Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương 70dịch


Trước kia khi nghe nói cháu gái ruột nhà mình từ nhỏ đến lớn vẫn do thành một gia đình giàu có nuôi dưỡng, trong lòng bà cụ Thẩm vui vẻ không thôi.
Đây là chuyện cực kỳ tốt!
Nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, cho dù không phải con gái ruột thì cũng có tình cảm, nếu bỏ được con gái được nâng niu trong lòng bàn tay tiễn về thôn, vậy có thế nào cũng nên mang theo túi lớn túi nhỏ tự mình tới tặng chứ! Nhà họ Thẩm của bọn họ cuối cùng có thể trải qua ngày lành rồi!
Nhưng lại không nghĩ tới ngày Thẩm Như Ý tới chỉ có một mình, túi lớn túi nhỏ thì có, nhưng đều là đồ của cô, quần áo đệm chăn các kiểu.

Những thứ tốt khác thì là một chút cũng không có, điều này làm cho bà cụ Thẩm thầm phê bình.
Bà cụ cũng nhận định ba mẹ ở trong thành phố của Thẩm Như Ý nhẫn tâm đối với con cái, có con gái ruột một cái liền coi cô con gái thiên kim giả nuôi dưỡng mười tám năm thành cỏ cây, ném tới rừng núi hoang vắng rồi không quản nữa.
Mà bây giờ Thẩm Như Ý vừa mở miệng đã nói sẽ trả nợ giúp chú hai, bà cụ Thẩm đương nhiên sẽ không cho rằng là cô có tiền phiếu, chỉ coi ý của cô là muốn đồng ý chuyện kết hôn này thay chị hai cô thôi.
Bà cụ Thẩm cũng không rõ, Thẩm Như Ý cùng với Thẩm Quế lại chị em tình thâm như vậy? Sao lại có thể nguyện ý gả cho một lão già thay chị gái được chứ?
Tóm lại mặc kệ hai chị em này làm động tác đẹp mắt gì, thì bà cụ cũng không cho phép Thẩm Như Ý thật sự gả thay cho Thẩm Quế!
"Không được! Mày giúp cái gì mà giúp, mày lấy cái gì giúp? Đây là chuyện cưới xin của chị mày, nào có đạo lý em gái gả thay chị gả chứ? Cái này rất kỳ cục!"

Thẩm Như Ý cũng không gấp, chậm rãi nói: "Ai nói cháu muốn gả cho chú Lý thay chị chứ?"
Lời bà cụ Thẩm dạy dỗ cô còn chưa nói xong, bị nghẹn lại.

Đây là có ý gì? Không gả thay, thế thì giúp như thế nào? Chẳng lẽ cô thật đúng là có thể trả số nợ kia?
Trong lúc này trước bàn tròn chỉ có tiếng Tráng Tráng thở hổn thở hển ăn bánh.
Thẩm Như Ý lại bày ra dáng vẻ cháu gái ngoan, chậm rãi nói: "Là như này, bà nội, trên người cháu còn có ít phiếu thực phẩm - - "
Bà cụ Thẩm lập tức trừng mắt to như cái chuông đồng, gào to lên, "Cái gì? Trên người mày có phiếu thực phẩm? Sao mày không nói sớm một chút!"
Thẩm Như Ý cực kì vô tội nói: "Ừm… Chưa kịp? Bà nội, không phải cháu tính che giấu đâu.

Nếu không bởi vì biết chú hai nợ nần, cháu còn không nhớ ra cái này ấy."
Bà cụ Thẩm cảm thấy không thích hợp, nhưng không thích hợp chỗ nào thì bà cụ thật sự không nói lên được, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nhưng nếu lời Thẩm Như Ý nói là thật, vậy tất nhiên bà cụ sẽ vui vẻ nhận lấy.

Bà cụ Thẩm bình tĩnh lại, hắng giọng nói, "Dù sao phiếu thực phẩm cũng không thể coi như tiền để sử dụng, mày có bao nhiêu phiếu thực phẩm? Cũng không thể quá ít! Ít người nhà chủ nợ không muốn.

Dù thế nào cũng phải hai ba mươi cân?"
Thẩm Như Ý cười lạnh trong lòng.
[Lão yêu quái lại còn tham, thực xem mình là nguyên chủ không rành thế sự sao? Lời này ngoại trừ có thể lừa cô ấy thì lừa được ai chứ.]
Sau này, có tiền không có phiếu mua đồ đạc cũng là việc khó, đối với người giàu có mà nói, phiếu thực phẩm là thứ còn quý giá hơn cả tiền bạc.

Mà nợ một đồng tiền dùng phiếu thực phẩm để đổi lại, chủ nợ cũng vô cùng sẵn lòng.
"Bà nội, bà nhớ nhầm sao.

Cháu nhớ rõ chú hai thích nhất là đến nhà chú Lưu bên cạnh đánh bài, lần này hẳn là đến nhà chú Lưu đánh bài rồi? Nhà chú Lưu cũng không thiếu tiền- - "
Bà cụ Thẩm hung dữ trừng mắt nhìn Thẩm Quế nói chuyện một cái, con nhỏ chết tiệt kia, lúc này đầu óc thông minh lên sao, biết giúp đỡ em gái ép buộc bà cụ rồi?
Dù lá gan Thẩm Quế có lớn, thì cô ấy cũng sợ "Sơn đại vương" trong nhà này.

Bị bà cụ Thẩm trừng mắt, cô ấy vội ngậm miệng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận