Cung Điện Thái Hòa vào giờ mão.
Những mái vòm dày đặc dưới mái hiên của điện Thái Hòa, cả ngoài vào trong đều lấy màu của ngọc tỷ làm chủ.
Phần trên cửa ra vào và cửa sổ được khắc hoa văn, phần dưới được chạm nổi hoa văn rồng mây, các khớp nối là những lá đồng mạ vàng khắc hình rồng, nền nhà được lát bằng gạch vàng, nơi đây chính là Kim Loan điện
Bây giờ, văn võ bá quan đều tụ hợp tại Kim Loan điện, khí thế hùng mạnh.
Thân là hoàng đế đứng đầu các quan lại, đang ngồi trên long ỷ.
Trường bào màu vàng tươi được thêu hoa văn hình biển và rồng, góc áo được thêu những con sóng vàng kim.
Ánh ban mai chiếu rọi trên khuôn mặt tuấn tú, điềm tĩnh của vị hoàng đế với thần thái uy nghiêm và vô cùng cao quý
Đối mặt với một đám quần thần không dám ồn ào, sâu trong mắt hoàng đế hiện lên vẻ phức tạp.
Bề ngoài văn võ bá quan nhìn có vẻ trang nghiêm, nhưng có mấy ai thực sự trung thành với người?
Ánh mắt dò xét của hoàng đế dừng lại trước các quan lại, hai cánh tay thêu mãng xà màu đen, đeo uốn cong thắt lưng, trên mặt là kiêu ngạo bất khả xâm phạm.
Ánh mắt hoàng đế khẽ nhúc nhích, trầm mặc một hồi rồi nói: “Chúng khanh, hôm nay có việc gì sao?”
Các quan lại sau khi nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều chuyển sự chú ý lên người Tần Tứ.
Bọn họ không dám nói chuyện trước mặt đốc công Đông Xưởng, nếu Tần Tứ không có gì để báo cáo, thì sẽ đến lượt một đám quần thần lên tiếng.
Lông mi dày của Tần Tứ khẽ rũ xuống, trầm mặc một hồi, không có quan lại nào dám thở mạnh.
Hắn nhướn mày, chậm rãi nói: “Bệ hạ, hiện tại chính quyền đã ổn định, thiên hạ thái bình, không có việc gì lớn phải lo lắng.
Mà bệ hạ đang trong tuổi trẻ, hậu cung lại có rất ít phi tần.
Thần thỉnh cầu bệ hạ nạp thêm phi tần, vì hoàng thất khai chi tán diệp*.”
*Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Mặc dù trong lời nói của Tần Tứ mang ý cầu khẩn, nhưng giọng điệu của hắn quả thực rất quả quyết.
Lời nói vừa dứt, các quan lại lập tức nịnh nọt, một lúc sau trong đại sảnh truyền đến tiếng nói: “Thần thỉnh cầu bệ hạ tuyển phi, vì hoàng thất khai chi tán điệp.”
Cho dù có người trong triều không thích Tần Tứ, nhưng vẫn không còn cách nào, tiếng sau so với tiếng trước càng lớn hơn.
Sắc mặt hoàng đế cứng ngắc, nhìn chằm chằm Tần Tứ hồi lâu mới ý thức mình không còn đường lui, nặng nề thở dài nói: “Chúng khanh nói có lý, chuyện này sẽ do đốc công Đông Xưởng giám sát.”
Vừa hay đúng ý Tần Tứ, chỉ thấy khóe miệng hắn hơi cong lên, bình tĩnh đáp: “Vi thần tuân lệnh.”
…
Hành lang hoàng cung.
Cảnh sắc nơi đây thật phong phú, những bông hồng kiều diễm nở đỏ rực, những cánh hoa xếp thành từng lớp, đầy hương thơm.
Lại nhìn đến màu xanh lục, vô cùng vô tận, xanh đến mức chiếu rọi lên người đang ngắm đến xuất thần.
Hai mắt Thanh Đại không khỏi liếc nhìn thêm lần nữa, nàng cảm thấy buồn bả, nàng như chiếc lá xanh mờ nhạt trước bông hoa, dù sao thì cũng là sống dựa vào sự tỏa sáng của người khác.
Hôm nay là ngày nàng trở về, Tần Tứ đã lên triều từ sáng sớm, cuối cùng lại mặc kệ nàng.
Nhưng hắn có ích lợi gì, còn có thể đưa nàng về cung giả vờ như tình chàng ý thiếp sao?
Người trong phủ Đông Xưởng đã chuẩn bị xe ngựa cho nàng, gần tới cung thì nàng quyết định xuống để đi bộ.
Nàng vô cùng quen thuộc con đường dẫn đến Thọ An cung,vì nàng đã đi qua đây hàng trăm lần rồi.
Không biết thái hậu sẽ phản ứng thế nào khi thấy nàng trở về.
Nàng có chút bất an, quay đầu bước đi trên hành lang dài chín khúc, lúc này chính là giờ thượng triều, đại lộ có nhiều văn võ bá quan đi lại.
Băng qua lan can màu đỏ thẫm, nàng nhìn đóa sen xanh sừng sững bên cạnh ao, bất giác bị mê hoặc.
Đột nhiên đằng trước xuất hiện một bóng dáng, khi nàng kịp thời phản ứng thì đã đụng trúng người ta.
Nàng không có thời gian để ý tới cái mũi bị thương của mình, nhanh chóng lùi lại vài bước cúi đầu nói xin lỗi: “Thất lễ.”
Sau đó một giọng nói ấm áp như ngọc truyền vào tai nàng: “Không sao.”
Thanh Đại hơi giật mình khi nghe thấy giọng nói hơi quen thuộc này, ngẩng đầu nhìn thì thấy một nam nhân mặc y phục triều đình, dáng người cao, giống như một viên ngọc bích hoàn mỹ được đúc thành người vậy.
Ngay cả khi lặng lẽ đứng đó cũng mang phong thái tuấn tú, sức hấp dẫn độc nhất vô nhị.
Là Liễu Ngọc, là Lễ Bộ thị lang Liễu Ngọc.
Thanh Đại biết hắn, hắn rất tài giỏi, là một người nhẹ nhàng nhã nhặn, nàng đã từng rất ngưỡng mộ hắn.
Khi nàng còn là cung nữ không dám trèo cao tới Lưu Ngọc, hiện tại đã gả đi nàng không thể vượt quá giới hạn, tâm tư kiều diễm trước đây cũng trở nên mông lung.
Lưu Ngọc không nhận ra nàng, nhanh chóng xoay người rời đi.
Thanh Đại có chút nghi ngờ, sao Lưu Ngọc không đi đường lớn, mà lại chọn đường nhỏ này để đi?
Thanh Đại không thèm nghĩ nữa, sau nửa nén hương nàng cũng tới Thọ An cung, nhìn thấy cung điện trang nghiêm trước mắt, trong lòng nàng chậm rãi bị sợ hãi che phủ.
Nàng vừa đến gần đã bị một cung nữ chặn lại.
Cung nữ này tên Dung Sương, người hầu bên cạnh Thái hậu, thường dùng thân phận của mình để chỉ huy cung nữ cấp dưới, trước mặt Thái hậu thì giả bộ khôn khéo, cố tình biết ăn nói chọc cho Thái hậu vui lòng.
Lúc này Dung Sương đang nhìn Thanh Đại, nhìn y phục đơn giản trên người nàng, trên búi tóc phụ thân chỉ cài một chiếc trâm gỗ.
Không biết đốc công Đông Xưởng ghét Thanh Đại đến cỡ nào mà cũng không chuẩn bị y phục trang sức cho nàng.
Dung Sương chế nhạo nói: “Đây không phải là Thanh Đại người vừa mới gả đi hay sao? Tại sao lại trở về Thọ An cung này? Không lẽ bị nhà chồng đuổi ra ngoài ư?”
Thanh Đại biết Dung Sương chỉ là mồm miệng nhanh nhảu, nên nhẹ giọng nói: “Dung Sương tỷ tỷ, mặc dù Thanh Đại chỉ là một tiểu cung nữ, không đáng để nhắc tới nhưng cũng là người thái hậu gả đi.
Theo lễ nghĩa, hôm nay Thanh Đại quay lại để thăm thái hậu nương nương.”
Dung Sương tỏ ra mỉa mai, định mở miệng nói vài câu, thì nghe thấy giọng nói của thái hậu từ bên trong truyền ra, giọng nói có chút mệt mỏi: “Phu nhân của tên thái giám tới rồi à?”
Thanh Đại nghe hai từ “thái giám”, biết thái hậu vẫn còn rất tức giận Tần Tứ.
Nàng cứ vờ như không biết chuyện, quỳ trên mặt đất đối diện cửa: “Hồi thái hậu nương nương, nay Thanh Đại trở về thăm người, cung chúc thái hậu phúc thọ an khang.”
Một lát sau, trong cung vẫn không có tiếng trả lời.
Thái hậu không trả lời, Thanh Đại cũng không đứng dậy, nàng chỉ có thể tiếp tục quỳ bên ngoài Thọ An cung.
Thỉnh thoảng ngước mắt lên, xuyên qua tấm rèm xâu chuỗi có thể mơ hồ nhìn thấy Thái hậu đang nằm trên ghế mây, tay vuốt ve con mèo lông trắng mềm mại.
Con mèo đó được nuông chiều tới quen, bây giờ đang nhắm mắt để thái hậu vuốt ve.
“Nô tỳ chính là nô tỳ, được chủ ban thưởng nên phải biết ngoan ngoãn lấy lòng để còn biết mà lĩnh thưởng.” Thái hậu nương nương nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của con mèo, nhưng không biết vì sao lực đạo trên cánh tay bỗng tăng thêm, khiến con mèo trắng kêu lên rồi lập tức lao ra khỏi vòng tay của Thái hậu, chạy qua chỗ khác.
Ánh mắt của thái hậu cũng trở nên sắc bén hơn, giống như một con dao bén, đâm thẳng vào Thanh Đại đang quỳ trước cửa: “Tương tự, nếu chủ nhân muốn nô tỳ sống thì phải sống, muốn nô tỳ chết là phải chết, chính là đạo lý này sao?”
Thanh Đại mơ hồ cảm nhận được ý tứ, chẳng lẽ Thái hậu muốn xử chết nàng sao? Trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng không dám bác bỏ, chỉ có thể cúi đầu đáp: “Thái hậu nói có lý.”
“Đáng tiếc người không còn là người của bổn cung, trở thành phu nhân của tên gian kia, bổn cung không thể dễ dàng để ngươi chết được.” Thái hậu nói tiếp: “Nhưng Thanh Đại à, ngươi còn nhớ phụ mẫu mình ở phương nam không? Bọn họ chỉ là dân thường, nếu thế thì bổn cung có thể tùy ý xử trí rồi.”
Thanh Đại kinh ngạc thái hậu thế nhưng dám lấy cha mẹ nàng ra để uy hiếp.
Thường thì thái hậu sẽ không quan tâm đến lai lịch của các cung nữ, e rằng gần đây thái hậu đã điều tra cha mẹ của nàng.
Nàng không phải là nguyên thân nên tình cảm đối với cha mẹ cũng không nhiều.
Nhưng ít nhất vẫn là máu mủ của mình, sao nàng có thể để họ vì nàng mà chết?
Thái hậu nương nương như vậy, chính là vì nàng là phu nhân của Tần Tứ, tất cả đều nhằm vào Tần Tứ.
Thanh Đại quỳ xuống, thẳng lưng, trán áp xuống mặt đất đã bị nhiệt độ làm nóng, run giọng nói: “Thái hậu nương nương có yêu cầu gì cho Thanh Đại cứ nói thẳng, Thanh Đại làm sao có thể chống lại ý chỉ của Thái hậu được.”
Thọ An cung vang lên tiếng cười nhẹ, thái hậu ngừng cười rồi cao giọng nói: “Bổn cung muốn ngươi giết Tần Tứ như thế nào?”
Thanh Đại đơ người, một cọng tóc của Tần Tứ nàng còn chưa chạm được huống chi tới giết hắn? Cho dù nàng thực sự giết chết Tần Tứ, đám người tàn ác của Đông Xưởng cũng sẽ không tha cho nàng.
Nàng không thể trả lời câu hỏi này, cũng không dám trả lời.
Thanh Đại chỉ có thể tiếp tục quỳ lạy, chờ Thái hậu bớt giận, lúc đó nhiều nhất cũng chỉ là bị đánh mắng, trên người lại thêm vài vết thương thôi, ít ra sẽ được tha mạng.
Nàng có hơi tuyệt vọng khi chờ đợi sự trừng phạt của thái hậu, lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói lãnh đạm của nam nhân kia: “Xem ra thái hậu nương nương đang rất rảnh rỗi.”
Nghe vậy, thái hậu trong Thọ An cung sửng sốt, trong nháy mắt, đốc công Đông Xưởng với vẻ mặt cứng cỏi sải bước đi tới, thân hình cao lớn, khí chất lạnh lẽo toát ra.
Thái hậu vốn đã rất tức giận, lúc này đã toát ra gần hết, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tần Tứ hùng hổ đi tới, một tiếng phẫn nộ cũng không dám nói ra.
Các cung nữ xung quanh nhìn thấy Tần Tứ lập tức quỳ xuống, run rẩy không dám ngẩng lên.
Thanh Đại quỳ xuống, trán của nàng còn đang áp trên mặt đất.
Hé mắt thấy được góc áo của Tần Tứ, hắn hất áo tạo thành một đường cung đẹp mắt.
Mấy ngày nay nàng đều sợ hãi hắn, hận không thể cách xa ngàn bước
Bây giờ lại nghe thấy giọng nói của hắn, không hiểu sao trong lòng có chút vui sướng.
Tần Tứ hạ tầm mắt, giống như vừa mới phát hiện người đang quỳ gối bên cạnh, trầm ngâm nói: “Đây không phải là phu nhân bổn đốc sao, sao lại quỳ gối ở đây vậy?”
Tần Tứ nói rồi ngẩng đầu nhìn bóng người sau tấm rèm, trầm giọng nói: “Nếu như ngày thường thái hậu hay nóng nảy tức giận như thế, cứ để bổn đốc đích thân hộ tống người đến ngôi chùa ở ngoại ô ăn chay niệm phật cho tâm thanh tịnh?"
Thái hậu nghe vậy chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, chiếc khăn thêu trên tay cũng bị kéo đến biến dạng: “Bổn cung rất khỏe, không cần đốc công phải nhọc lòng.”
Tần Tứ hừ lạnh, phẩy tay áo xoay người rời đi, đi được hai bước vẫn thấy Thanh Đại còn quỳ ở đó, lạnh lùng liếc nàng một cái: “Còn không mau đứng dậy.”
Thanh Đại sững sờ, lập tức đứng dậy, cung kính thi lễ với thái hậu rồi mới chậm rãi đuổi theo Tần Tứ.
Sau khi bước ra khỏi Thọ An cung, trái tim đang đập mạnh mới từ từ chậm lại.
Tên Tần Tứ này thật to gan, vậy mà còn có thể chọc giận thái hậu như thế.
Nàng quả thực rất nghi ngờ, có phải Tần Tứ đến đây chỉ để làm mất mặt thái hậu hay không? Hay là...!đặc biệt đến đưa nàng về?
Ý nghĩ vừa hiện lên, Thanh Đại đã lập tức bác bỏ nó.
Nàng vô thức ngẩng đầu lên, chỉ thấy dáng vẻ tuấn tú lại mang chút cao ngạo của Tần Tứ.
Bên cạnh hắn là bức tường đỏ sừng sững, ánh mặt trời xuyên qua cành cây chiếu vào khuôn mặt hắn, làm giảm đi mấy phần tàn nhẫn, ánh sáng chói chan trái ngược với bộ hắc y, tựa như một bức đan thanh vẫy mực còn chưa kịp khô.
Thanh Đại mải mê nhìn đến nỗi quên mất việc thu hồi ánh mắt.
Tần Tứ chăm chú nhìn con đường phía trước, vừa phát hiện ra ánh mắt kỳ lạ lập tức liếc mắt nhìn sang.
Hắn cao hơn nàng rất nhiều nên phải cúi đầu mới nhìn thấy nàng.
Dọc theo tầm mắt, chỉ thấy nàng giật mình sững sờ, vết hằn đỏ trên trán khi quỳ lúc nãy càng đáng chú ý hơn.
Đốc công Đông Xưởng cao cao tại thượng thu hồi ánh mắt, xong chỉ trích: “ngu ngốc.”
Ngay lập tức, hắn sải bước về phía trước bỏ lại Thanh Đại phía sau.
Thanh Đại không hiểu sao mình lại bị mắng, sự dịu dàng vừa trỗi dậy trong lòng nàng bỗng nhiên biến mất không còn chút tăm tích.
Nàng không muốn để ý đến hắn, nhưng lại sợ ở trong cung gặp phải chuyện thị phi, đành phải chầm chậm theo chân Tần Tứ.
Lúc này, hoàng cung mang màu đỏ rực, hoa hồng đỏ thắm, ẩn hiện trong những tán lá xanh tươi.
Một cơn gió mùa hạ thoáng qua mang theo hương thơm thoang thoảng.
Trên con đường trong hoàng cung, hai bóng dáng một cao một thấp được kéo đi rất dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...