Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy.
Ngôn Tình Hay
Đợi một hồi, rõ ràng người phục vụ không kiên nhẫn.
Lâm tiên sinh, cậu đừng làm loạn nữa.
Có ý gì? Thật sự là Ninh tổng coi trọng cậu sao? Cậu không sợ sẽ chọc phiền Ninh tổng, đuổi cậu ra ngoài! Cậu có biết bao nhiêu người nằm mơ ôm được đùi Ninh tổng không?
Lại nói, không phải Ninh tổng người ta vẫn luôn như vậy sao? Lần trước cậu đến đây với Ninh tổng, tôi cũng ở đây? Sau đó Ninh tổng lại trở mặt với Vương đạo, trực tiếp đánh hắn thành tên tàn phế, tống vào ngục giam hiện tại còn chưa ra.
Sau khi Ninh tổng ra khỏi phòng cậu liền tới phòng Bạch tiên sinh ngây người suốt một đêm, đúng hay không? Cũng như vậy rồi, không phải cậu cũng không dám nói gì sao?
Lâm tiên sinh à, khuyên cậu đừng làm loạn nữa.
Trước nay Ninh tổng đều như vậy, vui thì có thể mang theo cậu tặng đồ cho cậu, không vui thì có thì đánh chết cậu đưa ra ngoài -- Nhưng đây là vì cậu sao? Hay là vì tâm tình tốt xấu của ngài ấy? Lâm tiên sinh, trong lòng cậu thật sự không hiểu rõ sao?"
Dừng một chút, người phục vụ cười gượng vài tiếng.
"Vốn dĩ Ninh tổng cũng không quan tâm đến cậu.
Không phải cậu luôn ăn vạ bên người ngài ấy sao? Tại sao lần này lại không được? Tôi khuyên ngài bỏ đi thôi.
Trái phải gì cũng là vì tiền, cũng không đến mức yêu thật lòng? Nhanh chóng chịu thua, bán được là tốt rồi, thứ tiền này không phải muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu sao...."
Không gian trở nên trầm lặng.
Hồi lâu, Lâm Lộc khàn khàn cười ra tiếng.
"Ha ha ha....Khụ khụ....Ha ha ha ha!"
Tiếng cười càng lúc càng lớn, không có cả tiếng thở dốc.
Lâm Lộc cười liên tục đến sặc, thân mình cuộn lại thành một đoàn.
Một đường ánh sáng hẹp dài từ bên ngoài chiếu tên lưng cậu.
Có thể thấy sau lưng cậu cong lên, xương sống nửa ẩn nửa hiện dưới áo sơ mi ướt đẫm.
Theo tiếng cười to, bờ vai cậu cũng run rẩy.
"Lâm tiên sinh! Cậu, cậu cười cái gì?"
Lâm Lộc cười quá điên cuồng làm người phục vụ cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Hắn chất vấn vài tiếng, Lâm Lộc lại không trả lời.
Đột nhiên biến cố làm hắn suy nghĩ -- Làm sao bây giờ? Mới vừa rồi Ninh tổng cho hắn một số tiền kêu hắn tới tìm Lâm Lộc.
Kêu hắn dùng Ninh thị quyền thế ngập trời, phú khả địch quyết khuyên Lâm Lộc hồi tâm chuyển ý, ngoan ngoãn hầu hạ ở bên người Ninh tổng.
* Phú khả địch quốc (富可敌国): khi tài sản cá nhân của một người có thể sánh ngang hay vượt qua cả ngân khố của một quốc gia
Vốn dĩ hắn tưởng rằng việc này dễ như trở bàn tay, quả thực là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Rốt cuộc, thân thế địa vị của Ninh tổng như vậy, ai có thể không ngước nhìn mà bám vào? Trước kia hắn cũng từng gặp qua Lâm Lộc, luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng Ninh tiên sinh -- Không phải vì tiền thì còn vì cái gì?
Tại sao đột nhiên như vậy? Lâm Lộc này có phải điên rồi không?
Cậu ta có điên hay không cũng không quan trọng, có chết rồi cũng không quan trọng! Nhưng nếu là cậu ta điên rồi làm trái lời dặn dò của Ninh tổng, vậy.....!
Đang hoang mang lo sợ, đột nhiên nghe được Lâm Lộc khàn khàn mở miệng.
"Những lời vừa rồi, là hắn kêu anh nói đi."
"Cái này...."
"Là hắn, đúng không? Ở trong mắt hắn, tôi cũng chỉ biết đến tiền.
Bán mình cho hắn bởi vì tiền, ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, làm hết tất cả vì hắn cũng chỉ là vì tiền! Đúng vậy, tôi từng lấy của hắn một tỷ, vì cứu mạng mẹ tôi.
Nhưng ngoài cái này ra, tôi đã cố gắng không dùng tiền của hắn! Phải, là hắn rất có tiền, rất ưu tú, làm cái gì cũng rất tốt.
Tôi rất kém cỏi, rất thất bại, ngoại trừ hai bàn tay trắng và trái tim chân thành....Có thể bởi vì cái này, tôi cũng chỉ xứng vì tiền mà bán đứng thân thể, lại ngay cả tư cách nói một câu thích hắn cũng không xứng phải không?
Các người thật sự quá khinh thường người khác! Tôi cũng là người, tôi cũng có cảm tình, tôi cũng sẽ đau khổ! Nhưng mà hắn khinh thường tôi còn chưa đủ, còn muốn tìm các người cùng nhau tới sỉ nhục tôi? Dựa vào cái gì? Anh nói cho tôi, các người dựa vào cái gì? Chỉ bằng hắn có tiền có thế là có thể vứt tấm lòng của người khác trên mặt đất dẫm chơi sao?"
Giọng nói càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng nghẹn ngào.
Người phục vụ lui về phía sau một bước, tựa hồ sợ Lâm Lộc đột nhiên mất khống chế, sẽ ra tay đả kích làm người ta bị thương.
Nhưng Lâm Lộc không có.
Cậu thương tâm, thống khổ, nhưng cũng chưa bao giờ làm tổn thương người khác một cách vô cớ.
Gươm sương dao gió những chờ đâu đây mở rộng máu thịt cậu, khóa hết tất cả những đau đớn lại trong lòng mình, lại không muốn lộ ra sự tổn thương người khác.
Cậu sẽ không làm nũng, cũng sẽ không kêu đau.
Cậu chỉ biết yên lặng nhẫn nại sự đau đớn trong lòng, cố gắng bày ra một gương mặt tươi cười, hoàn toàn đối tốt với người khác.
Thích ai liền sẽ sợ người đó không vui.
Quá để ý đến cảm nhận của người khác, lại chưa bao giờ lo lắng cúi đầu nhìn mình một cái, có phải mình đã đầy thương tích, kiệt sức rồi không?
Nhưng cuối cùng, chỉ rơi vào một kết cục như vậy.
Lâm Lộc cười đến nước mắt chảy xuống.
Cậu đột nhiên phát hiện, thì ra cái cậu gọi là tình yêu, đều chỉ là thứ đáng chê cười.
Chỉ có một mình cậu cẩn thận quý trọng, ở trong mắt người khác, đều không đáng giá một đồng!
"Ở trong mắt các người, có phải tôi rất ngu không, rất vô dụng, từ đầu đến đuôi đều ngu? Tôi như ngày hôm nay cũng đều là do tự làm tự chịu.
Như thế không sai đi."
"Lâm tiên sinh, cậu nói những lời này làm gì?"
"Ninh tổng của các người nói tôi, loại người như tôi, chỉ xứng bị khóa lại ở chỗ tối.
Ngay cả bật đèn cũng không xứng."
Lâm Lộc cười, chậm rãi chống thảm ngồi dậy.
Tấm thảm dày nặng mang theo bụi bẩn ẩm ướt.
Cánh tay chống đỡ thân thể cậu run lên không ngừng, chỉ là ngồi dậy cũng lao lực.
Đứng lên, đầu gối là một trận đau nhức làm thân mình cậu mềm nhũn, ngã ở trên sàn.
Mồ hôi lạnh chảy xuống mắt, xót đến hai mắt đỏ bừng.
Lâm Lộc lại không phát ra âm thanh gì.
Ninh Trí Viễn muốn chặt đứt ánh sáng trước mặt cậu.
Nhưng ai lại quy định Lâm Lộc nhất định phải sống trong bóng tối, mỗi ngày đều phải vẫy đuôi lấy lòng Ninh Trí Viễn cho cậu chút ánh sáng sao?
Lâm Lộc cười, cắn chặt răng đi tới cửa.
Sau đó không do dự mà bật công tắc lên.
Ánh đèn sáng chói phủ lên toàn bộ ghế lô.
Hết thảy đều đột nhiên hiện lên rõ ràng, không che giấu một chút gì.
Trên người Lâm Lộc vẫn là chiếc áo sơ mi tình thú bại lộ, phía sau bị Ninh Trí Viễn tàn phá, càng là một mảnh hỗn độn.
Ánh mắt người phục vụ rời đi, sợ hãi rụt rè, Lâm Lộc lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt người phục vụ.
Cậu không còn một chút che lấp nào, cứ như vậy mang theo một thân đầy dấu vết bạo hành.
"Sợ nhìn thấy bộ dáng 'tiện' này của tôi, anh nên đi đi.
Tôi không ép anh ở lại đây.
Nhưng là tôi muốn nói cho anh, người ép tôi mặc thành như vậy, là Trang Thần.
Bức tôi thành như vậy, là Ninh Trí Viễn.
Người hạ tiện là bọn họ, không xem tôi là người cũng chính là bọn họ.
Tôi mặc thành như vậy, nhưng tôi không cảm thấy thẹn, Hẳn người nên cảm thấy thẹn, cũng nên là bọn họ!"
Sắc mặt người phục vụ rất khó coi, lại không nói nên lời.
Giờ phút này biểu tình của Lâm Lộc lạnh thấu xương, ánh mắt bén nhọn như băng.
Nhưng trên người cậu bị che kín bởi những vết thương, lung lay sắp đổ, cũng yếu ớt như một phiến băng mỏng.
Cậu như vậy, tựa như chỉ dựa vào chút ngạo khí lòng để chống đỡ mới có thể đứng nơi đó.
Nếu đẩy cậu thêm một phen, cậu sẽ bị phá vỡ, không còn tồn tại nữa.
Mới vừa rồi người phục vụ còn đang kiêu căng ngạo mạn, nhưng ở trước mặt Lâm Lộc như vậy lại không dám ngẩng đầu nhìn nhiều hơn một chút.
Lâm Lộc cười khinh miệt, ngẩng đầu đi đến cửa.
"Cậu trở về đi! Ninh tổng đã nói cậu không thể đi!"
"Nếu là Ninh tổng nói, anh kêu hắn đến đây cản tôi."
Người phục vụ mở hai tay ra, Lâm Lộc lại không chần chừ, đẩy cánh tay hắn ra rồi đi ra ngoài.
"Cậu không thể......Cậu đừng đi! Ninh tổng nói qua, cậu không thể đi ra ngoài với cái dạng này, bằng không ngài ấy sẽ thịt tôi trước! Lâm tiên sinh, cậu đừng làm tôi khó xử! Trở về đi!"
Cánh tay bị mạnh mẽ nắm chặt, một trận sinh đau.
Thân mình Lâm Lộc thân mình chúi về phía trước lên, đập vào vai người phục vụ.
Cậu cảm giác người phục vụ đỡ cậu bản năng, bàn tay nâng vòng eo cậu.
Nhưng lập tức, thật giống như bị lửa đốt tới tay, hắn lập tức rút tay lại.
Lâm Lộc lại ngã quỵ lần nữa, bám khung cửa mới miễn cưỡng duy trì cân bằng.
Đụng phải rất đau.
Nhưng Lâm Lộc lại chỉ muốn cười.
Cậu quay đầu lại nhìn người phục vụ.
Quả nhiên như cậu dự đoán, là kinh sợ, hai tay người phục vụ cứng đờ, biểu cảm không biết nên làm sao bây giờ.
"Anh sợ tôi."
Lâm Lộc khẳng định nói.
"Anh sợ đụng tới tôi.
Thậm chí sợ hãi nhìn tôi liếc mắt một cái.
Chỉ bởi vì Ninh Trí Viễn nói không được.
Bởi vì hắn nhốt tôi lại giống như ôn dịch -- Anh ngay cả chạm vào tôi, liếc mắt nhìn tôi cũng không dám! Đến cuối cùng ai mới là người ngu xuẩn, ai mới là người nhu nhược? Rốt cuộc là ai vì tiền và quyền thế của hắn mà không màng tất cả, không cần một chút tôn nghiêm, ngay cả mình cũng có thể từ bỏ?"
Trên mặt người phục vụ lúc xanh lúc đỏ, lại không nói nên lời một câu.
Lâm Lộc cười ha hả.
Cậu dùng sức đẩy người phục vụ ra, đỡ vách tường đi ra cửa phòng.
Ở hành làng như mê cung vô tận, cậu kiên định đi đến phía trước.
Chưa từng quay đầu lại.
..............!
Trong bóng đêm, Lâm Lộc đi rất xa.
Cho đến khi chân trời chấ hiện tháp hoa giữa trời của học viện đế quốc cậu mới dừng chân lại.
Lại đi về phía trước, chính là trường học cũ.
Thậm chí cậu cũng không biết tại sao mình tới nơi này.
Có lẽ, là bởi vì trong tiềm thức còn có một chút chấp niệm đi.
Rốt cuộc những ngày tháng hạnh phúc nhất của cậu là ở trường học này.
Lâm Lộc đứng ở trên con phố không có một bóng người nhìn hồi lâu, đi đến cổng trường.
Cậu quay đầu, đi đến một hẻm nhỏ ngay cổng chính.
Mới vào đầu hẻm, trong không khí đã nổi lên không khí ngọt ngào lơ lửng, hỗn loạn với vị ngũ cốc.
Lâm Lộc ngẩng đầu lên, một biểu hiệu quen thuộc lập lòe ở trước mắt.
Đó là một biển hiệu hình que kẹo, đèn neon theo hình dạng que kẹo chiếu lấp lóe.
Logo cửa hàng "BAKING!" là dâu tây màu đỏ, nhìn cực kỳ bắt mắt.
Tiệm bánh ngọt......Thế nhưng thật sự còn ở đây.
Biểu cảm Lâm Lộc hoảng hốt, ngơ ngác nhìn chằm chằm biển hiệu kia.
Lần đầu tiên cậu gặp Ninh Trí Viễn là sau lễ chào đón tân sinh viên, cậu ôm một đóa hơn lớn đụng vào người Ninh Trí Viễn.
Nhưng khi hai người chân chính quen biết, lại là ở tiệm bánh "BAKING!" này.
"Chào tiên sinh, ngài muốn chọn cái nào?"
Nghe được một câu như thế, Lâm Lộc mới bừng tỉnh phát hiện, không biết mình đã vào trong tiệm từ khi nào.
Ngẩng đầu, nhìn thấy hai nhân viên một già một trẻ của cửa hàng.
Người mới nói chuyện là người trẻ kia, trong tay hắn cầm chiếc dao bạc sắc bén sáng như tuyết, tinh tế cắt một chiếc bánh dâu tây thành tám phần bằng nhau.
Không nghe được hồi âm, nhân viên cửa hàng mới ngẩng đầu.
Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Lộc, hắn giật mình mà "A nha" một tiếng, là hoảng sợ.
Lâm Lộc giật mình lui về phía sau một bước.
Từ quầy bánh bằng kim loại cậu nhìn thấy được bóng dáng của mình -- Một chiếc áo sơ mi tình thú bị xé rách, một cặp đùi lộ ra, vết thương loang lổ.
Tóc hỗn độn dính ướt ở trên mặt.
Gương mặt hóp lại, hốc mắt hõm xuống xanh xao.
Nhìn qua, tựa như một dã quỷ lẻ loi.
Nhân viên cửa hàng ở phía đối diện lấy lại bình tĩnh, mới miễn cưỡng lộ ra cười.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn chọn món nào?"
Ngoài trời đã tối đen như mực, trong tiệm không còn có người khác.
Lâm Lộc nhìn động tác lưu loát của nhân viên cửa hàng.
Không biết vì sao, cửa hàng mặt tiền sáng ngời chỉnh tề trước mắt, cả không khí ngọt ngào thơm nồng, còn có nhân viên quần áo sạch sẽ vẻ mặt tươi cười, cậu đều cảm thấy tất cả rất ảm đạm.
Thứ duy nhất rõ ràng, chỉ có con dao cắt bánh trắng sáng như tuyết kia.
Trên lưỡi dao còn dính chút màu đỏ tươi của mứt trái cây, nhỏ giọt dọc theo lưõi dao sắc bén......Ánh đèn phản xạ ở chiếc dao cứng rắn, đâm vào đôi mắt cậu.
Nhưng ánh mắt cậu hoàn toàn không di dời.
Lâm Lộc như ma xui quỷ khiến vươn tay ta.
Cổ áo to rộng lộ ra một bàn tay trắng gầy gò, chỉ thẳng vào con dao bạc kia.
"Bán nó cho tôi đi."
"Ặc, ngài nói chiếc bánh kem này sao?"
"Tôi nói con dao kia.
Có thể bán nó cho tôi sao?"
Ánh mắt hoảng hốt, thần thái lại kiên định.
Lâm Lộc mê muội nhìn con dao kia, như là lữ khách sau khi lặn lội đường xa cực kỳ mệt mỏi, rốt cuộc tìm được đồ ăn thức uống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...