Lâm Lộc đi theo Ninh Trí Viễn, đi đến cuối hành lang.
Cậu nhìn bóng dáng Ninh Trí Viễn.
Cao lớn đĩnh bạt, tay áo sơ mi xắn lên, đôi tay cắm vào túi quần.
Hắn bước đi không nhanh không chậm, tùy ý tiêu sái.
Hắn luôn luôn là như thế.
Như luôn không tốn chút sức lực nào, so với người khác dùng hết toàn lực còn bước đi nhanh hơn, còn có thể bảo trì tư thế tiêu sái.
Mà Lâm Lộc vĩnh viễn bị hắn bỏ ở phía sau, mắt trông ngong nhìn bóng dáng hắn.
Cho dù liều mạng đuổi theo bước chân người kia, vẫn bị ném xa ở phía sau như cũ.
Hôm nay cũng là như vậy.
Hiệu quả của thuốc giảm đau hoàn toàn qua đi.
Mỗi một bước, trên mắt cá chân đều truyền đến trướng đau khó nhịn.
Hơn nữa không biết vì sao, hồi lâu đã không sử dụng nhiều lực nhưng đầu gối bên phải cũng đau đau nhức mỏi.
Lâm Lộc trộm sờ soạng một chút, cảm giác chỗ khớp xương sưng to nóng lên, hơi dùng sức ấn xuống một chút, giống như là có kim châm thật sâu vào.
Thật sự quá đau.
Lâm Lộc tận lực muốn đuổi kịp bước chân Ninh Trí Viễn, lại càng ngày càng cố hết sức.
Trên mũi toát ra mồi hôi, cậu có chút chật vật đỡ lấy vách tường, thở hổn hển một hơi.
Bước chân Ninh Trí Viễn ngừng lại.
"Tại sao chậm như vậy?"
"Em...."
"Đi không được?"
"....."
Ninh Trí Viễn ngừng bước chân lại, dựa vào ven tường chờ.
Đôi tay hắn vẫn cắm ở trong túi quần như cũ, cũng không có ý tứ tới đỡ Lâm Lộc một phen.
Lâm Lộc cố đi nhanh thêm một chút, mắt cá chân lại càng đau.
Toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt ở khống chế lực cơ bắp của mình, không được lộ rạ bộ dáng khập khiễng khó coi.
Chuyên chú quá mức, không chú ý đến phía trước, kết quả trực tiếp đụng phải người Ninh Trí Viễn.
Nếu không phải Ninh Trí Viễn vươn cánh tay ôm cậu, liền đã té ngã.
"Sao cậu lại ngốc vậy? Đi được vài bước chân cũng có thể đụng phải người khác?"
Không kiên nhẫn nheo mắt lại, Ninh Trí Viễn nói.
"Tôi đi trước, cậu ở lại nơi này."
Dứt lời, hắn xoay người muốn đi, lại bị Lâm Lộc nắm lấy cánh tay.
"Không phải nói cùng đi ăn lẩu.....Trí Viễn ca anh phải đi sao? Là bởi vì em quá ngu ngốc, cho nên anh tức giận?"
Bả vai Ninh Trí Viễn đột nhiên chùng xuống.
Mang theo vài phần hỏa khí, hắn xoay đầu.
"Không phải đi không được sao? Lại có sức nói mấy lời vô nghĩa này? Tôi đi lấy xe, cậu chờ ở chỗ này!"
"....."
"Ngu chết được.
Thật không biết chừng nào cậu mới có thể thông minh một chút?"
Ngữ khí tràn đầy ghét bỏ.
Cũng không quay đầu lại, hắn trực tiếp ném Lâm Lộc đứng im tại chỗ, nhanh chóng rời đi.
Lại một lần, để lại Lâm Lộc, chỉ có bóng dáng hắn quay đi như một cơn gió.
...............!
Rất mau, cùng với tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe phong cách thể thao kia đã tới trước cửa hội trường.
Lâm Lộc lo lắng mình đi quá chậm sẽ bị ghét bỏ, đã sớm đứng đợi ở ngoài cửa.
Trong lòng cậu con ôm một chiếc áo khoác, là vừa rồi cậu cố chịu đau đi vòng đến khu sân khấu, lấy ở trên chỗ ngồi.
"Trí Viễn ca, trả anh."
Lâm Lộc đã gấp áo khoác lại cẩn thận, đưa cho Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn nhìn lướt qua, phát hiện trên đó có dính bụi.
Sắc mặt hắn trở nên khó coi.
Lâm Lộc giơ tay nửa ngày, hắn lại không có ý nhận lấy.
Ngược lại nâng cầm chỉ về phía ghế sau.
"Để ở đó đi."
"Trí Viễn ca, trời lạnh.
Anh không mặc sao?"
"Cũng bẩn đến như vậy rồi còn mặc thế nào? Kêu cậu đặt ở ghế sau, nghe không hiểu sao?"
"....Được."
Cửa sau xe nâng lên, Lâm Lộc từng bước cố hết sức đi qua.
Trong lòng cậu rõ ràng, Ninh Trí Viễn đây là không vui.
Cũng xác thật là cậu sai.
Rốt cuộc, áo khoác của người ta sạch sẽ ấm áp như vậy, là cậu bảo vệ không tốt, mới làm dơ.
Lâm Lộc theo thói quen cầm áo muốn gấp lại cho gọn gàng hơn.
Ninh Trí Viễn lại có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng nói.
"Cọ xát cái gì?"
"Gấp áo."
"Gấp cái gì mà gấp.
Không cần gấp."
"......Được."
Mặc dù nói như vậy, Lâm Lộc vẫn gấp qua loa vài cái, mới cẩn thận đặt áo khoác qua một bên.
Cậu vừa định ngồi vào trong xe, lại nghe được Ninh Trí Viễn thúc giục một tiếng.
"Tại sao còn không qua đây."
Vừa nói, Ninh Trí Viễn vừa vỗ vỗ bên ghế phó lái.
Thì ra là chỗ ngồi không đúng.
Nhưng mà từ trước, Ninh Trí Viễn rõ ràng luôn để cậu ngồi ở hàng ghế sau.
Lâm Lộc cũng không dám hỏi, ngoan ngoãn bước xuống xe.
Chân mới chạm xuống đất, không đợi dùng sức, mắt cá chân đã truyền đến một trận đau.
Lâm Lộc cắn răng, đỡ cửa xe đứng lên.
Sợ Ninh Trí Viễn ghét bỏ động tác của cậu quá chậm, không muốn lảo đảo rõ ràng như vậy nhưng cũng không thể làm khác đi, cậu đi nhanh ngồi bên cạnh bên người Ninh Trí Viễn, trên trán đều là mồi hôi.
"Tại sao ra nhiều mồ hôi như vậy? Bị bệnh?"
Ninh Trí Viễn vươn tay, sờ soạng trên trán cậu một phen.
"Nếu là bị bệnh thì đừng ăn cơm nữa.
Tôi gọi ngươi đóng gói cho cậu chút đồ mang về."
"Nhưng Trí Viễn ca anh...."
Lâm Lộc mới nói được nửa câu, liền dừng lại.
Không cần hỏi Ninh Trí Viễn có muốn ăn với cậu hay không.
Bời vì đáp án nhất định là "Sẽ không".
Cho nên Lâm Lộc lắc đầu, nhẹ giọng nói.
"Trí Viễn ca, em không có việc gì.
Chúng ta đi thôi."
Ninh Trí Viễn cũng không hỏi liền, trực tiếp khởi động xe.
....................!
"Ai da, kim chủ của em lại trở về với tiểu tình nhân tiền nhiệm rồi.
Phương ca, anh nói em phải làm sao bây giờ?"
Một quán cà phê cách đó không xa.
Bạch Vụ giống như không có xương tựa vào khung cửa sổ, cười hì hì nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao có một không hai ở trước cửa hội trường.
Nghe nội dung lời nói, giống như bộ dáng rất ghét bỏ, nhưng ngữ khí hắn nhẹ nhàng, tươi cười ái muội, không có một chút ý tứ xót ruột, ngược lại bộ dáng lại như ăn dưa xem diễn.
Một bên tai hắn đeo một cái tay nghe, hồng quang trên mặt đột nhiên chợt lóe lên.
"Nhưng mà Ninh tổng đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc a.
Tiểu Lâm Lộc cũng không được, hắn cư nhiên còn có thể hạ thủ được....Giọng Tiểu Lâm Lộc nói chuyện đều nghẹn lại.
Cũng không biết vừa rồi Ninh tổng lăn lộn hắn như thế nào, mới làm người ta tiều tụy như vậy?"
"Cậu nghe lén hắn?"
Đối diện, Phương Minh Sơn bưng ly cà phê đen, nghe vậy nâng mắt lên.
"Bạch Vụ, lá gan cậu càng lúc càng lớn."
"Dù sao cũng là kim chủ.
Nếu như bị người ta phát hiện kim chủ của em bỏ em đi theo tình nhân tiền nhiệm, em đây sẽ rất mất mặt, đúng không? Cho nên, em tùy tiện đặt một máy nghe lén."
"Phá hủy máy nghe lén đi."
"....."
Bạch Vụ nâng mắt lên, rất không vui mà mở miệng.
"Phương ca, em rất chán.
Ninh Trí Viễn là người cuồng công tác, mỗi ngày ngâm mình ở tập đoàn Ninh thị của hắn, không chơi vui một chút nào.
Anh lại ở thủ phủ khu hành chính.
Em vất vả lắm mới phát hiện một người cảm thấy hứng thú, anh còn không cho em tiếp cận một chút sao?"
"Người cảm thấy hứng thú? Ai?"
"Lâm Lộc đó."
"......."
Phương Minh Sơn nặng nề đặt ly cà phê lên bàn.
Ầm một tiếng, cà phê bắn ra đầy bàn.
Bạch Vụ lập tức im lặng.
Một lát sau, hắn mới cẩn thận nói.
"Phương ca, anh tức giận?"
"Đừng chạm vào Lâm Lộc."
"Em....."
"Cậu nghe lén Ninh Trí Viễn không sao cả, hắn phát hiện ra nhiều nhất cũng chỉ mượn cơ hội nói chuyện điều kiện với tôi, yêu cầu đưa ra thêm một chỗ tốt.
Hắn biết cậu chỉ là chơi đùa, sẽ thật sự không để ý.
Nhưng nếu là cậu động đến Lâm Lộc.....Cậu cho rằng đến lúc đó một câu "chỉ là đùa vui" là có thể đủ qua loa lấy lệ mà xong chuyện?"
Phương Minh Sơn ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén như dao.
"Bạch Vụ, Ninh Trí Viễn thập phần lợi hại.
Nhưng tôi không sống chết không thôi với hắn.
"Phương ca, nào có nghiêm trọng như vậy?"
"Cậu không tin? Vậy cậu đi tìm hiểu một chút, lúc trước ở học viện quốc gia, Ninh Tí Viễn vì Lâm Lộc này đã làm những gì?"
"Em không phải nói cái này?"
Bạch Vụ ghé vào bàn.
Vẫn không xương không cốt như cũ, đôi mắt như mèo nhẹ nhàng chớp động.
"Vốn dĩ chỉ là trêu đùa cho vui, Ninh Trí Viễn hỏi em em cũng nói vậy.
Nếu hắn thật sự không chịu buông tha cho em, Phương ca cứ giao em cho hắn đi.
Hắn muốn xả giận, vậy cứ lấy em xả giận.
Dù sao em cũng không sống thêm được mấy năm, em cũng không sao?"
"Không được nói bậy."
Một bàn tay đột nhiên đặt ở trên đầu Bạch Vụ, ngón tay mang theo vết chai, nhìn ra được là hắn quen cầm súng.
Giờ phút này, ngón tay lại cực kỳ ôn nhu vuốt ve đầu tóc Bạch Vụ, làm cậu nheo đôi mắt lại, càng như là một con mèo lười biếng.
Thời điểm cánh tay hắn rời khỏi đầu Bạch Vụ, thuận tiện lấy tai nghe lén ở trong tai hắn ra, trực tiếp ném vào ly cà phê.
"Tôi sẽ tìm bác sĩ.
Chờ tôi xử lý xong ca ca tôi, thể cục an ổn, liền cho cậu làm giải phẫu.
Cậu không có việc gì, đừng lo lắng.
"Em mới không có lo lắng...."
"Cũng đừng sợ."
Lông mi Bạch Vụ vừa động.
Hắn chuyến tầm mắt, nhìn chằm chằm ngón tay không có huyết sắc của mình, thấp giọng hừ hừ một tiếng.
".....Ai sợ."
Phương Minh Sơn cười nhẹ một tiếng, thu tay lại.
Nhìn xuyên qua của kính đến hướng hội trường, đã không thấy bóng dáng xe của Ninh Trí Viễn.
"Nói đến Lâm Lộc, hình như cậu ta bị thương."
"Đó là chắc chắn, đi đường cũng khập khiễng."
Bạch Vụ tức giận mà nói một câu.
"Lúc trước thời điểm em cùng Ninh Trí Viễn đưa hắn đi biểu diễn còn không có việc gì.
Cũng không biết cổ chân hắn bị làm sao, chẳng lẽ từ trên sân khấu ngã xuống sao? Ninh Trí Viễn đi còn nhanh như vậy, cũng không biết chờ hắn một chút.
Có ý gì chứ, không biết có trái tim hay không? Lâm Lộc ở cùng hắn, thật sự không bằng cho chó ăn."
"Tôi không nói cái này."
"Hả?"
"Cổ chân cùng lắm là bị bầm tím da thịt, kỳ thật không có gì nghiêm trọng.
Nhưng đầu gối bên phải của cậu ta có chút không thích hợp, nhìn dáng vẻ là xương cốt xảy ra vấn đề."
"Thật vậy chăng? Tại sao em nhìn không ra?"
Bạch Vụ đứng dậy, theo bản năng duỗi tay sờ tai, đột nhiên nhớ tới tai nghe đã bị ném vào ly cà phê.
Nhìn thăm dò một chút, đã thấy tai nghe đang ở trong chất lòng màu đen chìm chìm nổi nổi, đèn ở trên tai nghe cũng không sáng nữa, nhìn dáng vẻ, hiện tại nếu lấy ra nhét vào tai lại, phỏng chừng cũng vô dụng.
Hắn lại chán chết bò trở về lần nữa.
"Là thật.
Nhưng là chỉ sợ Ninh Trí Viễn nhìn không ra."
"Ai có thể nhìn ra chứ, trừ bỏ Phương ca anh, rốt cuộc anh là chuyên nghiệp.
Yêu thích nghiên cứu y học giải phẫu, em cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tổng đốc hạng nặng như vậy.
Phương Minh Sơn cười một tiếng, búng tay, nói người phục vụ muốn một ly cà phê nữa.
"Cậu rốt cuộc tại sao lại cảm thấy hứng thú với Lâm Lộc."
"Không có gì, cảm thấy hắn rất có ý tứ."
"Tỷ như."
"Cảm giác hắn cùng với những người em từng gặp lúc trước không giống nhau."
Bạch Vụ ghé vào trên bàn, nhàm chán nhìn chằm chằm móng tay mình.
"Người khác biết quan hệ của tôi và cậu rất tốt, hao hết tâm tư để lại gần em.
Hoặc là muốn nịnh bợ em, hoặc là hận chết em, nghĩ ngày nó đó có thể dùng dao thọc chết em.
Còn Lâm Lộc, hắn lại không hận em một chút nào."
"Tại sao cậu biết cậu ta không hận cậu?"
"Em biết chứ.
Nhiều người hận em như vậy, em đối với người hận em rất có kinh nghiệm.
Xem ánh mắt Lâm Lộc, sạch sẽ đều không mang chút tâm tư dơ bẩn, nếu hắn hận em, em khẳng định đã sớm phát hiện.....Người như hắn thật sự kỳ quái, giống như không có thứ cảm xúc giận, không có ác ý đối với ai.
Phương ca anh biết không? Vừa rồi em nghe được bạn học cũ ở sau lưng mắng hắn, thật sự rất khó nghe, hắn đều khóc.
Nếu là em, đương nhiên muốn trả thù lại, nhưng hắn thì sao? Vậy mà còn quay đầu lấy cơ hội biểu diễn của mình nhường cho bạn học khác, chỉ bởi vì hắn cảm thấy bạn học thật sự rất nỗ lực, hắn không nên dựa vào đặc quyền cướp đi ước mơ của người khác.
Tại sao lại có loại người như thế chứ?
Mông tưởng thì làm sao, rất ghê gớm sao? Chính mình làm không được thì rõ ràng là mình không có bản lĩnh sao? Nếu là em, chẳng những lấy đặc quyền đó thực hiện ước mơ của mình, em còn muốn đặc biệt đến trước mặt hắn, khoe cho hắn nhìn xem, cho hắn tức chết mới thôi!"
"Bởi vì cậu có tính cách như vậy, cho nên mới nhiều người cậu."
"Vậy thì làm sao? Em thích bọn họ hận chết em đó, rồi lại có bộ dạng không chịu được em.
Ai cho bảo bọn họ không có chỗ dựa, còn em thì có chỗ dựa chứ? Có phải không, Phương chỗ dựa?"
Tác giả: Ngày hạ nắng hè chói chang, vừa lúc đến giờ ăn ngọt rồi! Thiếu niên tương phải cho mọi người một sủng văn vừa chua vừa ngọt chứ.
(Khum cần, ngược giùm em đi ạ).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...