Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại


Lâm Lộc mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cậu ngồi ở một chiếc xe lửa chạy rất nhanh.

Toàn bộ trong xe chỉ có một mình cậu, ngoài cửa sổ xe, một đường hầm lại tiếp một đường hầm, không ngừng nghỉ.

Ầm.

Ầm.

Ầm.

Ầm.

Mỗi một đường hầm đều rất tối, chỉ có lúc đường hầm đan xen mới có ánh sáng trong nháy mắt.

Nhưng cũng chỉ là nháy mắt mà thôi.

Lúc sau, lại là bóng đêm vô tận, chỉ có tiếng bánh xe va chạm đường ray, tất cả còn đang tiếp tục.

Lâm Lộc không động đậy.

Bởi vì không cần.

Thậm chí cậu không sợ hãi, chỉ là an tĩnh mà ngồi ở chỗ kia.

Thậm chí, có chút chờ mong.

Tại bóng đêm đơn điệu vô tận tuần hoàn này, ở trong tiếng ầm không dứt.

Mỗi một lần bốn phía sáng lên, Lâm Lộc nhìn thấy một đầu khác của thùng xe có đứng một người.

Mặt mày thâm thúy, khuôn mặt lãnh đạm, an tĩnh đứng tại chỗ, yên lặng nhìn cậu.

"Em đã đến rồi."
Lâm Lộc đứng lên.

Cùng lúc đó, bóng đen của đường hầm lại buông xuống lần nữa.

Nhưng cậu không thèm quan tâm, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.

Không biết đi được bao lâu, cái gì cũng không nhìn thấy, thường thường đụng vào ghế và bàn —— Nhưng cậu không để bụng.

Cậu nghĩa vô phản cố.

Rốt cuộc, nhào vào trong lồng ngực ngưòi nào đó.

Lâm Lộc trở tay ôm lấy người kia.

Ảo ảnh đó cũng không nhúc nhích.

Mỗi một lần cảnh trong mơ đều là giống nhau, cho dù cậu xuất hiện ở nơi nào, cho dù là cảnh tượng như thế nào, Ninh Trí Viễn cũng nhất định sẽ xuất hiện.

Cậu biết đây là chờ đợi sậu nhất trong đáy lòng mình.

Trong tuyệt vọng, không có khả năng nói ra ảo tưởng.

Đó là hắn......!
"Trí Viễn ca."

Cậu ôm lấy người đàn ông, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Từng giọt nước mắt trào ra.

Chỉ có ở trong mơ cậu mới dám chủ động vươn tay ra, ôm lấy người mình thích.

Cũng bởi vì là mơ, cậu không cần lo lắng hậu quả.

Cậu có thể nói ra tiếng lòng của mình.

Ví dụ như ——
"Em rất nhớ anh."
Lại hoặc là ——
"Vì sao là tôi......Rốt cuộc tôi làm sai cái gì? Vì sao căn bệnh đáng sợ như vậy, nhất định phải tìm tới tôi chứ......"
.........!
Gió rất lạnh.

Một trận lại một trận thổi qua mặt Ninh Trí Viễn.

Không biết như thế nào, là càng ngày càng lạnh.

Ninh Trí Viễn ngừng lại.

Hắn đã chạy tới hẻm nhỏ nào đó, hai bên tường cao cao, cắt ra một không trung tối tăm trên đỉnh đầu.

Một vầng trăng rằm, mấy ngôi sao, an tĩnh mà phát ra ánh sáng.

Ninh Trí Viễn có thể cảm giác được lòng mình đang nhảy.

Không nhanh không chậm.

Một chút, lại một chút, tim đập có vẻ xa cách mà khắc chế.

Thân thể hắn dường như đã tách ra khỏi linh hồn, hắn chân chính tựa hồ đã chui đầu vào không trung, hờ hững nhìn chằm chằm khối thân thể phía dưới.

Nghe nói khi tiến đến thống khổ thật lớn, phản ứng đầu tiên không phải thét chói tai, mà là phủ nhận.

Nhưng Ninh Trí Viễn không phủ nhận.

Hắn biết Tiểu Lộc của hắn sắp chết rồi.

Hắn đều biết.

Đau khổ giưa hắn cùng cậu như một tấm màng vô hình.

Đâm tim rướm máu, hóa thành cảm giác đau đớn chạy dài không dứt, nhảy lên theo trái tim, một tiếng lại một tiếng.

Cúi đầu, Lâm Lộc vẫn ở trong lồng ngực hắn như cũ, hai mắt nhắm nghiền.

Trong bóng đêm, mặt cậu sáng như ngọc, giống ánh trăng ở chân trời.

Ninh Trí Viễn đóng chặt áo khoác ở trên người Lâm Lộc lại một chút.

Hắn không biết nên làm như thế nào có thể khiến Lâm Lộc càng dán sát lại gần hắn hơn.

Nếu có thể dung tiến cậu vào máu thịt của mình thì tốt rồi......!
"Trí Viễn ca......"
Rất nhỏ đến dường như không nghe được một tiếng.

Lại như là một đạo sấm sét khiến Ninh Trí Viễn nháy mắt cứng đờ.


Cái gọi kia khiến người chết lặng màng, tựa hồ bắt đầu hòa tan.

Hắn bắt đầu phát run.

"Tiểu Lộc......"
Nhưng mà Lâm Lộc cũng không tỉnh.

Nhắm chặt mắt như cũ, chỉ là lông mi dài thấm ướt, trào ra khóe mắt rồi chảy xuống.

Cậu khóc đến thở hổn hển, khụt khịt phát run, nước mắt rất nhanh đã làm ướt tóc.

Cậu khóc đến rất ủy khuất.

"Trí Viễn ca......Em không muốn chết, vì sao nhất định phải là em......"
Tiếng khóc hỗn loạn với tiếng nức nở mơ hồ.

Trái tim Ninh Trí Viễn cũng đang rung động, thống khổ tăng tốc theo nhịp tim, rầm rập tụ tập.

"Em muốn múa.....Cứu em......Em không muốn chết......Em không muốn một mình đi tìm chết......"
"Trí Viễn ca, em luyến tiếc anh......"
Rốt cuộc Ninh Trí Viễn không đứng được.

Ngực đau giống như có dao cắt qua khiến hắn thở dốc kịch liệt, thân hình lay động.

Một cánh tay chống đỡ tường cao ở ngõ nhỏ, rồi lại muốn ôm sát người trong lòng ngực.

Thân mình hắn chúi về phía trước, ầm ầm quỳ xuống đất.

Hai vai run rẩy, mặt vùi vào trước người Lâm Lộc, rốt cuộc là hắn khóc không thành tiếng.

Ngoài ngõ nhỏ có một con chó hoang.

Như là đang khóc nó mất đường đi về, chó sủa một tiếng cao hơn tiếng trước, cũng là thê thảm hơn.

Lại không biết bị ai đạp một chân, ngao một tiếng cúi đầu bước đi.

Hoang dã mênh mang, thiên nhai lộ đoạn, hàn quạ minh khóc, vô chi khả y.

Nhân sinh đến khổ, để như thế đi.......!
Cả người Lâm Lộc chấn động, chợt bừng tỉnh.

Bên tai truyền đến tiếng nước xôn xao, như là trời mưa, lại như là thân thể ở bên trong thác nước.

Lâm Lộc cảm thấy có hơi đau đầu, rượu lưu động ở trong mạch máu, khiến cậu hôn hôn trầm trầm, đầu óc cũng không được thanh tỉnh.

Xung quanh rất tối.

Kỳ quái......Không phải cậu đang uống rượu sao? Cùng với bác sĩ Fred......Vì sao đột nhiên......!
A, là nằm mơ.

Lâm Lộc bình tĩnh trở lại.

Đúng vậy, nhất định là nằm mơ.

Cũng không phải một lần.....Vừa rồi hình như còn mơ thấy xe lửa, cậu ôm chặt lấy người kia.


Bộ dáng khóc thật lâu......Nhưng mà khóc ra, trong lòng lại dễ chịu hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, cậu nhịn không được giơ tay sờ sờ má.

Quả nhiên, không giống như là khóc khóc tỉnh dậy từ trong mơ như trước đây, không sờ thấy ướt át, càng không có nước mắt khô cạn sau khi căng chặt xúc cảm.

Cho nên là từ một giấc mộng, lại lâm vào một giấc mộng khác.

"Nhưng nơi này......Là làm sao?"
Tại sao cậu không nhớ rõ đã từng có ký ức về nơi này? Những giấc mơ kì quái đó đều phát sinh ở những nơi sâu nhất trong ký ức cậu......Nơi này là tương quan với đoạn ký ức nào?
Suy nghĩ trôi nổi, chợt xa chợt gần.

Lâm Lộc lảo đảo lắc lư đứng lên, lại đi đến phía trước một bước, đột nhiên nhận ra đây là nơi nào —— Biệt thự của Ninh Trí Viễn.

Nơi này cậu cũng chỉ từng tới một lần mà thôi.

Rời xa thành thị ở vùng ngoại ô, lại đi xa hơn mấy chục km, một ngọn núi se lạnh, cùng rất nhiều thác nước.

Ai cũng đều biết, thế hệ gia chủ Ninh gia rất ưu ái ngọn núi này, cho nên xây một tòa biệt quán, một năm thì có thể ở lại đây nửa năm.

Nhưng bọn họ không biết, ở dưới thác nước còn có một căn phòng khác.

Phòng bằng kính trong suốt, bốn phía lại không có bất kỳ phong cảnh gì để xem.

Chỉ có nước vô tận từ đỉnh đầu rơi xuống, dọc theo bốn phía rơi vào hồ nước sâu tối đen —— Trong căn phòng kính kia, ngoại trừ một cái hành lang duy nhất có thể nhìn ra dãy núi bên ngoài, những nơi khác đều bị đóng kín toàn bộ.

Nơi áp lực như vậy, cậu thật không hiểu tại sao Ninh Trí Viễn muốn xây dựng một căn phòng trong đây.

Lần trước bị mang đến đây, cậu từng hỏi qua một lần.

Khi đó bọn họ còn học ở học viện đế quốc, Ninh Trí Viễn có kiên nhẫn bất tận với cậu, còn chưa từng nói qua một câu nặng lời.

Ngày đó Ninh Trí Viễn cực kỳ trầm mặc, nhưng cũng thấp giọng giải thích một câu.

"Đây là nơi của cha tôi."
Câu thứ hai còn lại là.

"Hôm nay là ngày giỗ của ông ấy."
Một ngày đó Lâm Lộc còn quá nhỏ tuổi.

Thế nhưng không nghĩ tới, nếu là ngày giỗ của cha, tại sao Ninh Trí Viễn không cử hành tế bái, ngược lại lẻ loi một mình lái xe dẫn cậu đến nơi này? Cậu chỉ lo chân tay luống cuống, Ninh Trí Viễn tùy ý ôm chặt lấy cậu, hồi lâu cũng không nói chuyện.

Hiện tại, ở trong mơ lại trở lại nơi này, Lâm Lộc lại nhận ra.

Ngày hôm đó nếu là ngày giỗ, cũng chính là ngày Ninh Trí Viễn giết cha mình.

Có lẽ, ám phòng dưới thác nước này có ý nghĩa đặc biệt đối với hắn.

Nhưng rốt cuộc là vì sao, Lâm Lộc cũng không rõ.

Nếu là trong hiện thực......Không, cho dù là trong mơ ngày thường, chỉ sợ cậu cũng không có khả năng hỏi ra khỏi miệng.

Nhưng hôm nay, cồn ồn ào náo động ở trong mạch máu, đầu óc choáng váng nóng lên.

Một hồi uống rượu với bác sĩ Fred, không biết mở ra chốt mở bí ẩn nào.

Lâm Lộc lung lay đi vào chỗ sâu nhất trong phòng kính tối đen, không có gì bất ngờ xảy ra thấy được Ninh Trí Viễn.

"Là ngày giỗ của cha anh sao.

Ông ấy qua đời ở biệt quán kia?"
Trầm mặc nhìn thác nước ngoài phòng kính, cậu nhẹ nhàng mở miệng.

Có lẽ là tiếng nước quá lớn, không nghe thấy.

Bóng dáng Ninh Trí Viễn vẫn không nhúc nhích.

Lâm Lộc chậm rãi bước tới.


Từng bước một, dần dần nhanh hơn.

Không biết vì sao lúc này là trong mơ nhưng cậu cảm thấy cực kỳ chân thật.

Chân thật đến trái tim kích nhảy, nhiệt lệ dần dần dâng lên.

Đến cuối cùng, cậu đụng vào lưng Ninh Trí Viễn, duỗi tay vòng lấy eo hắn.

Eo bụng người đàn ông siết chặt, Lâm Lộc lại không hề phát hiện.

Cậu mềm mại ỷ lại trên lưng Ninh Trí Viễn, gương mặt cọ qua sống lưng rắn chắc của hắn, một chút lệ ý cọ qua, hơi ướt chiếc áo sơmi mỏng kia.

"Đừng tự trách, đây không phải anh sai."
Cậu mở miệng nhẹ giọng.

Cảm xúc ở trên áo sơmi phẳng phiu hơi thô cứng, cọ ở trên mặt cũng không thoải mái.

Lâm Lộc nhíu mày, nương theo cảm giác say duỗi tay ra kéo vạt áo dơ mi từ trong lưng quần ra ngoài.

"Đã muốn nói từ lâu.

Không thích anh mặc áo sơmi ôm em......Cứng quá."
Lời nói mơ hồ, mang theo tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Đơn giản chui cả đầu vào trong vạt áo sơ mi, lúc này, cả gương mặt hoàn toàn dán ở trên lưng người đàn ông.

Rất kỳ quái.

Lâm Lộc nghĩ thầm, thật sự rất kỳ quái.

Một tầng cơ bắp ở trên lưng, phác họa ra hình dạng cột sống.

Dán lên, cảm giác hơi hơi nóng, mỗi một lần hô hấp đều có thể cảm giác được cơ bắp lăn lộn......!
Tại sao lại tinh tế như vậy.

Giống như là thật sự.

Lúc trước cũng chưa từng mơ như vậy......Là bởi vì uống say sao?
Rượu, quả nhiên là thứ tốt.

"Trí Viễn ca."
Cậu mở miệng mềm như bông.

Bởi vì vùi đầu ở trong áo sơ mi, giọng khi nói chuyện cũng ồm ồm.

"Em rất nhớ anh."
Cậu có thể cảm giác được thân thể mình đang ôm chặt run lên.

Một lát sau, giọng nói khàn khàn của người đàn ông mới truyền tới.

"Tôi cũng vậy, rất nhớ em."
"Thế nhưng lần này mở miệng nói chuyện sao......"
Lâm Lộc lầm bầm lầu bầu.

"Rượu thật tốt.

Lá gan của em cũng trở nên to hơn.

Trước kia em cũng nghĩ tới, vì sao lúc nằm mơ không nghe được anh nói chuyện......Sau lại nghĩ, là bởi vì sợ hãi đi."
Nói tới đây, Lâm Lộc dừng một chút, ngữ điệu mang theo rất nhiều ủy khuất.

"Đã không nhớ rõ bộ dáng anh nói chuyện với em.

Anh mở miệng liền phải mắng em.

Thật vất vả mơ thấy anh, cũng muốn anh nhẹ nhàng ôm em một cái.

Nếu là trong mơ còn phải bị anh mắng, vậy không phải quá đáng thương sao......".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận