Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương 70dịch


Thẩm Như Ý cười nói: "Bà nội, trên người cháu chỉ có 20 cân phiếu thực phẩm, có nhiều hơn cũng không có.

Nhưng mà nghe chị hai nói, với số lượng này thế nào cũng đủ để trả nợ."
Đôi mắt bà cụ Thẩm xoay chuyển, mừng thầm.

Bà cụ cầm 20 cân phiếu thực phẩm đổi thành hai tờ 10 cân, một tờ cho Lão Lưu, còn mình còn có thể giữ lại 10 cân, quả thực là quá tốt đẹp.
Bà cụ tự cho là kiềm được vui mừng ở trong lòng, không biết hai cô cháu gái đã nhìn thấy rõ nét mặt già nua mừng rỡ khi tính kế của bà cụ.
Nhưng Thẩm Như Ý lại không coi như không có gì cả, con số này đã đủ để trả nợ, có khả năng để cho bà cụ Thẩm cũng rơi vào thì càng tốt, là phương án tối ưu nhất được lựa chọn rồi.
Bà cụ Thẩm liếm liếm môi, "Mày chỉ có 20 cân? Không có nhiều thêm hả?"

Nụ cười trên mặt Thẩm Như Ý vẫn không thay đổi, cô biết ngay kiểu người tham lam như bà cụ Thẩm, một khi biết rõ cô có đồ tốt, thì nhất định càng muốn nhiều hơn.
“Không còn nữa, bà nội."
Biểu cảm của bà cụ Thẩm hiển nhiên là "Tao không tin".
Sắc mặt Thẩm Như Ý vẫn như thường tiếp tục nói: "Bà đừng không tin, nếu là cháu muốn giấu riêng, một ngày nào đó dùng trong nhà nhiều người như vậy sẽ phát hiện ra không phải sao? Hơn nữa, hiện tại cháu là một thành viên trong ngôi nhà này, sao cháu có thể ăn mảnh một mình được?"
[Sao lại không được chứ.]
Thẩm Như Ý đã bắt đầu hoài niệm bánh bao trắng lớn được ăn trước đó rồi.
'Đương nhiên sẽ ăn mảnh.

Ngày nào đó nhất định phải lén ăn một hồi.'
Bà cụ Thẩm liếc nhìn Thẩm Quế đột nhiên bật cười một cách kỳ lạ ở bên cạnh, lại đánh giá Thẩm Như Ý đang treo một nụ cười thuần khiết một phen, thầm nghĩ cũng phải, ngày con bé kia trở về, đã dạy dỗ cô một lượt, nói vậy sẽ không to gan lớn mật ngỗ nghịch lừa gạt bà cụ nữa đâu.
Bà cụ làm bộ làm tịch gật đầu, "Được, vậy mày giao phiếu thực phẩm ra đây đi."
Thẩm Như Ý do dự nói: "Nhưng mà, chuyện cưới xin của chị hai..."
Bà cụ Thẩm hừ lạnh, "Chuyện cưới xin kia đã định xuống đến nơi rồi, sớm muộn gì cũng phải làm."
Trên mặt Thẩm Như Ý lộ ra chút đau lòng, trong mắt đã hơi ươn ướt, cô hích hích mũi, ồm ồm nói: "Nhưng mà cháu không nỡ xa chị hai, cháu mới trở về có mấy ngày.

Trước là cháu không hiểu chuyện, thái độ của cháu đối với chị hai không được tốt, nhưng từ sau khi cháu nhảy sông tự vẫn được cứu xong cháu mới tỉnh ngộ.


Chị ấy là chị gái ruột thịt của cháu, nhưng trước kia cháu làm lãng phí thời gian ở chung cùng với chị ấy, cháu rất muốn ở cùng với chị ấy thêm một khoảng thời gian nữa, cháu- - "
Bà cụ Thẩm bị dáng vẻ khóc sướt mướt của cô làm cho phiền lòng, không kiên nhẫn phất tay, "Được rồi được rồi.

Tóm lại chuyện phía chú hai mày đã được giải quyết, chuyện cưới xin của chị mày cũng không gấp.

Vốn là nói hai ngày này sẽ xong xuôi, nếu mày đã không lỡ, vậy để sang tháng sau, không thể trễ hơn nữa."
"Cảm ơn bà nội, bà nội thật đúng là người tốt!"
Thẩm Như Ý quệt quệt khóe mắt vốn không có nước mắt, nở một nụ cười tươi tắn.
Thẩm Quế trầm mặc rất lâu trong lòng có cảm giác không đúng.

Hiện tại tuy rằng Thẩm Như Ý thường xuyên nói năng linh tinh, nhưng xem ra thật sự coi cô ấy là chị ruột của mình, có lẽ cô ấy không nên đối xử với cô không tốt như thế.
"Được rồi, nói nhiều quá."

Bà cụ Thẩm cười hừ một tiếng, quay đầu quan tâm Tráng Tráng đứng ở bên cạnh lãng phí lương thực cầm bánh chơi đùa.
Ăn một bữa cơm sốt ruột xong, Thẩm Như Ý nhanh chóng quay về, vội vã trở về ăn bù!
Sau khi đổi phiếu thực phẩm xong, thang điểm nhiệt độ của cô còn - - 49.
Oa? Sao lại còn nhiều như vậy?
[Thang điểm nhiệt độ mới tăng thêm là từ phía Thẩm Quế, trước mắt cấp bậc đã lên mức thấp rồi.]
Thẩm Như Ý vui vẻ nở hoa, quay cuồng ở trên giường liên tục, đến khi nghe thấy một tiếng kẽo kẹt, cô mới không dám động đậy, sợ giường sập.
Quả nhiên không nằm ngoài sở liệu của cô, hảo cảm của Thẩm Quế dâng lên, mà hiện tại vẫn chỉ là kéo dài chuyện cưới xin kia lại mà thôi, chờ cô chấm dứt được hẳn chuyện này, vậy Thẩm Quế có yêu cô đến chết không nhỉ?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận