Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại


Lâm Lộc đứng ở hành lang tối tăm, đối mặt với cánh cửa kia.

Cậu không động đậy thật lâu, cho đến khi cánh cửa mở ra lần nữa.

Bên trong một đám từ người đi vòng qua trước mặt cậu, đi phía về phía trước.

Giống như lời nói của Tiêu Doanh, mỗi người cậu đều rất quen thuộc.

Học trưởng học tỷ, cùng trường cùng đồng đội.

Lâm Lộc những chiến hữu đã từng thân mật khăng khít nhất đi qua trước mắt, lại không có một người nhìn đến phía cậu liếc mắt một cái.

Đi ra cuối cùng chính là Trình Tuyết.

"Trình học tỷ!"
Lâm Lộc nhịn không được mở miệng.

"......Cố lên."
Bước chân Trình Tuyết dừng lại một chút.

Nhưng cô cũng không quay đầu lại.

Lâm Lộc nhìn chăm chú vào bóng dáng cô.

Cho đến khi đội ngủ nhỏ này biến mất ở cuối hành lang, cậu mới chậm rãi phun ra một hơi.

Sau đó đi hướng về sân khấu.

.................!
Ninh Trí Viễn bước vào hội trường.

Nháy mắt tầm mắt tập trung lại đây, đạo đạo nóng cháy vô cùng.

Hiện tại tập đoàn Ninh thị phong cảnh vô hạn, ở thương giới phía đông quốc gia càng là một tay che trời.

Bao nhiêu người đã sớm muốn đáp lên chiến tuyến này, nhưng mà đều nói Ninh Trí Viễn mắt cao hơn đầu, muốn tìm cơ hội gặp mặt rất khó, đừng nói chi đến xây dựng quan hệ.

Cứ tưởng rằng phải chờ đến đến ngày thành thành lập trường, mới có thể tìm cơ hội nói với nhau vài câu.

Ai lại nghĩ đến, trong một buổi diễn thử nho nhỏ như vậy, thế nhưng có thể mời động đến tôn đại phật này.

Đã có mấy người mang theo tươi cười, hướng đến hắn nghênh đón.

Nhưng hắn lại như không nhìn thấy, tìm một góc không người ngồi xuống.

Đám người ngàn dặm ở ngoài, thái độ rõ ràng như thế.

Mấy người kia đồng thời dừng lại bước chân, có chút xấu hổ mà đi về hướng khác tản ra.

Cuối cùng là rơi vào vài phần thanh tĩnh.


Ninh Trí Viễn nhìn chung quanh bốn phía, ánh đèn loá mắt, đồ ăn tinh tế, khách khứa lui tới phần lớn áo mũ chỉnh tề.

Tuy nói chỉ là bên trong diễn thử, nhưng vẫn phô trương không nhỏ.

Rốt cuộc trận này mời đến, hoặc là là đổng sự danh sự học viện quốc gia, hoặc là là vị anh tài cùng trường quyên tiền hào sảng, đều là nhân vật quan trọng.

"Trí Viễn, ngươi đến rồi!"
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Ninh Trí Viễn nâng mắt lên.

Vị này, là phó viện trưởng học viện quốc gia hiện tại, cũng là thầy hướng dẫn của hắn.

Thụ nghiệp ân sư không giống với những người khác, Ninh Trí Viễn tuyệt đối không thể trễ nải.

Hắn đứng lên, cung kính hỏi hảo.

"Thầy.

Hồi lâu không gặp, thân thể thầy có khỏe không?"
"Xương cốt ta cũng không tốt nữa, nhưng còn xem như khỏe mạnh.

Ngược lại là các ngươi, hiện tại thời điểm quan phát triển sự nghiệp, một đám như bán mạng cho công việc, cũng không biết bảo trọng thân thể cho tốt.

Đặc biệt là ngươi......Ngày ngày bận đến như là con quay, ta đều nghe nói.

Lại nói tiếp, đây là bao lâu rồi chưa thấy được mặt ngươi?"
"Là em sai, lâu rồi chưa đến thăm thầy.

Chỉ là gần đây công việc quá nhiều, xác thật có chút bận không kịp.

Chờ thêm một đoạn thời gian, em tới cửa nhà thầy tạ tội."
Lâm viện trưởng cười ha ha.

"Lời này nói.

Giống như lão già ta quá nhỏ nhen, trách ngươi không chịu tới cửa thăm ta.

Ta chỉ là sợ ngươi quá mức vất vả, ngược lại cứng quá dễ gãy, mang tới phiền toái a."
Lời này nói rất kỳ quặc.

Lâm viện trưởng đức cao vọng trọng, quan hệ rất rộng, tuyệt đối không thể tùy tiện nói nói như vậy.

Ninh Trí Viễn mời Lâm viện trưởng ngồi xuống, thần sắc trịnh trọng hỏi.

"Thầy, thầy có gì dạy bảo?"
"Ngươi hiện giờ một mình đảm đương một phía, dạy bảo là chưa nói tới.

Nhìn đến ngươi phát triển Ninh thị lớn mạnh, ta cũng vì ngươi cao hứng.

Chẳng qua, có một số việc còn muốn từ từ mưu tính, đặc biệt trẻ tuổi như vậy, tương lai tiền đồ vô lượng, cũng không thể quá mức liều lĩnh.".

Đam Mỹ Hài

Lời này nói đến tình trạng này, Ninh Trí Viễn đương nhiên hiểu ý tứ trong đó.

Hắn thấp giọng hỏi.

"Thầy, chính là Đại hoàng tử bên kia có động tĩnh gì, truyền tới tai thầy?"
"Đại hoàng tử rốt cuộc còn chịu trách nhiệm thân phận hoàng trữ.

Trí Viễn, ngươi cũng không thể không đặt hắn ở trong mắt.

Phương Minh Sơn kia tuy rằng xuất sắc, rốt cuộc hiện giờ vẫn là con tư sinh......Ngươi cùng hắn đi được đến gần như vậy, làm ta có chút cũng sầu lo a."
Ninh Trí Viễn rũ mắt không nói.

Một lát sau, hắn gật gật đầu.

"Là Trí Viễn càn rỡ."
"Cũng chưa nói tới càn rỡ, ngươi rốt cuộc tẻ tuổi, làm việc tự nhiên có hơi bốc đồng.

Ngươi cũng không cần sợ, vô luận như thế nào, phía sau ngươi còn có toàn bộ quốc gia học viện.

Đại hoàng tử cuối cùng cũng sẽ không được như ước nguyện, bằng không, bệ hạ cũng sẽ không mặc kệ hắn đường đường là hoàng trữ lại tranh đấu gay gắt với Phương Minh Sơn.

Một người hoàng trữ, một người tổng đốc, một người đường đường đích tôn trưởng tử, một người khác lại còn không có danh phận hoàng gia.

Vốn dĩ thân phận đã không xứng đôi, bệ hạ lại ngầm đồng ý để bọn họ tranh đấu, ý tứ sau lưng kỳ thật thực rõ ràng.

Ngươi đi một nước cờ này, tuy rằng là nước cờ nguy hiểm, lại chưa nói tới sai."
"......Không phải sai.

Chỉ là quá sớm."
"Đúng vậy, chỉ là quá sớm."
Lâm viện trưởng khen ngợi mà vỗ vỗ bà vai Ninh Trí Viễn.

"Lại đặt cược cao hơn, ngươi đền đến lấy được.

Huống chi là đánh cuộc tất thắng, cho nên ngươi nghĩa vô phản cố, ở thời gian bắt đầu thế cục liền tạo át chủ bài.

Nhưng là ngươi phải nhớ kỹ, đại hoàng tử hắn trừ lợi thế bên ngoài, không có khả năng không có thủ đoạn khác.

Điều này vốn nên là chuẩn bị vì Phương Minh Sơn, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng mũi nhọn quá mức, kết quả là, chọc đến hắn lấy thủ đoạn đó dùng ở trên người của ngươi."
* Nghĩa vô phản cố (义无反顾): là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại.

"Ở thương giới muốn chống lại em, hắn không phải đối thủ của em, nếu là muốn dùng thế lực chính giới hoặc là quân giới áp đảo em, còn có một cái tay cầm thực quyền, quan trọng nhất chính có quân đội trong tay Phương Minh Sơn kết minh cùng em.

Cho nên nếu hắn muốn làm chuyện bất lợi đối với em, trừ bỏ ám sát cũng không có biện pháp khác.

Cho nên thời gian gần đây, em thường đi luyện súng.

Cũng học đấu vật, phòng thân như vậy là đủ.


Thầy, thầy không cần quá lo lắng cho em."
"Ừ, phòng ngừa chu đáo, đúng là Ninh Trí Viễn ta biết."
Khen một câu, ngữ khí Lâm viện trưởng lại nghiêm túc.

"Vốn dĩ cho rằng ngươi không nghĩ tới tầng này, mới cố ý nhắc nhở ngươi một câu.

Nhưng thì ra ngươi cũng nghĩ đến.

Một khi đã như vậy, hôm nay tại sao khinh cuồng như vậy?"
Nói xong, Lâm viện trưởng nhìn nhìn áo sơ mi đơn giản trên người hắn.

"Ăn mặc mỏng như vậy, quả là giấu không được áo chống đạn bên trong.

Trí Viễn, hôm nay ngươi mang theo Phương Minh Sơn đến học viện quốc gia, còn nghĩ Đại hoàng tử bên kia không biết? Ngươi liền chắc chắn hắn sẽ không thẹn quá hóa giận, làm ra chuyện không lý trí gì sao?"
"Kỳ thật......"
Ninh Trí Viễn có chút co quắp khó thấy, lại chưa nói xong.

Nhưng Lâm viện trưởng đã sớm nhìn thấy sắc mặt của hắn, cười một tiếng.

"Được, ta cũng sống qua nhiều năm rồi.

Luôn có thời điểm không kiểm soát được cảm xúc, ngươi xem là học sinh ưu tú nhất của ta, đụng phải người trong lòng, lại cũng sẽ đầu óc nóng lên, có phải hay không?"
Mới vừa rồi dặn dò chuyện quan trọng, tâm tình Lâm viện trưởng cũng thả lỏng.

Vốn dĩ ông cùng Ninh Trí Viễn rất thân cận, giờ phút này bắt đầu nổi vui đùa với học sinh của mình.

"Nói ngươi là khách ít đến, tốt xấu gì một năm cũng có thể nhìn thấy vài lần.

Mới vừa rồi ta nhìn đến người kia, kia mới là thật sự khách ít đến.

Lúc trước thôi, lúc sau lại chưa từng lộ mặt ở trong trường qua.

Chỉ là tới một hồi, cả bộ quần áo vừa người cũng không mặc.

Tiểu tử Lâm Lộc kia, trên người mặc áo khoác kia, vạt áo cũng rũ tới trên đùi, cũng không biết trộm mặc quần áo của ai?"
"......"
"Trí Viễn, kia áo khoác đặc chế, có thể vừ lúc giấu ở bên trong một cái áo chống đạn.

Chỉ là áo chống đạn có tốt đến đâu, không có mặc ở trên người ngươi, vậy cũng là vô dụng."
"Thầy!"
"Ha ha ha ha......Như thế nào, Trí Viễn, ngươi cũng có thời điểm ngượng ngùng sao? Các ngươi người trẻ tuổi sao, là con gái nói chuyện tình yêu đưa đưa đẩy đẩy, ta nhìn cũng là chuyện tốt......Có cái gì mà thẹn thùng?"
"......"
Lâm viện trưởng cười lắc đầu.

"Trí Viễn, vốn dĩ ta còn tưởng ngươi thật sự muốn về thăm trường cũ, hôm nay mới lộ diện.

Thì ra là bởi vì......"
"Thầy, em chỉ là vừa khéo đụng phải cậu ta thôi."
"Nga, vừa khéo a."
Lâm viện trưởng ngăn không được mà cười như cũ.

"Chỉ là lần sau lại khéo vừa khéo như vậy, đồ bảo vệ cho thân thể cũng không thể đưa loạn.

Lâm Lộc cũng lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn có thể bị đông chết? Thật sự không yên tâm, ngươi liền chuẩn bị cho hắn chút quần áo không phải tốt rồi sao."
"Không có gì không yên tâm, cậu ta cùng em cũng không có quan hệ gì."
"Như thế nào, đây là cãi nhau?"
Lâm viện trưởng có chút bất ngờ.

"Chưa nói tới cãi nhau.


Vốn dĩ thật sự ở bên cậu ta một khoảng thời gian dài, sau lại chán, khiến cho cậu ta dọn ra.

Mới vừa rồi đến tháp hoa một chút, vừa lúc gặp cậu ta.

Một cái áo khoác, giá trị không bao nhiêu tiền.

Cho cậu ta mặc cũng không sao."
"Nói như vậy, các ngươi lại là chia tay?"
Lâm viện trưởng hơi có chút kinh ngạc.

"Lúc trước ngươi vì hắn, chăm chỉ học khoa kinh tế tài chính không học, một hai phải đi khoa nghệ thuật học song song hai bằng.

Thiếu chút nữa làm ta đang sống sờ sờ tức chết.

Ngươi còn tới văn phòng ta bảo đảm rất nhiều lần, nói ngươi tuyệt không sẽ ảnh hưởng tới việc học của mình.

Sau đó, hắn vì đi theo ngươi, cả Thánh Y Ti cũng từ bỏ, lại thiếu chút nữa làm Tiêu Doanh sống sờ sờ tức chết......Lúc trước nháo đến cả trường ồn ào huyên náo một thời gian dài, bây giờ lại như vậy?"
"Lúc trước tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.

Hiện tại hiểu chuyện, biết cái nào nặng cái nào nhẹ, cũng thấy rõ nhân phẩm là như thế nào.

Cho nên, cũng nên cắt đứt quan hệ tự nhiên này."
Ninh Trí Viễn nhàn nhạt cười
"Thầy, thầy sẽ không cho rằng, em sẽ cùng loại người như Lâm Lộc đi hết cả đời đi?"
"......"
Thần sắc Lâm viện trưởng có chút phức tạp.

Ninh Trí Viễn lúc trước theo đuổi Lâm Lộc, đuổi đến xôn xao dư luận, mỗi người đều biết.

Tất nhiên, hắn không phải là người không có địa vị cao.

Nhưng người như hắn, luôn là sống ở trong ánh mắt của mọi người, nếu là muốn theo đuổi ai, sao có thể chọn người từ dưới đếm lên?
Huống chi, hắn vì theo đuổi người, thế nhưng có thể làm ra sự tình hoang đường là đến khoa nghệ thuật học song song hai bằng.

Lúc ấy tin tức này vừa lan ra, mọi người đều kinh ngạc rớt tròng mắt, lại có vài người không xem trọng.

Không cần phải nói tiêu chuẩn sát hạch của học viện quốc gia có tiếng là rất nghiêm khắc, mặc kệ là ai, không đạt được yêu cầu, liền không có khả năng chuyển đến khoa nghệ thuật.

Cũng chỉ nói nhiệt tình hắn đối với Lâm Lộc, có thể duy trì bao lâu?
Loại người như Ninh Trí Viễn trẻ tuổi, thân gia tướng mạo đều xuất sắc.

Hiện tại là thấy Lâm Lộc hợp khẩu vị, nhưng qua một thời gian, nơi phồn hoa pha trộn qua, có thêm mấy cái dụ hoặc? Mỹ nhân có dễ như trở bàn tay không biết có bao nhiêu, còn sẽ kiên nhẫn cố sức như vậy, chuyên môn học hai học vị đi tiếp cận ai?
Nhưng Ninh Trí Viễn chẳng những làm, còn làm tốt là đằng khác.

Hắn cư nhiên thật sự lấy được học vị điện ảnh chuyên nghiệp, còn giống hình giống dạng mà quay mấy bộ phim điện ảnh.

Điểm chết người chính là, bộ phim để tốt nghiệp kia, cư nhiên còn cầm được giải ảnh đế.

Cuối cùng, thành công ôm được mỹ nhân về, hắn liền tuyên bố về ở ẩn, lại chưa từng lộ diện ở mảng điện ảnh.

Mà vốn dĩ người ta tiên đoán hai người không quá ba tháng sẽ chia tay, cũng đều bị sự thật vả mặt.

Đừng nói ba tháng, ba năm sau bên người Ninh Trí Viễn, cũng không xuất hiện tình nhân thứ hai.

Ninh Trí Viễn người như vậy, tại sao sẽ vì lý do "Chán" này, liền cắt đứt với Lâm Lộc?
Chỉ sợ câu "Thấy rõ nhân phẩm như thế nào" kia, mới là lý do chân chính đi.

(Ninh Trí Viễn Thị, Ninh Trí Cận Thị, Ninh Trí Loạn Thị).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui