Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại


Đối diện bên đường cái, xe của Ninh Trí Viễn ngừng ở ven đường.

Mới vừa rồi hắn chạy xe buýt ngừng lại, ở trong ánh mắt dị thường của hành khách, thần phục dưới Lâm Lộc.

Nhưng cho dù như thế, Lâm Lộc cũng chỉ là gật gật đầu.

"Tiểu Lộc......"
"Anh xuống xe đi, không cần làm chậm trễ thời gian của người khác."
Môi Ninh Trí Viễn rung động, ai ai nhìn cậu.

Cho đến khi tiếng nghị luận trên xe buýt nổi lên.

Mày Lâm Lộc bắt đầu nhăn lại.

Ninh Trí Viễn rất muốn kêu cậu xuống xe, tự mình lái xe đưa cậu đi.

Nhưng hắn biết, Lâm Lộc sẽ không đồng ý.

Lâm Lộc quay đầu.

Cậu không nhiều lời một chữ với Ninh Trí Viễn.

Vì thế, cứ như vậy.

Ninh Trí Viễn đi theo phía sau xe buýt, từ nơi phồn hoa đến xóm nghèo.

Chờ hắn đậu xong xe, Lâm Lộc đã đi vào trong nhà.

Cậu thật sự không chờ hắn.

Càng không cho hắn chi dù chỉ là nửa ánh mắt.

Từ đầu tới đuôi, theo kịp hay không chính là chuyện của Ninh Trí Viễn, dường như Lâm Lộc căn bản không để bụng.

Là bởi vì biết hắn nhất định sẽ theo kịp?
Hay là bởi vì, cho dù hắn không đuổi theo đến đây, kỳ thật cậu cũng không để tâm?
Có lẽ, nếu hắn không kịp chạy theo nói đồng ý, Lâm Lộc sẽ thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa cảm thấy vui vẻ.

Quá nhiều ý nghĩ xoay quanh ở trong lòng.

Ninh Trí Viễn đứng ở đường cái đối diện, nhìn bóng dáng Lâm Lộc.

Có nỗi canh cánh trong lòng, nhưng cũng là đối với người mình thích và để ý.

Nếu hắn không thích Lâm Lộc như vậy thì tốt rồi.

Như vậy, hắn sẽ không cần để ý thái độ của Lâm Lộc đối với hắn......Càng không cần chịu đựng loại hoảng hốt lăng trì này, không có một chút cảm giác an toàn, không biết rốt cuộc cái gì đang đợi mình ở phía trước.

Khi nào sẽ bị vứt bỏ không chút lưu tình.

"Rốt cuộc anh là món đồ chơi mà tôi bao dưỡng."

"Kêu anh tới anh có thể tới, kêu anh cút thì anh nhất định phải cút, cho dù tôi hẹn hò cùng người khác, anh cũng không thể hỏi nhiều một câu.

Giọng nói của Lâm Lộc vang kên bên tai.

Chói tai như vậy, lại quen thuộc như vậy.

Hoảng hốt là ở khi nào chỗ nào, cũng từng nghe qua những lời nói như vậy?
"Cậu phế vật này......"
"Cùng lắm cậu chỉ là món đồ chơi tôi bao dưỡng."
"Tôi muốn ném cậu, lúc nào cũng có thể ném cậu.

Nhưng mà chỉ cần cậu ngoan, cũng không phải tôi nuôi cậu không nổi.

Nghe lời, hiểu không?"
Đúng vậy.

Những lời quen thuộc này......Không phải chính hắn trước kia thường thường treo ở bên miệng sao?
Đột nhiên, Ninh Trí Viễn rùng mình một cái.

Lúc trước chỉ cảm thấy đó là điều bình thường, nói ra khi chưa hề suy nghĩ một chút.

Nhưng hiện tại nghe được, tại sao lại lạnh như băng như vậy? Tựa như từng gáo nước lạnh đổ xuống, đủ để đông lạnh thấu bất kỳ một viên lửa nóng nào!
Tiểu Lộc vẫn luôn nghe những lời này của mình, nghe suốt bảy năm.

Khi mình rời đi, cũng chưa từng chào hỏi một cái.

Mỗi lần, cậu ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của mình, khi hoang mang rối loạn mà theo kịp, cậu lại là có tâm tình như thế nào chứ?
Ngực Ninh Trí Viễn cứng lại.

Huyệt thái dương thình thịch đau, nhịn không được dùng sức nhíu giữa mày.

Tiểu Lộc.

Tiểu Lộc của hắn......!
"Quy tắc, trước nay đều là mấy người thượng nhân các anh định.

Mà cùng lắm Lâm Lộc chỉ là tên phế vật.

Phải làm Lâm Lộc, cũng đừng nói đến chuyện công bằng."
Công bằng cái gì? Nơi nào có thể nói công bằng xa xôi? Ngay cả điều an tâm cơ bản nhất hắn cũng chưa từng cho cậu, còn tự cho là cho cậu tiền và thoải mái thì cậu nên cảm thấy mỹ mãn, những chuyện khác đừng đụng cũng đừng hỏi! Dù sao không tính toán ném cậu, dưỡng cậu không phải là được rồi sao? Hà tất phải nói rõ ràng với cậu, cần gì phải cố ý khuyên giải an ủi làm bạn khiến cậu an tâm?
Chính mình......Rốt cuộc đã làm cái gì vậy?!
...........!
Thật lâu Ninh Trí Viễn cũng chưa theo kịp.

Lâm Lộc cũng không chờ hắn, đi thẳng đến cuối hẻm nhỏ, đẩy cửa nhà nghỉ ra.

Vốn dĩ Bình tỷ còn đang gật gù buồn ngủ sau quầy.

Nhìn thấy Lâm Lộc, trên mặt cô cọ sáng lên.

"Tiểu Lộc, cậu trở lại rồi? Không phải nói đêm qua sẽ quay về sao, cậu đi đâu?"

Lúc này, Ninh Trí Viễn cũng đẩy cửa vào được.

Nhìn thấy hắn, Bình tỷ sửng sốt.

Vui vẻ ra mặt tức khắc đổi thành tức giận, cô đứng lên.

"Là ngươi? Ngươi tới làm gì, nhanh cút ra ngoài cho ta!"
Ninh Trí Viễn mặt vô biểu tình, không hề nhúc nhích.

Đôi mắt chỉ dính ở trên người Lâm Lộc, tròng mắt cũng chưa nhìn về phía Bình tỷ.

"Ngươi nhìn Tiểu Lộc của bọn ta làm gì?"
Bình tỷ nhìn thấy Ninh Trí Viễn liền giận sôi máu, túm lấy cái bật lửa bốn góc kim loại ở trên quầy, nhắm đầu Ninh Trí Viễn quăng đến.

"Cút đi!"
Bình tỷ kia như là tuyển thủ.

Cô lanh mồm lanh miệng xuống tay tàn nhẫn, Lâm Lộc còn chưa phản ứng, bật lửa đã đập lên đầu Ninh Trí Viễn, hắn kêu lên một tiếng, góc nhọn đâm vào thành một vết thương.

"Bình tỷ! Chị làm gì vậy!"
Lâm Lộc hoảng sợ.

Bật lửa kia rơi xuống đất còn phát ra tiếng lớn, hiển nhiên là có hơi nặng.

Hơn nữa có góc nhọn, miệng vết thương trên trán Ninh Trí Viễn đã bắt đầu chảy máu.

Bình tỷ cũng không dự đoán được, chính diện ném đồ qua nhưng Ninh Trí Viễn không né.

Thấy hắn như vậy, sắc mặt Bình tỷ sắc cũng có chút mất tự nhiên, trong miệng lại hầm hừ phun ra một câu.

"Đó là tôi thuận tay.

Ai biết hắn như đứa ngốc, cũng không biết trốn!"
"Vậy chị cũng không thể dùng bật lửa đập người chứ!"
"Không dùng cái này, phải dùng gạt tàn! Dù sao tôi nhìn thấy hắn đã thấy bực mình! Ai bảo hắn tới?"
Nói tới đây, cô lại bắt đầu bốc hỏa, chỉ vào Ninh Trí Viễn ồn ào một hồi.

"Ngươi lại tới làm gì? Ta nói nhà nghỉ này không bán, đời này cũng sẽ không bán cho ngươi! Ta cũng không có khả năng cho ngươi vào phòng của Tiểu Lộc, vài thứ kia cho dù là rách nát cũng là của Tiểu Lộc, một món ngươi cũng đừng nghĩ vớt tới tay! Ta nói cho ngươi, nếu ngươi không đi, đập ngươi không chỉ là cái bật lửa như vừa rồi đâu!"
Một bên nói, thế nhưng cô thật sự túm gạt tàn thuốc ở trên bàn lên -- Vốn dĩ trước kia đặt ở trên bàn là một cái gạt tàn bằng thủy tinh.

Mới ngày hôm qua, bởi vì muốn đuổi Ninh Trí Viễn đi ra ngoài, cái gạt tàn cũ đã rơi trên mặt đất vỡ mất.

Không tới nửa ngày, Bình tỷ lại cố ý đổi một cái khác bằng đá cẩm thạch, còn nặng và cứng hơn cái cũ.

Cái này nếu là nện xuống, sợ là thật sự muốn mạng người.

"Bình tỷ!"
Lâm Lộc vừa thấy tư thế này, nhanh chóng chạy qua đoạt gạt tàn thuốc.


"Chị đừng nháo, là tôi để hắn tới.

Yên tâm, quá mấy ngày là hắn đi rồi."
"Cái gì? Cậu còn muốn cho hắn ở chỗ này ngây ngốc vài ngày?!"
"Tiểu Lộc, tôi sẽ không đi."
Lâm Lộc vừa dứt lời, Bình tỷ và Ninh Trí Viễn liền trăm miệng một lời.

Nghe một câu "Sẽ không đi", Bình tỷ lại trở mặt.

"Ngươi nghe một chút! Đây không phải là vô lại thì là cái gì! Còn sẽ không đi? Hiện tại ngươi cút ngay cho ta, nhanh cút đi! Đây là địa bàn của lão nương, lão nương không chào đón ngươi! Mặt dày quấn lấy Tiểu Lộc, ngươi có tiện hay không? Nhân lúc còn sớm ngươi nên bỏ suy nghĩ này đi, tránh xa Tiểu Lộc ra cho ta!"
Rốt cuộc may mắn Bình tỷ còn tồn tại ba phần lý trí, không thật sự cầm gạt tàn trong tay đập qua.

Nhưng mà, lý trí của cô có thể duy trì đến trình độ này -- Cô túm cây lau nhà bên cạnh lên, giẻ lau nhà còn chưa giặt, bùn và bước đều bay về phía Ninh Trí Viễn.

"Còn chưa cút?"
"Bình tỷ chị đừng đánh! Tôi dẫn hắn tới, chị đừng phát hỏa với hắn! Hắn ở vài ngày liền đi -- Nếu là chị chán ghét hắn như vậy, tôi sẽ để cho hắn đến nơi khác.

Nhưng chị không thể đánh người, thật sự đánh hỉng người thì làm sao bây giờ?"
"Tiểu Lộc, sao cậu không biết phân biệt tốt xấu như vậy?"
Bình tỷ gấp đến độ chụp đùi.

"Thật vất vả mới thoát khỏi hắn, sống tốt qua ngày không được sao? Mấy kẻ có tiền như bọn họ, làm sao có thể đối xử tốt với cậu, hắn hại cậu thảm như vậy cậu không nhớ rõ sao? Ngươi cũng không thể nhảy vào hố lửa nữa......"
"Bình tỷ chị yên tâm.

Lòng tôi hiểu rõ."
"Cậu hiểu rõ cái rắm! Nếu cậu thật sự hiểu rõ, lúc trước sẽ không dính lá cải đầy người, mang theo mấy dấu giày sau lưng, một đường khóc đến bên nhà nghỉ này của tôi! Nếu không phải Tiểu Mỹ đưa cậu về, cậu ngay cả chỗ đặt chân cũng không có! Vì một chút sinh hoạt phí, từng đêm từng đêm làm công kiếm tiền, tôi thấy cậu gầy đi, dạ dày đau đến ăn không ngon cũng không dám xin nghỉ -- Nếu là hắn có chút lương tâm, có thể đuổi cậu đi như vậy sao? Lại nhìn cậu chịu tội như vậy?"
"Đúng là hắn không có lương tâm.

Nhưng tôi cũng không thể để chị đánh chết hắn.

Cứ cho là muốn đuổi hắn đi, chị cũng để hắn đi rửa mặt rồi hãy nói -- Anh có thể tìm được phòng tắm không?"
Câu cuối cùng này, là Lâm Lộc quay đầu lại hỏi Ninh Trí Viễn.

Ninh Trí Viễn còn che lại mắt bên phải -- Mới vừa rồi, cây lau nhà mang theo nước bẩn và cát vụn rơi vào trong mắt, mắt hắn căn bản mở không ra, nước mắt chảy không ngừng.

Nghe một câu như vậy, hắn ngước mắt trái nhìn Lâm Lộc một cái, cũng không nói gì.

Bộ dáng của hắn thật sự rất chật vật.

Giẻ lau nhà có nước bùn chảy đầy mặt, nước bẩn bay tứ tung.

Hơn nữa vết thương trên trán mới bị đập đã sưng lên, hiển nhiên là bị nước bẩn làm nhiễm trùng.

"Thôi, tôi đưa anh vào phòng tắm."
"Tiểu Lộc còn quan tâm hắn làm gì, rõ ràng là hắn mưu đồ gây rối, là bán đáng thương muốn lừa cậu quay đầu lại đó! Tại sao tâm cậu mềm như vậy, cậu thấy hắn có thể buông tha cho cậu sao?!"
"Hắn không bỏ được là chuyện của hắn, dù sao quá mấy ngày là kết thúc -- Tôi không quản được hắn thì thế nào, chẳng lẽ tôi còn không quản được chính mình sao? Bình tỷ, chị có tin tưởng tôi không?"
Lâm Lộc túm cánh tay của Ninh Trí Viễn.

"Đi thôi, đưa anh đi rửa một chút.

Mắt anh như vậy sẽ nhiễm trùng."
Phía sau, giọng thuốc khàn khàn của Bình mang theo nôn nóng.

"Tiểu Lộc, cậu quả thậy là nông phu và rắn......Cậu làm tôi tức chết! Chính là vì cậu như vậy, hắn mới có thể quấn lấy cậu không bỏ!"
..........!
Phòng tắm của nhà nghỉ là dạng công cộng, vừa hẹp lại vừa nhỏ, bồn tắm cơ bản không ai dùng.

Bồn cầu gần bồn rửa mặt, bên cạnh gắn một cái giá treo đựng đầy đồ.


"Ngồi xổm xuống."
Vào phòng tắm, Lâm Lộc lấy tăm bông và cồn ra, nhón chân cau mày nhìn vết thương trên trán Ninh Trí Viễn.

Thế cục rất không ổn.

Bị nước bẩn ngâm, hiện tại miệng vết thương cũng sưng lên, bên cạnh hồng hồng.

Khẳng định là bị nhiễm trùng, đây chính là ở trên mặt.

Không xử lý tốt sẽ để lại sẹo.

"Kêu anh ngồi xổm xuống.

Anh cao như vậy, làm sao tôi thấy được?"
Ninh Trí Viễn ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất.

Nơi này vốn đã nhỏ, Ninh Trí Viễn lại tay dài chân dài.

Hắn đơn giản ngồi dưới đất, lưng dựa vào vách tường, duỗi thẳng chân là có thể đụng tới tường đối diện.

Lúc này, Lâm Lộc ngay cả chỗ đứng cũng không có.

Đầu gối Ninh Trí Viễn cũng đỉnh tới chân Lâm Lộc.

Dưới chân không động đậy được, Lâm Lộc đành phải chống cánh tay ở bồn rửa đối diện.

"Ngẩng đầu."
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu.

Đôi mắt ướt dầm dề mà nhìn cậu.

Lâm Lộc đỡ lấy cằm hắn, nghiêng trái rồi lại nghiêng phải rồi lại nâng cằm hắn lên.

Tăm bông lau lau miệng vết thương sưng đỏ, Ninh Trí Viễn cũng không chớp mắt, an tĩnh mà nhìn Lâm Lộc.

Một ngưòi đàn ông cao to bị bài trí ngồi xổm dưới đất, tựa như một con chó lớn dịu ngoan.

Lâm Lộc lại như là một con chim.

Ánh mắt không đặt trên người Ninh Trí Viễn.

Phòng tắm nhỏ hẹp, không gian chật chội, họa tiết caro đên trắng trên trần nhà như lồng chim, nhưng Lâm Lộc vẫn có thể bay lượn lên bất cứ lúc nào.

Cửa sổ nhỏ hẹp, lớp kính đã lâu không lau, ánh mặt trời chiếu vào, chiếu đến trên người Lâm Lộc, người cậu bị bao quanh bởi ánh vàng rực rỡ.

Giống như là đôi cánh phát sáng.

- - Nhiều năm đi qua như vậy.

Cánh của cậu vẫn còn ở dó.

Biểu cảm Ninh Trí Viễn hoảng hốt nhìn Lâm Lộc.

- - Phòng tắm đơn sơ này không nhốt được cậu, chung cư xa hoa tráng lệ huy hoàng, cũng không nhốt được cậu như cũ.

- - Nhưng mà vì sao cậu lại không bay đi?
- - Rõ ràng mình đối với cậu tệ như vậy.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui