phục Cương ngạc nhiên, sau ôm bụng cười, tiếng cười cuồng tiếu, “Ha ha ha ha! Hắn mắt mù sao? Sư huynh trừ bỏ dung mạo bên ngoài, còn nơi nào giống với tiểu quan?”
“Hắn……” Bùi Tự nhíu mày, mặt lộ vẻ ghét bỏ, “Đầu óc có bệnh.”
Lâm Phục Cương hưng phấn, “Sư huynh cũng thường nói ta đầu óc có bệnh, ta cùng hắn không chừng có tiếng nói chung!”
Bùi Tự: “……”
“Khụ khụ, nói giỡn!” Lâm Phục Cương chính khí lẫm liệt nói, “Ta chính là đại hiệp danh môn chính phái, lại há có thể cùng ma đầu nguy hại võ lâm kia đánh đồng? Nói tới vấn đề chính, sư huynh lừa dối hắn, khẳng định thành thạo, định có thể từ trên người hắn tìm được nội lực huyền bí, kể từ đó, bệnh sư huynh liền có thể tốt hơn!” Mặt mày hắn hớn hở, vui vẻ ra mặt.

“Ừ.”
Lại hàn huyên một trận, Lâm Phục Cương nhin tinh thần y không phấn chấn, đứng lên nói: “Thời điểm cũng không còn sớm, ta đây đi trước.

Sư huynh nghỉ ngơi cho tốt!”
Không bao lâu sau khi Lâm Phục Cương rời đi, người hầu tới đưa dược.

Bùi Tự dứt khoát lưu loát một ngụm uống xong, dạ dày quay cuồng cùng buồn nôn, khiến y chau mày, đè lại bụng nhỏ, lại uống xuống ngụm nước lạnh, cảm giác ghê tởm đã hơi lui xuống, y hộc ra một ngụm trọc khí, đối với người hầu nói: “Nhiếp Lễ, đỡ ta lên trên giường đi.”
Y nằm thẳng trên giường mềm mại, Nhiếp Lễ thả màn xuống, che đậy ánh sáng mỏng manh.

Thân thể mỗi một tấc đều suy yếu đến khó có thể nhúc nhích, càng miễn bàn đến gân cốt đau nhức, từng cơn từng cơn, tuy không nghiêm trọng, nhưng khó có thể xem nhẹ.

Y miễn cưỡng nâng cánh tay lên, tại nơi vì ánh sáng đã hạ xuống mà có chút tối tăm, chăm chú nhìn bàn tay mình.

Nhìn sao cũng thấy gầy yếu vô lực.

Y buông tay xuống, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve vết chai mỏng ở lòng bàn tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại.


Bùi Tự đi vào Dương Sơn phái ngày thứ mười, cuối cùng chờ được Đoạn Ninh Trầm tới.

Y đã sớm dặn dò cấp dưới, bọn họ làm bộ không hề phát hiện, giúp cho Đoạn Ninh Trầm đã giả dạng làm tạp dịch dễ dàng lẫn vào nhà ở Bùi Tự.

Bùi Tự lúc đó đang xem sách, nghe được động tĩnh mở cửa, nhìn lại, gặp được Đoạn Ninh Trầm đang lén lút.

Y mới vừa buông sách xuống, liền nghe Đoạn Ninh trầm hạ giọng nói:
“Dịch Tự! Ta tới cứu ngươi!”
“Ừ.”
Đoạn Ninh Trầm bước nhanh tới mép giường, nôn nóng đánh giá y một phen, “Ngươi không sao chứ? Bọn họ có gây khó xử cho ngươi không?”
Bùi Tự đạm bạc nói: “Hình như bọn họ nhìn ra ta không phải người trong võ lâm, liền đem ta an trí ở nơi này.”
Đoạn Ninh Trầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!”
Hắn kéo tay Bùi Tự, chỉ lên trên lưng mình, “Tới! Ta mang ngươi ra ngoài!”
Xông vào mũi là một thân mồ hôi, khiến thân hình Bùi Tự cứng đờ.

Y nhịn rồi lại nhịn, nói với chính mình, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Y ngừng hô hấp lại, ghé vào trên lưng hắn.

Đoạn Ninh Trầm cõng y lên, đang muốn xông ra bên ngoài, dòng khí ấm áp trong phòng lại nhắc nhở hắn.

Đoạn Ninh Trầm bừng tỉnh, vội vàng đem Bùi Tự thả lại xuống dưới, từ trong tủ quần áo ôm một đống lớn quần áo dày nặng ra, đưa cho Bùi Tự.


“Mau mặc vào! Bên ngoài lạnh lắm!”
Đoạn Ninh Trầm dẫn y chạy ra khỏi cửa, cấp dưới Bùi Tự làm bộ làm tịch mà hô: “Ai ai! Ngươi là người nào?”
Trong quá trình rời khỏi Dương Sơn phái, Bùi Tự lưu ý đến trong phái rất là ồn ào, thậm chí mọi người đều không rảnh chú ý đến Đoạn Ninh Trầm cùng y.

Các đệ tử nghị luận trong tiếng hỗn loạn nào là “Ma giáo” “Cướp ngục”...!
Vốn dĩ y chỉ vô tình nhốt đám tiểu lâu la Ma giáo, giá trị bọn họ không cao.

Nếu lấy thương vong đệ tử Dương Sơn phái ra đánh đổi, việc này rất không đáng.

Vì thế y bảo Lâm Phục Cương, khiến hắn tận lực nới lỏng, giúp cho Ma giáo đem những người kia cứu trở về.

Sau khi bọn họ rời Dương Sơn phái, đi hướng phụ cận thành trấn, cùng nhóm người cướp ngục kia hội họp.

Những giáo chúng mấy ngày qua trong lao ngục tai ương khắp mình đã đầy bụi đất, dáng vẻ uể oải không phấn chấn —— Nhiếp Bân dịch dung thành Vương Tam vì sợ thân phận bại lộ, trong khoảng thời gian này cũng ngồi tù cùng bọn họ.

“Các ngươi nói Dương Sơn phái không tra tấn khảo vấn các ngươi?”
“Ta, ta nghe lén đến cai ngục nói chuyện phiếm, hình như bọn họ tính toán đem chúng ta giao cho minh võ lâm.”
Đoạn Ninh Trầm trầm ngâm hoài nghi, cười lạnh một tiếng, “Dương Sơn phái thật đúng là chó săn của Lý Diệp Chu!”
Tả hộ pháp Thích Phụng tham dự cướp ngục nói: “Giáo chủ, người có muốn ăn miếng trả miếng, trả thù lại?”
Đoạn Ninh Trầm nói: “Trước mắt vẫn nên lấy Huyền Lục làm trọng.

Chỉ cần có công pháp đệ nhất thiên hạ này trên tay, còn lo gì về võ lâm minh cùng Lý Diệp Chu? Việc này trước tiên nhớ kỹ đã.

Ngày sau đáp trả lại cũng không muộn.”
Bọn họ vừa đuổi tới Giang Châu, tra được quái hiệp Hồng Trường Phong đã rời đi, lúc sau liền thu được tin tức đám người Bùi Tự bị Dương Sơn phái bắt.

Thật sự?! Đoạn Ninh Trầm vì thế hùng hổ mà đuổi tới.


Ở trên đường, hắn thu được tư liệu có quan hệ đến “Dịch Tự” trước đó đã phái cấp dưới đi tra.

Hết thảy giống như hắn phỏng đoán.

“Dịch Tự” là con vợ lẽ của một phú thương ở Khánh Lam, từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, nhưng mẫu thân y tư sắc kinh diễm, là tiểu thiếp phú thương thích nhất, cho nên phú thương yêu ai yêu cả đường đi cũng rất thương yêu ấu tử lớn lên phá lệ xinh đẹp này.

Điều này khiến chính thê cùng đích trưởng tử căm hận.

Sau đó, phú thương lâm chung trước, thậm chí muốn đem một phần ba tài sản giao cho “Dịch Tự”, việc này càng khiến trưởng huynh y ghen ghét.

Vì thế trưởng huynh y liền cấp bách đem “Dịch Tự” bán cho thanh lâu, khiến y chịu đủ tra tấn thể xác và tinh thần.

—— một cốt truyện cũ phi thường khuôn sáo.

Trùng hợp thay, một năm trước Dịch gia cũng đã phá sản, tung tích người Dịch gia không thể tìm được.

Việc này làm cho Đoạn Ninh Trầm muốn vì “Dịch Tự” báo thù cũng không còn làm được nữa.

Lại nói đến cuộc gặp gỡ “Dịch Tự” ở thanh lâu …… Sau thanh lâu kia có bối cảnh khổng lồ, cho dù là thế lực mạnh mẽ của Khinh Nhạc Giáo hắn, cũng vô pháp chạm đến tầng sâu cạn này.

Nhưng qua hiểu biết ít ỏi của hắn, ở trong thanh lâu kia, “Dịch Tự” là một tiểu quan đặc thù, không treo biển hành nghề, chỉ bị những tên quyền cao chức trọng chỉ đích tên chiêu đãi.

Càng nghe, Đoạn Ninh Trầm càng đau lòng, chờ đến khi chúng thuộc hạ lui ra sau, hắn thận trọng dắt tay Bùi Tự, thâm tình chân thành mà nói: “Dịch Tự! Sự tình ngươi trước kia, ta đều đã biết! Những chuyện quá khứ này, hãy để nó trôi đi đi! Về sau, ngươi có ta.

Ta sẽ không để ngươi chịu khổ, chịu ủy khuất!”
Bùi Tự rút ra tay, nhàn nhạt đáp: “Ừ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui