(*) Phượng quan hà bí: Lễ phục mão phượng, khăn quàng vai mặc trong ngày thành thân.
Trời vào giữa hạ, ánh mặt trời chói chang nướng cháy cả mặt đất, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng ve sầu kêu khàn cả cổ.
Một luồng gió Nam thổi qua kéo theo sức nóng từ mặt đất, chẳng ai có thể thở nổi trong cái nóng như nung này.
Những cành liễu mảnh mai rũ xuống bên đường hơi lay động giữa làn gió pha lẫn với hơi nóng, sắc lá vốn xanh biếc cũng đã héo rũ.
Chốn kinh thành vốn phồn vinh hưng thịnh, những người bán rong ở hai bên ngã tư đường đang ê a rao hàng lại bị một đội ngũ đón dâu làm cho hoảng sợ, rối rít nhường đường.
Nếu như là ngày thường thì nhà ai mà không giống trống khua chiêng, thổi kèn bầu khi đón dâu? Thế nhưng đoàn rước dâu này không chỉ im hơi lặng tiếng mà hai người đi đằng trước kiệu tân nương còn đeo tú xuân đao bên hông, trên người khoác phi ngư sẫm màu của Đông Xưởng!
Có vài tên bán rong to gan ló mặt ra từ sau quầy hàng nhìn xem, lúc vô tình đụng phải ánh mắt đằng đằng sát khí của đám nội thị đeo đao này thì lập tức run rẩy trốn ngược lại sau quầy.
Mà ngồi trên chiếc kiệu đỏ bị tầng tầng nội thị bao vây đó là một tân nương dáng người xinh xắn, đầu đội khăn voan đỏ, bên dưới phượng quan là một lớp tua rua vàng che mặt.
Nàng có đôi môi đỏ diễm lệ, khuôn mặt thanh tú vì tô son điểm phấn mà càng trở nên xinh đẹp.
Nữ tử ấy gọi là Thanh Đại.
Sắc mặt nàng nghiêm trọng, chẳng tìm thấy được một chút cảm giác vui mừng ngày thành hôn nào.
Đôi tay trắng nõn đang nắm chặt lấy vạt áo được thêu uyên ương vàng, dù có nóng cỡ nào cũng không ngăn được cảm giác lạnh lẽo toát ra từ ánh mắt nàng.
Nàng không hiểu vì sao chuyện lại đến nước hoang đường như hôm nay.
Chủ nhân của thân thể này là một tỳ nữ trong cung của thái hậu, vốn dĩ không được sủng ái nên chỉ có thể làm những công việc như bưng trà rót nước.
Tỳ nữ thật đã chết từ mấy tháng trước, nàng còn chẳng biết vì sao mình lại xuyên vào thân xác của tỳ nữ này.
Trải qua một đoạn thời gian vừa sợ hãi lại tự oán trách, dần dần nàng bắt đầu thích ứng được với cuộc sống ở chốn hoàng cung, thay thế tỳ nữ đã chết kia hầu hạ thái hậu.
Nàng tuân theo phép tắc, giữ gìn bổn phận, không dám phạm bất kỳ một sai lầm nhỏ nào vì dù sao người nàng hầu hạ cũng là thái hậu, gần vua như gần cọp.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn phạm lỗi.
Hôm ấy không rõ thái hậu gặp phải chuyện không vừa ý gì mà phượng nhan đại nộ.
Có thị nữ đồn rằng đốc công Đông Xưởng chọc giận thái hậu, thái hậu lại không trừng phạt được hắn vậy nên chờ đốc công đi rồi, bà lại trút giận lên đầu của các cung nữ.
Thanh Đại biết rõ vào thời điểm đó tuyệt đối không được làm gì cả, thế nhưng thái hậu lại gọi người dâng trà.
Tự buộc mình là phải hết sức bình tĩnh, cẩn thận nhưng cơ thể lại không khống chế được mà nơm nớp lo sợ.
Nàng bưng khay, dâng trà lên.
Nàng cúi thấp đầu chờ thái hậu lấy chiếc chén trà nhỏ kia đi.
Thái hậu vẫn còn đang trong cơn tức, giận đến mức mấy ngón tay đều đang phát run.
Bà ta cầm lấy chén trà rồi đập thẳng xuống đất.
Chén trà vỡ nát, mảnh vỡ bay toán loạn khắp nơi, lá trà và nước trà cũng văng đến trên váy Thanh Đại.
Nàng hoảng hốt vội vàng quỳ xuống, ép sát đầu trên mặt đất, “Nô tỳ đáng chết!”
Dưới cơn thịnh nộ của thái hậu vốn không để ý tới một cung nữ nhỏ nhoi như nàng.
Bà ta hất ngã bình hoa Tây Vực tiến cống mà hoàng đế vừa mới dâng tặng cách đó không lâu, bên tai Thanh Đại toàn là tiếng đồ sứ rơi vỡ.
“Chẳng qua chỉ là một tên thái giám Đông Xưởng thấp kém mà lại dám làm càn trước mặt bản cung!”, thái hậu giống như đang phát điên, đầu tóc lẫn trâm cài đầu đều nghiêng lệch.
Bà ta không hề để tâm đến thể diện, chỉ vào Thanh Đại đang quỳ lạy dưới đất, “Đáng chết! Các ngươi đều đáng chết!”
Thanh Đại cúi thấp đầu, nghe tiếng đổ vỡ loảng xoảng bên tai, trái tim vì sợ hãi mà đập kịch liệt.
Lúc trước nàng có nghe qua, tên của vị đó là Tần Tứ, quyền khuynh triều dã*, thế lực rất lớn.
Chỉ tiếc tính tình âm trầm ác độc, là một tên gian thần chân chính.
Mặc kệ đấu đá lục đục trong triều, Đông Xưởng vẫn có cách củng cố và giữ vững quyền lực của mình, ngay cả hoàng thất còn phải phụ thuộc vào hắn.
Chỉ là không rõ vì sao thái hậu lại vô cùng chán ghét đốc công Đông Xưởng, hận không thể bẻ răng uống máu, lột da rút gân hắn.
Người vừa mới tới chính là đốc công Đông Xưởng đó, thái hậu hậu vừa thấy đã trầm mặt đuổi tất cả các cung nữ đi.
Lúc đó Thanh Đại và các cung nữ khác chỉ biết ở ngoài đợi.
Không lâu sau, trong điện vang lên tiếng mắng chửi đầy tức giận của thái hậu, theo đó cửa điện được mở rộng, một dáng người cao lớn bước ra từ bên trong.
Cung nữ không được phép nhìn thẳng vào người khác, trước lúc cúi đầu Thanh Đại chỉ kịp nhìn thấy vạt áo đen tung bay trong lúc bước đi của đốc công Đông Xưởng và đôi ủng sẫm màu của hắn.
Thân hình đốc công cao lớn, khôi ngô nhưng lại mang đến một cảm giác áp bức nặng nề.
Thanh Đại vừa chạm mắt, trong lòng đã phát lạnh.
Cảm giác lành lạnh truyền đến từ hai bên má, khiến Thanh Đại phải cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.
Nàng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy thái hậu hơi khom người, ngón tay đeo hộ giáp bằng đồng mạ vàng, khắc hoa hải đường đang dùng sức bóp lấy khuôn mặt nàng.
Thấy biểu cảm kinh ngạc của Thanh Đại, trên khuôn mặt dần xuất hiện dấu ấn tuổi tác của thái hậu lộ ra biểu cảm quỷ dị.
Thái hậu trừng mắt, ác độc nhìn Thanh Đại, ánh mắt sâu như thể xuyên từ nàng qua người khác.
Bà ta nói, “Tần Tứ, ta nhất định sẽ khiến tên hoạn quan như ngươi bị người người trong thiên hạ nhạo báng!”
Giờ đây trong mắt Thanh Đại chỉ còn sự sợ hãi.
Lại thấy thái hậu buông nàng ra, quay đầu hướng ra ngoài điện, nói, “Truyền chỉ, theo ý của bổn cung, ban cung nữ Thanh Đại gả cho đốc công Đông Xưởng! Bản cung muốn xem xem, lần này tên cẩu nô tài Tần Tứ phải đối mặt với sự trào phúng của bàn dân thiên hạ như thế nào!”
…
Phải gả cho đốc công Đông Xưởng – người chỉ nghe tên thôi đã khiến người người hoảng sợ?
Trong lòng Thanh Đại biết rõ mình chỉ là con cờ, một quân cờ bị thái hậu sử dụng với mục đích khiến cho đốc công Đông Xưởng cảm thấy ghê tởm.
Ở trong cung nàng chính là ôm sợ hãi sống qua ngày, giờ lại biến thành bị đuổi ra khỏi cung, tiến vào phủ Đông Xưởng, đối mặt với Tần Tứ thủ đoạn độc ác, bụng dạ nham hiểm trong lời đồn, rồi nàng sẽ ra sao?
Vừa nghĩ tới đây đã bị cắt ngang, kiệu hoa đã dừng lại.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Thanh Đại chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng lớn của mình.
Nơi này quá mức yên lặng, đừng nói đốc công Đông Xưởng trực tiếp khiêng nàng tới nơi hoang vu đồng không mông quạnh à nha?
Lòng nàng chùng xuống, kéo khăn voan trùm đầu xuống, trong lúc đang do dự có nên bước ra không thì nhìn thấy một bàn tay to lớn, sạch sẽ trắng trẻo như ngọc dương chi xốc tấm màn che trước kiệu cưới lên, sau đó ngừng lại ở lối vào.
Làn da trên bàn tay lớn kia trắng nõn, có thể thấy được những sợi gân xanh ẩn chứa sức mạnh trên mu bàn tay.
Móng tay của người nọ sạch sẽ, ngón tay thon dài, trong lòng bàn tay còn có thể thấy những vết chai mỏng.
Thanh Đại hơi ngần ra, đây là tay của Tần Tứ sao? Sao trông trẻ tuổi thế?
Người của Đông Xưởng không ném nàng ở nơi đồng hoang sao?
Chủ nhân của bàn tay nọ dường như mất kiên nhẫn, bàn tay hơi hất về phía trước, giống như đang hối thúc nàng.
Sắc mặt Thanh Đại khẽ biến, đội lại khăn voan rồi phủ tay mình lên trên bàn tay như ngọc ấy.
Cảm giác đầu tiên khi chạm vào là lạnh, là lãnh khốc giống như chính chủ nhân của nó.
Còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã bị kéo ra khỏi kiệu hoa.
Tầm mắt bên dưới khăn voan từ trong kiệu cưới chật hẹp biến thành mặt đất sáng sủa.
Thanh Đại không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể nương theo lực dẫn của bàn tay đang nắm lấy mình tiến về phía trước, bước lên bậc thang rồi vào cửa.
Mà bên trên cánh cửa này là một tấm gỗ khắc, nét chữ rồng bay phượng múa hiện lên “Phủ đốc công Đông Xưởng”.
Tiếp sau là tới bài đường nhỉ?
Nhưng thái giám rước dâu vốn chính là một chuyện nực cười, lấy đâu ra đạo lý lạy cha mẹ lạy trời đất?
Hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, Thanh Đại thấy hơi khẩn trương lo sợ, vô thức nắm chặt lấy bàn tay kia.
Chỉ là Tần Tứ có lẽ đã nhẫn nhịn đến cực điểm, phần diễn của chính hắn cũng đã diễn xong nên ngay lập tức hất tay nàng ra.
Trên mặt Thanh Đại mơ hồ hiện lên biểu cảm lúng túng, khó xử nhưng cũng không dám lại có tiếp xúc tứ chi với Tần Tứ nên bèn hạ cánh tay xuống.
Lúc này chỉ nghe một giọng the thé như vịt kêu vang lên, “Nếu như Tần đốc công đã ôm được mỹ nhân về, chúng tôi đã có thể về trước để phục mệnh.”
Thanh Đại nhận ra giọng nói này, người này chính là tâm phúc bên cạnh Thái Hậu - Lý công công.
“Chúc đốc công sớm ngày sinh quý tử.”, Lý công công dường như cố ý chọc giận Tần Tứ, bẹt giọng nói móc.
“Ôi chao! Xem cái miệng này của ta, Tần đốc công là người có thân phận thế nào, sao lại có thể có con được chứ nhỉ?”
Thanh Đại hoảng hốt trong lòng.
Lý công công này vốn chính là muốn đối đầu với Tần Tứ, cố tình mượn chuyện đón dâu này để nhục nhã Tần Tứ một phen, chỉ sợ người âm hiểm như Tần Tứ chắc chắn sẽ không buông tha cho gã.
Nàng còn chưa nghĩ xong, một giọng nói thanh lãnh đã truyền tới tai nàng, âm thanh không the thé ồm ồm như những thái giám thông thường mà hơi thiên hướng trầm thấp, tao nhã như ngọc nhưng vẫn mang theo vài phần áp bách, “Lý công công vẫn nên tự lo lắng cho chính mình đi.”
Nói xong, hắn quay đầu hơi nghiêm giọng ra lệnh cho hạ nhân, “Người đâu, tiễn khách!”
Lý công công bị hắn đâm chọt một câu, thổi râu trừng mắt, bãi giá rời đi.
Thanh Đại nghe thấy giọng của Tần Tứ thì hơi ngơ ngác, là một nam nhân trẻ tuổi sao? Chỉ là một nam nhân trẻ tuổi mà đã có thể khiến cho triều đình đại loạn, chọc giận thái hậu đến mức khiến bà ta phát cuồng?
Nhưng giờ nàng làm sao có tâm tình quan tâm đến chuyện khác nữa.
Giờ nàng đã rơi vào tình cảnh không trâu bắt chó đi cày, duỗi đầu là một đao mà rụt đầu cũng là một đao, bây giờ chỉ có thể chờ bái đường thành thân xong rồi từ từ bình tĩnh lại.
Còn chưa kịp nghĩ xong, đoạn hành trình này vốn không có trình tự bái đường gì cả, tân nương bị đưa thẳng vào phòng.
Thanh Đại cũng không lo lắng sẽ bị cái tên đốc công Tần Tứ này đối xử thế nào trong chuyện phòng the, dù sao thì hắn cũng chẳng có công cụ để gây án, hơn nữa vừa rồi Tần Tứ còn biểu hiện rõ ràng rằng hắn chán ghét nàng.
Nhưng nàng vẫn không thể yên tâm được, gần như là đứng ngồi không yên.
Nàng một mình yên lặng ngồi vào chiếc đệm mềm mại trên giường nhưng lại không hề cảm thấy thoải mái một tẹo nào, thỉnh thoảng còn nhúc nhích để thân thể không cứng đờ.
Thanh Đại bị bỏ rơi trong phòng một lúc lâu cũng không thấy ai tới.
Càng nghĩ, nàng càng muốn mượn cơ hội không có ai tham quan căn phòng mới này một chút.
Mới vừa nhấc một góc khăn voan lên, chợt nghe một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên cách đó không xa.
“Phu nhân nóng vội vậy sao?”
(*) Quyền khuynh triều dã, là thành ngữ.
Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng.
Tổng thể ý tứ đại khái là ngoại trừ hoàng thượng cũng chỉ là thừa tướng hoặc đại thần nhiếp chính dưới một người trên vạn người, hoặc là hoàng thượng kỳ thật chính là bù nhìn hoặc chịu khống chế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...