Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại


Trong phòng quán bar.
Lộc Lộc thấp thấp thở hổn hển.

Cậu bị ấn ở mạnh ở trên ghế, hai tay bị trói ở sau lưng ghế, cánh tay gắt gao cột vào cùng nhau.
Mới vừa rồi nhìn thấy đồ vật ở trên tường, đã bị dùng ở trên người cậu.

Cánh tay bị từng tầng từng tầng dây thô ráp bó tụ lại, cán roi được cắm vào giữa hai cổ tay, làm tay cậu bị gì đến cành đau lơn.

Như vậy một hồi, cậu đã cảm giác được huyết mạch không thông, đầu ngón tay bắt đầu trướng nhảy, lại đau rát.
"Ô ô ô......"
Trong miệng cũng bị chặn lại, Lâm Lộc ngay cả kêu cứu cũng không thể.

Nước mắt theo gương mặt chảy xuống, cậu chỉ có thể phát ra vài tiếng nức nở.
Hai chân mảnh khảnh bị mạnh mẽ tách ra, banh thành một đường thẳng tắp.

Quần jean bao vây lấy cơ đùi thịt, ở không ngừng phát run.
Lệ Hàng liền ngồi ở đối diện cậu.

Sống lưng lưng thẳng thắn, nâng một chân lên, đạp lên chiếc ghế Lâm Lộc đang ngồi.

Giày da bị xoát đến bóng lưỡng, ánh nến nhảy lên, ở giày trên mặt chiếu ra ánh sáng tối tăm.
"Khóc cái gì?"
Trên mặt Lệ Hàng mang theo nụ cười.

Hắn vươn một bàn tay, di chuyển ở trên mặt Lâm Lộc, lấy đầu ngón tay xoa đi nước mắt, lại bôi lên môi chính mình.
"Thầy Tiểu Lộc, thầy khóc thật đẹp."
"Ô ô ô......"
"Thầy còn như vậy, em liền nhịn không được."
Cả người Lâm Lộc run lên, hoảng sợ nhìn chằm chằm Lệ Hàng.

Cậu lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Hàng tươi cười như vậy, giống như từng chút lột bỏ lớp ngụy trang nguyên bản kia ra dưói ánh mặt trời.

Từ da thịt của thiếu niên kia, lộ ra ác ma thoáng nhìn.
"Không cần phải sợ hãi như vậy? Thầy Tiểu Lộc, em thích thầy a."
"......"
"Thầy cũng thích em, thầu biết mà.

Đúng không?"
Vừa nói, hắn lấy vật chặn trong miệng Lâm Lộc ra.

Ngón tay hắn theo xẹt qua đường cong ở cằm Lâm Lộc, dẫn tới cậu càng run đến lợi hại hơn.

Hắn để sát vào, nhẹ giọng hỏi.
"Thầy thích em, đúng không? Bằng không, thầy vì sao mỗi tuần lại tốn thời gian cùng em ở bên nhau? Là thầy muốn gặp em đi, hửm? Thánh Y Ti, thầy so với em còn khẩn trương hơn...Con có cái gì thầy Tiêu, nghe nói mấy năm các thầy đã không liên hệ qua.

Vì em, thầy viết thư cho ông ấy, lại không dám để lại phương thức liên lạc.....Thầy Tiểu Lộc, thầy thật đáng yêu."
Lệ Hàng lại gần hơn chút như, hơi thở để phun ở trên mặt Lâm Lộc.
"Thầy thích em.

Thừa nhận đi, thầy Tiểu Lộc."
"Không..."
"Không?"
Lệ Hàng cười như cũ, nhưng ánh mắt lại dữ tợn lên.
"Thầy Tiểu Lộc, thầy thật không ngoan.

Đứa trẻ không ngoan, phải bị trừng phạt."
Nói xong, hắn nâng chân lên, nhẫm về phía trước mọt bước! Giày da cứng rắn để giữa hai chân Lâm Lộc, chậm rãi ma sát trên ghế.

Sắc mặt Lâm Lộc trắng bệch, hoảng loạn nhìn hắn, lắc lắc đầu.
"Không được..."
"Sợ?"
Chân kia ngừng ở nửa đường.

Lâm Lộc vẫn cảm nhận được sự đau đớn, phát ra run rẩy, có thể nghe được trong giọng của Lệ Hàng có ý cười lạnh lẽo như cũ.
"Vậy ngoan ngoãn thừa nhận, người thầy thích là em."
Hô hấp Lâm Lộc đứt quãng.

Môi và thân thể phát ru.

Cậu rất sợ hãi, ai cũng nhìn ra được.

Trên mặt Lệ Hàng lộ ra tính toán trong lòng mà mỉm cười, chờ đợi đáp án mà hắn muốn.
Chờ đến, lại là âm thanh run rẩy của Lâm Lộc, lại vô cùng kiên định.
"Không."
"Thầy nói cái gì?"
"Tôi nói tôi không thích cậu....Người tôi thích, không phải cậu! Tôi đối với cậu, chỉ là đồng tình, chỉ là cảm thấy cậu thân thế đáng thương...Chỉ lầ muốn giúp cậu! Tôi không thích cậu, một chút cũng không thích...A a!"
Hét thảm một tiếng, nước mắt Lâm Lộc lại tràn ra, thân thể cuộn lại.

Quá đau, thứ yếu ớt kia bị dùng sức nghiền xuống như vậy, sao cậu có thể chịu nổi?
Ghế dựa bị một chân đá vào, làm Lâm Lộc cũng ngã theo xuống đất.

Phanh một tiếng, hai cánh tay Lâm Lộc còn bị trói ở lưng ghế sau, ghế dựa nặng nề đè lên cánh tay, đau đến điếng tim.

Nhưng cậu căn bản bất chấp, run đến lợi hại, gian nan giãy giụa trên mặt đất...
Đau quá...Thật sự đau quá...Ô ô ô....
"Trí Viễn ca...Cứu em..."
Thình lình một cái tát đáp ở trên mặt Lâm Lộc.


Cậu bị hắn túm tóc, nâng mặt lên.

Mặt Lệ Hàng đã hoàn toàn vặn vẹo.
"Thầy kêu ai? A?"
"Trí Viễn ca..."
"Không được kêu hắn....Không được! Lâm Lộc, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Người ngươi thích là ta! Nói, ngươi thích ta!"
"Tôi không....Ô ô...Không thích cậu!"
Ngực Lâm Lộc kịch liệt phập phồng, đầy mặt đều là nước mắt.

Cậu vẫn run như cũ, nhưng cậu không hề sợ...Tựa hồ, chỉ cần gọi tên người kia, liền cho cậu dũng khí vô cùng...
"Tôi thích Trí Viễn ca...Tôi thích Ninh Trí Viễn! Tôi chỉ thích anh ấy, vĩnh viễn chỉ thích anh ấy....Tôi không thích cậu! Cậu....A!"
Da đầu một trận đau nhức, giống như tóc đều phải bị kéo xuống! Lâm Lộc đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ: Có thể cậu sẽ chết ở chỗ này hay không?
"Cậu nếu muốn giết tôi....Tôi...Cũng sẽ chỉ thích anh ấy..."
Phanh một tiếng, đầu Lâm Lộc bị hung hăng nện trên mặt đất.

Một trận đầu váng mắt hoa, Lâm Lộc quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển.

Cậu mơ hồ có thể nghe thấy Lệ Hàng đứng lên, cười lạnh nghiến răng nói một câu.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt....Thầy Tiểu Lộc, ngươi có biết hay không? Ở trong tay Lệ Hàng tôi, rốt cuộc chưa người nào có thể mạnh miệng."
Đang hoảng hốt, Lâm Lộc nghe được có tiếng khóa bị kéo ra, sáu đó là một tiếng "Ba" nhẹ nhàng.

Đó là cái nút chai, bị rút ra ngoài.
Lúc sau, chất lỏng gì đó đổ ra ngoài, vang lên một trận ào ạt.

Trước mắt Lâm lộc toàn là huyễn quang, trong mắt cậu, thân ảnh Lệ Hàng không ngừng đong đưa.
Lệ Hàng cầm trong tay một cái ly thủy tinh có chân dài.
Chất lỏng tươi đẹp ở trong đó đung đưa, từ miệng ly tràn ra, rơi ở trên mặt Lâm Lộc.
Cảm giác được chất lỏng này hơi lạnh và sền sệt, Lâm Lộc bỗng mở to hai mắt.

Cậu giãy giụa mạnh bạo hơn, quỷ mới biết đây là thứ gì! Cậu không thể uống, nếu là thật sự bị rót hết mấy thứ này vào, coi như xong rồi!
"Không! Ô ô ô ô....."
"Há mồm..."
"Ô ô..."
Lâm Lộc gắt gao cắn chặt môi, mặc cho Lệ Hàng thực hiện quyền cước trên người cậu.

Cậu cuộn thân mình lại, nỗ lực nghiêng đầu sang một bên, không cho Lệ Hàng bẻ mặt mình qua.
"Không ngoan như vậy....Thầy Tiểu Lộc, xem ra ngươi thật sự cho rằng ta không động được đến ngươi sao, cho nên mới không sợ hãi như vậy.
Đột nhiên, trên bụng truyền đến một trận đau! Sắc mặt Lâm Lộc trắng nhợt nhạt, dạ dày một cỗ nhiệt dịch dâng lên, một hơi muốn nôn ra.

Đúng lúc nay, đột nhiên một bàn tay nắm lấy tóc cậu, làm mặt cậu ngước lên trên!
Khuôn mặt Lệ Hàng dữ tợn, không còn bộ dáng tiêu sái sáng sủa ngày xưa.

Sâu kín trong căn phòng màu đỏ, ánh nến mờ nhạt, từ sau lưng hắn chiếu lại đây.

Hai hốc mắt hắn đều hãm trong bóng tôi, chỉ có đôi môi mỏng kịch liệt mở ra, tươi cười không dứt.
"Thật cho rằng như vậy, ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?"
Nói xong, hắn cầm lấy lu nước kia, hướng đến bên miệng Lâm Lộc.

Lâm Lộc thở hổn hển, trên mặt mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, một đường chảy vào trong mắt.

Thấy chiếc ly ngày càng tiến lại gần, chất lỏng tươi đẹp bên trong ở dưới ánh nến chớp động ánh sáng long lanh.

Lộc Lộc đột nhiên dùng sức, liều mạng tránh đi!
Thế nhưng thật sự làm cậu đâm vào chiếc ly kia.

Hơi lạnh dính nhớp của chất lỏng lập tức chảy đầy thân cậu.

Lệ Hàng đột nhiên túm tóc cậu, dùng sức đập cậu xuống mặt đất!
"A..."
Gáy Lâm Lộc đau điếng, trước mắt mờ nhạt.

Mặt trực tiếp nện ở trên mặt đất, một trận đau đớn truyền đến.

Ngay sau đó, bàn tay to rộng kia lại dùng sức lần nữa, đè ép cậu trên mặt đất, một chút, lại một chút!
Chờ đi khi rốt cuộc Lệ Hàng dừng tay, trước mắt Lâm Lộc đã không thấy gì.

Cả người bọc một lớp mồ hôi, mí mắt nặng nề, ngực đừng đợt hướng lên trên muốn nôn.

Cậu không còn nửa phần sức để phản kháng.
Cậu bị nhấc lên, đầu lại vô lực rũ ở một bên.

Trong hoảng hốt, gương mặt đột nhiên dán tới một đồ vật ấm áp.

Đồ vật kia ướt át linh hoạt, ở bên mặt cậu khẽ liếm qua.

Tựa như thưởng thức một mỹ vị.
"Ô ô...Không....Buông ra..."
"Không cần vọng tưởng.

Ngươi là của ta, đến bây giờ ngươi còn chưa rõ sao?"
Ngón tay lạnh lẽo lướt qua bên má cậu.

Trước mắt vết thương đau đớn.

Lâm Lộc lại bị ném trên mặt đất lần nữa, sườn mặt áp lên sàn nhà.

Từng đợt choáng váng ù ù, bên tai cậu lại truyền đến tiếng bước chân.

...Bên ngoài, có người tới?
Căn phòng này cách âm rất tốt.

Bị lộng như vậy, Lâm Lộc không nghe rõ động tĩnh bên ngoài, nghĩ đến bên ngoài cũng như vậy.

Nhưng bốn vách tường cách âm, sàn nhà rốt cuộc vấn tương liên với bên ngoài.

Giờ phút này lỗ tai kề sát mặt đất, cậu đột nhiên lại nghe được một trận bước chân hỗn độn, còn chó chút mơ hồ không rõ kêu to.
Cậu đột nhiên tránh ra, dùng sức nhào tới hướng cửa phòng! Hai tay bị trói lại, cậu liền dùng đầu gối, dùng bả vai, thậm chí dùng trán mình đập lên cửa!
"Cứu tôi! Tôi ở bên trong...Cứu mạng....A!"
Một bàn tay đột nhiên che lại mũi miệng cậu, một tay kia lại siết chặt cổ, dùng sức kéo cậu về phía sau! Lâm Lâm giãy giụa kịch liệt, hai cẳng chân đá lên cửa, nhưng cái tay kia bịt rất chặt, cậu bắt đầu hít thở không thông, tứ chi cũng vô lực mà rũ xuống.
Bên môi lại bị một lớp thủy tinh lạnh băng đè vào, cậu lại không có sức phản kháng....Chất lỏng hơi lạnh ngọt nị theo miệng cậu rót vào, sặc vào yết hầu.
"Khụ khụ..Không....Khụ khụ....A..."
Lâm Lộc không nhịn được sặc sụa ho khan, nước mắt chảy đầy mặt.

Lâm Lộc lôi kéo tóc cậu, cưỡng bách cậu ngẩng đầu lên nhìn mình.

Hai mắt Lâm Lộc mơ hồ, nước trái cây theo yết hầu bị rót hết xuống dưới, tựa hồ bốc lên một ngọt lửa cháy nóng....Tay chân cậu không thể sai sử, cảm quan lại lần nữa tăng mạnh.

Ánh mắt Lệ Hàng như sói, bên môi lại mang theo nụ cười.
"Thầy Tiểu Lộc, ngươi là của ta...."
"Không....."
"A."
Gương mặt kia lại càng dán đến gần hơn, mắt thấy hắn sắp gặm cắn đến bờ môi của cậu.

Lâm Lộc nhắm mắt lại, liều mạng muốn giãy giụa....nhưng toàn bộ nỗ lực của cậu, chỉ đổi lấy thân thể vô lực động đậy được vài cái.
Mà Lệ Hàng đã đè lên người cậu.

Ngay cả hô hấp của người kia phun ra, đều rõ ràng nhào vào trên gương mặt cậu.
.......................
Trong văn phòng.
Tiểu Chu rất tinh tế, màn đều thả xuống, ánh đèn cũng bị tắt đi.

Nhiều năm qua Ninh Trí Viễn ở thương trường dốc sức làm việc, thời điểm khó khăn nhất đã từng mấy ngày đêm đều canh giữ ở tổng bộ.

Tận dụng mọi thứ mà nghỉ ngơi, đã thành bản năng.

Hắn sớm đã hình thành thói tiết tấu công tác như vậy.

Rút ra mười phút ngủ một giấc, lại mở mắt ra, lại có thể đổi mấy giờ làm việc với cường độ cao với tinh thần phấn chấn.
Nhưng hôm nay, hắn nhắt mắt lại nằm hồi lâu, lại không thể ngủ.

Chỉ cảm thấy huyệt thái dương như nhảy loạn, trong lòng dường như có tảng đá đè lên, nặng trĩu.
Hắn đứng dậy, dùng sức xoa xoa giữa mày.

Bực bội rút ra một điếu thuốc, ở bên môi bật lửa.
Khói bay lên mù mịt, lại không thể thư hoãn tâm tình của hắn.
Vươn tay qua bên cạnh bàn sờ soạng, lại không thấy gì.

Hắn bừng tỉnh nhớ tới, hôm nay họp hội nghị quan trọng, thiết bị thông tin của mọi người đều đặt ở trong phòng bảo mật.
"Tiểu Chu."
Một giọng nói phát ra, yết hầu khô nghẹn.

Chỉ sợ là vết thương trên người đã bị sưng viêm.
Giờ phút này lại bất chấp những điều đó.
Ninh Trí Viễn lật cánh tay lại.

Trong phòng tối tăm, mặt đồng hồ lại tỏa ra ánh ngọc bích rạng rỡ bắt mắt như cũ.

Còn có mười phút phải bắt đầu cuộc hội nghị tiếp theo.

Hắn chưa bao giờ muốn nghe được giọng nói của người kia như vậy.

Như là một nhà lữ hành khát vô muốn một ly nước, nghĩ đến gần như hoảng hốt.
Mới vừa rồi hô một tiếng, Tiểu Chu lại không đáp lại.

Ninh Trí Viễn đứng lên, đi hướng ra ngoài cửa.
Bên ngoài là phòng khách to rộng.

Bên trong không có người khác, chỉ có Tiểu Chu đưa lưng về phía cửa kính mờ, đang cúi đầu gọi điện thoại.
Âm thanh hắn bị ép đến rất thấp.

Nhưng trong phòng khách thật sự rất an tĩnh, vẫn có thể nghe được giọng nói đứt quãng của hắn.
"Ngô Phong, anh tìm được anh ấy chưa? Thật sự, thật tốt quá...Cái gì? Anh xác định là anh ấy, là Lâm Lộc? Không phải người khác? Không, sao có thể....Không có khả năng....Có phải anh tìm nhầm người rồi không?
Ninh Trí Viễn vặn nắm cửa ra.
Tiểu Chu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn đến cái chớp mắt kia của Ninh Trí Viễn, con ngươi hắn rõ ràng rụt lại một chút.
Mà di động, âm thanh lười biếng của Ngô Phong truyền tới.
"Vì sao không có khả năng? Cậu biết đó là nơi nào? Phố quán bar ngoại ô, nơi không có biển hiệu cũng dám vào...Nếu là chết thật ở bên trong, cũng không phải là tự tìm sao?"
...............................
Nửa giờ sau.
Chiếc xe Bentley màu bạc phanh gấp, dừng lại ở một quán bar ngoài thành phố.
Nguyên bản phố quán bar ngợp trong vàng son, giờ phút này chỉ là một cảnh tượng náo loạn.


Vài chiếc xe jeep màu đen tuyền dừng ở đầu phố, tiếng còi diễu võ dương oai còn hơn xe cảnh sát.

Trên xe jeep, tất cả đều sơn bốn chữ thật lớn "Trị An Quốc Gia".
Các thành viên của đội trị an bên hông mang súng, kiêu ngạo đứng ở cửa quán bar.

Ngô Phong đứng ở giữa đường, xoa eo, vạt áo màu đen tuyền được lên trong gió.
Ở bên người hắn, vài phóng viên cầm theo micro và máy quay, màn ảnh nhắm ngay Ngô Phong.

Tựa hồ đối với lần kiểm tra đột xuất này cảm thấy hứng thú vạn phần, vây quanh truy vấn hắn không thôi.
"Ninh tổng!"
Tiểu Chu thấy cảnh này, chạy nhanh quay đầu nói với Ninh Trí Viễn.
Hiện tại ngài không thể qua đó.

Ngô Phong tác động quá lớn, thế nhưng kinh động nhiều phóng viên như vậy.

Nếu là bọn họ chụp được ngài xuất hiện ở phố quán ba một trận nhiễu loạn như vậy, rất phiền toái."
Một tay Ninh Trí Viễn đá ấn cửa xe.

Hắn cũng không nhìn đến Tiểu Chu, trực tiếp đẩy cửa ra.
Nhưng cửa xe lại ầm một tiếng từ bên ngoài đẩy vào.
Là Tiểu Chu.

Hắn thấy tình huống không ổn, giành nhảy từ ghế phụ xuống trước, dùng thân thể chặn cửa xe đẩy đóng lại.
"Cút ngay."
"Ninh tổng, đều là tôi không đúng! Tôi chỉ sợ ngài đi theo sốt ruột, trong phòng hội nghị là chuyện sinh tử đại sự....Tôi tìm đến Ngô Phong, hắn có thể giải quyết! Đội trị an quốc gia ra mặt, nhất định có thể tìm được Lâm ca! Ninh tổng, nếu là ngài không chịu đựng được loại hình vị này, ngày mai tôi sẽ đệ đơn từ chức, là tôi sai! Nhưng ngài hiện tại không thể bước xuống!"
Ninh Trí Viễn càng nhíu mày chặt hơn.

Hắn quay đầu nhìn Tiểu Chu, anh mắt đâm vào làm sau lưng hắn rét run.
"Câm miệng, Cậu cũng biết hiện tại là đại sự sống chết của Ninh thị, lúc này lâm trận lại muốn bỏ chạy? Tôi bồi dưỡng cậu nhiều năm như vậy, cậu muốn từ chức?"
Đôi mắt Tiểu Chu nóng lên.
"Ninh tổng..."
Ninh Trí Viễn ngồi trở lại vị trí, không nhìn Tiểu Chu như cũ.

Nhưng Tiểu Chu biết, đây là Ninh tổng nghe xong kiến nghị của hắn, không tính tự mình ra trận.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm lấy điện thoại di động, đưa ra bên ngoài cửa sổ.
"Gọi điện thoại cho Lâm Lộc.

Kêu cậu ta lăn lại đây."
Tiểu Chu nhanh chóng lên tiếng, tiếp nhận điện thoại.

Hắn gọi điện thoại cho Lâm Lộc, cầu nguyện xuất hiện kỳ tích.
Đáng tiếc, kỳ tích không xuất hiện, vẫn gọi không được như cũ.
Lại nhìn trộm liếc mắt Ninh Trí Viễn một cái, sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Hắn lập tức ngậm miệng lại, chỉ lo tiếp tục gọi điện thoại.
Trong xe lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng máy móc không thể gọi được vang lên.

"Xin lỗi, người có số điện thoại này tạm thời không nhấc máy..."
Đột nhiên, một tiếng phanh truyền đến.

Điện thoại trong tay Tiểu Chu một phen bị đoạt qua, hung hăng đập vào cửa xe, lại rớt trên mặt đất.
Màn hình vốn trơn nhẵn, bị quăng rớt nứt ra như mạnh nhện.

Thân máy bị chia năm xẻ bảy, hư hoàn toàn.
Trong xe một mảnh tĩnh mịch.
Ninh Trí Viễn nhíu mày càng chặt hơn.
Trái tim hắn giống như bị người hung hăng nắm chặt, trong hơi thở chỉ cảm thấy nôn nóng.
Lâm Lộc đáng chết kia....Thế nhưng lại không màng đến mệnh lệnh cửa hắn, đi quậy với tên Lệ Hàng kia! Còn tới loại địa phương này.....Phố quán bar ngoại ô, nơi tàng ô nạp cẩu tiếng tăm lừng lẫy.
Cư nhiên còn dám không nghe điện thoại....Đáng chết!
Một lần trên văn phòng kia, chẳng lẽ giáo huấn cậu chưa đủ tàn nhẫn?
Có phải một hai phải nhốt cậu lại, cậu mới biết cái gì gọi là nghe lời, cái gì gọi là trung thành? Cậu rốt cuộc đến khi nào mới có thể nhớ rõ, cậu là người của ai?
Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, lại là tiếng di động của Tiểu Chu/
"Ngô Phong?"
Ninh Trí Viễn quay đầu qua, Tiểu Chu nhanh chóng mở loa ngoài điện thoại.
"Chu Diệu, người cậu tìm ở chỗ tôi.

Chờ cậu ta lấy khẩu cung, liền có thể đi."
"Cái gì mà lấy khẩu cung? Cậu ta có thể phạm chuyện gì? Ngô Phong, có phải ngươi cố ý làm khó dễ cậu ta không?
Ninh Trí Viễn hét to một tiếng, trong giọng nói đều là áp lực mơ hồ nôn nóng nhịn không được.
Ngô Phong nghe một tiếng như vậy.

Khi mở miệng, lại có vài phần châm chọc vô cớ.
"Nha, đây không phải là Ninh Trí Viễn sao? Ta nói chuyện với Chu Diệu, ngươi chen vào cái gì?
Mắt thấy sắc mặt Ninh Trí Viễn phát lạnh, Tiểu Chu nhanh chóng tiếp lời.
"Đội trưởng Ngô! Tôi là Chu Diệu.....Lâm ca làm sao vậy? Tôi đến đưa người đi trước, qua mấy ngày sau trong đội các anh bổ sung khẩu cung sau được không?
"Không được!"
Giọng Ngô Phong nghiêm khắc.
"Cậu cho rằng đôi trị an quốc gia là bảo an hộ vệ cho Ninh thị các cậu sao? Trình tự phải xong, ai cũng đừng nghĩ đi! Như thế nào, Chu Diệu, Lâm Lộc này là người yêu của cậu, cậu bảo bệ đến như vậy!?"
Lời này nói ra, sau lưng Tiểu Chu nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Nhìn trộm Ninh Trí Viễn liếc mắt một cái, hắn có chút muốn khóc.

Nghe xong chữ "người yêu" kia, hắn cảm giác vốn dĩ mặt Ninh tổng đang xanh, tựa hồ đen đi một chút.
Trong điện thoại, hồi lâu cũng không thấy Tiểu Chu đáp lời, giọng nói Ngô Phong cũng trầm xuống.
"Chu Diệu, cậu chơi tôi?"
"Cái..."
"Không phải...Không quan hệ gì....Là....Là ông chủ tôi, là...bạn."
Da đầu Tiểu Chu căng lên nói nhỏ nhỏ.
"Ông chủ tôi đang ngồi ở đối diện."
"Thì ra, cậu lại bận việc giúp tên họ Ninh kia.

Chu Diệu, cậu biết rõ tôi nhìn hắn không vừa mắt.

Ỷ vào có tiền, ở thành phố này tạo gió hây mưa làm chuyện thị phi, tập đoàn Ninh thị kia của hắn, đáy đen một mảnh...Thật cho rằng có tiền liền có thể một tay che trời? Nếu không phải chuyện của cậu, tôi càng lười quảng.

Cậu chờ xem, chậm rãi xếp hàng, hai giờ sau sẽ đến lượt Lâm Lộc ghi lời khai?
"Đừng a đội trưởng Ngô, thật là chuyện của tôi, đó là Lâm ca của tôi! Tôi cầu xin anh...."
"Đừng làm bộ dáng này, vô dụng."
"Anh sao có thể như vậy....."
"Lão tử xưa giờ như vậy.

Chu Diệu, cậu hôm nay mới biết sao?"

Giọng nói mới phát ra, điện thoại dứt khoát cúp máy.
Tiểu Chu không biết nói gì.

Nhưng hắn hung hăng nhăn mày.
"Cái tên Ngô Phong này, vĩnh viễn không muốn qua ta mà! Ninh tổng, mặc kệ hắn, tôi gọi điện thoại cho Lâm ca.

Hiện tại anh ấy đã thoát hiểm, điện thoại khẳng định đã mở rồi! Tôi hỏi Lâm ca một chút đang ở chỗ nào, ngài không có cách nào lọi diện, nhưng tôi có thể đi đón anh ấy..."
Vừa nói, hắn vừa gọi điện cho Lâm Lộc.
Điện thoại vang lên một tiếng, trong lòng Tiểu Chu vui vẻ.

Hắn ngẩng đầu lên nói với Ninh Trí Viễn.
"Ngài xem, tôi nói khẳng định Lâm ca đã khởi động máy....Hửm? Tại sao lại là đường dây bận?"
Đường dây bận?
Ninh Trí Viễn sửng sốt.
Tầm mắt hắn lập tức chuyển về phía trong xe, bên chân của hắn, di động nằm im lặng ở đó, trên màn hình vỡ nát.
Đó là di động của hắn.

Hư hoàn toàn, không thể dùng nữa.
Nhưng Lâm Lộc không biết điều này?
Hay cậu ta cũng gọi điện thoại đến đây>
Đúng vậy, cậu nhát gan như vậy.

Lúc trước ở học viện quốc gia, cậu đại diện cho khoa vũ đạo tham gia hội báo biểu diễn, xong việc đối mặt với phóng viên nhà báo phỏng vấn, cậu đều đỏ mặt tai hồng, một câu cũng không nói nên lời.
Cuối cùng chạy trốn tới hậu trường, cũng là gọi điện thoại đến cho hắn xin giúp đỡ.

Cậu nói cái gì?
"Trí Viễn ca, anh ở đâu vậy....Anh có thể tới chỗ em được không.

Em có chút sợ, em...Em sợ mình không được..."
"Tiểu Lộc à.

Tôi rất bận, cậu có biết hay không? Cùng lắm chỉ là phỏng vấn, khẩn trương đến nỗi như vậy?"
Trên đường hội nghị lại nhận được cuộc điện thoại như vậy, hắn chỉ có thể cười bất đắc dĩ.

Lại nghe được giọng nói ủy khuất oán giận của Lâm lộc mà mềm tâm địa.

Cuối cùng, hắn vẫn là bỏ hội nghị đó, lái xe đuổi đến, chở phóng viên kia cùng Lâm Lộc, cùng đi ăn cơm chiều.
Trong bữa tiệc có hắn đĩnh đạc nói, Lâm Lộc cũng không khẩn trương như vậy nữa.

Cuối cùng ở trên bàn cơm, cậu cùng phóng viên một hỏi một đáp, đưa ra những câu hỏi theo hình thức ban đầu.
Trước nay Lâm Lộc đều là như thế này.

Nhát gan, tính tình yếu đuối, phàm là người yêu cầu xuất đầu lộ diện cùng người khác, đều rụt về phía sau.
Hôm nay, cậu rơi xuống phố quán bar, cùng ở bên đội viên và Ngô Phong ở bên nhau nhưng lại giống như ở bên thổ phỉ...Cậu sao có thể không sợ>
Dựa vào chính cậu, sao có thể ứng phó với cục diện này?
Ninh Trí Viễn nghĩ phiêu xa.

Hắn căn bản không nhận thấy, ánh mắt chính mình nhìn về chiếc điện thoại bị ném ngã trên mặt đất, thế nhưng có vài phần ý cười ôn hòa.
"Tiểu Chu."
"Ninh tổng, như thế nào?"
"Liên hệ bộ xã giao.

Gọi bọn hắn suốt đêm nay tốt nhất chuẩn bị, bên này trình diện truyền thông, có một nhà tính một nhà, một tấm ảnh chụp được đều không được phát tán ra bên ngoài."
Tiểu Chu giật mình, nháy mắt đã hiểu ý tứ của hắn.

Hắn lập tức mở to đôi mắt.
"Ninh tổng! Vạn nhất có cá lọt lưới thì làm sao bây giờ? Bên kia phóng viên quá nhiều! Không được, thời điểm quan trọng này, ngài không thể mạo hiểm lộ diện...Ninh tổng!"
Nhưng Ninh Trí Viễn chỉ thâm trầm liếc nhìn hắn một cái, giữa môi thậm chí mang theo ý cười.
"Lâm Lộc trước kia, e rằng chưa đối phó qua với đội an ninh."
"Ninh tổng, ngài có ý gì?"
"Tiểu Chu, truyền thông xã giao bên này giao cho cậu.

Cả Ngô Phong trả lời phóng viên, cũng làm hắn một chứng cứ cũng không có."
Nói xong, Ninh Trí Viễn đẩy cửa, bước ra ngoài.
"Tôi đi xem Lâm Lộc.

Cậu ta vô dụng như vậy, rời khỏi tôi sao được?"
Cho nên, cho dù có là "Thời điểm quan trọng", tôi làm sao có thể mặc kệ cậu ta?
"Ninh tổng!"
Tiểu Chu nôn nóng kêu lên nhưng hoàn toàn bị làm ngơ.

Ninh Trí Viễn đi đến hướng phố quán bar.
Cơ hồ đồng thời, ở sâu trong con phố ngoài cửa cũng không nhìn thấy bảng hiệu kia, xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Lâm Lộc chậm rãi đi ra, cả người đều phát run.

Cậu cay cả đứng cũng không vững, đỡ ở bên cột đèn đường, ngồi mềm ở dưới chân đèn.
Ninh Trí Viễn nhìn thấy cậu ôm đầu gối, gắt gao nắm lấy di động trong tay.

Đầu cửa cậu chôn xuống châm bả vai không ngừng run rẩy.
Cậu ta khóc sao?
Là bởi vì gọi điện thoại, lại không có được hồi âm...Cho nên khóc sao?
Trong lòng như bị đâm một chút, ánh mắt Ninh Trí Viễn trầm xuống.

Bước chân hắn nhanh hơn.
Hắn cùng Lâm Lộc ở một chỗ, chỉ còn cách nhau mấy chục bước chân.
Đúng lúc này, một người đột nhiên tiến lên, ôm chặt Lâm Lộc, ôm cả người cậu vào trong lòng ngực.
Ninh Trí Viễn lập tức dừng lại bước chân.
Hắn nhận ra, đó là Trang Hiểu.
Vai lưng Trang Hiểu cũng run rẩy, mồ hôi làm áo sơ mi phía sau thấm ướt.

Tựa hồ, hắn đã chạy hồi lâu, mới đến được đây.
Trang Hiểu....Vì sao hắn lại ở chỗ này? Lại là ai, gọi hắn đến nơi này?
Ninh Trí Viễn mím môi, ánh mắt dừng lại ở chỗ hai người đang ôm nhau kia.

Hắn nhìn thấy đầu ngón tay Lâm Lộc run rẩy, di động vốn dĩ nắm trong tay cũng rơi xuống mặt đất, màn hình còn sáng lên.
Ninh Trí Viễn đột nhiên hiểu được.
Thì ra, Lâm Lộc xác nhận đã gọi một cuộc điện thoại, tại lúc "Thời điểm quan trọng" này.
Chẳng qua, người này cũng không phải Ninh Trí Viễn hắn.
...Thì ra, hết thảy đều là một mình hắn một bên tình nguyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận