Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng
Vì thế, Hứa Ái Quốc nhận lấy quả táo từ tay Hứa Cẩm Ninh, chỉ trong vài giây đã gọt vỏ và cắt thành từng miếng nhỏ, rồi đặt chúng vào một cái chén.
“Đây, con cầm lấy từ từ ăn nhé”.
Hứa Cẩm Ninh nhìn thấy, liền nhận ra Hứa Ái Quốc đã hiểu lầm ý của cô.
Cầm chén trong tay, cô nói: “Cắt xong rồi, con muốn ăn cùng với cha và mẹ”.
Lời nói của Hứa Cẩm Ninh khiến Hứa Ái Quốc ngẩn người, rồi ngay sau đó, một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng.
Hứa Ái Quốc không hiểu tại sao trước đây khi Ninh Ninh mới trở về mà ông lại không quan tâm đến con bé.
Cả gia đình cũng tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí còn thường xuyên khen ngợi Phương Phương trước mặt Ninh Ninh.
Từ khi nào ông ấy bắt đầu để ý đến Ninh Ninh? Có lẽ là từ khi Ái Liên nói ra những suy đoán của mình, lúc đó ông ấy như bừng tỉnh, nhận ra mình đã lơ là con bé, như sống trong một giấc mộng mà không tự biết.
Cũng từ khi đó ông ấy mới ý thức được cả nhà đã đối xử lạnh nhạt với Ninh Ninh như thế nào.
Nhưng điều đó là không đúng.
Rõ ràng trước đây Ninh Ninh đã phải sống cuộc sống khó khăn, vậy mà tại sao cả nhà lại không nhận ra mà cứ tin tưởng lời nói của Phương Phương và gia đình nhà họ Lâm, rồi nghĩ rằng Ninh Ninh sống rất tốt.
Mặc dù sau này đã tỉnh ngộ, nhưng sự lạnh nhạt trước đó đã để lại hậu quả.
Hứa Ái Quốc cũng cảm nhận được rằng dường như Ninh Ninh cũng duy trì một khoảng cách với bọn họ.
Điều này khiến Hứa Ái Quốc cảm thấy đau lòng, nhưng ông ấy lại không biết phải làm sao để cứu chữa.
Dù sao, sự lạnh nhạt trước đó đúng là lỗi của họ.
Ông ấy và Ái Liên chỉ có thể cố gắng hàn gắn mối quan hệ này.
Ông ấy không ngờ rằng Ninh Ninh lại muốn chia sẻ quả táo với họ.
Ông nhớ lại ánh mắt khao khát của Ninh Ninh khi cầm quả táo, biết rằng trước đây con bé chưa từng được ăn trái cây.
Nhưng Ninh Ninh vẫn sẵn lòng chia sẻ quả táo với họ.
Điều này có phải là dấu hiệu cho thấy Ninh Ninh cũng muốn gần gũi hơn với họ không?
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của con gái, Hứa Ái Quốc cảm thấy đau xót cho con gái nhỏ của mình.
Không muốn rơi nước mắt trước mặt con gái, cũng không muốn phụ lòng con gái nên ông ấy cầm lấy hai miếng táo nhỏ nhất trong chén, rồi bỏ một miếng vào miệng và cười nói: “Ừm, ngọt thật.
Miếng này thì cha sẽ để dành cho mẹ con ăn.
Nói là con đưa thì chắc chắn mẹ con sẽ rất vui”.
“Được rồi, con ăn hết chỗ còn lại đi.
Một quả táo cũng không nhiều lắm đâu”.
Hứa Cẩm Ninh biết rõ Hứa Ái Quốc chỉ chọn hai miếng nhỏ nhất, cô định đưa thêm cho cha, nhưng ông ấy đã đẩy cô về phòng rồi tiếp tục sắc thuốc cho cô.
Hứa Cẩm Ninh nhìn vào chén, vẫn còn khá nhiều miếng táo, nhớ lại hành động vừa rồi của Hứa Ái Quốc.
Cô cầm một miếng táo lên, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Đúng là rất giòn và thơm ngọt, nước táo như bung tỏa trong miệng, hương thơm lan tỏa.
“Thật sự rất ngon”.
Cô ngồi trên mép giường, vừa ăn táo, đôi chân nhỏ không tự giác đong đưa.
Không ai biết rằng đây là một thói quen nhỏ của Hứa Cẩm Ninh, chỉ xuất hiện khi cô cảm thấy vui vẻ và hài lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...