"Không có?"
"Đúng vậy Ninh tổng, không có cuộc điện thoại nào khác."
Tiểu Chu trả lời, có chút kinh ngạc.
Số điện thoại cá nhân của Ninh Trí Viễn, trừ cha mẹ ruột của hắn và trợ lý bên ngoài là mình, căn bản không người thứ ba biết.
Ngay cả phu nhân gọi điện thoại lại đây, hắn đều mười lần thì có chín lần không nghe máy.
Nghe nói lúc trước phu nhân đã từng làm chuyện có lỗi với hắn, quan hệ mẹ con không tốt.
Nhưng những việc này, Ninh Trí Viễn cũng sẽ không nói, Tiểu Chu cũng không có lá gan hỏi.
Còn có dãy số mà Lâm ca biết, ngẫu nhiên gọi tới một lần, Ninh tổng còn có thể cùng cậu nói chuyện một chút.
Nhưng từ khi đuổi Lâm ca đi, số điện thoại cũ cũng đã đổi, số điện thoại cá nhân này của ninh tổng, cơ bản chỉ để trang trí.
Cho nên......Hắn vừa lên máy bay trở về, thương cũng không trị, giấc cũng không ngủ, công tác cuồng mấy ngày không ở công ty, ngay cả cuộc họp cũng không mở, trực tiếp liền phải di động?
Hắn so với số điện thoại như để trang trí này, rốt cuộc có cái gì, tâm niệm như vậy?
"Không gọi điện thoại tới......Sao có thể?" Ninh Trí Viễn mở mắt ra, giữa mày hơi hơi nhăn lại.
Đột nhiên, hắn như ngộ ra điều gì, cười cười.
"A, không dám gọi phải không.
Không nghĩ tới, lần này còn rất nghe lời.
"
Nói xong, hắn rũ xuống mắt, mở khóa di động.
Không biết có phải ảo giác hay không, bên môi hắn mỉm cười mang theo chút thỏa thuê đắc ý, gương mặt vốn dĩ góc cạnh cũng dường như nhu hòa hơn rất nhiều.
Nhưng tay hắn, đột nhiên dừng lại.
Tầm mắt ngừng ở chỗ cũ nhìn chằm chằm màn hình, căn bản không thể di chuyển đi.
Sắc mặt hắn trầm xuống, ngón tay nhanh chóng bấm từng cái lên màn hình.
Là mở từng ứng dụng mạng xã hội một, cũng là giống nhau.
Không có tin nhắn, không có WeChat, không có bất luận tin tức thăm hỏi gì.
Nhiều ngày như vậy, Lâm Lộc thật sự thậm chí liên hệ với hắn một tin nhắn, cũng không có.
Phanh một tiếng, Ninh Trí Viễn ném điện thoại ở trên mặt đất.
"Mấy ngày nay cậu liên hệ cậu ta sao?"
"Ai?"
"Lâm Lộc."
"Lâm ca?"
Tiểu Chu có chút bất ngờ.
"Ninh tổng, ngài không phải đuổi Lâm ca đi rồi sao? Lúc trước tôi liên hệ với anh ấy, nhưng mà anh ấy nói anh ấy và ngài đã kết thúc.
Hơn nữa lúc sau, di động của anh ấy tắt nguồn......Tôi muốn gọi cho anh ấy, cũng không gọi được....."
Mắt thấy sắc mặt Ninh Trí Viễn càng ngày càng khó coi, giọng nói của Tiểu Chu cũng càng ngày càng nhỏ.
"Đừng nói mấy ngày nay, tôi không liên lạc với Lâm ca.....Cũng gần một tháng."
"Tại sao cậu không nói sớm hơn?!"
"Nhưng Ninh tổng ngài cũng không hỏi a."
Động tác của Ninh Trí Viễn rõ ràng cứng lại, sắc mặt xanh mét.
Tiểu Chu vội cúi đầu, chuẩn bị nghênh đón cự long rít gào.
Kỳ quái chính là, hôm nay Ninh bạo long chẳng những không rít gào, ngay cả một ngọn lửa cũng không có phun.
Một phỏng chừng là bị thương tương đối nghiêm trọng, phun không được phát hỏa đi.
Nếu giận phun tào, Tiểu Chu lại không dám lắm miệng.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt Ninh Trí Viễn trầm xuống nhìn thoáng qua Phương Minh Sơn cách đó không xa, Bạch Vụ gối đầu lên đùi hắn cùng nhau ngủ, yết hầu luật động lên xuống vài cái.
Nhìn dáng vẻ, là mạnh mẽ nuốt xuống lửa vào trong bụng đi.
Quả nhiên, đại bạo long tàn bạo, cũng sẽ sĩ diện......!
"Cất cánh."
Ninh Trí Viễn phun ra mấy chữ từ kẽ răng.
"Sau đó tìm Lâm Lộc cho tôi.
"Vâng, Ninh tổng."
"Sau khi trực thăng hạ cánh muộn nhất là giữa trưa ngày mai tìm cậu ta cho tôi, tôi muốn nhìn xem cái loại ngu xuẩn không biết trời cao đất dày này!"
Trực thăng bay lên giữa không trung, đâm phải một đoàn gió xoáy, thân máy chấn động kịch liệt xóc nảy lên.
Vốn dĩ Bach Vụ đang cuộn mình ở trong lồng ngực Phương Minh Sơn giật mình một cái.
Giống như là dọa đến một con mèo, hắn đột nhiên mở mắt ra, tay lại theo bản năng vươn tới eo lưng sờ soạng.
Ý thức còn chưa thanh tỉnh, theo bản năng liền muốn móc súng ra, bảo vệ trưởng quan của hắn.
Nhưng bên hông trống không, mu bàn tay lại bị người kia một phen đè lại.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, trên chóp mũi đều là mồ hôi lạnh.
Một tay Phương Minh Sơn đè lại bàn tay hắn, một tay kia nhẹ nhàng giúp hắn vuốt ve, như là trấn an một con mèo nhỏ.
"Dọa đến cậu?"
Hai mắt Bạch Vụ tựa hồ mất đi tiêu cự.
Cabin, ngực hắn phập phồng, môi cũng có chút tái nhợt.
"Không có việc gì, không cần khẩn trương.
Không phải địch, là trực thăng bay lên."
Bạch Vụ gật gật đầu, híp một đôi mắt mèo, lại bò trở về đầu gối của Phương Minh Sơn.
Tựa hồ mới vừa rồi thật sự bị dọa đến quá sức, trái tim cũng không chịu nổi gánh nặng.
"Sắp xếp Bạch Vụ như thế nào? Cùng tôi trở về, hay là cùng anh về tổng phủ? "
Ninh Trí Viễn hỏi một câu.
Bạch Vụ quay đầu, híp mắt, lời nói mang theo vẻ trêu chọc.
"Xem ra Ninh tổng rất luyến tiếc em a.
Không muốn cho em trở về? Em không đi theo anh, vạn nhất đưa em ăn đi ăn cơm cũng ném em ở bên ven đường thì làm sao bây giờ.
Em được nuông chiều từ bé da thịt non mịn, có thể không tự mình trở về biệt thự được."
Phương Minh Sơn nhẹ nhíu mày đến nỗi không phát hiện.
"Bạch Vụ, cậu tiếp tục nghỉ ngơi đi.
Đừng nói nữa."
"Làm sao không nói? Em biết Ninh tổng chơi chán Lâm Lộc rồi, mới tìm em.
Sau đó, Ninh tổng liền đem Lâm Lộc giống rác rưởi - rớt mất rồi.
Lâm Lộc theo Ninh tổng đã sáu năm, em mới theo anh sáu tuần.
Sáu năm, anh còn có thể trực tiếp đuổi người ta ra khỏi chung cư, chỉ theo anh sáu tuần, thời điểm anh đuổi em ra ngoài, sẽ còn muốn em đóng tiền ở chung cư đi? Nha, nghĩ đến đây, em cảm thấy sợ wá.
Ninh tổng, anh không phải là như vậy, phụ lòng bạc hạnh vô tình vô nghĩa lòng lang dạ sói người xấu đi?"
"Bạch Vụ, đủ rồi."
Phương Minh Sơn nhàn nhạt nói một câu, Bạch Vụ liền im miệng.
Nhưng hắn vẫn là hừ một tiếng, lại mắt trợn trắng.
Nhìn dáng vẻ, là thật sự có ý kiến rất lớn với Ninh Trí Viễn.
Trước mặt người ngoài, Bạch Vụ thật sự được đà lại càng tiện, như tiểu bạch liên dính ở trên người Ninh Trí Viễn.
Ôm cánh tay nâng đỡ ngồi trên đùi, muốn có bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu.
Nhưng Ninh Trí Viễn mặt lạnh bạo quân như vậy, đối với hắn lại rất dung túng, tùy tiện hắn làm cái gì, đều sẽ không bị mắng.
Dần dà, liền truyền ra tin Ninh Trí Viễn thích loại người cho bao nhiêu kiều diễm như vậy -- nghe đồn.
Cũng có người động tâm tư đi học theo, cũng dán lên người hắn như vậy.
Nhưng bọn họ đều ăn buồn mệt, không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Cứ như vậy, thanh danh của Bạch Vụ càng thêm vang dội.
Rốt cuộc, có thể phá được Ninh tổng giống ngọn núi băng như vậy, sao có thể là một người?
Biết, với Bạch Vụ, đừng nói cho không Ninh Trí Viễn, quả thực nhìn nhiều một cái cung ghét bỏ.
Như là con mèo trong lòng có bất mãn, tóm được cơ hội liền phải cào lên - một móng vuốt.
Ninh Trí Viễn cũng không biết chính mình rốt cuộc đắc tội gì với Bạch Vụ.
Nhưng rốt cuộc Bạch Vụ là người của Phương Minh Sơn, là vì giúp hai người bọn họ truyền tin tức mới đến bên này.
Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, Bạch Vụ lại làm càn, hắn cũng chỉ có thể - cười trừ.
Huống chi lần đầu tiên nhìn thấy Phương Minh Sơn, hắn liền lấy được sổ khám bệnh được xếp thành một xấp của Bạch Vụ, từ trên chiến trường bị viên đạn xuyên qua trái tim, đến tàn lưu mảnh đạn X chiếu sáng.
Lại đến ngày kết quả kiểm tra sức khỏe của hắn càng sa sút......Vì đỡ đạn cho Phương Minh Sơn, êm đẹp làm một phó quan không thể không rời đi quân đội, ngay cả phẫu thuật cũng không làm được, có thể sống tới ngày nay hoàn toàn đã là kỳ tích.
Đã như vậy, còn bán mạng thay cho Phương Minh Sơn, chạy đến bên người Ninh Trí Viễn giúp hắn hắn thu thập truyền báo tin tức.
Ninh Trí Viễn cũng có một đám thủ hạ cho mình, trong lòng hắn rất rõ ràng.
Nếu là loại người này giúp mình bán qua mạng, chính mình là tuyệt đối không thể cho phép người khác động tới một ngón tay của hắn.
Đối với Phương Minh Sơn, hắn nếu là mắng vài câu, phỏng chừng đối phương sẽ không để ý, nhưng nếu là hắn mắng Bạch Vụ, chỉ sợ Phương đại tổng đốc sẽ là người đầu tiên không chịu bỏ qua.
Đã biết cái này, hắn liền càng không so đo thái độ với Bạch Vụ.
Nhưng Ninh Trí Viễn hắn có thể tỏ vẻ rộng lượng, Phương Minh Sơn lại không thể giả câm vờ điếc.
Sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói ở bên tai Bạch Vu.
"Không thể như vậy."
"Vì cái gì không thể? Tôi nhìn thấy hắn liền bực mình.
"Bạch Vụ, hôm nay cậu có chút làm càn."
"Phương ca, hôm nay anh cũng có chút đáng ghét."
".....Cậu cảm thấy tôi đáng ghét?"
"Đặc biệt đáng ghét!"
"Vì cái gì?"
"Anh rõ ràng đã nhìn ra, Lâm Lộc bị thương, còn có chút nghiêm trọng.
Ninh Trí Viễn không có tâm, anh dứt khoát liền đem Lâm Lộc lại đây lại thì có cái gì không được? Một hai phải để hắn lại cho Ninh Trí Viễn?"
"....."
Không biết nói gì một hồi.
"Tôi muốn cậu ta làm gì? "
"Hắn đẹp như vậy, để trang trí cũng tốt."
"Cậu cũng rất đẹp.
Cung cậu lên để bài trí, nhìn một mình cụ là đủ rồi."
"Anh có thể nhìn tôi, tôi muốn nhìn Lâm Lộc.
Phương ca, anh đưa Lâm Lộc lại đây bồi tôi đi, được không?"
Uy hiếp không thành, Bạch Vụ bắt đầu làm nũng.
Phương Minh Sơn bất đắc dĩ mà thở dài, nhéo nhéo mặt Bạch Vụ.
Sau đó ở hắn lại lần nữa há mồm trước, Phương Minh Sơn đột nhiên phất áo choàng lên, che hắn vào bên trong.
Bạch Vụ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, áo choàng mềm mại che chắn nửa khuôn mặt hắn.
Hắn im lặng một lát, để hả giận mà cắn ở trên sườn cơ bụng của Phương Minh Sơn.
Cảm nhận được cơ bắp tổng đốc đại nhân cứng lên, cúi người xuống.
"Đừng náo loạn.
Cậu ngủ tiếp sẽ đi."
Nói xong, áo choàng lại bị kéo kéo, lần này là cả gương mặt hắn bị che kín mít trong áo choàng.
Cũng không biết có phải do trùng hợp hay không, tay Phương Minh Sơn đặt ở bên vành tai của Bạch Vụ.
Tiếng cánh quạt ầm í bị ngăn trở hơn phân nửa, lập tức liền thanh tịnh rất nhiều.
"Cậu tiếp tục ngủ.
Đến nơi tôi gọi cậu."
"Nhưng hiện tại tôi không mệt....."
Áo choàng lại là vừa động.
Phương Minh Sơn lại giơ một tay khác đến đây, chẳng qua, lần này ngăn trở chính là miệng.
Bạch Vụ kháng nghị hừ hai tiếng, hai người kia đều không để ý đến hắn.
Phương Minh Sơn vừa vỗ vỗ trấn an vị trong lồng ngực, vừa nói với Ninh Trí Viễn.
"Bạch Vụ còn ở lại chỗ của anh.
Tôi phải đối phó với Đại hoàng tử, không chăm sóc cậu ấy được.
Đợi lát nữa ngừng ở sân bay tầng thượng tổng bộ Ninh thị, anh tìm người đưa cậu ấy trở về đi."
"Tôi cũng không có thời gian chiếu cố cậu ta."
"Không cần phiền toái Ninh tổng chiếu cố.
Chỉ cần đưa cậu ấy trở lại biệt thự, lại cho cậu ấy một tấm thẻ đen.
Sau đó Ninh tổng ngài tận lực đừng lộ diện, kịp thời trả đơn nợ, tôi nghĩ cậu ấy thấy được sẽ rất vui vẻ không bao giờ xuất hiện trước mặt làm phiền đến Ninh tổng ngài."
Rất mau, Ninh Trí Viễn gọi một người tài xế lái xe, chở Bạch Vụ tới trung tâm thành phố nơi tụ tập những cửa hàng xa xỉ cách đó không xa, để lại cho hắn một chiếc thẻ đen và chiếc xe thể thao.
Trong toàn bộ quá trình, chính hắn cũng không có lộ mặt một chút.
Bởi vì hắn còn có việc quan trọng cần hoàn thành.
Công việc của công ty tích góp suốt nửa tháng chưa xử lý, là về phương diện khác.
Về phương diện khác, còn muốn hỏi Tiểu Chu, không thể nghi ngờ hiệu suất chỉ trong nửa ngày, một tấm ảnh chụp được đặt ở trên bàn làm việc của Ninh Trí Viễn.
Ở giữa ảnh chụp, là một căn nhà hai lầu u ám rách nát.
Liếc mắt một cái đảo qua, là có thể nhìn ra đây là địa phương nghèo nàn.
"Đây là cái gì?"
"Là nhà nghỉ nhỏ."
"Nhà nghỉ? Nơi như vậy, cũng có thể làm nhà nghỉ?"
Tựa hồ chán ghét bộ dáng cũ nát mà dơ bẩn này, Ninh Trí Viễn cũng không muốn chạm vào tấm ảnh kia.
Hắn cau mày chán ghét mà nhìn vài lần.
"Cậu cho tôi xem cái này làm gì?"
"Ninh tổng, ngài không phải muốn tôi tìm ra Lâm ca sao?'
Tiểu Chu thật cẩn thận đẩy ảnh chụp đến trước mặt Ninh Trí Viễn
"Nhà nghỉ nhỏ này, chính là nơi Lâm ca đặt chân.
Hơn nữa, anh ấy đã ở bên trong hơn một tháng."
(Nhìn ra Bạch Vụ là người quan trọng của Phương Minh Sơn mà không nhìn ra người quan trọng của mình là ai.
Núp gầm giường Phương Minh Sơn hả?????).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...