Vào đêm.
Quả nhiên tên quan chấp hành kia lấy cho Ninh Trí Viễn một cái túi ngủ, còn có một cuộn băng vải.
Nhưng hắn cũng không băng bó giúp Ninh Trí Viễn, mà là ném ở trước mặt hắn.
"A, đồ Ninh tổng muốn đều ở đây."
Nói tới đây, hắn làm bộ dáng bừng tỉnh, đỡ trán một chút.
"A đúng rồi, còn có đồ hộp đúng không? Ngươi xem trí nhớ này của ta!"
Nói xong, hắn giơ chân, đế giày dơ bẩn dẫm lên một món đồ hộp, đá về phía này.
"Này, ăn đi."
Ninh Trí Viễn ngước mắt lên nhìn hắn, không nói một câu nào.
Tay hắn bị trói lại, bó chặt ở sau lưng.
Đừng nói mở đồ hộp, muốn động đậy cũng không thể.
Đương nhiên hắn biết tên quan chấp hành hoàn toàn cố ý làm nhục hắn, lại càng không thể trả lời.
Tên quan chấp hành lại cười càng vui vẻ hơn.
"Xem đầu óc của ta này, còn phải mở ra giúp ngài chứ! Rốt cuộc nhân vật lớn như Ninh tổng...."
Vừa nói, hắn rút súng ra, rầm một tiếng xuyên qua món đồ hộp! Mộ súng bắn ra, nước canh văng khắp nơi, chất lỏng đặc sệt bắn ở trên mặt Ninh Trí Viễn.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt trầm xuống, hiển nhiên tức giận.
"Tại sao không ăn? Ninh tổng, có phải còn muốn ta đút ngươi không?"
Còn chưa dứt lời, thế nhưng hắn túm hộp đồ ăn giàn giụa nước sốt lên, trực tiếp đổ ở trên mặt Ninh Trí Viễn! Thế này còn chưa đủ, hắn còn dùng lực ấn ở trên mặt Ninh Trí Viễn vài cái, cho đến khi nước thịt chảy xuống đến cằm Ninh Trí Viễn, hắn mới buông tay ra.
Nước chảy xuống mặt Ninh Trí Viễn một đoạn, mới lạch tạch rơi trên mặt đất.
Thịt nát hộn độn với nước canh, dính nhớp ở trên gương mặt góc cạnh.
Ngay cả hàng lông mi thật dài cũng dính ướt đẫm, nhìn qua có bao nhiêu chật vật.
Ninh Trí Viễn rũ mắt, không ngẩng đầu lên.
Hắn không giận không cười lại cười, bên môi gợi lên độ cong, vươn đầu lưỡi liếm liếm nước thịt bên môi.
Bên trong còn có vị máu -- Vết thương trên môi bị đảo quanh như vậy lại càng sưng hơn.
Miệng vết thương lại bắt đầu tràn máu.
"Hương vị không tồi."
Ninh Trí Viễn ngước mắt lên.
Hắn tươi cười lạnh băng, ánh mắt mang theo lưỡi dao.
"Ta sẽ nhớ kỹ.
Sẽ báo đáp phần cơm này của ngươi."
"Ha ha ha ha ha! Báo đáp ta? Ninh tổng, ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình đi!"
"Có phải ngươi cảm thấy dù sao sau khi ta gọi điện thoại cho Phương Minh Sơn xong, ngươi có thể một súng bắn chết ta.
Cho nên căn bản không cần lo lắng ta trả thù?"
"....."
Tên quan chấp hành không cười.
Hắn cáo mượn oai hùm mà nhìn về phía Ninh Trí Viễn.
"Như thế nào, ngươi cho rằng ngươi vẫn là tổng tài của Ninh thị sao, có thể khống chế toàn cục? Đừng suy nghĩ miên man nữa, điện hạ nói không giết ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không giết ngươi! Chỉ cần ngươi có chút hành động kỳ lạ, ta sẽ lập tức xử lý ngươi, ngươi có tin hay không?"
"Phải không? Nếu ngươi dám đụng đến một sợi lông của ta, chỉ sợ đại hoàng tử điện hạ của ngươi muốn cái đầu của ngươi trước tiên."
"Ha ha ha, ngươi xem trọng mình quá đấy....."
"Nếu ta không quan trọng, hôm nay bất kính với đại hoàng tử như vậy, tại sao mặt hắn còn tươi cười nghênh cười, không dám giết ta? Tình huống này cực kỳ rõ ràng.
Ta không sợ chết, nhưng hắn sợ chết.
Ta đoán, cuộc tranh đấu của hắn và Phương Minh Sơn đã tới thời điểm mấu chốt, hơn nữa hắn đang ở thế hạ phong.
Chỉ sợ, hoàng để cũng không đứng về phía hắn? Đại hoàng tử đã luống cuống, cần tìm một thế lực bên ngoài giúp hắn một tay.
Hy vọng của hắn ký thác trên người ta, nói không chừng ta đã là cọng rơm cuối cùng của hắn -- Ta nói không sai chứ?"
Quan chấp hành lui về phía sau một bước, đầy mặt khiếp sợ.
Hắn buộc miệng thốt ra.
"Tại sao ngươi lại...."
Ngay sau đó, hắn phát hiện không ổn, nhanh chóng ổn định tinh thần, ho khan một tiếng.
"Nói bậy! Đừng ở đây suy đoán lung tung, mỗi một câu ngươi nói đều không phải sự thật! Đại hoàng tử văn thao võ lược, là hoàng trữ của đế quốc, sao có thể thua bởi Phương Minh Sơn! Bệ hạ càng xem trọng điện hạ hơn, ngươi....Ngươi không được nói bậy!"
"A."
Cười lạnh một tiếng, Ninh Trí Viễn liếm liếm miệng vết thương bên môi, biểu cảm trấn định.
Trong cơn hoảng loạn của quan chấp hành, chính hắn hoàn toàn đoán đúng rồi.
"Tóm lại, hiện tại đại hoàng tử không có khả năng giết ta.
Thậm chí, chỉ cần ta đáp ứng giúp hắn, ta đưa ra điều kiện hắn cũng sẽ thỏa mãn tận lực.
Ngươi nói, nếu là ngày mai ta yêu cầu hắn giết ngươi, thành ý nho nhỏ tỏ ý đồng minh với ta....Hắn sẽ cự tuyệt sao?"
Sắc mặt của quan chấp hành cứng đờ.
Hắn đã từng nghe nói tên Ninh Trí Viễn độc ác tàn nhẫn đến mức nào, có thù tất báo.
nếu không phải xác định hắn không thể sống đến đêm mai, làm sao hắn dám làm nhục Ninh Trí Viễn như vậy? Nhưng hắn không nghĩ tới, thế nhưng Ninh Trí Viễn lại nhìn thấy con ắt chủ bài của đại hoàng tử nhanh đến thế, lúc nãy bọn họ hao tâm tổn sức diễn trò, thế nhưng không giấu giếm được hắn một chút nào!
Sớm biết thế....Sẽ không nhất thời đắc trí như vậy!
Mặt tên quan chấp hành như màu đất, không tự giác lui về phía sau một bước.
Nhưng ngoài miệng vẫn còn cậy mạnh.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó...Ngươi là cái thá gì, muốn đụng đến đại hoàng tử của bọn ta?"
"Là ngươi cảm thấy dù sao ta cũng không sống được bao lâu nữa, chỉ cần ta đáp ứng kết mình, cho hắn hứa hẹn, liên hệ Ninh thị và Phương Minh Sơn, ta liền không có tác dụng gì nữa.
Hẳn là hắn đã cắm quân cờ ở Ninh thị đi? Thừa dịp ta chưa trở về, trong ngoài đoạt quyền Ninh thị, khi đó ta sẽ vô dụng, đúng không? Hắn có thể trực tiếp giết ta.
Ta đoán thời gian cũng không lâu lắm, ngày mai? Ngày kia? Dù sao chính là nhiều ngày.
Nếu không, ngươi cũng không dám làm càn như vậy.
"Không đúng....Ta chưa từng nói sẽ giết ngươi! Ngươi không được bôi nhọ ta, đại hoàng tử ngài ấy...."
"Được, coi như đại hoàng tử không hạ lệnh diệt khẩu.
Ngươi cũng có thể tin ta không đụng được đến chủ của ngươi, cũng không trở thành đồng minh của hắn.
Nhưng mà, cho dù như thế nào, ngày mai ta vẫn có thể nói chuyện với hắn, không sai chứ?"
Ninh Trí Viễn cười lạnh lùng, ánh mắt như đao.
"Cho nên, nếu ta đưa ra điều kiện, phải dùng một cái mạng nhỏ của tên quan chấp hành, đến lượt ta giúp hắn lấy mạng Phương Minh Sơn —— Ngươi đoán xem, hắn có đồng ý không?"
............!
"Đồ ngươi muốn đều ở chỗ này.
Ninh tổng, chúng ta đã nói nước sông không phạm nước giếng.
Ngươi sẽ không nói mấy lời vô nghĩa ở trước mặt đại hoàng tử điện hạ, đúng không?"
"Ừ.
Đây là đương nhiên."
"Vậy là tốt rồi."
Tức giận bất bình mà hừ một tiếng, quan chấp hành đứng lên du chuyển tầm mắt, cũng không hề nói thêm một câu.
Nhìn bộ dáng nghẹn khuất của hắn, khóe môi Ninh Trí Viễn gợi lên.
Xem ra mình phán đoán không sai.
Quả nhiên đại hoàng tử muốn giết mình, cho nên loại yếu đuối vô năng này cũng nghĩ tới nghiền nát, dẫm hắn một chân.
Chờ đến khi bị dùng tính mạng áp chế, lập tức thành thật hơn rất nhiều.
Đương nhiên, muốn hắn ngoan ngoãn hợp tác, vẫn là không có khả năng.
Cùng lắm cung không làm khó dễ rõ ràng như vậy thôi.
Kỳ thật, hắn cũng không cần tự mình làm khó dễ.
Chính hắn bị trọng thương, lại chạy thoát lâu như vậy, đã là nỏ mạnh hết đà từ sớm.
Lại bị tra tấn, hiện tại còn có thể thanh tỉnh đối phó với bọn họ đã rất không dễ dàng.
Chỉ là cho dù cường hãn đến đâu cũng có cực hạn.
Rất nhanh, Ninh Trí Viễn mất đi ý thức trong trời đất quay cuồng.
.....................!
Trong bóng đêm, Lâm Lộc nghe bên ngoài đá ngầm kêu rầm một tiếng, giống như thứ gì ngã mạnh ở trên đất.
"Ai da, tại sao lại ngất xỉu vậy? Hắn sẽ không chết chứ?"
"Nhanh tiêm cho hắn một mũi! Treo mạng, không thể để hắn chết."
Quan chấp hành nghiến răng nghiến lợi.
"Chờ đến ngày mai, giúp đại hoàng tử điện hạ thu phục Phương Minh Sơn, ta sẽ tự tay xử lý hắn! Nhưng hiện tại hắn chưa thể chết được —— Đo nhịp tim và huyết áp của hắn, có dị thường báo nguy ngay lập tức.
Qua đêm nay thì tốt rồi."
Thuộc hạ đáp ứng một tiếng, lại đây đùa nghịch Ninh Trí Viễn.
Lâm Lộc nôn nóng mà mở to hai mắt, nỗ lực nhìn ra bên ngoài từ cái lỗ trên đá ngầm.
Nhưng xung quanh quá tối, cậu không thấy rõ gì hết.
—— Rốt cuộc Ninh Trí Viễn thế nào rồi? Hắn muốn chết sao?
—— Nếu mình lao ra ngoài, có thể cứu hắn hay không?
—— Nhưng trong tay chỉ có một khẩu súng, làm sao có thể đảm bảo giết bọn họ, còn mang theo người bị trọng thương chạy thoát?
—— Nếu có thể liên hệ với Bạch Vụ thì tốt rồi! Nhưng mà này trong hang động này căn bản không có điện thoại, càng không có vô tuyến! Cậu nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Ninh Trí Viễn chết?
Lâm Lộc đang trong hoảng loạn lại nghe được một âm thanh nhẹ nhàng trầm thấp.
"Tiểu Lộc."
Là giọng của Ninh Trí Viễn! Chẳng lẽ hắn tỉnh lại rồi?
Nhưng mà không đúng, cho dù hắn tỉnh lại, làm sao hắn biết mình đang nghe? Rốt cuộc hắn tiêm cho mình loại thuốc mê rất nặng, nếu không phải mình đã dùng mấy loại dược vật một thời gian, chỉ sợ phải ngủ thượng mấy ngày mấy đêm cũng sẽ không tỉnh lại!
Lâm Lộc không dám lên tiếng.
Ngón tay cậu đè ở trên đá ngầm, nín thở mở to hai mắt, nghe động tĩnh bên ngoài.
"Tiểu Lộc......Thật xin lỗi......"
Lại là một tiếng, lại càng mơ hồ không rõ.
Hình như Ninh Trí Viễn chưa tỉnh, ngược lại càng giống như nói trong hôn mê!
"Hắn lẩm bẩm cái gì vậy?"
"Ai biết! Chắc nằm mơ! Kêu người thân mật......Có tiền như vậy, tại sao không biết nhắc mãi mật khẩu thẻ ngân hàng chứ?"
"Đừng nhiều lời.
Chích cho hắn! Nồng độ cao một chút cũng không sao, không cần phải để ý di chứng gì hết! Dù sao hắn cũng chỉ có thể sống được một ngày nữa, ngày mai đại hoàng tử điện hạ không thấy hắn chết là được rồi! Dùng sức đẩy mạnh đi!"
"Vâng!"
Đáp ứng một tiếng, kim tiêm thô to hung hăng chui vào tĩnh mạch Ninh Trí Viễn.
Hắn đột nhiên giãy giụa kịch liệt, ọe một tiếng phun ra một miệng máu lớn.
"Trưởng quan, hắn không có việc gì chứ? Dược tính còn rất mạnh."
"Không có việc gì, không chết được."
Vừa nói, tên lính đánh thuê dẫn đầu vừa dùng thêm sức mà đè Ninh Trí Viễn lại.
Ninh Trí Viễn giãy giụa một hồi, lại không có động tĩnh gì nữa.
Mấy người kia đeo xiềng xích nặng nề lên cho hắn, lục tục rời khỏi hang động.
Ngoại trừ Ninh Trí Viễn nằm trên mặt đất, bốn phía chỉ còn lại mùi máu dày đặc lan tràn.
Đột nhiên Ninh Trí Viễn rên rỉ một tiếng.
Lại là một trận ho khan kịch liệt.
Trong không gian tối đen, Lâm Lộc im lặng chờ đợi vài giây.
Cậu phải chờ những người đó đi xa mới có thể ra ngoài.
Lâm Lộc rón ra rón rén vòng qua hang động, cẩn thận không để bước đi của mình phát ra tiếng.
Cậu đến gần, đưa lưng về phía Ninh Trí Viễn.
Có thể nhìn thấy Ninh Trí Viễn nằm trên mặt đất, thân thể giật giật, lại ho khan vài tiếng, thở hổn hển phun ra một búng máu.
Sau đó một tay hắn chống đất, người ngồi dậy.
Động tác của hắn cực kỳ chậm, giống như ngồi không yên, chỉ có thể dựa vào vách đá phía sau.
Hắn nhắm mắt lại.
Lâm Lộc kề sát vào chút.
Nhưng trong động cực kỳ tối, không nhìn rõ biểu tình của Ninh Trí Viễn.
Chỉ có thở dốc hồng hộc biểu hiện hắn còn đang tồn tại.
Trong lòng Lâm Lộc cứng lại.
Cậu vươn tay, muốn nhẹ giọng đánh thức Ninh Trí Viễn.
Mới muốn mở miệng liền nghe được tiếng gọi trầm thấp của người đối diện.
"Tiểu Lộc."
Ngón tay vươn ra ngừng ở giữa không trung.
Lâm Lộc kinh ngạc mà trợn to mắt —— Hắn biết mình ở chỗ đây? Tại sao hắn lại biết? Mình không phát ra một chút âm thanh nào, không nên để lộ ra sơ hở chứ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...