"Tiểu Lộc....."
Giọng nói của Ninh Trí Viễn run rẩy.
Thân mình cũng run lên, Lâm Lộc cảm giác mình sắp ôm hắn không được.
Khó mà làm được, nương theo cảm giác say, Lâm Lộc liều mạng ôm lấy Trí Viễn ca của cậu không buông tay.
Cậu cúi đầu, hung hăng cắn một ngụm ở trên sườn eo rắn chắc.
"Không được lộn xộn, người xấu."
"...."
"Anh là người xấu.
Người rất xấu.
Người xấu nhất trên đời này.
Vì sao phải khinh thường em, vì sao em cũng sắp chết rồi, anh cũng không thể ôm em một cái chứ? Anh không thể đối tốt với em một chút sao? Anh thật sự quá xấu xa rồi....Anh chỉ nghĩ đến chính anh, anh ích kỷ như vậy, nhưng tại sao em lại cố tình không quên được anh chứ?"
Một đôi tay đột nhiên đè lại cánh tay Lâm Lộc.
Đốt ngón tay phát run, đầu ngón tay lạnh lẽo.
"Đừng nói nữa."
"Sao lại không nói? Đây là giấc mơ của em mà, anh quản cái gì, giấc mơ của em mà anh cũng muốn quản sao? Anh cái....Anh cái tên xấu xa này! Ô!"
Lâm Lộc chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, vốn dĩ người đàn ông đưa lưng về phía sau bị cậu ôm chặt, mạnh mẽ kéo cậu vào trong lồng ngực, hai tay run rẩy siết chặt.
Mặt Ninh Trí Viễn chôn ở hõm vai cậu, hô hấp hộn độn thống khổ, thở dốc cũng mang theo nghẹn ngào.
Lâm Lộc cả kinh, ngay sau đó ánh mắt trở nên mềm mại, xoay tay lại dịu dàng ôm lấy vòng eo người đàn ông.
Cậu nhắm mắt lại, mặt dán ở trên tóc Ninh Trí Viễn.
Giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như thật sự còn ở trong mơ.
"Là bởi vì em uống say sao? Thì ra uống say, có thể mơ thấy anh thật như vậy....Thật tốt.
Thật sự rất tốt."
"Trí Viễn ca.
Chờ khi em chết, nếu còn kiếp sau, để em làm kẻ có tiền đi.
Chúng ta sẽ ở bên nhau.
Em sẽ không bao giờ lấy tiền của anh, chúng ta cứ ở bên nhau như vậy....Nếu là anh không có tiền, em sẽ nuôi anh.
Chúng ta sống hết quãng đời này, cho dù anh không có tiền, em cũng sẽ không bắt nạt anh, anh có chịu không?"
"Tiểu Lộc!"
Ninh Trí Viễn khóc không thành tiếng.
Bả vai hắn chùng xuống, khóc đến thở hổn hển, nước mắt thấm ướt nửa bên ngực Lâm Lộc.
Hắn ôm rất chặt, Lâm Lộc có hơi không thở nổi.
Nghe được hô hấp của Ninh Trí Viễn bị phá vở thành những mảnh nhỏ, đau khổ cầu xin hỗn loạn.
"Đời này còn chưa qua, Tiểu Lộc, chúng ta còn có đời này!.....Em không cần lo lắng, em sẽ không có việc gì! Tôi sẽ chữa khỏi cho em...Tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho em! Tôi có thể mời bác sĩ tốt nhất, em đừng sợ....Về sau chúng ta đều sẽ tốt thôi...Tôi sẽ không bao giờ khinh thường em....Tiểu Lộc...Em đừng sợ...."
"Em không có sợ mà.
Chỉ là em có hơi không cam lòng.
Cả đời này của em cứ đi qua như vậy.
Em còn chưa được lên sân khấu Thánh Y Ti chân chính múa một lần đâu.
Lâm Lộc nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Cậu nhắm mắt lại, hơi thở nóng rực của Ninh Trí Viễn chấn động ở bên yết hầu cậu, khiến cậu run rẩy từng trận.
"Em yên tâm, tôi sẽ đưa em đến Thánh Y Ti! Chờ em khỏe lại, chúng ta nhất định có thể...."
"Chờ em khỏe lại sao...."
Lâm Lộc tự nói lẩm bẩm.
Trước mặt cậu là một mảnh mơ hồ, trên trần nhà trong suốt, thác nước đập xuống tấm kính không ngừng, lại chảy xuống hồ sâu, tựa như rơi vào vực sâu vô tận.
Đột nhiên Lâm Lộc run lên một cái, khóe mắt dâng lên nhiệt lệ, từng giọt từng giọt chảy xuống theo bên má.
Cậu cảm giác được một cỗ hàn ý, thâm nhập vào trong khắp cơ thể cậu -- Đó là lạnh ở trong xương cốt, là tuyệt vọng cùng hư không, cướp đi hết tất cả nhưng hy vọng.
Nếu không phải lúc này ở trong ngực còn nóng như vậy, còn lẽ sẽ là tuyệt vọng hết mức.....!
Cũng chỉ có trong mơ mới có, ôm ấp ấm áp như vậy.
Nếu là tỉnh, cậu vẫn lẻ loi cô độc một mình như cũ.
Nếu là chết đi thì sao?
Lâm Lộc lại run run một chút.
Tựa như ý lạnh càng sâu, thâm nhập vào trong đáy lòng.
Nếu là đã chết, lại mãi mãi chỉ có thể hôn mê ở trong hư không tuyệt vọng như vậy.
Môi sẽ trở nên lạnh băng, linh hồn cũng thế.
Mãi mãi không còn cái ôm như vậy, cũng đã không có hắn...Cho dù chỉ là ôm nhau trong giấc mơ, cũng đã không còn nữa.
Tuy rằng đây chỉ là giấc mơ.
Không, có lẽ nên nói....May mắn đây chỉ là một giấc mơ.
Nếu là mơ, có phải sẽ có thể làm càn một chút, không cần suy xét nhiều như vậy, giấc mơ chỉ cần theo tâm ý của mình ra sinh ra?
Trên mặt Lâm Lộc hiện lên vẻ tươi cười.
Ngón tay lạnh lẽo của cậu cắm vào sợi tóc cứng rắn của Ninh Trí Viễn, nâng đầu hắn lên, từ trên nhìn xuống đôi mắt thâm thúy kia.
"Trí Viễn ca."
Cậu thấp giọng mở miệng, vùi đầu xuống, môi dán ở bên tai Ninh Trí Viễn.
"Em rất lạnh."
"Anh mau ôm em đi."
Sột sột soạt soạt, áo sơ mi cọ xát.
Ninh Trí Viễn ôm chặt cậu ở trong ngực.
Nhưng rất nhanh, Lâm Lộc lắc lắc đầu, giọng nói lại nghẹn đi rất nhiều.
"Không phải như vậy."
"Em muốn anh....Ôm em."
Ninh Trí Viễn sửng sốt.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt Lâm Lộc tựa mơ tựa tỉnh.
Lông mi thật dài chớp động, lại nhẹ nhàng ngước lên.
"Tiểu Lộc?"
"Ôm em."
Lặp lại lần thứ ba, ngữ điệu rất chắc chắn.
Ninh Trí Viễn không nhận sai được ý tứ này.
Nhưng mà, vì cái gì?"
"Nếu không tới thì sẽ không kịp nữa.
Có lẽ giây tiếp theo em sẽ tỉnh lại."
Ngón tay trắng đến trong suốt của Lâm Lộc nắm lấy tay Ninh Trí Viễn.
Năm ngón tay giao nhau, lòng bàn tay tương khấu.
"Không biết lần sau mơ thấy anh là lúc nào.
Nếu cần phải uống rượu....Càng không biết trước khi em chết thì có tới kịp hay không.
Để cho em lưu lại niệm tưởng đi.
Em không muốn lẻ loi như vậy mà đến nằm ở phần mộ.
Trí Viễn ca, trong lòng em khó chịu.
Em không sợ chết, nhưng em sợ tới ngày em chết, vẫn là cô độc một mình.
Đến lúc đó, nếu là vô cùng đau đớn, em liền nghĩ đến anh.
Em coi như hôm nay là sự thật....Coi như anh vẫn là Trí Viễn ca của em."
"Đương nhiên tôi là Trí Viễn ca của em! Mãi mãi cũng là, cả đời cũng là.....Tôi sẽ không để em chết, càng sẽ không để em lẻ loi một mình! Tiểu Lộc, hiện tại tôi sẽ đưa em đến gặp bác sĩ, em đừng như vậy, tôi cần xin em đừng như vậy...."
Giọng nói Ninh Trí Viễn cực kỳ nghẹn ngào.
Hắn cầu xin.
"Nhất định có cách, em không cần như vậy được không, tôi thật sự chịu không nổi...."
Nhưng hắn chưa thể nói xong, bởi vì ngón tay lạnh lẽo của Lâm Lộc đè bờ môi của hắn lại.
Lâm Lộc kéo ra một chút khoảng cách với hắn, nghiêng đầu nhìn hắn.
Tựa như nhìn thấy một con búp bê vải đột nhiên nói chuyện vậy, đầy mặt không thể tưởng tượng được.
"Thật là kỳ quái.
Đây không phải là giấc mơ của em sao? Tại sao anh lại không nghe em nói...."
Cậu chớp chớp mắt, suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu.
"Cũng không có gì kỳ quái.
Anh là Ninh Trí Viễn, Ninh Trí Viễn trước nay đều không nghe Lâm Lộc nói.
Anh ấy là người xấu, chỉ biết làm người ta tổn thương.
Em quyết định, kiếp sau em không được thích anh nữa."
Nói xong lời này, cậu đẩy Ninh Trí Viễn ra, quay người đi ra ngoài.
Vốn là trong say, dưới chân lảo đảo một cái, trọng lượng lại đè ở trên đùi phải.
"Ô......"
Đầu gối đau xót, nháy mắt trán Lâm Lộc toát ra mồ hôi lạnh, quỳ xuống mặt đất.
Ninh Trí Viễn ở phía sau ôm lấy vòng eo cậu, ôm cậu trở lại trong lồng ngực.
"Tiểu Lộc, em không sao chứ?"
"Em có việc."
Lâm Lộc quay mặt đi, nhỏ giọng nói.
Có lẽ bởi vì hèn mọn đi? Rõ ràng là ở trong giấc mơ của mình, ngay cả làm nũng cậu cũng không dám lớn tiếng, ủy khuất đến cẩn thận.
"Chân đau.
Anh không nghe lời.
Lòng em không thoải mái, nơi này đau."
Cậu chỉ chỉ đầu gối.
"Nơi này cũng đau."
Cậu lại chỉ chỉ ngực.
Sau đó cúi đầu, giọng nói càng nhỏ.
Nếu không phải Ninh Trí Viễn dán đến gần, cũng không nghe rõ cậu đang nói gì.
"Em muốn anh ôm em."
"Nhưng mà......"
"Em rất đau.
Càng ngày càng đau.
Trí Viễn ca, em sợ em đột nhiên tỉnh lại."
Lâm Lộc giữ chặt tay Ninh Trí Viễn, ấn xuống đầu gối của mình.
Một động tác nhẹ nhàng lại khiến cậu nhíu mày, cắn môi theo bản năng.
"Còn chờ đợi nữa, khả năng em sẽ phải đau đến tỉnh......Ôm em đi, Trí Viễn ca.
Nếu không, em sẽ không kịp nhớ kỹ cảm giác anh cho em......"
Cho dù chỉ là một giấc mơ cũng được.
Đếm ngược sinh mệnh, em muốn nhớ kỹ, là anh.
Lâm Lộc cầm tay Ninh Trí Viễn dẫn dọc theo đầu gối hướng lên trên, đầu ngón tay cọ cổ áo thô ráp, dừng lại ở cúc áo màu đồng thau kia.
Cúc áo, bị cởi bỏ.
Vạt áo bị kéo ra, lộ ra cái rốn hãm sâu.
Không khí hơi lạnh, bụng hơi siết chặt, dọc theo háng xuống chút nữa, một mảnh ái muội.
Dưới bàn tay là một da thịt tinh tế, hết thảy đều rộng mở vì Ninh Trí Viễn.
Lâm Lộc như vậy, không phải là ước mơ hắn tha thiết sao?
Nhưng vì sao trái tim hắn tựa như rơi vào động băng, chỉ cảm thấy xuyên tim đến xương, đau triệt nội tâm?
"Chẳng lẽ, còn muốn em cầu anh sao?"
Một tiếng nỉ non mơ hồ.
Cảm giác say dâng lên, Lâm Lộc có chút không khống chế được thân thể.
Cậu vốn định vòng hai tay ra sau ôm lấy cổ Ninh Trí Viễn, động tác lại quá mạnh, ngay cả miệng mình cũng đập vào trán hắn.
Đơn giản đâm lao thì phải theo lao.
Đôi môi mềm mại, xoa mũi rơi xuống.
Khẩn cầu chậm chạp không được đáp lại, Lâm Lộc cảm thấy ủy khuất.
Giọng nói cậu thấp hèn đi, nửa mơ nửa tỉnh.
"Đau quá......Em còn chưa muốn......Tỉnh lại."
Đôi môi thấm ướt dán tới môi Ninh Trí Viễn.
Mùi máu tươi nhàn nhạt tươi, tựa hồ mới vừa rồi cắn phá môi.
Lâm Lộc cũng lười mở mắt, thấp giọng lầm bầm lầu bầu.
"Cho dù chỉ là mơ, anh cũng nhất định phải khinh thường em.
Tặng cho anh anh cũng không cần, em cảm thấy em rất tiện.
Anh đối với em như vậy, lòng em cũng sẽ khổ sở, anh có biết hay không?"
Khớp xương tay rõ ràng nâng mặt cậu lên.
Đầu ngón tay Ninh Trí Viễn lạnh lẽo, đôi mắt phiếm hồng.
Cái trán đụng tới trán Lâm Lộc, giọng nói hắn nghẹn lại cố gắng mở miệng.
"Sao có thể không cần em? Nói lời ngu xuẩn gì vậy? Đùa cái gì vậy? Em là Tiểu Lộc của tôi......Em là của chủ nhân của tôi.
Đời này đều phải là em, chỉ cần em......Em muốn cái gì cũng có thể! Tim cũng có thể đào ra cho em, em thì sao, em có biết hay không?"
"......"
Nhận ra có một tia không đúng, Lâm Lộc ngơ ngác mở to mắt.
Nhưng rượu trì độn thần kinh của cậu, thế nhưng không thể suy nghĩ cẩn thận là không thích hợp ở chỗ nào.
Trong lúc thẫn thờ, hạ thân lại chợt lạnh, cái quần jean vướng bận kia đã bị kéo xuống một nửa.
"Ô.....Ưm!"
Khớp xương bàn tay rõ ràng ôm lấy cậu.
Như là muốn đem sinh mệnh phụng hiến cho thần linh của mình, Ninh Trí Viễn quỳ một gối xuống đất, lấy một tư thái thành kính, cúi đầu ở dưới hai chân cậu.
Phía sau lưng Lâm Lộc đụng vào vách tường bằng kính lạnh băng, cả người cậu run run, giây tiếp theo, đã bị túm rời xa bức tường kính lạnh băng kia.
Ninh Trí Viễn ôm cậu đi vào phòng ngủ.
Đặt ở trên giường lớn mềm mại, hai chân Lâm Lộc tách ra, Ninh Trí Viễn quỳ một gối xuống đất.
Hắn chỉ ăn mặc một chiếc áo sơmi, chiếc áo khoác vốn dĩ ở trên thân giờ này đã đáp ở trên vai Lâm Lộc.
Áo khoác là làm bằng lông dê, sờ lên mềm mại tinh tế.
Lâm Lộc chậm rãi cọ cọ sườn mặt lên áo theo bản năng, tựa hồ rất thích sự ôn hòa mềm mại này.
Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên cậu hít hà một hơi, ngón tay cắm thật sâu vào nệm, nắm chặt khăn trải giường tạo thành nếp uốn.
Cậu ngẩng đầu lên, mở to miệng thở hổn hển, hai bên má đỏ bừng.
Tựa như một con thiên nga gần chết, cổ ngước cao tạo thành một đường cong duyên dáng, hầu kết lăn lộn kịch liệt.
Hồi lâu chưa từng có.
Mãnh liệt vui sướng như vậy, cậu căn bản không chịu nổi.
Hai chân nhũn ra, thân mình không nhịn được phát run.
Lửa khoái cảm dọc theo xương sống hướng về phía trước, thân mình cậu run rẩy kịch liệt, cổ họng nức nở một tiếng......!
"Trí Viễn ca......!"
Rên rỉ kia cũng mang theo tiếng khóc nức nở.
"Ôm em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...