Editor: Gấu Lam
Sau cơm chiều sau, Mặc Trạch Dương nằm thẳng ở trên sô pha, lộ bụng nhỏ tròn trịa, lại lần nữa tưởng tượng mình thành một da hồ ly bình thản hồ, cái bụng trắng trắng giống như quả bơ ngon nhất, sờ một cái mềm mụp, trơn nhẵn.
Mặc tổng ngồi ở bên người con trai, một bên mát xa cái bụng cho con trai, một bên ôn hòa hỏi: "Thịt gà ăn ngon không?"
"Ừm ừm." Cuối cùng cũng ăn uống no đủ, bây giờ Mặc Trạch Dương cực kỳ thỏa mãn, cực kỳ dễ nói chuyện.
Mặc tổng tiếp tục hỏi: "Sữa uống ngon không?"
"Ừm ừm." Nhiều nhất còn có thể uống thêm một ngụm nhỏ nữa, không thể nhiều hơn.
"Muốn ăn chocolate không?"
"Ừm ừm." Nhiều nhất cũng chỉ có thể ăn thêm một miếng nhỏ thôi, nhiều hơn không nuốt nổi.
Mặc tổng nheo mắt, dịu dàng dụ dỗ nói: "Để cha nhìn thử đuôi của con đi."
Mặc Trạch Dương: "Ừm ừm.........!Hửm???"!!!∑(°Д°ノ)ノ
Mặc Trạch Dương bị từ "Cái đuôi" kích thích, bị dọa ngồi dậy, hoảng sợ nhìn cha bé, "Gì, gì, ý gì? Cái đuôi??"
Mặc tổng ôm con trai bị dọa xù lông, vuốt đầu nhỏ, ôn hòa nói: "Đừng sợ, ba con nói hết cho cha rồi."
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương khiếp sợ nâng mặt, vẻ mặt không thể tin nổi, rõ ràng mấy ngày trước ba bé còn cảnh cáo bé không được lộ đuôi hồ ly, bé mới đi mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Vậy mà ba bé đã tước vũ khí đầu hàng.
Mặc tổng mỉm cười móc di động ra, tìm tấm ảnh hồi trước cô giáo gửi cho hắn, dẫn dụ Mặc Trạch Dương từng bước: "Ba con còn nói cái đuôi của con đẹp hơn đuôi bạn nhỏ này nhiều."
Mặc Trạch Dương chỉ là một đứa bé 4 tuổi, tâm có lớn cũng đấu không lại tâm sâu tựa biển như cha bé.
Mặc tổng chuẩn bị lâu như vậy, làm nhiều như vậy, cuối cùng đã mở ra phòng tuyến trong lòng Mặc Trạch Dương, để đứa nhỏ này tiếp nhận hắn.
Thái độ Cố Giai Mính cũng mềm hơn, Mặc tổng đã quyết định từ giờ trở đi, dao sắc chặt đay rối, mang hai ba con cùng về nhà.
Mặc tổng có tâm muốn vào lúc này trước mượn sức con trai mình chiến vòng trong, sao có thể để nhãi con Mặc Trạch Dương chạy thoát được? Ánh mắt Mặc Uẩn Tề nhìn con trai cực kỳ dịu dàng, dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước, đáng tiếc đằng sau đôi mắt đó là sự toan tính, thú con họ Mặc vốn không hiểu, bé con còn ôm vài phần nghi hoặc, "Thật sự nói hết rồi sao?"
Từ lúc Mặc Uẩn Tề lấy bức ảnh đó ra, Mặc Trạch Dương đã tin bảy phần, dư lại ba phần bé dùng đôi mắt to đen bóng dường như đang xác nhận sự thật nhìn chằm chằm Mặc Uẩn Tề, mưu toan nhìn xem đối phương không có lừa bé.
Cha bé nói, bé sẽ tin.
Điều này làm cho Mặc tổng đang lừa con trai bỗng sinh ra cảm giác tội lỗi, một người đàn ông lớn xác như vậy ở nhà lừa con nít, cảm giác này cũng thật sai sai.
Nhưng vì tương lai của cả nhà, Mặc tổng nhẫn tâm, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, em ấy nói rồi."
Mặc Trạch Dương che lại mông nhỏ, vẻ mặt muốn khóc không biết khóc sao, lo lắng nói: "Ba nói, nếu cha biết thân phận của chúng ta, sẽ đem chúng ta bán đi, không cần chúng ta nữa, giờ cha còn bán không?"
Cha đã thích con, chấp nhận con, chẳng lẽ còn muốn bán sao?
So với nỗi sợ bị bán đi, Mặc Trạch Dương càng đau lòng nhiều hơn.
Mặc tổng ngẩn người, sau đó khóe miệng giật giật, Cố Giai Mính đây là muốn tạo cho hắn hình tượng gì ở trong lòng con vậy? Cuối cùng hắn vô nhân tính cỡ nào, mới có thể bán hai ba con bọn họ.
Thật sự quá thiếu đòn rồi, món nợ này hắn tạm để đó.
Mặc tổng bất đắc dĩ sờ sờ sờ đầu nhỏ của con trai, ôn hòa bảo đảm nói: "Sẽ không bán, cha vĩnh viễn yêu hai người, thẳng đến khi sinh mệnh cha trôi đi, lúc cha còn sống, sẽ bảo vệ hai người, thương yêu hai người."
Cuộc đời ngắn ngủn vài chục năm, hắn phải nắm chặt thời gian, đối xử tốt với bọn họ mới được.
Ngữ điệu củ hắn thực nhẹ, lời nói kiên định lại làm hồ ly nhỏ mẫn cảm nhận thấy được chân tình của hắn, Mặc Trạch Dương tức khắc nhẹ nhàng thở ra, vỗ bả vai Mặc Uẩn Tề, nhíu mày sốt ruột nói: "Cha sớm nói đi chứ, nói sớm thì chúng ta không phải sẽ sớm nói cho cha sao?"
Mặc tổng nghiêm túc gật đầu, nghiêm trang đồng ý: "Con nói đều đúng, về sau cha nhất định sẽ biểu đạt tình yêu với hai cha con nhiều hơn."
Mặc Trạch Dương vui vẻ, lộ ra lỗ tai của mình, lại từ mông mình móc ra cái đuôi, phe phẩy cái đuôi run run lỗ tai, cuối cùng thả lỏng, "Con suýt không giấu được rồi, con bị nghẹn sắp hỏng luôn á."
Mặc tiểu nhãi con cảm thán tỏ vẻ như cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời lần nữa.
Cuối cùng, có thể lộ ra rồi!!
Lần này đã thấy rõ toàn bộ của con trai, con ngươi Mặc tổng co rụt lại, hô hấp thả nhẹ chút, cho dù đã nhìn ra một vài manh mối, vào giờ phút này khi hoàn toàn nhìn thấy toàn bộ của con trai, làm một con người không tin quỷ thần mà nói, nhìn con trai bảo bối run rẩy cái đuôi ở trước mặt mình làm nũng, tâm tình này thật phức tạp.
Mặc Trạch Dương sảng khoái lăn vài cái ở trên sô pha, lúc này mới phát hiện ánh mắt cha bé không đúng, bé con theo bản năng kẹp chặt cái đuôi, bé thật cẩn thận hỏi: "Không phải cha đang lừa con chứ?"
Mặc tổng trong ánh mắt đòi sự thật của Mặc Trạch Dương, chậm rãi lắc đầu, đột nhiên chuyển đề tài, "Nói thật, điều ba con nói cho cha chính là, em ấy mua cho con cái đuôi đẹp hơn đứa trẻ kia, không nghĩ tới lại là đuôi thật."
Mặc Trạch Dương (⊙o⊙)?
Nhìn thấy trong mắt dần trào nước mắt, Mặc Uẩn Tề nhanh chóng bế con trai lên, dịu dàng vỗ lưng bé, nhẹ giọng dỗ dành nói: "Không sao cả, đuôi của con quả thật đẹp hơn đứa trẻ đó."
"Nhưng, nhưng, nhưng mà.........!Cha là con người!" Mặc Trạch Dương không nhịn được oa một tiếng khóc lớn, "Ba nói không thể nói cho cha, nhưng con đã lòi rồi!"
Ba bé sẽ tức giận, sẽ thất vọng với bé, sẽ bị đét mông, không thể được, tương lai cũng không thể được, Mặc Trạch Dương thương tâm oa oa khóc lớn, thương tâm đến nỗi lỗ tai cũng không dựng lên nữa, cảm giác màu lông trên đuôi mình cũng không sáng nữa.
Mặc tổng luống cuống tay chân dỗ: "Sẽ không, chúng ta không nói cho ba con, em ấy gì cũng không biết.
Cha lại nói cho con một bí mật, kỳ thật cha cũng là yêu tinh."
Mặc Trạch Dương: (⊙o⊙) Gì?
Mặc tổng nghiêm túc nói: "Cha là hồ ly tinh đen."
Lông trên lỗ tai Mặc Trạch Dương nháy mắt liền dựng lên, mắt trợn to không thể tin tưởng, thật vậy chăng??
Mặc tổng nghiêm mặt, chân thành bảo đảm nói: "Đương nhiên, con nhìn con đi, còn không phải tóc đen sao? Có phải là do di truyền của cha không? Nhưng mà chuyện này không thể nói cho ba con, bởi vì em ấy không thích lông đen, chỉ thích lông trắng."
Bây giờ Mặc Trạch Dương hoàn toàn bị cha bé nắm mũi, ngoại trừ khiếp sợ, bé không thể thể hiện ra biểu tình gì khác.
Trời ạ! Cha bé không phải thú hai, cũng là yêu tinh!
Mặc tổng dẫn dụ từng bước, "Cho nên xin con giữ bí mật cho cha nhé, đừng nói cho ba con được không, đây là ước định giữa đàn ông chúng ta."
"Dạ!" Mặc Trạch Dương lau nước mắt, rốt cuộc lộ ra gương mặt tươi cười, vươn ngón út ngoéo tay.
Cuối cùng không cần lo lắng cha bé không cần bé nữa, cũng không cần lo lắng bị bán đi, nhóc con vui vẻ không chịu nổi.
Mặc Uẩn Tề mỉm cười ngoéo tay với con trai, sau đó.........!Nhẹ nhàng sờ lỗ tai nhỏ của con trai, lại nắm đuôi con trai, trong òng vẫn thực phức tạp.
Cuối cùng Mặc Trạch Dương cũng được giải phóng thiên tính, không cần ở trước mặt Mặc Uẩn Tề che giấu nữa, vui vẻ phe phẩy cái đuôi làm loạn trên thảm, nói thật, bé có thể nhịn đến bây giờ, đã rất không dễ dàng, sự thật chứng minh, họ Mặc, vẫn là cục đen lớn.
Mặc tổng ngồi ở trên sô pha, nhìn con trai nhảy hơn một giờ, sau đó không nhúc nhích nổi.
Một giờ sau, Mặc tổng lấy một miếng chocolate, vẫy vẫy trước mặt Mặc Trạch Dương, híp mắt hỏi: "Muốn ăn không?"
Mặc Trạch Dương nhảy thật cao, "Muốn!"
Đã tiếp nhận việc con trai không phải người nên Mặc tổng hoàn toàn thả lỏng, lưng dựa trên sô pha, cầm chocolate lắc qua lắc lại, làm hồ ly nhỏ nhảy loạn bên người mình.
Nhìn " ánh mắt nóng cháy" ấy dành cho mình, khóe miệng Mặc tổng hơi con lên, con của hắn chắc chắn là yêu tinh nhỏ đáng yêu nhất.
Mặc tổng đùa một hồi, lúc Mặc Trạch Dương sắp không chịu nổi, đem chocolate cho con trai, trầm giọng hỏi: "Có phải ba con giống con, cũng có đuôi và lỗ tai không?"
Mặc Trạch Dương vui vẻ cắn một ngụm, một chút cũng không phòng bị nói ra bí mật, "Có ạ."
Mặc tổng: "......"
Không biết nghĩ tới cái gì, Mặc tổng banh mặt, nhéo trán, cảm thấy mình sắp điên rồi.
Mặc Trạch Dương ăn xong chocolate, lười biếng ghé vào trên đùi Mặc Uẩn Tề, ánh sáng trắng chợt lóe, biến thành một con hồ ly nhỏ tuyết trắng, bé vẫn là hồ ly còn hôi sữa, lông cũng mềm mụp, móng vuốt xoã tung lông ấn tay Mặc Uẩn Tề, thanh âm mềm như bông làm nũng, "Daddy, giúp con liếm lông ~"
Giả · hồ ly tinh · Mặc tổng: ▼_▼
Lúc sau Mặc Trạch Dương lăn lộn mấy cái rồi, phát hiện cha bé vẫn cứng đờ cả người, không dao động, tức khắc "Hiểu rõ", "Làm cha con, vậy mà cha lại không liếm lông cho con, nói thật, con rất thất vọng."
Mặc tổng: "......"
Cái này thật sự không làm được!
Buổi tối Mặc Trạch Dương không ngủ được, biến thành hồ ly nhỏ ngồi ở trên cửa sổ, ngửa đầu nhìn ánh trăng —— phơi ánh trăng!
Vẻ mặt Mặc tổng mờ mịt, không biết con trai lại làm sao vậy.
Mặc Trạch Dương quơ quơ cái đuôi, gãi gãi móng vuốt cha bé, nhiệt tình mời: "Cha, tới! Cùng nhau cảm thụ nhật nguyệt tinh hoa đi! Có phải phát hiện mặt trăng phóng ra rất nhiều rất nhiều ánh sáng không?"
Mặc tổng: ▼_▼
Ngoại trừ lộ ra vẻ mặt kiểu này, đã không biết nên đối mặt thế nào, tam quan vừa vỡ lại lập, vừa dựng lên đã phá.
"Cha, cha có phát hiện sợi tơ này vẫn luôn len vào trong thân thể con không, lông con sáng lên này cha xem xem ~"
Mặc tổng đỡ trán, hắn nên tiếp tục nói chuyện với con trai như thế nào đây?
Thật sự không biết mình còn có thể làm gì nữa, Mặc tổng đi theo con trai phơi ánh trăng ba tiếng, phơi đến nửa đêm Mặc Trạch Dương mệt rồi, lúc này mới bế con trai lên giường.
Đêm nay, nhìn ra là một đêm không ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...