Sáng sớm, khi mà mặt trời đã đứng yên trên đỉnh đầu, chiếu rọi thảm cỏ xanh biếc.
Ánh nắng mặt trời men theo những vết chạm khắc trên cửa sổ len lỏi vào căn phòng, chiếu trên mặt bàn chỉ còn lại sáp nến đông đặc, tùy theo các vết khắc mà chiếu tới bên giường.
Thanh Đại nhíu mày vì ánh nắng chói chang, sau một hồi đấu tranh mới mở mắt ra.
Đầu óc hỗn loạn không chịu nổi, cảm nhận được hai mắt hơi sưng nàng vô thức đưa tay lên dụi mắt, lại thấy ống tay áo màu đỏ thêu hoa văn tinh xảo.
Nàng sững sờ một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Đúng vậy, hôm qua nàng đã gả cho Tần Tứ - Đốc chủ của Đông Xưởng.
Mặc dù nàng đã là người của Tần Tứ, nhưng đêm qua hắn đối xử thô lỗ với nàng như thế, sau đó còn bỏ đi.
Cuối cùng nàng vì uất ức, khóc sướt mướt cả đêm rồi ngủ thiếp đi, hôm nay tỉnh dậy còn phải đối mặt với tên Tần Tứ ác độc kia.
Thanh Đại chỉ biết thở dài, hướng mắt nhìn ánh mắt trời phía ngoài cửa sổ, chợt nhận ra đã không còn sớm.
Lúc trước khi nàng ở trong cung, chưa tới giờ mão* đã phải đứng trước cửa Thọ An cung để chờ lệnh.
*từ 5h-7h sáng.
Chí ít bây giờ đã là giờ thìn, thế mà nàng lại ngủ nhiều như thế.
Nghĩ lại vẫn là do tên Tần Tứ kia sai.
Thanh Đại ngồi đó oán hận hắn một hồi mới đứng dậy, cảm giác nhức nhối truyền từ dưới lên, không nhịn nổi la lên: “A…”
Trên người nàng vẫn mặc giá y nhưng phần váy phía dưới đã bị Tần Tứ xé rách, trên giường còn lưu lại vết đỏ thẫm.
Lòng Thanh Đại lặng xuống, còn chưa kịp cảm thán đã bị kẻ gian Tần Tứ cướp mất lần đầu của mình.
Đột nhiên từ bên ngoài, một giọng nói trong trẻo truyền vào: “Thưa phu nhân, người đã tỉnh rồi ạ?”
Thanh Đại nghe vậy lập tức sững sờ, quay đầu lại thì thấy một bóng người đang đứng ngoài cửa.
Lại là ai đây!
Thanh Đại hơi sợ người ở trong phủ này, hôm qua nàng được một đám người cao to, hung dữ hộ tống trên kiệu hoa làm nàng sợ hãi suốt cả quãng đường.
Hôm nay vừa rời giường đã phải đối mặt với người của Tần Tứ, Thanh Đại thật sự không thích điều này tý nào.
Người ngoài cửa không nghe thấy tiếng đáp lại, sốt ruột gõ cửa, gần như nàng có thể cảm nhận được độ rung của cánh cửa: “Thưa phu nhân, đốc chủ đã ra lệnh cho Tiểu Trúc Tử hầu hạ người, Tiểu Trúc Tử sẽ vào ngay ạ.”
Thanh Đại hốt hoảng, Tần Tứ không những phái người đến hầu hạ nàng, lại còn là nam nhân sao?
Nhìn thấy người tự xưng là Tiểu Trúc Tử vội vàng đẩy cửa đi vào, bây giờ y phục trên người Thanh Đại còn xộc xệch, sao có thể để người khác nhìn thấy.
Nàng vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Đừng vào đây!”
Cánh cửa gỗ tối hôm qua không khóa, bây giờ mở ra rất dễ dàng, vừa hé ra một khe hở, lập tức bị người phía sau cửa đóng lại, giọng nói còn có chút hoảng hốt: “Tiểu Trúc Tử cả gan, Tiểu Trúc Tử sẽ đợi phu nhân ở ngoài.”
