Nhiếp Bân đứng yên ở bên người y, hơi hơi khom người, “Chủ thượng.”
Hôm qua khi Đoạn Ninh Trầm dò hỏi huynh trưởng y, Bùi Tự còn cảm thấy việc này chẳng liên quan gì, xong giờ nhớ lại, liền hậu tri hậu giác ý thức được Đoạn Ninh Trầm hình như đã hiểu lầm thân thế y.
Lần này xác định Đoạn Ninh Trầm thực sự muốn phái người tra y.
Y nói: “Giả tạo một thân phận cho ta, tên là Dịch Tự.
Xuất thân phú quý, bị huynh đệ làm hại, lưu lạc tới thanh lâu.
Mặt khác, phái người canh giữ bên người Dương đại nhân, cần phải bảo đảm an toàn của hắn.”
Nhiếp Bân: “Vâng ạ.” hắn không hiểu được nguyên nhân chủ thượng nhà mình lưu lại bên người giáo chủ Ma giáo, lường trước chủ thượng nhà mình nhất định đã có tính toán khác.
Làm một thuộc hạ ưu tú, nguyên tắc của hắn là làm ít hơn hỏi, không hỏi nguyên nhân chủ thượng nhà mình làm như vậy, chỉ nói: “Kinh thành bên kia……” Bùi Tự sớm định ra kế hoạch là phải về kinh thành.
“Năm nay ta không quay về.” Y nói, “ Ta ở bên này còn có chuyện quan trọng cần xử lý.” Nhiếp Bân biết được chẩn bệnh của Bách Dược cốc chủ đối với bệnh tình Bùi Tự, năm nay truyền tin trong kinh phá lệ trở nên thường xuyên hơn, vì trong kinh có hai vị đang rất lo lắng cho Bùi Tự.
Mà hắn cũng trơ mắt nhìn chủ thượng nhà mình ngày càng suy yếu, tinh thần khí lực ngày càng giảm.
Hiện giờ, chủ thượng còn muốn tự mình thâm nhập hang hổ, ở lại bên người giáo chủ Ma giáo tàn nhẫn độc ác.
“Thỉnh chủ thượng đáp ứng thuộc hạ lưu lại bên cạnh ngài.” Bùi Tự nhìn hắn một cái, “Có thể.” Không bao lâu, cửa bị gõ vang lên, bên ngoài truyền đến thanh âm trong trẻo của Đoạn Ninh Trầm, “Dịch Tự, ta có thể tiến vào không?”
Nhiếp Bân cụp mi rũ mắt, lui ra phía sau vài bước.
Bùi Tự nói: “Ngươi vào đi.”
Đoạn Ninh Trầm đẩy cửa vào, lôi theo một thân gió lạnh, hắn thực nhanh đóng cửa lại, xoay người nói: “Nghe nói bọn họ chọc ngươi sinh khí?” Bùi Tự mặt vô biểu tình nói: “Ồn ào.”
Đoạn Ninh Trầm thấy được trong phòng còn có người thứ ba, “Di? Ngươi là ai?” Nhiếp Bân nói ra thân phận người thế thân của hắn, “Bẩm giáo chủ, tại hạ vương tam, chính là Chu Tước Đường giáo chúng.”
“À.” Đoạn Ninh trầm thuận miệng đáp lại, không để trong lòng, lực chú ý lại dời qua người Bùi Tự, “Đồ ăn ăn có hợp không?”
Kỳ thật Bùi Tự vì bị bệnh mà tình trạng ăn uống vẫn luôn không tốt, mỗi lần ăn cơm đều phải mạnh mẽ buộc mình ăn.
Một bàn này đều là cơm nhà, hương vị cũng không tệ lắm, nhưng Bùi Tự vẫn chỉ động mấy chiếc đũa.
Đoạn Ninh Trầm cũng thấy được y cơ hồ không động vào thức ăn, nhăn mi lại, “Không thể ăn sao?”
Giữa trưa hắn nướng cá, Bùi Tự cũng chỉ ăn một chút, nói đúng hơn là đã quen ăn như vậy.
Sau đó, Đoạn Ninh Trầm cơ hồ là một người ăn luôn hai con cá.
Đoạn Ninh Trầm gắp một đũa đưa vào miệng, nói: “Hương vị không tồi! Ngươi không thích sao?”
“Không ăn.”
Đoạn Ninh Trầm kéo ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh y, khó được lúc nghiêm túc, “Ngươi xem ngươi gầy như vậy, gió đã có thể đem ngươi thổi đi luôn rồi! Không ăn thì làm sao thân thể có thể tốt lên?” bệnh Bùi Tự không phải ăn nhiều thì sẽ tốt lên, y cũng không nghĩ sẽ cùng Đoạn Ninh Trầm nói về vấn đề này, “Ngươi cứ ăn đi, không cần quản ta.”
“Ngày hôm nay ngươi chưa ăn bất cứ thứ gì.
Ngươi nói cho ta, ngươi muốn ăn cái gì? Ta sẽ sai người làm.”
Bùi Tự trầm mặc hồi lâu, nói: “Cháo đi.”
Đoạn Ninh Trầm sai sử Nhiếp Bân: “Ngươi, đến phòng bếp làm chút cháo đi.”
Nhiếp Bân: “Vâng.”
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Đoạn Ninh Trầm nói: “Ngày mai chúng ta tiếp tục khởi hành đi Long Ninh, hiện tại ngươi có muốn nằm trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát không?”
Bùi Tự nhẹ gật đầu.
Đoạn Ninh Trầm tung ta tung tăng ôm y lên giường, đang muốn thay y cởi bỏ đai lưng.
Mu bàn tay lạnh lẽo phủ lên, thanh âm Bùi Tự lạnh băng truyền đến, “Ngươi muốn làm gì?”
Đoạn Ninh Trầm ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình cảnh giác của y, ngay lập tức kêu oan: “Ta không có một chút tâm tư xấu xa gì! Ta là vì thấy ngươi chân cẳng không tiện, lúc này mới tới giúp ngươi!” Câu đầu tiên hắn thốt ra đã có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Lạnh lẽo trên người Bùi Tự không giảm.
Đoạn Ninh Trầm cảm thấy hơi chột dạ.
Bởi vì hắn đích xác có một chút suy nghĩ như vậy.
Nhưng trên mặt hắn vẫn duy trì biểu tình chính nghĩa lẫm liệt, vẻ mặt đơn thuần cùng Bùi Tự đối diện —— này chỉ sợ là biểu tình chính trực nhất trong cuộc đời hắn.
Người bình thường thấy thần thái này của hắn đều sẽ hoài nghi là mình hiểu lầm.
Nhưng Bùi Tự hiểu nhất chính là nhân tâm nào sẽ bị tiểu kỹ xảo này của hắn lừa gạt? Chỉ là suy xét lại thân phận hiện tại của y đã không phải là “Tứ gia” người nắm quyền, mà đã là tiểu quan thanh lâu trong mắt Đoạn Ninh Trầm.
Cân nhắc mục đích của chính mình, y còn không đến mức bởi vì loại chuyện nhỏ này mà cùng Đoạn Ninh Trầm trở mặt.
Y buông lỏng Đoạn Ninh Trầm ra, đánh mắt qua, nhàn nhạt nói: “Ta tự làm được, ngươi đi ra ngoài đi.”
Đoạn Ninh Trầm đặt mông ngồi xuống giường, nói: “Ta một đường ôm ngươi, ngươi còn không cảm ơn ta một câu!” Bùi Tự hơi không thể thấy mà hạ mi, hướng vào trong dịch vào, miễn cưỡng nói, “Đa tạ.”
Đoạn Ninh Trầm ai oán, “Ta nói một tiếng‘ cảm ơn’, ngươi cũng thật chỉ nói một tiếng ‘ cảm ơn ’! Ta cho rằng ngươi sẽ nói hai tiếng ‘ cảm ơn ’ chứ!”
Bùi Tự: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Đoạn Ninh Trầm nhếch miệng cười, “Ta muốn nói chuyện với ngươi nhiều hơn.”
Bùi Tự giữa mày nhảy dựng, lãnh đạm nói: “Nhàm chán.”
“Nói nhiều chuyện thêm liền sẽ không nhàm chán nữa.” Đoạn Ninh Trầm dường như là không thấy cả người y đang kháng cự, nói, “Ngươi bao nhiêu tuổi? Ta sang năm sau hai tháng nữa sẽ là 24.” Giữa mày Bùi Tự lại hung hăng mà nhảy nhảy, y đối với tuổi ma đầu này một chút cũng không hứng thú, thậm chí còn muốn đem hắn đuổi ra ngoài.
Y cố kiềm nén lại tính tình mình, nhẫn nại nói: “23.”
“Năm nay 23 sao? Vậy ngươi không phải là cùng năm sinh với ta sao? Sinh nhật ngươi tháng mấy?”
“Tháng tư.”
“Ta đây so với ngươi trước hai tháng, ngươi hẳn là nên kêu ta một tiếng ca ca.”
Bùi Tự: “……”
Xem sắc mặt y càng ngày càng đen, Đoạn Ninh Trầm thức thời mà nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, ngươi có nghe nói qua Khinh Nhạc Giáo không?”
Bùi Tự lạnh nhạt, “Không có.”
“Ngươi không phải người trong giang hồ, cho nên không biết.
Khinh Nhạc Giáo ở trên giang hồ có tiếng tăm lừng lẫy, không ai không biết không ai không rõ.
Ta đây, chính là Giáo chủ Khinh Nhạc! Ở bên ngoài, vừa báo danh hào ta ra, đảm bảo ai ai nghe xong cũng đều sợ vỡ mật, chạy trối chết!” Đoạn Ninh trầm đắc ý dào dạt.
Cái này nhưng thật ra lại là lời nói thật.
Giáo chủ ma giáo là cấp bậc nhân vật hung thần có thể ngăn em bé khóc.
Đồn đãi, miệng hắn có răng nanh, cao lớn thô kệch, không chuyện ác nào không làm, có thể so với quỷ dạ xoa, nơi hắn đi đến máu chảy thành sông.
Ai có thể tưởng tượng người thật lại là một cái ngốc tử như vậy đây?
Bùi Tự: “Ồ.”
“Thế nhưng chúng ta có đối thủ một mất một còn, là võ lâm minh.
Người Võ lâm minh lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, quá ghê tởm.
Ghê tởm nhất phải kể đến Võ lâm minh chủ, Lý Diệp Chu.”
Nhắc tới cái tên“Lý Diệp Chu” này, Đoạn Ninh Trầm khí chất tinh thần cả người liền khác hẳn, trừng mi dựng mắt, trong mắt phảng phất giống như có liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nói: “Tên kia quả thật có mệnh tương khắc với ta! Ta cùng hắn như nước với lửa! Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ giết hắn!”
Bùi Tự: “…… Ồ.”
Đoạn Ninh Trầm càng nói lại càng hăng hái, lôi kéo ống tay áo Bùi Tự, nói: “Chờ khi ngươi cùng chúng ta vào giang hồ, khẳng định sẽ nghe được rất nhiều lời khen về Lý Diệp Chu, nói cái gì mà hắn võ công cái thế, đức sáng muôn đời…… Ngươi ngàn vạn không thể tin! Trên thực tế, ta so với hắn càng muốn lợi hại hơn một vạn lần! Hai năm trước, ta cùng hắn ước chiến qua, sau đó ta đem hắn đánh đến hoa rơi nước chảy, tè ra quần, hắn còn quỳ xuống kêu ta là ông nội! Việc đó không bị ai biết được, cho nên thế nhân ngu muội không biết kỳ thật ta mới là thiên hạ đệ nhất!”
Bùi Tự lạnh nhạt mà nhìn hắn trang bức, “Ồ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...