Editor: Gấu Lam
Nghe thấy Cố Giai Mính nói đã tìm được cảm giác, trong mắt Vương đạo hiện lên vài phần kinh ngạc, "Nhanh như vậy đã tìm được rồi?"
Cố Giai Mính gật đầu, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Gần như vậy."
Khuôn mặt nghiêm túc của Vương đạo cuối cùng lộ ra chút tươi cười, hai ngày nay Cố Giai Mính không tìm thấy tí cảm giác nào, diễn tình cảm thế nào cũng không được, ông vẫn luôn không cho cậu sắc mặt tốt, muốn gây thêm áp lực cho cậu, để cậu tiến thêm một bước.
Dù sao thì diễn viên còn trẻ vậy nhưng có tiềm lực thật sự không nhiều lắm, có thể hợp mắt ông càng không nhiều, Cố Giai Mính có thể nói là diễn viên ông xem trọng nhất bây giờ, bởi vì tâm tính cậu chính trực.
Chỉ cần có thể kiên định đi tiếp, Vương đạo tin tưởng, hai mươi năm sau Cố Giai Mính tuyệt đối là nhà nghệ thuật cấp quốc bảo, trụ cột của ngành diễn.
Những người trong nghề, tới tuổi này của ông, phải nghĩ đến tương lai cho ngành nghề của mình.
Vương đạo cảm thấy mình cũng đã dụng tâm cực khổ, cũng may Cố Giai Mính không làm ông thất vọng, quả nhiên người trẻ tuổi không thể sống xa nhau quá lâu, nếu không sẽ không quay tốt cảnh tình cảm.
Khi Mặc Uẩn Tề tỉnh lại, Cố Giai Mính đã bắt đầu quay, một màn này vốn dĩ quay khi trời tờ mờ sáng, bởi vì trong phim Chung Ly Thiều đã rời đi ngay lúc này, Vương đạo tính quay xong rồi nhờ hậu kỳ chế tác bối cảnh, nhưng giờ Cố Giai Mính tới sớm như vậy, cũng đỡ rối việc, nên quay ngay bây giờ luôn.
Chuyên viên trang điểm trang điểm cho đôi mắt của cậu, vậy có thể quay được ánh mắt, ngoài ra hậu kỳ cũng không cần cắt nối biên tập.
Cố Giai Mính đối diễn màn ảnh, hồi tưởng lại những lời Mặc Uẩn Tề nói tối qua, mỗi một ngày đều muốn là ngày cuối cùng của sinh mệnh, ánh mắt cậu bắt đầu rơi vào khoảng không, ở nơi sâu thẳm trong đồng tử, lộ ra vài phần khát khao nếu không nhìn kỹ sẽ khó có thể bắt lấy được.
Lúc này, Mặc Uẩn Tề vừa lúc rời khỏi lều trại, đứng ở cửa nhìn cậu, con ngươi bình tĩnh, chuyên chú mà nghiêm túc.
Sau khi Cố Giai Mính nhận thấy, trong lòng ẩn ẩn đau, trong mắt lại có vài phần áy náy.
Hẳn là cậu đã thích nhân loại Mặc Uẩn Tề, không phải cái thích khi có hảo cảm với một người, là tình yêu, sao cậu lại có lòng tham ham muốn ở bên nhân loại này chứ.
Tham sân si hận ái ác dục, hầu như cậu đã rung động hết cả thất tình của con người.
Đáy mắt Cố Giai Mính hiện lên tự giễu, cũng không phải là giễu cợt, trong đầu vẫn luôn nhớ kỹ một câu, từ xưa người yêu không thể yêu nhau, cho dù thích cũng không thể ở bên nhau, bây giờ mình lại động tình.
Đều nói nhân yêu thù đồ, sau khi bị phát hiện Mặc Uẩn Tề sẽ chấp nhận hồ ly tinh như cậu sao?
Có nên nói cho hắn biết không?
Trong mắt Cố Giai Mính bắt đầu xuất hiện cảm xúc giãy giụa, gần như chỉ là trong nháy mắt, ý niệm này đã bị cậu đè đi xuống, không được, lỡ như đối phương không chấp nhận cậu thì sao?
Cảm giác lo được lo mất, chỉ khi thật sự để ý một người mới có thể hiểu được.
Cuối cùng, ánh mắt Cố Giai Mính dần dần cô đơn, nhắm mắt lại kiềm nén sự không nỡ, sự giãy giụa trong ánh mắt đã bị máy quay bắt lấy ngay trước khi nhắm mắt một giây, nhân viên công tác vây xem đều theo bản năng ngừng thở, cảm thấy ngực như bị đánh một cái.
Kỹ thuật diễn tốt, có thể lôi kéo cảm xúc của người xem, để người ta cảm thụ được nhân vật đang vui vẻ hay tan nát cõi lòng.
Vương đạo cũng ngừng thở nhìn cảnh diễn ánh mắt của Cố Giai Mính, khi Cố Giai Mính lại mở mắt ra, đáy mắt đã bình tĩnh như biển, thu hết thảy cảm xúc vào trong lòng, trở nên càng thêm dồn nén, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hoàn mỹ!
Đây là thứ ông muốn, không! Cái này đã vượt qua mong muốn của ông!
Lúc Cố Giai Mính quay đầu lại đôi mắt chợt lóe, lạnh lùng nói: "Đi thôi!"
Xoay người, sau đó đáy mắt Cố Giai Mính nháy mắt dâng lên một tầng sương mù mỏng manh, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ, cả người Vương đạo chấn động, sau đó cười ra tiếng, "Tốt, một bút vẽ rồng điểm mắt! Quá tuyệt vời!"
Cố Giai Mính chớp chớp mắt, thu lại giọt nước mắt còn chưa rơi xuống, trong lòng vẫn có chút khó chịu, "Vương đạo, cảm giác này đúng không?"
Quả nhiên, xem Mặc Uẩn Tề là nữ chính, tình cảm gì cậu cũng diễn ra được.
"Đúng đúng đúng, quá đúng!" Vương đạo vui mừng vỗ bả vai Cố Giai Mính, khuôn mặt nghiêm túc ít có khi lộ ra biểu tình vui vẻ như vậy, "Mau đi suy ngẫm một chút, nhớ kỹ cảm giác này, về sau lại quay cảnh tình cảm sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Cố Giai Mính vỗ mặt, để mình bình tĩnh lại, Mặc Uẩn Tề đã đi tới, cưng chiều khen ngợi nói: "Lần đầu tiên xem em diễn tại hiện trường, thật hay."
Sắc mặt Cố Giai Mính đỏ lên, càng không bình tĩnh nổi, dời ánh mắt qua bên cạnh, không biết xấu hổ nói: "Anh khen tôi tôi cũng sẽ không vui!"
Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhìn cậu, duỗi tay chọt chọt cái trán của cậu, cũng không chọc thủng câu trả lời khẩu thị tâm phi này của cậu, cứ như vậy nhìn cậu, thấy Cố Giai Mính che mặt, che lỗ tai, bản thân mình cũng không biết che cái gì, tóm lại có cảm giác xấu hổ vì bị đối phương nhìn thấu hết, cuối cùng Cố tiểu yêu xù lông, "Anh nhìn tôi làm gì?"
Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ chọc chọc cậu, đương nhiên hỏi một câu: "Anh không nhìn em thì nhìn ai?"
"Phốc!" Chung quanh phát ra vài tiếng cười không nín được, Mặc tổng thật thẳng thắn, rải cẩu lương kìa, chậc chậc ~
Cố Giai Mính rất không có chí khí trừng mắt với mọi người chung quanh, chính là khó chịu với ánh mắt của Mặc Uẩn Tề, không chịu nổi Mặc Uẩn Tề cứ luôn nhìn cậu như vậy, xoay người trở về khu lều trại, chẳng qua bước đi vội vàng thoạt nhìn rất giống chạy trối chết.
Cái kỹ năng chạy trốn này, hình như là thiên phú có từ trong xương cốt của cậu rồi.
Cố Giai Mính vừa đi vừa nghĩ, chuyện này không có gì phải mất mặt, hồ ly bọn họ là như vậy, gặp chuyện không quyết định được thì làm sao bây giờ? Chạy trốn!
Tuy nhiên trong mắt của những người ngoài cuộc, chính là Cố Giai Mính không cao tay bằng Mặc tổng, nên thẹn thùng.
Chậc chậc, ai là cha ai là "Mẹ" lập tức được phân chia rồi.
Vẻ mặt của nhóm fan Cố Giai Mính đầy hận thù, bộ dạng cô vợ nhỏ này là sao? Không quan tâm hắn có phải ông chủ hay không, đùa giỡn lại đi! Sờ lại đi! Hôn lại đi! Chúng em đánh call vì anh!
Phát hiện một đám con gái đều dùng ánh mắt "Mê luyến" nhìn chằm chằm Cố Giai Mính, lúc Mặc tổng gần đi nhàn nhạt quét qua các cô, ghi tạc diện mạo của các cô trong lòng.
Thương trường chẳng phân biệt nam nữ, tình trường cũng vậy, hắn sẽ không xem thường bất luận kẻ nào.
Nhóm fan bị ánh mắt này dọa đến cứng ngắt tại chỗ, cái liếc mắt vừa rồi làm các cô có cảm giác khó thở như bị bóp cổ, "Hắn sẽ không nghe thấy lời chúng ta nói chứ?" Thẳng đến khi Mặc Uẩn Tề đi thật xa, một em gái người phụ trách mới lẩm bẩm mở miệng.
"Không, không biết." Lúc nhìn Cố Giai Mính thì ánh mắt rất dịu dàng, vừa quay mặt đi thì biểu tình thay đổi ngay, chỉ bằng cái này cũng chính là tình yêu đích thức với Cố Giai Mính, "Có lẽ hắn đang cảnh cáo chúng ta không được dạy hư anh Mính, nếu không sẽ khiến cho chúng ta lăn ra khỏi giới giải trí!" Em gái fangirl rất chắc chắn.
Những fan khác đều đồng ý gật đầu, đúng đúng đúng, phương pháp này thật sự quá bá đạo tổng tài, phù hợp với thiết lập tính cách tổng tài bá đạo!
Khi Cố Giai Mính trở lại lều trại, Mặc Trạch Dương còn đang ngủ, vẫn nằm bò như cũ, dẩu mông nhỏ, chăn mỏng trên người che kín đầu, mắt sắc của Cố Giai Mính phát hiện một đôi tai lông xù trên đỉnh đầu bé, sợ tới mức trong lòng lộp bộp một cái, vội vàng dùng yêu lực nhét tai bé về.
Thu cho ta!
Mặc tổng đã phát hiện một màn này làm bộ như không hề phát hiện, làm cho Cố tiểu yêu an tâm hơn không ít.
Nơi này đã không còn người khác, Cố Giai Mính mới nãy còn tự nhận là thua một bậc lại bắt đầu tìm ngược, "Vậy mà anh lại để nó ở lại đây một mình, anh không lo lắng nó bị sói hoang ngậm đi sao?"
Hồ ly con thật sự rất dễ bị sói hoang ngậm đi, về điểm này Cố Giai Mính cũng không có thuận miệng nói bậy, nhưng mà đối với một người bình thường như Mặc tổng mà nói, thì chính là không có việc gì làm nên tìm việc.
Mặc tổng cưng chiều nhìn cậu một cái, khí định thần nhàn ngồi ở trên cái ghế duy nhất trong lều trại, giọng điệu dịu dàng như cũ, "Lần sau sẽ không vậy nữa."
Một quyền của Cố Giai Mính đánh vào bông, trừng mắt, không còn lời nào để nói.
Lúc cãi nhau sợ nhất chính là bạn chuẩn bị một bụng ca từ để đối phương tiếp chiêu, kết quả đối phương dịu dàng nói với bạn rằng bạn nói rất đúng tôi sẽ sửa, vậy còn cãi cái gì nữa?
Bị Mặc Uẩn Tề quậy như vậy, tuy rằng Cố Giai Mính muốn xù lông, nhưng cảm giác nghẹn khuất khó chịu tận đáy lòng đã bị hòa tan không ít.
Ngay sau đó Mặc Trạch Dương cũng bị đánh thức, nhào vào trong lòng ngực Cố Giai Mính cọ trong chốc lát, Cố Giai Mính lập tức vui vẻ ngay.
Không nghĩ ra thì không cần suy nghĩ nữa, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, một con yêu như cậu còn có thể bị nghẹn chết à? Lỡ như Mặc Uẩn Tề cũng không phải người thì sao? Dù gì hắn đã có chút không bình thường, sau này có lẽ sẽ càng ngày càng không bình thường, cầu nguyện đi, cầu nguyện Mặc Uẩn Tề không phải người.
Cố Giai Mính nheo mắt, cảm thấy câu này nghe giống như đang mắng chửi người khác, lúc nói câu này cứ như đang nguyền rủa vậy!
Ai bảo nói không phải người thì chính là mắng chửi người ta? Cũng có khả năng là mong đợi tốt đẹp, tán thưởng vì sự thiện lương của mình!
Mặc Uẩn Tề phát hiện ánh mắt của Cố Giai Mính vẫn luôn phiêu dạt trên người mình, nhanh chóng thu biểu tình lại, biến sắc mặt giống như kinh kịch Tứ Xuyên vậy, lúc nào cũng chứng minh thân phận ảnh đế của cậu, Mặc Uẩn Tề nhịn không được nhếch khóe miệng, Cố Giai Mính lúc ngày thường và khi đóng phim, rất tương phản.
Ăn cơm sáng xong Cố Giai Mính ghé vào bàn tròn nhỏ chơi với Mặc Trạch Dương, quý trọng nửa tiếng cuối trước khi bé rời đi, tươi cười thuần túy giống như trẻ con, làm ý cười trong mắt Mặc Uẩn Tề càng tăng lên, ánh mắt lưu luyến ở trên người Cố Giai Mính một vòng, khi rút về, trùng hợp dừng ở trên mông Cố Giai Mính.
Mặc tổng sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nhéo trán của mình, thế mà tối hôm qua hắn lại mơ như vậy, nhất định là điên rồi!
Cố Giai Mính đột nhiên nhận thấy sự "Nguy hiểm", quay đầu lại phòng bị nhìn nhân loại đằng sau, cảnh giác hỏi: "Anh lại làm sao vậy?"
Mặc tổng nhướng mày, duỗi tay, sờ soạng trên mông Cố Giai Mính một phen.
Cố Giai Mính: "......"
Ai u trời ạ!
Đồ lưu manh!
Mặc tổng chà chà ngón tay, hồi tưởng lại cảm giác trong mộng, rất nghiêm túc lắc đầu, "Không đúng."
Không có lông xù xù, xúc cảm không đúng.
Cố Giai Mính (╯‵□′)╯︵┻━┻
"Mặc Uẩn Tề! Anh đừng ép tôi cắn anh!" Cố tiểu yêu xù lông bẻ cái bàn ra thành hai nửa giống như cá mập cắn, đẩy ra bên ngoài, xốc bay cái bàn, căm giận trừng mắt nhìn Mặc Uẩn Tề, thậm chí còn muốn đi ra ngoài dẫm nát ngọn núi này.
Đồ nhân loại thú hai chân vô sỉ có phải trong lúc cậu không biết đã quy tắc ngầm với người khác không? Đang dùng mông cậu so sánh với ai? Cái gì không đúng?!
Cậu muốn cắn chết hắn! Dùng lông làm buồn chết hắn! Dùng cái đuôi cù chết hắn!
Đối với sức chiến đấu của vợ nhỏ Mặc tổng hoàn toàn không biết gì cả: (⊙o⊙)!
Mặc Trạch Dương rất lanh vỗ vỗ chân cha bé, thúc giục nói: "Mau xin lỗi!"
Cũng không biết mình đã làm sai chỗ nào- Mặc tổng: "......"
Bình thường lại không phải chưa từng sờ, cũng không thấy cậu tức giận như vậy, đây là làm sao vậy?
Mặc Trạch Dương sốt ruột nhỏ giọng thúc giục: "Mặc kệ vì sao, chỉ cần ba giận cha cứ xin lỗi là được rồi, ba sẽ không nghe cha giải thích đâu."
Giải thích chậm tuyệt đối bị đánh, ba bé cực kỳ tùy hứng, kỳ thật đã nổi nóng rồi thì không quan tâm người khác giải thích thế nào đâu, yêu nào từng bị ba bé đánh đều biết rõ.
Mặc tổng cạn lời giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ nghe theo con trai kiến nghị, "Xin lỗi, anh sai rồi."
Không nghĩ tới Cố Giai Mính càng tức giận, giống như một con heo đang bành trướng, cảm giác như một khi không cẩn thận sẽ có thể bị cậu tạc nổ trong một giây, "Anh thật sự ngủ với người khác?!"
"Anh không có." Mặc Uẩn Tề theo bản năng chứng minh trong sạch của mình, nhìn Cố Giai Mính tức giận như thế cũng biết nếu không dỗ cho tốt sẽ rất đau đầu nhức trán, ở đâu ra vậy trời?
Cố Giai Mính vốn không nghe lọt lời giải thích, tức giận chỉ chỉ mặt đất, "Chôn anh!"
Siêu dữ luôn!
Mặc Uẩn Tề thở dài, không sợ gì cả đi đến bên người Cố Giai Mính, ôm eo cậu, siết chặt người vào trong ngực, bỗng chốc hôn lên.
Nếu để ý như vậy, vì cái gì không đồng ý lời cầu hôn của hắn?
Bé ngu ngốc, khi nào mới có thể thành thật đối mặt với trái tim của mình?
Cố Giai Mính cảm nhận được nụ hôn này thật quý trọng, đột nhiên bình tĩnh lại, trên người Mặc Uẩn Tề giống như không có mùi vị của những người khác, hình như cậu quá kích động rồi.
Vì sao kích động như vậy?
Cậu thật sự không có ghen, chỉ là cảm thấy mình bị phản bội mà thôi, dù sao cậu cũng đã tin tưởng hắn mà!
Đúng, chính là vì cái này!
Mặc Trạch Dương thẹn thùng bụm mặt, tách ra khe hở ngón tay trừng lớn đôi mắt tò mò lén nhìn, trong mắt đều tỏa ra ngọn lửa nhỏ hưng phấn: Sẽ có em trai, cũng sẽ có em gái, em trai em gái đều sẽ có.
Đến lúc đó tay xách một đứa, để một đứa trong cặp, ai không nghe lời thì phóng một hồ nước cho tụi nó tắm!
Uy nghiêm của anh cả nháy mắt vọt đến 5m8!
Hỏi bạn có sợ không?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...