Thanh Đại nghe người đó sẽ không vào phòng thì mới yên tâm.
Nàng chịu đựng cơn đau giữa hai chân để xuống giường, tìm kiếm xung quanh phòng, may mắn tìm thấy một bộ y phục trong tủ.
Thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ, tùy ý búi tóc lên rồi đi ra cửa.
Cửa vừa mở đập vào mắt nàng là một thái giám đang cung kính đứng đó, trên mặt nở nụ cười ngây thơ: “Phu nhân, thần là Tiểu Trúc, bắt đầu từ hôm nay mọi sinh hoạt của người sẽ do thần đảm nhiệm ạ.”
Tiểu Trúc Tử sinh ra đã có khuôn mặt tuấn tú, hàm răng trắng, nhưng nhìn qua chỉ mới mười một, mười hai tuổi, làn da trắng nõn rõ ràng là một thiếu niên.
Thanh Đại cứ nghĩ là một người đàn ông hung dữ, nhưng nàng không ngờ lại là một người đẹp trai và lịch thiệp như vậy.
Trong nháy mắt khi trông thấy hắn mặc bộ y phục kỳ lân màu xanh quạ, người trẻ tuổi như vậy lại là một thái giám, nàng nắm cổ tay thở dài.
Tiểu Trúc Tử ít khi ở trong phủ, giờ lại có thể thấy người của đốc chủ nên khó nhịn được tò mò.
Thanh Đại có hơi ngượng ngùng, nàng vốn là người hầu, bình thường nàng vẫn có thể tự lo cho bản thân.
Bây giờ cũng không cần Tiểu Trúc Tử phải hầu hạ mình, Thanh Đại nghĩ đến việc để hắn lui đi.
Còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên nghe thấy trong bụng mình phát ra vài tiếng kêu.
Thanh Đại đỏ mặt, hôm qua ăn uống không tốt, bây giờ đói tới mức bụng nhỏ cũng hóp lại.
Thực ra Tiểu Trúc Tử khá thông minh, nhanh chóng dẫn Thanh Đại đến thiện phòng.
Trời sinh tính cách hắn cởi mở, dọc cả đường đi líu ra líu rít nói chuyện với Thanh Đại, khiến tâm trạng đang chán nản của Thanh Đại trở nên dễ chịu hơn.
Đáng tiếc là khi nàng vừa rẽ vào một góc, Tiểu Trúc Tử bên cạnh đột nhiên run lên, lập tức thu lại nụ cười, mang theo vẻ cung kính, đứng ở một bên cúi đầu: “Đốc chủ.”
Thanh Đại nói chuyện thoải mái với Tiểu Trúc Tử, nụ cười vẫn còn treo trên mặt.
Nghe thấy hai tiếng “Đốc chủ”, nụ cười lập tức cứng đờ, quay đầu lại đã nhìn thấy Tần Tứ.
Hắn vừa mới hạ triều, đôi lông mày kiếm và đôi mắt sáng, sắc mặt kiêu căng khí thế ngạo mạn.
Hắn mặc chiếc mãng bào màu bạch kim, phong thái xuất chúng.
Khi bước đi, tà áo vô tình tạo thành một vòng cung đẹp mắt.
Đi theo Tần Tứ là một người có vóc dáng tương tự, khuôn mặt nghiêm nghị, đường nét cứng rắn, nhưng vẻ mặt có hơi ảm đạm.
Người này chính là Tôn Nguyên, thân tín của Tần Tứ.
Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, vừa nhìn thấy có người lập tức dừng lại.
Thanh Đại đang ở ngay giữa đường, căn bản không có chỗ nào trốn.
Nàng không muốn nhìn thấy Tần Tứ, định cúi đầu không thèm để ý, tránh đi.
Ánh mắt Tần Tứ sắc bén, liếc mắt nhìn nàng, giọng nói mang theo uy nghiêm của bề trên: “Lại đây.”
Không đợi nàng đáp lại, Tần Tứ đã đi tới.
Thanh Đại giật mình, chẳng lẽ Tần Tứ lại muốn hành hạ nàng sao?
Nhưng nàng không thể chống cự, đành phải đi phía sau Tần Tứ, cố gắng giữ một khoảng cách ngắn.
Thanh Đại theo ở sau không dám thở mạnh.
Đi theo Tần Tứ vào thư phòng, cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở, giống như thủy triều làm cho người ta không thể thở nổi.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của hắn, nàng lại nhớ đến cảnh tượng đêm qua một thân một mình bị đối xử bạc bẽo.
Tần Tứ hỉ nộ tùy hứng, không biết đưa nàng vào thư phòng để làm cái gì.
Tần Tứ lạnh lùng liếc nàng, chẳng nói lời nào mà khẽ giang hai tay ra, Thanh Đại đã hầu hạ thái hậu một thời gian, cho nên nàng nhận ra động tác này.
Do dự một chút, vẫn tiến lên cởi bỏ triều phục của Tần Tứ.
Hắn rất cao, khó khăn lắm nàng mới với tới vai Tần Tứ.
Thanh Đại vừa ghét vừa sợ Tần Tứ, không dám tới quá gần.
Nàng đưa tay ra để cởi, nhưng vì không quen với y phục của đàn ông nên phải mất một lúc mới tìm được chỗ cởi.
Thanh Đại cố gắng hết sức để kiểm soát đôi tay đang run rẩy của mình, nhưng khi nàng cởi cổ áo của bộ y phục, ngón tay nàng lại vô tình chạm vào cổ hắn.
Cảm giác ấm áp trên cổ khiến nàng choáng váng, sau khi kịp nhận ra nàng lập tức buông tay xuống cởi đai lưng quanh eo nắn, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tần Tứ nhìn chằm chằm người phụ nữ đang cúi đầu cởi y phục cho hắn, vừa rồi cảm thấy đầu ngón tay nàng có chút ngập ngừng.
Hắn nhíu mày, không biết trong đầu đang nghĩ gì, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Thanh Đại không hề hay biết đợi Tần Tứ thay y phục xong, trán nàng đã nhễ nhại đầy mồ hôi.
Khi Tần Tứ mặc triều phục trông hắn rất nghiêm nghị, nhưng lại bớt dữ dằn hơn khi thay y phục thường ngày.
Hắn ngồi xuống, vẻ mặt hơi ủ rũ, thấy Thanh Đại không nhúc nhích, chỉ liếc nhìn Thanh Đại rồi lạnh lùng nói: “Mài mực.”
Tính khí kỳ lạ.
Trong lòng Thanh Đại thầm oán hận, sau đó nàng xắn tay áo lên cẩn thận mài mực.
Tần Tứ lấy một cây bút lông sói chấm vào nước mực, chăm chú viết.
Chữ của hắn ngay ngắn rất có sức sống, đủ gân đủ cốt.
Thanh Đại không dám nhìn nhiều, chỉ cúi đầu chăm chú mài mực.
Hôm qua hắn còn coi nàng là gián điệp của thái hậu, nghiêm khắc cảnh cáo nàng không được trái ý, e rằng hôm nay Tần Tứ nhân cơ hội này để kiểm tra nàng.
Không cần biết trên giấy viết cái gì, chỉ cần nàng lộ ra nửa chữ thì nhất định sẽ chết.
Tần Tứ viết xong bức thư, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Đại đang tận tâm mài mực, khóe miệng mang theo ý cân nhắc: “ngày mai, sẽ hồi môn .”
Động tác của Thanh Đại dừng lại, tim nàng đập mạnh, loạn nhịp hết cả lên nhìn Tần Tứ.
Hồi Môn?
Theo phong tục, sau khi thành hôn ba ngày ,phu thê phải quay trở về nhà vợ.
Mà nàng chỉ là một cung nữ bị vứt bỏ, còn có thể về đâu?
Nghĩ kỹ lại, trong lòng Thanh Đại chợt giật mình.
E rằng Tần Tứ chỉ muốn quay về Thọ An cung để gặp thái hậu thôi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...