Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại


Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Mùi thuốc súng tràn ngập ở bốn phía.

Lâm Lộc bị khuỷu tay của Ninh Trí Viễn đè ở trên mặt đất.

Ninh Trí Viễn há to miệng thở phì phò, hoàn toàn không thấy dáng vẻ thong dong đầy mặt nữa.

Một bàn tay hắn máu thịt hỗn độn —— Mới vừa rồi vươn tay tới bắt họng súng, nghìn cân treo sợi tóc hết sức mới đoạt lại được khẩu súng.

Viên đạn liền bay ra ngoài họng súng, giờ phút này một vòng da thịt nứt toạc, phát sưng lên.

Đầy tay là máu, một tay hắn ấn Lâm Lộc ở trên mặt đất.

Máu cọ đầy mặt Lâm Lộc.

Ninh Trí Viễn rống đến mức lồng ngực cũng chấn động.

"Cậu điên rồi có phải không! Nổ súng thật sự sẽ chết người, cậu có biết hay không!"
"......Buông tôi ra."
"Chỉ vì giận dỗi tôi, thế nhưng làm ra loại chuyện này! Lâm Lộc, rốt cuộc cậu muốn thế nào?!"
"Buông tôi ra!"
"Cậu đừng có nằm mơ! Cho dù chết, tôi cũng sẽ không buông tha cho cậu!"
"Vậy anh giết tôi đi!"
Ninh Trí Viễn nhìn Lâm Lộc chằm chằm, hai mắt bắt đầu phiếm hồng.

Hắn cắn răng, từng chữ từng chữ phát ra từ kẽ răng
"Lâm Lộc, cậu đủ rồi.

Đừng nói mấy lời này với tôi nữa, đừng chọc giận tôi.

Nếu không cậu sẽ hối hận."
"Anh buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Trực tiếp giết tôi......Giết tôi đi!"
Ninh Trí Viễn cắn răng, hung tợn đè bả vai Lâm Lộc lại, đầu gối dùng sức đỉnh ở sau thắt lưng cậu.


Nhưng lần này, Lâm Lộc lại giãy giụa giống như điên, hắn sắp không khống chế được cậu!
"Tôi nói đủ rồi! Cậu nghe không hiểu phải không!"
Trên trán nổi lên gân xanh, Ninh Trí Viễn tức giận, trực tiếp bóp cằm Lâm Lộc! Cái này còn chưa đủ, thế nhưng duỗi tay uốn éo, kéo khớp xương hai cánh tay Lâm Lộc xuống!
"Ô a a a! "
Đau đớn kịch kiệt đánh úp lại, khuôn mặt Lâm Lộc trắng bệch, trên môi cũng không có huyết sắc.

Nhưng cậu vẫn không im lặng như Ninh Trí Viễn mong muốn.

Ngược lại cậu còn giãy giụa lợi hại hơn.

Không có cánh tay, không vực người dậy được, nhưng cậu tình nguyện bò đến bùn đất và mặt đất dính đầy thủy tinh cũng muốn tránh thoát Ninh Trí Viễn! Bụi bay mù mịt trên đất, hai người cứ như vậy vặn thành một đoàn.

"Lâm Lộc, rốt cuộc cậu muốn nháo tới khi nào? Cậu muốn cái gì? Tiền? Tôi có rất nhiều! Cậu muốn mua? Muốn đi Thánh Y Ti? Tôi trực tiếp đập tiền cho cậu vào vòng cuối, năm nay sẽ đưa cậu đi —— Cậu còn muốn cái gì? Ngươi muốn mở phòng làm việc, hay là muốn múa ở lễ thành lập học viện đế quốc? Cậu muốn cái gì có cái nấy, còn có cái gì không hài lòng! Cậu quen biết Ninh Trí Viễn tôi lâu như vậy, khi nào......"
"Tôi muốn đi chết!"
Một tiếng thét chói tai, đánh gãy lời nói ủa Ninh Trí Viễn.

Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

"Không được nói bậy!"
"Ninh Trí Viễn cái gì, Thánh Y Ti cái gì, tôi không biết! Tôi không quen biết anh! Tôi căn bản sẽ không múa nữa! Anh buông tôi ra, anh đừng chạm vào tôi, không được ép ta nữa! Không thì trực tiếp giết tôi đi! Vì sao muốn tra tấn tôi như vậy, tránh ra, đừng chạm vào tôi......Đừng chạm vào tôi! Để tôi chết đi, không được ngăn cản tôi nữa......Trả súng lại cho tôi!"
"Lâm Lộc cậu đang ăn nói khùng điên gì vậy? Dừng tay......Đừng giãy giụa nữa, tôi không muốn cậu bị thương!"
"Người nên dừng tay là anh!"
Là Bạch Vụ.

Mới vừa rồi hắn bị biến cố đấu súng một hồi kia làm kinh hoàng sững sờ ở tại chỗ, giờ phút này rốt cuộc đã tỉnh táo hơn chút.

Hắn xông tới túm chặt Ninh Trí Viễn.

"Ninh tổng, tại sao anh không chịu tin, Lâm Lộc thật sự bị bệnh! Hiện tại đầu anh ấy bị thương là do lúc trước —— Anh làm gì đối với anh ấy anh còn nhớ rõ sao? Mỗi ngày anh ấy đều gặp ác mộng, người khác chạm vào anh ấy một chút anh ấy cũng sẽ nôn mửa! Hơn nữa......Hơn nữa anh ấy thật sự không nhớ rõ anh!"
Thân mình Ninh Trí Viễn cứng đờ.

Hắn chậm rãi quay đầu.

"Cậu nói cậu ấy không nhớ rõ tôi, là có ý gì?"
"Chính là ý anh đang nghĩ!"

Tâm tư Bạch Vụ linh hoạt, theo những lời nói này bịa ra.

"Anh ấy mất trí nhớ, không nhớ rõ cái gì hết! Không riêng gì anh, tất cả ở đế quốc trước kia, anh ấy cũng không có một chut ký ức nào.

Amh không nghe được anh ấy nói sẽ không múa nữa sao? Thánh Y Ti treo ở bên miệng, anh ấy cũng không có một chút hứng thú!"
"Cậu nói bậy! Sao có thể?!"
"Tại sao không có khả năng?"
Bạch Vụ chống eo, gào thét với Ninh Trí Viễn.

"Nếu anh đã tới nơi này rồi, khẳng định cũng đã điều tra qua? Anh thấy Lâm Lộc từng múa ở đây sao? Từng nhắc đến vũ đạo sao? Thời gian cách Thánh Y Ti cũng qua mấy tháng rồi, hiện tại đã bắt đầu dự tuyển, anh thấy anh ấy có ý muốn tham gia sao?
Chính là bởi vì Lâm Lộc không nhớ rõ gì nữa, không nhớ rõ anh, không nhớ rõ đế quốc, cũng không nhớ rõ chuyện vũ đạo!"
"Không, là cậu nói bậy......Chuyện này không có khả năng......"
Ninh Trí Viễn lảo đảo lui về phía sau.

Mới vừa rồi bị họng súng chống ở yết hầu, hắn cũng không hoảng loạn như vậy.

"Tại sao cậu ấy quên tôi? Cậu ấy thích tôi mà, chính cậu ấy từng nói cậu ấy thích tôi......Cậu ấy cùng lắm là bị tôi hiểu lầm thôi, bị đau khổ......Cậu ấy chính là tùy hứng, nhưng cái đó cũng không liên quan! Tôi sẽ không để bụng, tôi có thể dỗ cậu ấy......Chúng tôi ở bên nhau lâu như vậy......Sao cậu ấy có thể nói quên liền quên? Cậu ấy không có khả năng tuyệt tình như vậy!"
"Ninh tổng anh có mặt mũi một chút được không, rốt cuộc là anh ấy tuyệt tình hay là anh tuyệt tình? Anh cũng biết các anh ở bên nhau lâu như vậy, là có thể đến nông nỗi ép người ta nhảy hồ tự sát, mạng của anh ấy thiếu chút nữa đã không còn!"
"Tôi không ép buộc cậu ấy! Cậu ấy cũng không tự sát, là cậu ấy muốn giả chết chạy trốn......Các người đều là một ruộc, cậu cho rằng tôi không biết?!"
Giọng nói Ninh Trí Viễn phát run, lại mang theo tàn nhẫn.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.

"Các người liên hợp lại gạt tôi, cho rằng tôi không hay biết? Lâm Lộc căn bản không phải tự sát, cậu ấy cũng không mất trí nhớ! Đúng hay không! Tôi không tin cậu ấy sẽ quên tôi......Chúng tôi ở bên nhau lâu như vậy, cậu ấy có thể quên ai cũng không thể quen tôi! Cậu ấy là vì gạt tôi!"
"Đừng đánh rắm nữa! Anh ấy quên không được ai, trước tiên phải quên anh đầu tiên! Giả chết? Lừa anh? Anh cho rằng anh là ai? Ninh tổng anh nhà lớn nghiệp lớn, có tiền có thế, nên người khác muốn lấy tính mạng đi làm gì thì làm, đến cuối cùng tuyệt vọng đến muốn chết, cũng còn phải bị bôi nhọ là 'vì' lừa anh?"
Tim Bạch Vụ run rẩy đau đớn.

Hắn thở hổn hển, trực tiếp đi đến bên người Lâm Lộc, cách tay áo kéo tay Lâm Lộc ra.

"Thấy rõ ràng chưa, Ninh đại tổng tài!"
Nói xong, hắn lại kéo cổ tay áo Lâm Lộc ra.

Cánh tay Lâm Lộc nhỏ bé yếu ớt, khớp xương lõm ra một khối.


Trên làn da tái nhợt có thể thấy rõ mạch máu màu xanh nhạt.

Lại ở trên mạch máu, vài vết dao khắc sâu rõ ràng —— Có vết sẹo đã hoàn toàn liền lại, xung quanh làn da tương tự còn có vài vết uốn lượn phồng lên, đỏ thẫm, vừa thấy chính là mới khép lại không lâu!
Còn có chút vết sẹo giao nhau ngang dọc, bên cạnh chỗ răng nanh tung hoành.

Thoạt nhìn không giống như là lưỡi dao sắc bén gây thương tích, ngược lại như là bị người xé rách ra, thậm chí dùng hàm răng cắn!
Nếu không phải thật tình muốn chết, ai có thể ra tay tàn nhẫn như vậy!
Ánh mắt Ninh Trí Viễn run lên, sắc mặt trắng bệch.

"Đây là có chuyện gì?"
"Đây là giả chết đó.

Chính là biết Ninh đại tổng tài ngài hôm nay muốn tới đây, cho nên mấy tháng nay Lâm Lộc cũng chưa từng từ bỏ giả chết, cũng may diễn một vở hoàn hảo ở trước mặt anh! Ninh tổng, không phải anh nghĩ như vậy sao?"
"Ý của cậu, đây đều là Lâm Lộc tự mình......?"
"Không.

Còn có chúng tôi mà! Không phải chúng tôi đều là đồng mưu sao? Chúng tôi ở lúc đêm khuya tĩnh lặng, lẳng lặng mà nhìn Lâm Lộc tự hại mình.

Nhìn anh ấy thống khổ khóc thút thít, nhìn anh ấy dùng nĩa chọc vào cánh tay, dùng hàm răng tự cắn chính mình, nhìn anh ấy ôm chăn tuyệt vọng mà khóc, nhìn mỗi ngày anh ấy thét chói tai tỉnh lại từ trong ác mộng! Chúng tôi đều là đồng mưu, mỗi ngày kêu Lâm Lộc nhận hết tra tấn, chỉ có một mục đích, chính là chờ có một ngày có thể sử dụng cái này để lừa gạt Ninh đại tổng tài tôn quý đây!"
Càng hết càng lớn tiếng, giọng nói Bạch Vụ nghẹn lại.

Ngón tay hắn cơ hồ chọc ở trên trán Ninh Trí Viễn.

"Đúng rồi, mới vừa rồi Lâm Lộc lại nhảy xuống trực thăng ở trước mặt anh! Anh ấy khẳng định không phải sợ anh tới cực điểm, mạng cũng không cần cho nên mới nhảy xuống đúng không?
Còn có vừa rồi, anh ấy thật sự nổ súng! Anh ấy cũng không phải tình nguyện chết cũng không nghĩ đi theo anh, chính là vì anh ấy lừa anh! Vì lừa anh, anh ấy kéo chốt an toàn ra nả một phát súng vào ngực mình!
Đến như vậy rồi anh còn muốn ép buộc anh ấy? Anh có biết để anh ấy không tự sát, tôi đã phí bao nhiêu sức lực không?
Ninh tổng, bệnh tình của Lâm Lộc thật sự rất nghiêm trọng, người khác chạm vào anh ấy một chút anh ấy cũng không chịu nổi, đều muốn nôn ra! Đồ ăn anh ấy ăn không được, tùy tiện kích thích chút cũng sẽ nôn mửa, mỗi đêm đều phải nuốt một nắm thuốc ngủ lớn mới có thể đi vào giấc ngủ, đêm nào cũng phải bật đèn, nếu không anh ấy sẽ khóc trong phòng tôi, dạ dày đau đến đầy người toàn là mồ hôi lạnh! Tôi dẫn anh ấy đến bác sĩ, bác sĩ cũng chưa có cách, bởi vì đây là phản ứng kích ứng, là di chứng của tốn thương!
Ninh tổng, tôi biết anh có quyền có thế.

Nếu là anh muốn đư Lâm Lộc đi, căn bản tôi cũng không ngăn được anh —— Nhưng ta cũng muốn nói rõ ràng cho anh, anh đưa anh ấy đi, anh ấy chỉ có con đường chết! Hiện tại anh ấy chỉ biết tôi, không thể đi theo người khác.

Cho dù anh có thể chông chừng anh ấy không thể tự sát, nhưng trạng thái như vậy cũng không nhịn được bao lâu! Anh là muốn khiến anh ấy ăn không được đói chết, hay là tinh thần bị tổn thương, đau dạ đay chết?
Tôi không ngăn cản anh, muốn dẫn anh ấy đi hay không, chính anh chọn đi!"
Bạch Vụ nói xong, không khí lập tức im lặng.

Chỉ có Lâm Lộc nhỏ giọng nức nở, vang lên đứt quãng.

Bạch Vụ cũng không hề để ý tới Ninh Trí Viễn.

Hắn quỳ xuống, cởi áo ra khoác ở trên người Lâm Lộc, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.


"Nếu những lời cậu nói đều là sự thật......"
"Đương nhiên tôi nói là sự thật!"
Nói đến nơi đây, Bạch Vụ càng ngày càng phẫn nộ.

Rốt cuộc, ngoại trừ "Mất trí nhớ" là giả, tất cả những cái khác đều là sự thật —— Không chịu nổi đụng chạm của người khác là sự thật, không thể ăn uống là sự thật, uống thuốc ngủ, sợ tối, thần kinh hoảng loạn dạ dày đau, mỗi cái đều là sự thật!
Nhưng Ninh Trí Viễn lại như một cơn gió lớn thổi qua, cho dù khiếp sợ cũng sẽ không quên chủ đạo cục diện.

Hắn tiếp tục nói.

"......Cho dù cậu nói đều là sự thật, còn có một việc giải thích không thông."
Bạch Vụ cười lạnh một tiếng.

"Anh còn không chịu tin đây là hiện thực? Ninh tổng, thật không nghĩ tới anh cũng sẽ lừa mình dối người như vậy.

Tôi cảm giác tôi phải khuyên bảo Phương ca một tiếng, không nên tiếp tục hợp tác cùng anh nữa.

Đầu óc anh hư rồi!"
"Chỉ cần cậu có thể thuyết phục được tôi, tôi đây sẽ rời đi ngay lập tức.

Sẽ không đưa Lâm Lộc đi nữa."
Động tác của Bạch Vụ dừng lại một chút.

Một lát sau, hắn lạnh nhạt mở miệng.

"Anh nói đi."
"Cho dù cậu nói sự thật.

Bạch Vụ, cậu ấy dựa vào cái gì mà tin tưởng cậu như vậy? Cậu dựa vào cái gì mà nói, cậu ấy ở bên cạnh cậu sẽ tốt hơn so với ở bên cạnh tôi? Đã bị thương, tôi đưa cậu ấy trở về, hoàn toàn có thể cho cậu ấy trị liệu tốt nhất......"
"Ha ha ha ha ha!"
Ninh Trí Viễn còn chưa dứt lời, Bạch Vụ đã tựa như nghe được chuyện cười hoang đường nhất trên đời này, ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Hắn phi một ngụm lên mặt đất
"Anh nhưng thôi bỏ đi, Ninh tổng! Lâm Lộc ở bên cạnh anh cũng chỉ có con đường chết! Anh còn có mặt mũi nói những lời này sao, Lâm Lộc bị thương anh có thể cho anh ấy trị liệu tốt nhất? Nhưng mà chính bản thân anh, còn không phải là vết thương lớn nhất của anh ấy sao?!"
(Đúng là style của tác giả, chết thì khóc huhu, biết người ta còn sống là lại vùi dập tiếp.

Bạn nào đọc Quân Sủng Nan Vi rồi sẽ biết.

Đọc không biết HE đâu ra được luôn á má).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui