Trịnh trung úy không hề nói nhiều.
Tháo balo trên vai xuống, lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt —— Đây đều là Bạch Vụ nói hắn mang cho Lâm Lộc.
Nhiều vô số, một túi to, đại khái đủ cho một nhà năm người ăn ba ngày cũng không hết.
Sau đó, hắn bắt đầu sửa sang lại phòng giúp Lâm Lộc.
Đây cũng là nhiệm vụ hắn nhận được từ Bạch Vụ.
Rốt cuộc, lúc trước bệnh tình của Lâm Lộc rất nặng, không thể tiếp xúc với người xa lạ.
Đừng nói là nhân viện vệ sinh của khách sạn vào phòng cậu, ngay cả tới gần cậu trong vòng ba mét gần, cậu cũng đã run run xuất hiện ghê tởm.
Nhưng ở trong phòng mấy tháng cũng không thể không dọn dẹp? Thật ra Lâm Lộc không sợ Bạch Vụ, vấn đề là Bạch Vụ bị Phương Minh Sơn chiều đến mức mười ngón tay cũng không dính nước, ngay cả tất cũng chưa giặt.
Nếu là muốn hắn dọn căn phòng này, chỉ sợ là không cần căn phòng này nữa.
Cho nên, chuyện dọn dẹp căn phòng này lại rơi xuống người Trịnh trung úy.
Trịnh trung úy chính là người quân nhân thuần túy nhất, nhưng phàm là quân lệnh, nhất định sẽ hoàn thành không hơn không kém.
Mặc kệ là kêu hắn bắn kẻ địch cách đó một trăm mét, hay là kêu hắn dọn dẹp căn phòng không còn một hạt bụi, đều là giống nhau.
Cho nên hắn rất lễ phép với Lâm Lộc.
"Lâm tiên sinh, mời ngài ra bên ngoài một chút.
Tôi muốn bắt đầu quét dọn, ngài ở chỗ này sự ảnh hưởng đến sự phát huy của tôi."
"Trịnh trung úy, không cần phiền toái! Trước đây là tôi không có cách nào làm được, nhưng hiện tại tôi đã khá hơn rất nhiều! Tôi có thể tự mình làm!"
"Không được, đây là quân lệnh của Bạch phó quan, tôi không thể không hoàn thành."
Trịnh trung úy mở cửa ra giúp Lâm Lộc, lại làm tư thế mời.
"Mong ngài không làm phiền tôi thực hiện quân vụ."
Đây cũng không phải là ngày đầu tiên Lâm Lộc biết Trịnh trung úy, đương nhiên biết nghe được hai chữ "quân vụ" này, cậu sẽ tuyệt đối không lay chuyển được vị đại ca quân nhân này.
Cậu đành phải liều mạng nói lời cảm ơn, tiếp nhận ý tốt này.
Hành lang ngoài cửa phòng trang trí rất hoa lệ, có một cửa sổ vô cùng xinh đẹp.
Vừa lúc ánh mặt trời chiếu vào bàn.
Nhìn thấy trên bàn có một chiếc đồng hồ và một ly cà phê, Lâm Lộc lại khuấy khuấy ly cà phê, ngồi xuống ở bên cửa sổ.
Lại không nghĩ rằng còn chưa đặt ổn mông xuống, một giọng nói quen thuộc từ chỗ ngoặt hành lang vang lên.
"Tiểu Lộc.
Em ngồi ở chỗ này làm cái gì?"
Là Ninh Trí Viễn từ cuối hàng lang đến đây.
"Tại sao anh còn chưa đi?!"
"Tiểu Lộc, thoạt nhìn khí sắc của em khá hơn nhiều rồi."
"Liên quan gì đến anh! Tôi xa tôi một chút!"
"Làm sao cứ phải đuổi tôi đi gấp như vậy? Huống chi, nơi này vẫn là khu vực công cộng.
Tôi muốn ngồi ở đây cũng không ảnh hưởng gì đến em chứ?."
Dường như tâm tình Ninh Trí Viễn không tồi.
Chẳng những không tức giận, còn cười bưng ly cà phê của Lâm Lộc mới khuấy xong, uống một ngụm.
"Cà phê không tệ."
"......"
"Ngủ đủ chưa? Hay là thay quần áo đi, chúng ta đi ra ngoài đi một chút."
Lâm Lộc cũng không nói một câu nào, đứng dậy đi vào phòng.
Ninh Trí Viễn gắt gao đi theo phía sau cậu.
Tới cửa, rốt cuộc Lâm Lộc nhịn không được, quay đầu lại trợn mắt giận nhìn.
"Như thế nào, không muốn để tôi vào sao? Đừng như vậy, Tiểu Lộc, chẳng lẽ em giấu tôi chứa đàn ông trong phòng sao?"
"Anh nói bậy bạ gì đó!"
"Không đúng sự thật, cũng không sợ tôi vào."
Lâm Lộc tức đến nghẹn lại, Ninh Trí Viễn lại cười tủm tỉm ôm cánh tay, rốt cuộc hạ quyết tâm muốn lì lợm la liếm.
Đang lúc giằng co, cửa phòng đột nhiên đẩy ra.
"Lâm tiên sinh, mấy thứ này trước tiên tôi đã đến phòng giặt đã."
Trịnh trung úy ôm giỏ quần áo bẩn, thò đầu ra ngoài.
Có lẽ là do dọn dẹp nên nóng, hắn cởi quân trang.
Vén tay áo lên, cũng cởi vài cúc áo trên sơ mi hơi hơi uớt mồ hôi, phác họa ra đường cong thân thể cường tráng gợi cảm.
Ninh Trí Viễn: "......"
"Đúng rồi, quần lót mới tôi để ở tủ cho ngài.
Ngài nhớ rõ mặc, cũ rồi thì để tôi vứt đi."
Ninh Trí Viễn: "???"
Dù bận rộn nhưng vẫn ung dung tươi cười.
Mặt Ninh Trí Viễn hoàn toàn đen thui.
"Anh là ai? Ở trong phòng Lâm Lộc làm cái gì!"
"Anh mới là ai? Tôi nói chuyện với Lâm tiên sinh, liên quan gì đến anh?"
Trịnh trung úy nhăn mày lại, lạnh lùng đánh giá Ninh Trí Viễn.
"Như thế nào, anh đứng ở cửa làm gì, muốn quấy rầy hay là cướp bóc? Hiện tại rời đi cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu."
Sắc mặt Ninh Trí Viễn lập tức đỏ lên, nổi trận lôi đình.
Hắn sắn cổ tay ra, kéo Lâm Lộc sang một bên lại muốn động thủ.
Thấy bộ dáng của người tới không có ý tốt, nháy mắt Trịnh trung úy cảnh giác.
Hắn ném giỏ đồ dơ xuống, rút khẩu súng bên hông ra, tiến lên một bước nhắm vào Ninh Trí Viễn, lạnh giọng quát lớn.
"Đứng lại cho tôi! Anh đang làm gì? Đi ra ngoài!"
"Cút ngay!"
"Kêu anh đi ra ngoài anh có nghe không, nơi này không phải nơi anh có thể giương oai đâu!"
Sợ trận biến cố này dọa đến Lâm Lộc, Trịnh trung úy nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, kéo về phia sau.
Hắn thấp giọng khuyên giải an ủi nói.
"Lâm tiên sinh, ngài đừng sợ.
Loại khốn nạn này, tới một tên tôi bắn chết một tên, tới hai người tôi bắn chết một đôi! Kỹ thuật súng của tôi rất chuẩn, ngài không phải sợ.
Tôi sẽ bảo vệ cho ngài thật tốt, tuyệt không sẽ không để anh xảy ra chuyện."
"Bảo vệ cậu ấy? Cậu ấy cần anh bảo vệ?"
Một câu hoàn toàn thọc vào tổ ong vò vẽ.
Ninh Trí Viễn nghiến răng nghiến lợi.
"Tránh ra, đừng làm càn! Anh có tư cách gì che ở đằng trước cậu ấy!"
"Cảnh cáo anh một lần cuối cùng, nếu đến gần hơn chút nữa tôi thật sự sẽ nổ súng!"
"Đừng nổ súng!"
So Ninh Trí Viễn, động tác của Lâm Lộc lại nhanh hơn.
Cậu kéo đôi tay nắm chặt khẩu súng lại, đè thấp họng súng, xem như lệch khỏi hướng ngực Ninh Trí Viễn.
"Lâm tiên sinh?"
"Tiểu Lộc......"
"Các người muốn đánh thì đi ra ngoài đánh! Không được đanh ở chỗ này! Trịnh trung úy, cất súng của anh đi! Còn có anh —— anh muốn làm gì?!"
Một tiếng rống cuối cùng này, âm lượng cao tám độ.
Trực tiếp ngăn chặn cơn đánh lén của Trịnh trung úy và Ninh Trí Viễn chấn trụ.
Hắn ủy ủy khuất khuất nhìn Lâm Lộc liếc mắt một cái, chung quy không dám tạo phản ở thời điểm mấu chốt.
Đành phải ngượng ngùng thu hồi cánh tay muốn xằng bậy.
Chính là giương mắt vừa thấy hai tay Lâm Lộc nắm lấy nòng súng, thân mình lại hoàn toàn dán sát bên người Trịnh trung úy.
Sắc mặt Lâm Lộc rất khó coi, không phải bị dọa hay là tức giận rồi, mà chính là vẻ mặt lo lắng của Trịnh trung úy nhìn về phía cậu —— Ở trong mắt Ninh Trí Viễn chính là một con con cóc nhìn chằm chằm thiên nga nhà hắn, nhìn đến tròng mắt sắp rớt ra rồi!
Đáng giận!
"Anh thả cậu ấy ra cho tôi!"
Ninh Trí Viễn rống lên thật lớn.
"Anh lui về phía sau cho tôi! Không được đến đây!"
Lâm Lộc rống còn lớn tiếng hơn so với hắn.
Cậu tức giận đến ngực phập phồng, môi cũng trắng lên —— Không thấy được một thân quân phục kia sao? Không thấy được đây là súng lúc của quân đội sao? Quân nhân chấp hành quân lệnh, nếu là bị tập kích đương nhiên có thể đánh gục đối phương! Ninh Trí Viễn sao có thể không biết loại chuyện này......Đầu óc hắn hoàn toàn hư rồi sao?
Kẹp ở bên trong Trịnh trung úy, nhìn xem cái này lại nhìn xem cái kia.
Hắn "Ặc......" một tiếng, thật cẩn thận mở miệng.
"Lâm tiên sinh, ngài quen người này sao?"
"Không quen!"
"Vậy vì sao ngài còn muốn ngăn cản tôi nổ súng?"
"Bởi vì đây là phòng tôi! Các người muốn đánh nhau thì đi ra ngoài đánh, không được đánh nhau ở trước mặt tôi! Tôi không muốn nhìn thấy máu, không muốn nghe tiếng súng, không muốn nhìn thấy có người chết ở trước mặt tôi!"
"......"
Đạo lý này tôi cũng hiểu.
Nhưng mà Lâm tiên sinh, ngài không cần rống lớn tiếng như vậy được sao? Biết ngài rất kích động, cũng biết ngài rất sợ cái tên kia ngu xuẩn đối diện kia nghe không hiểu, nhưng là ngài hét ở bên lỗ tai tôi như vậy, tôi sắp điếc rồi ngài biết không!
Trịnh trung úy vốn dĩ luôn chính trực nghiêm túc giờ đây nội tâm yên lặng nuốt giận, gật gật đầu.
Sau đó thu súng lại, cũng không nói một câu gì.
Hắn nhặt giỏ đồ giơ dưới đất, mắt nhìn thẳng bưng giỏ đồ ra khỏi cửa phòng.
Trên đường đi qua người Ninh Trí Viễn, đôi mắt như muốn giết người, hắn vừa dọn lại khăn sofa cần được đổi mới vừa nói.
"Anh chính là ông chủ mới của khách sạn này đi."
"Nghe Lâm tiên sinh nói, anh cũng quen với Bạch phó quan của chúng tôi?"
"Tôi là được Bạch phó quan phái tới chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của Lâm tiên sinh."
Nháy mắt, ánh mắt muốn giết người lại sắc bén hơn rất nhiều lần, biến thành ánh mât muốn làm người ta ngũ mã phanh thây.
"Không sai, chính là cuộc sống hằng ngày anh nghĩ.
Ăn cơm, ngủ, giặt quần áo, mất ngủ, đưa lên phố, giúp giải sầu, đưa đến gặp bác sĩ, tôi đều quản."
......Hiện tại, là ánh mắt muốn róc xương xẻ thịt.
"Rốt cuộc, toàn bộ phủ tổng đốc đều là độc thân, ai cũng theo tôi loại người có kinh nghiệm ở nhà này.
Ài, cũng không biết khi nào có thể để tôi nghỉ......Mỗi ngày vợ tôi đều gọi điện thoại cho tôi, thúc giục tôi về nhà thăm cho."
Nội tâm Ninh Trí Viễn:......Liên quan gì đến tôi.
Ninh Trí Viễn: Từ từ......!
Ninh Trí Viễn: Vợ?!
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của Ninh Trí Viễn, Trịnh trung úy nhe răng cười với hắn, không phải không có đắc ý mà thấp giọng nói.
"Lần này tôi ra ngoài, vợ nhớ mong.
Không có cách nào khác, thần xạ thủ sao......Hắc hắc, hiện tại mới vừa trăng tròn, là một bé gái, tiểu gia hỏa nhưng rất xinh đẹp.
Lúc trước yêu đương với vợ cũng đánh nhau không ít, chia chia hợp hợp ồn ào nhốn nháo......Suy nghĩ một chút, thật đúng là đoạn thời gian ngây ngô tốt đẹp mà."
Dứt lời, Trịnh trung úy cơ hồ cố gắng vỗ vỗ lên vai Ninh Trí Viễn đang hóa đá.
Sau đó hắn ôm giỏ quần áo bẩn và một đống khăn sofa lớn, lâng lâng mà đi khỏi cửa.
Trước khi ra cửa còn thuận tay đóng lại cửa phòng cho khách.
Chỉ để lại hai người Ninh Trí Viễn và Lâm Lộc bốn mắt nhìn nhau.
Ninh Trí Viễn lộ ra vẻ tươi cười xấu hổ.
"Thì ra, hắn có vợ rồi."
"......"
Lâm Lộc nhíu mày không nói.
Sự xấu hổ trầm mặc lại lan tràn giữa hai người.
"Tiểu Lộc, hình như hắn không biết quan hệ giữa hai chúng ta."
"Giữa chúng ta có quan hệ gì? Vị tiên sinh này, anh lầm một chuyện rồi.
Nơi này chỉ có tôi và anh —— Nhưng không có 'chúng ta' hơn nữa cho dù là tôi và anh, cũng chỉ là hai người quan liên quan! Quan hệ hệ gì? Tôi và anh không có quan hệ!"
"Thật vậy chăng? Em xác định?".
Ngôn Tình Tổng Tài
Ninh Trí Viễn tiến lên một bước.
Cúi đầu tháo mũ sau, nhẹ nhàng đội lên đầu Lâm Lộc, sau đó đè thấp, lại đè thấp —— Tầm mắt bên trong, Lâm Lộc chỉ có thể nhìn thấy bờ ngực rộng lớn của hắn ở bên cạnh vành mũ.
Che khuất hai mắt, lại không che được cảm quan.
Dường như người đàn ông rất gấp, hơi thở mang theo ý nóng phả đến trước mặt cậu.
Hỗn tạp với mùi hương mộc điều mà cậu quen thuộc nhất tựa hồ còn có hơi thở của gió biển.
Ngay cả hít thở cũng có hơi khó khăn, Lâm Lộc nhịn không được quay đầu đi chỗ khác.
Cậu từng nghe người ta nói qua, mũi còn nặng tình hơn với mắt, khứu giác có thể mang đến rất nhiều hồi ức.
Nhưng cậu không muốn nhớ tới, hơi thở của người này cậu đã từng quen thuộc bao nhiêu.
Đều qua rồi.
Cậu đã hết hy vọng với người đàn ông này từ lâu, không phải sao?
"......Tiểu Lộc."
"Không được kêu tôi Tiểu Lộc."
"Vậy, bảo bối?"
"Anh không được được một tấc lại muốn tiến một thước, tôi và anh không thân như vậy!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...