Sau Khi Bị Giáo Chủ Ma Giáo Bắt Đi


Trải qua dài dòng tự hỏi, tiếp tục lên đường, Đoạn Ninh Trầm cưỡi trên lưng ngựa bỗng bừng tỉnh hiểu ra.

Tính tình mỹ nhân thanh lãnh như vậy, đối với hắn lúc nào cũng châm chọc mỉa mai, khẳng định ở thanh lâu cũng sẽ không ngoan ngoãn hợp tác.

Liên tưởng đến lần đầu gặp mặt, bộ dáng mỹ nhân khi ấy không được bình thường, hắn nghĩ, khẳng định mỹ nhân trường kỳ bị người nơi đó mạnh mẽ bắt uống cái loại dược kia, cho nên thân thể lúc đầu đã không tốt càng thêm bệnh nguy kịch, trong lúc lơ đãng cũng ảnh hưởng tới sự phát dục của nơi đó.

Chết tiệt!
Đoạn Ninh Trầm đối với Bùi Tự càng thêm tột đỉnh đau lòng, hận không thể lập tức vọt vào xe ngựa, lại một lần nữa thổ lộ, hóa giải những thương tổn mỹ nhân đã phải chịu.

“Này! Thích Phụng!” Đoạn Ninh Trầm hô.

Thích Phụng lùa ngựa tới rồi cạnh hắn, “Giáo chủ?”
“Thanh lâu kia, chúng ta thật sự không có biện pháp huỷ hoại nó sao?” Hắn tức giận đến ngứa răng, phẫn hận hỏi.

Thích Phụng trầm mặc một chút, uyển chuyển nói: “Sau lưng thanh lâu kia vô cùng có khả năng là …… Chủ kinh thành bên kia.

Mạnh mẽ hủy diệt nó, có thể.

Nhưng phiền toái kế tiếp lại khó có thể dự tính.”
Đoạn Ninh Trầm không cam lòng đáp: “Tốt, ta đã biết.”
Hắn cân nhắc, vẫn là chờ đến khi mình nhất thống nhất giang hồ, có đủ thực lực, mới có thể vì mỹ nhân báo thù.


Nghĩ như thế, hắn lại tràn ngập động lực.

Hắn lại nói: “Nếu hủy thanh lâu không được, Dương Nhạc kia vẫn có thể đi? Chúng ta nghĩ cách đem hắn kéo xuống ngựa.”
Thích Phụng vẫn khuyên nhủ: “Dương Nhạc…… Nghe nói chất nữ hắn đã gả cho đệ đệ lăng quốc công.

Lăng quốc công kia chính là hoàng thân quốc thích, phu nhân gã là đương triều đích trưởng công chúa, nữ nhi thân sinh duy nhất của Thái Hậu, ngay cả Hoàng Thượng cũng kính ba phần.

Hắn……”
Đoạn Ninh Trầm đánh gãy lời hắn, “Cho nên Dương Nhạc, chúng ta không được động vào?”
Thích Phụng đáp: “Nhìn khắp giang hồ, Khinh Nhạc Giáo chúng ta đích xác xem như có uy tín danh dự của một thế lực lớn, nhưng đối với triều đình mà nói, vẫn là không đáng nhắc đến.”
Đạo lý này, Đoạn Ninh Trầm lại làm sao không rõ?
Chính là không lâu trước đây hắn mới khoác lác cùng mỹ nhân, hiện tại lại lâm vào cục diện bất lực.

Làm hắn rất bực bội buồn rầu.

Bỗng nhiên, linh quang hắn vừa hiện, lại nghĩ tới kế hoạch trước kia của mình, “Một khi đã như vậy, chúng ta có nên hay không hợp tác cùng người của triều đình?”
Lúc trước, hắn muốn lợi dụng thế lực triều đình thành phương tiện trợ giúp hắn hành sự trên giang hồ —— đáng tiếc đô úy Tô Vĩ tại Xương Châu nhanh như vậy đã bị thái thú tra xét.

Thích Phụng một lời khó nói hết, “Chỉ là…… Người có thể chống lại lăng Quốc công phủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa bọn họ cũng chưa chắc sẽ nguyện ý phí nhiều sức lực như vậy đi đối phó với lăng quốc công.”
Tròng mắt Đoạn Ninh Trầm chuyển động, nghĩ tới điều hôm qua vừa nghe được từ người khác “Phụ cận là đất phong của Ung Vương”.


Hắn nói: “Ai nói không có? Theo ta được biết, đồ bỏ Ung Vương kia không phải cùng lăng quốc công quan hệ không tốt sao?”
Thích Phụng thiếu chút nữa một hơi nghẹn lại, “Ung Vương…… Gã là vương tước, đương kim Thánh Thượng đệ đệ!”
Đoạn Ninh Trầm thâm trầm gật đầu, “Đúng đúng, chúng ta có thể lợi dụng Ung Vương, đối phó với thanh lâu kia!”
Bùi Tự trong xe ngựa đưa thu hết cuộc đối thoại của bọn họ vào tai, nội tâm lạnh nhạt cực kỳ.

Đoạn Ninh Trầm đúng thật là một tiểu thiên tài.

Thích Phụng kiệt lực khuyên can: “Đừng! Giáo chủ! Ngàn vạn lần đừng cùng hoàng thân quốc thích nhấc lên quan hệ, chỉ chút lơ đãng nhưng lại phải …… Diệt chín tộc.

Sự tình của bọn họ, không phải người trong giang hồ chúng ta có thể đúc kết.”
“Tùy tiện nói thôi.

Ta lại không ngốc.

Bọn người kia mắt cao hơn đầu, ta khinh thường giao tiếp cùng bọn họ!” Đoạn Ninh Trầm liếc mắt một cái, phiền muộn mà thở dài một hơi.

Cho nên, làm sao để báo thù cho mỹ nhân, thực sự là một việc khiến người ta phát sầu mà.

Chẳng lẽ để người của hắn đi thi khoa cử, chờ bọn họ lên làm quan lớn……

Ý nghĩ càng ngày càng thái quá.

Đoạn Ninh Trầm có chút u buồn.

Quyền lực thực sự là một đồ vật quan trọng.

Nhưng mà, trăm triệu không nghĩ tới, giữa trưa bọn họ vừa mới nhắc tới Ung Vương, thế nhưng khi hoàng hôn lại gặp gỡ đoàn xe của Ung Vương.

Không giống mấy ngày trước, bọn họ vô pháp đuổi tới thành trấn trước khi trời tối, cho nên chỉ phải tìm khối đất trống, cắm trại ở bên ngoài.

Đoạn Ninh Trầm lại tiến tới cạnh Bùi Tự, nói: “Tiểu Tự, đây là lần đầu tiên ngươi cắm trại sao?”
Trên thực tế cũng không phải, Bùi Tự đạm thanh nói: “Đúng vậy.”
“Ai, dã ngoại vào ban đêm rét lạnh……” Đoạn Ninh Trầm vừa nói, một bên nhìn y, tràn ngập ám chỉ mà tiếp tục, “Ngươi xem, ngươi ở trong thành khách điếm lúc nào cũng phải có lò sưởi nhưng ở chỗ này thì phải làm sao bây giờ?”
Vừa lúc một trận gió lạnh thổi qua, Bùi Tự kéo áo choàng lại, che miệng ho khan vài tiếng, liếc hắn một cái, “Ngươi muốn nói cái gì?”
Đoạn Ninh Trầm chà xát tay, ám chỉ ý vị mười phần đáp: “Ngươi xem, nơi này tuy rằng không có lò sưởi, nhưng còn có một người ấm áp, có thể đảm đương ‘ lò sưởi ’của ngươi.”
Bùi Tự minh bạch ý tứ hắn, pha lãnh đạm nói: “Ta ghét ngủ cùng người khác.”
Đoạn Ninh Trầm làm bộ làm tịch: “Trời ơi! Hoàn cảnh tại đây gian khổ, làm sao còn để ý nhiều như vậy! Ngươi nói xem thói quen quan trọng hơn? Hay là thân thể quan trọng hơn?”
Nói đến thân thể……
Bùi Tự nhìn chằm chằm hắn, còn đang trầm tư.

Đoạn Ninh Trầm vội vàng thề thốt: “Ngươi yên tâm! Ta tuyệt đối sẽ không mạo phạm ngươi chút nào! Ta nếu có mạo phạm, liền tùy ngươi xử trí.”
Nghĩ đến nội lực hắn, Bùi Tự đáp, “Ngươi tẩy rửa sạch sẽ lại qua đây.”
Đoạn Ninh Trầm hưng phấn nói: “Được!”
Hồi tưởng lần trước, hắn vì phải đi tìm Huyền Lục mà bỏ lỡ mất cơ hội cùng mỹ nhân ngủ chung.


Lần này nhất định phải hồi vốn trở về!
—— dù sao định nghĩa “Mạo phạm” của hắn cũng khác.

Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần không làm tới bước cuối cùng, cũng không tính là “Mạo phạm”, cho nên ôm ôm ấp ấp, cũng không tính là phá lời thề!
Chậc chậc chậc! Có cả một đêm đêm để ăn đậu hũ!
Lúc hắn đắm chìm trong vui sướng, cảm giác tâm can phổi đều có vô số người tí hon điên cuồng khiêu vũ, bản thể hắn cũng theo đó điên cuồng lên.

Bùi Tự lạnh nhạt nhìn hắn đang nhảy nhót lung tung, liền hạ mắt, cảm thụ hàn độc trong cơ thể đã ổn định hơn không ít, thầm nghĩ, dù sao cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi.

Dựng lều xong, bọn giáo chúng có người nhặt củi lửa, có người nấu những món ăn hoang dã hoặc là nhặt rau dại, vô cùng náo nhiệt mà đốt lửa lên.

Dần dần, nơi xa truyền đến tiếng vang không nhỏ của tiếng vó ngựa, cùng với tiếng xe cộ lăn bánh trên mặt đất.

Doanh địa Khinh Nhạc Giáo còn cánh không xa, đại khái cũng gần mười mét, ở giữa cách tốp năm tốp ba cây cối.

Đám người này không giống thương đội tầm thường lộn xộn mà như một chi đội ngũ đã được huấn luyện tốt, nhất trí nện bước, rất có kết cấu, người người đều nghe được ra được nhóm người này không bình thường.

Thần kinh thô như Đoạn Ninh Trầm cũng phải lên tiếng: “Triệu Thiết, ngươi đi xem đó là ai.”
Không bao lâu, Triệu Thiết đã trở lại —— nhưng mà là bị vài tên thị vệ trói lại mang tới.

Trong lúc nhất thời, doanh địa đã không còn không khí vui cười, mỗi người đều cảm thấy bất an, giương cung bạt kiếm, nhìn chằm chằm người tới.

Thị vệ đem Triệu Thiết ném trên mặt đất, cau mày nói với mọi người trong doanh địa: “Vương gia đi ra ngoài, người không phận sự cần tránh lui ra đến trăm mét.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui