Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng
"Những gì Tôn thanh niên trí thức vừa nói với Phó thanh niên trí thức, tôi đều đã nghe thấy rồi.
Nếu như cô thích Phó thanh niên trí thức thì không cần phải nói về chuyện hẹn hò với tôi nữa”.
"Tôi làm việc giúp cho đối tượng tương lai của tôi”.
"Đùi gà và canh gà của tôi cũng chỉ có đối tượng tương lai của tôi được uống”.
"Nếu như cô không muốn điều đó, thì từ giờ tôi sẽ không đến nữa”.
"Hy vọng cô có thể tự lo liệu cho bản thân”.
Nói xong, Hứa Hướng Đông bưng bát canh gà và đùi gà rời đi.
Tôn Mỹ Văn muốn chạy theo, nhưng vì Phó Tri Hủ đang ở đây, cô ta sợ nếu đuổi theo thì Phó thanh niên trí thức sẽ hiểu lầm cô ta có quan hệ với Hứa Hướng Đông.
"Phó thanh niên trí thức, em…"
Phó Tri Hủ liếc nhìn cô ta một cách lạnh lùng, cười nhạt một tiếng rồi bỏ đi.
Tôn Mỹ Văn muốn đuổi theo, nhưng lúc này không tiện.
Cô ta chỉ có thể đứng đó, dậm chân, nhìn bóng dáng Hứa Hướng Đông ngày càng xa, trong lòng ngập tràn oán hận.
Cái tên Hứa Hướng Đông này không phải đã đi rồi sao, sao còn quay lại và nghe được mọi chuyện chứ.
Điều tệ nhất là anh ta còn mang đùi gà và canh gà đi mất!
Thôi thì lần sau khi Hứa Hướng Đông giúp cô ta làm việc hoặc tặng đồ thì cô ta sẽ giải thích với anh ta vậy.
Lần này, cô ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Hứa Hướng Đông!
Anh ta làm cô ta bị Phó thanh niên trí thức hiểu lầm như vậy.
Không sai, Tôn Mỹ Văn chắc chắn rằng Hứa Hướng Đông chỉ tức giận nên mới nói vậy thôi, chứ anh ta vẫn còn thích cô ta, chắc chắn sẽ quay lại tìm cô ta.
Khi đó, nếu Hứa Hướng Đông không lấy ra mấy món đồ tốt thì chắc chắn cô ta sẽ không tha thứ cho anh ta một cách dễ dàng.
---
Hứa Cẩm Ninh đang định đi ngủ thì bỗng nhiên cửa bật mở.
Cô thấy Hứa Hướng Đông bước tới với gương mặt lạnh lùng, hoảng sợ nghĩ rằng anh ấy sẽ đánh mình.
Cô ngồi bật dậy, chưa kịp tìm cách chạy trốn thì bất ngờ có một món đồ được nhét vào tay cô.
Rồi một giọng nói ra lệnh vang lên.
"Cho em ăn!"
Hứa Cẩm Ninh cúi xuống nhìn, thấy thứ Hứa Hướng Đông vừa nhét vào tay mình chính là bát canh gà lúc nãy.
Cô nhìn thấy miếng đùi gà mà mình mong ước.
[Sao lại thế này? Không phải Hứa Hướng Đông đã đưa đùi gà cho Tôn Hải Hậu rồi sao? Sao bây giờ lại mang đến cho mình?]
Hứa Hướng Đông nghe được suy nghĩ của Hứa Cẩm Ninh, trong lòng cười nhạt.
Tại sao lại gọi Tôn thanh niên trí thức là "Hải Hậu"? Nghe thật kỳ quặc, nhưng nếu đã thấy rõ bộ mặt của Tôn thanh niên trí thức thì anh ấy sẽ không bao giờ mang đồ của nhà mình cho người ngoài nữa.
Nếu không phải đối tượng tương lai hay là vợ, thì cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
Dù gì thì Hứa Cẩm Ninh cũng là em gái ruột của anh.
Đưa đồ ăn cho em gái thì vẫn hơn là cho người ngoài ăn.
Hơn nữa, anh ấy biết rõ được bộ mặt thật của Tôn thanh niên trí thức cũng là nhờ vào Hứa Cẩm Ninh này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...