Editor: Gấu Lam
Cố tiểu yêu vốn không cần ngủ lại lười biếng đánh một giấc, ngày hôm sau bò dậy sinh long hoạt hổ như thường.
Mặc Trạch Dương lăn mười tám vòng trên giườn, lăn xong rồi bò dậy, tinh thần phấn chấn, thức sớm nhảy qua nhảy lại, vui vẻ không chịu nổi.
Chỉ có Mặc tổng, cả đêm thỉnh thoảng tỉnh lại nhìn hai yêu tinh nhỏ bên người, sợ bọn họ đột nhiên lại biến mất không thấy, cho dù mơ mơ màng màng ngủ rồi, khắp đầu óc đều là bộ dạng tai và đuôi của Cố Giai Mính cùng Mặc Trạch Dương, tưởng tượng đến xúc cảm lông xù xù đó, Mặc tổng cả đêm không ngủ ngon.
Cố Giai Mính tiến đến trước mắt Mặc Uẩn Tề trước mắt, quan tâm chỉ chỉ sắc mặt mỏi mệt của hắn, "Anh không ngủ ngon sao? Thú con đá anh?"
Mặc tổng nhìn cậu, ánh mắt từ trên đỉnh đầu lia xuống mông cậu, lạnh mặt lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không có việc gì."
Cố Giai Mính vui vẻ, thú hai chân xảo trá này không nói thật, không có việc gì sao sắc mặt lại như thế? Cố Giai Mính duỗi tay sờ ót Mặc Uẩn Tề, cười nói: "Lúc thú con ngủ, nói bò liền bò, nói lăn liền lăn, có đôi khi còn đá chăn đá người, tối nay anh không cần ngủ chung với nó đâu, ban ngày đi cho có tinh thần."
Mặc Uẩn Tề tức khắc cảm thấy một sự mát lạnh truyền từ tay Cố Giai Mính, cảm giác mỏi mệt thoáng chốc biến mất, nhìn đôi mắt cười của Cố Giai Mính, thanh thấu không chứa một chút tạp chất, Mặc Uẩn Tề giơ tay ôm Cố Giai Mính vào trong ngực, cúi đầu hôn lên, Cố Giai Mính khẩn trương trừng to đôi mắt, còn chưa kịp cự tuyệt, bỗng cảm thấy trên mông bị xoa nhẹ một phen.
"Anh làm gì vậy?!" Bộ phận mẫn cảm bị người ta sờ soạng, Cố tiểu yêu tức khắc xù lông, đẩy Mặc Uẩn Tề còn đang khiếp sợ, ánh mắt Cố Giai Mính tựa như đang nhìn một tên lưu manh, không biết mông hồ ly không được sờ sao?
Mặc tổng nghiêm túc giải thích nói: "Anh muốn nhìn thử xem, em có đuôi hay không?"
Cố Giai Mính sợ tới mức nhảy về sau, phía sau lưng thiếu chút nữa đâm tường, lạy ông tôi ở bụi này giảo biện nói: "Tôi là người! Đuôi đâu ra?"
Mặc Uẩn Tề gật gật đầu, thong thả ung dung nói: "Tối hôm qua hình như thấy em lộ ra một cái đuôi to, cũng có thể là anh nằm mơ đâu, em đừng để ý."
Hắn vừa nói như vậy Cố Giai Mính nháy mắt bình tĩnh lại, tuyệt đối là nằm mơ, bởi vì cậu không chỉ có một cái, mà cậu có tận mười cái!
Vừa nhìn đã biết không phải hồ ly bình thường!
Mặc Uẩn Tề cười cười, "Anh chỉ nói là hình như, em kích động cái gì? Anh cảm thấy em có thêm đuôi cũng khá xinh đẹp."
Cố Giai Mính ngơ ngác đứng tại chỗ, đáy lòng nhấc lên sóng gió, Mặc Uẩn Tề nói cậu có thêm đuôi cũng khá xinh đẹp, nếu anh ta biết mình thật sự có đuôi, có thể nào bị dọa nhất xỉu hay không?
Mặc Uẩn Tề cũng không ép cậu, cho cậu thời gian suy xét thật tốt, nếu muốn cởi bỏ khúc mắc của Cố Giai Mính, khẳng định không phải một hai câu nói là có thể cởi bỏ, bằng không lúc trước Cố Giai Mính cũng sẽ không lén mang con đi.
Trước khi bắt được yêu tinh nhỏ, hắn sẽ chuẩn bị thật tốt, đây là một yêu tinh nhỏ biết pháp lực, còn mình chỉ là người thường, Cố Giai Mính có thể chạy lần đầu, thì cũng dám chạy lần thứ hai, nếu cậu lại làm mình mất đi đoạn ký ức này, vậy làm sao hắn mới tìm được cậu?
Không nắm chắc mọi chuyện, Mặc Uẩn Tề là sẽ không làm, còn có Bộ thần bí mà Cố Giai Mính gia nhập, hắn vẫn cảm thấy khá hứng thú.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Cố Giai Mính còn không biết lớp da của mình đã bị Mặc Uẩn Tề lột sạch sẽ, bây giờ đang định tiếp xúc với thế giới kia của cậu, ở bên người cậu bố trí thiên la địa võng, đang chậm rãi thu võng, để cậu không còn chỗ trốn.
Hiện tại điều Cố Giai Mính lo lắng nhất chính là: Mặc Uẩn Tề vừa rồi có phải đang thử cậu không? Có phải Mặc tiểu nhãi con trong lúc vô tình đã lộ ra dấu vết gì không?
Không đợi cậu nghĩ sâu thêm, Mặc Uẩn Tề đã lái sang chuyện khác đánh gãy suy nghĩ của cậu, "Ngày hôm qua hiệu trưởng Mao nói muốn dẫn bọn nhỏ đi cắm trại dã ngoại, hôm nay nghỉ một ngày, làm người lớn phải chuẩn bị tốt đồ ăn và vật dụng cắm trại, ngày mai bọn nhỏ đi đến vùng ngoại ô núi Yến Lạc, tính ở nơi đó một đêm, ngày hôm sau mới trở về." Nói tới đây, Mặc Uẩn Tề nhăn mày, đối với sự sắp xếp của nhà trẻ này có chút bất mãn, "Trước kia bọn em có hay tổ chức mấy hoạt động như vậy không? Vì sao lại muốn đi vào trong núi? Dẫn một đám trẻ con đi vào trong đó trường học có nghĩ tới vấn đề an toàn không?"
Khóe miệng Cố Giai Mính vừa kéo, vấn đề an toàn? Một đám yêu tinh tổ chức thành đoàn thể đi vào trong núi còn cần suy xét an toàn? Ai tới tìm phiền toái trực tiếp tụm lại quần ẩu hắn.
Trước kia trường học cũng tổ chức hoạt động này, rèn luyện năng lực sinh tồn của yêu tinh nhỏ, trường học sẽ mời đại yêu quái làm thầy giáo bảo hộ bọn nhỏ, đời sau của Yêu giới càng ngày càng ít, yêu tinh bọn họ đều rất để ý đến đời sau, vấn đề an toàn khẳng định được bảo đảm.
Nhưng mà nghe nói mỗi lần đều không cần bọn họ ra tay, bởi vì ở núi Yến Lạc sơn cũng giống như những đồi núi khác, bên trong chỉ có thỏ và chuột, ngay cả lợn rừng cũng không có, mặc kệ cái gì xuất hiện, đều bị đám yêu tinh nhỏ tổ chức thành đoàn vây bắt.
"Trước kia cũng đi vào trong núi, hiệu trưởng Mao sẽ mang rất nhiều người chăm sóc bọn nhỏ, an toàn hẳn là......!Không có vấn đề." Cố Giai Mính khô cằn giải thích một câu, ngữ điệu đột nhiên chuyển, "Vì sao tôi không biết chuyện này? Tôi mới là ba nó."
Giờ khắc này, Cố Giai Mính sâu sắc cảm nhận được địa vụ chủ nhà của mình khó giữ được.
Mặc Uẩn Tề trầm tư một hồi, nghiêm túc nói: "Do em bận quá, cho nên không có báo em." Hắn nghĩ nghĩ, vẫn không yên tâm, "Anh phải nói với trường học, để người lớn cùng tham gia."
Cố Giai Mính bị ý nghĩ của đối phương làm sợ hãi rồi, "Anh đừng nói anh cũng muốn tham gia đấy nhé?" Một đám yêu tinh nhỏ đi ra ngoài chơi, anh là một nhân loại thành niên hơn ba mươi lại trộn lẫn vào đám nhỏ? Không cẩn thận thấy bầy yêu loạn vũ, còn không bị hù chết à?
Mặc tổng thâm trầm nói: "Anh không yên tâm."
Cố Giai Mính dừng một chút, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu, mẹ hiền chiều hư con!
"Đứa trẻ khác đều có thể, thú con nhà chúng ta cũng có thể." Cố Giai Mính ý đồ thay đổi suy nghĩ của đối phương, "Chúng ta phải tin tưởng nó, nó có thể làm được.
Mặc tổng hiển nhiên rất để ý chuyện này, "Cơm nước xong xuôi chúng ta cùng đi mua sắm, chuẩn bị thật tốt đồ cắm trại."
Cố Giai Mính cười gượng, ánh mắt bắt đầu liếc qua một bên, "Ha hả, anh biết chừng nào siêu thị mở cửa sao?"
Mặc tổng thực tự tin lấy hướng dẫn ra, hắn cũng không biết khi nào siêu thị môn mở cửa, nhưng hắn biết đi thế nào.
Cố Giai Mính cạn lời, lần đầu tiên chán ghét mấy thứ đồ công nghệ cao của con người!
Khi nói chuyện, Mặc Trạch Dương mặc đồ gấu con béo núc ních còn hơi buồn ngủ chạy ra từ phòng bé, chân lạch cạch lạch cạch chạy dến chỗ Cố Giai Mính, vừa chạy vừa làm nũng: "Ba, con cần một hộp cơm rất lớn rất lớn, muốn đựng đầy một cuốn sách đồ ăn luôn."
Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề vừa ngóc qua, đã thấy Mặc Trạch Dương chạy vội tới, sau mông còn có một cái đuôi lông xù xù, chui ra từ bộ đồ mập mạp, vui sướng lắc lắc.
Cố Giai Mính: "......"
Mặc Uẩn Tề: "......"
"Ba, cha, hai người làm sao vậy?" Mặc Trạch Dương chạy tới ôm lấy chân Mặc Uẩn Tề, quơ quơ cái đuôi, lỗ tai trên đỉnh đầu cũng nhảy ra, run lên từng chập.
Mặc Uẩn Tề hoàn toàn ngây ngẩn cả người, bị bộ dáng bây giờ của Mặc Trạch Dương, đáng yêu tới mức suýt nữa thiếu oxy luôn rồi.
Cố Giai Mính phản ứng lại, kích động nhào tới, tát một cái khiến đuôi và lỗ tai của Mặc Trạch Dương rụt vào, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Mặc Uẩn Tề, khẩn trương đến độ trái tim bị nhấc lên.
Xong rồi!
Mặc Uẩn Tề khẳng định thấy!
Nếu đối phương xem bọn họ là yêu quái mà bắt lại, không, bọn họ vốn dĩ ở trong mắt con người, chính là yêu quái, tồn tại giống như quái vật.
Ánh mắt Cố Giai Mính thấp thỏm nhìn Mặc Uẩn Tề, chỉ cần đối phương có một chút hành động quá khích, cậu lập tức ôm Mặc Trạch Dương rời đi, thẳng đến khi Mặc Uẩn Tề chết già rồi mới trở ra.
Nghĩ như vậy, cậu nhanh chóng ôm Mặc Trạch Dương vào trong ngực, một lời không hợp sẽ chạy liền.
Mặc Uẩn Tề dưới ánh mắt đề phòng của Cố Giai Mính khẽ cười cười, ôn hòa nói: "Quả nhiên là anh không ngủ đủ, đôi mắt hoa hết lên, vừa rồi hình như nhìn thấy Trạch Dương có một đôi tai nhỏ đáng yêu."
Cố Giai Mính chớp chớp mắt, vẫn không tin đối phương, Mặc Uẩn Tề thật sự cho rằng mình bị hoa mắt sao?
Mặc Uẩn Tề duỗi tay ôm con, "Dáng vẻ kia thực đáng yêu, nếu không thì vậy đi, sau khi mua xong rồi đồ chúng ta đi chụp cho con một bộ ảnh động vật, nhân lúc nó còn nhỏ lưu lại lịch sử đen của nó, chờ nó trưởng thành rồi cho nó xem."
Cố Giai Mính do dự một hồi, không dám đem con cho hắn, cậu có một loại xúc động, chạy trốn ngay bây giờ!
Mặc Uẩn Tề chậc một tiếng, dứt khoát ôm lấy hai ba con bọn họ, ngữ điệu mang ý cười, tựa như lúc thường, không nhìn ra tí dị thường nào, "Nếu em không có ý kiến, anh sẽ sắp xếp người liên hệ nhiếp ảnh gia."
Cố Giai Mính khẩn trương nhìn Mặc Uẩn Tề, thấy hắn hình như thật sự không có phản ứng quá khích, khẩu khí nghẹn ở ngực mới dần dần tản ra, lúc này mới dám chậm rãi gật gật đầu, còn việc để lại lịch sự đen tối à, hình như cũng không phải không thể.
Mặc Trạch Dương bị chuyển đến trong lòng Mặc Uẩn Tề, dẩu cái miệng nhỏ, không vui vẻ phồng má, "Các ba muốn chụp lịch sử đen tối của con? Các ba cảm thấy con sẽ phối hợp sao?"
Nói đến ba chữ lịch sử đen, còn không thèm trốn tránh bé, cũng quá khinh thường bé rồi!
Sự thật chứng minh: Nhà Tiểu Mặc tổng cũng không phải gia đình dân chủ gì, trẻ con không có quyền lên tiếng, mặc kệ bé không muốn phối hợp, cha bé vì dỗ ba bé, lập tức cho người liên hệ nhiếp ảnh gia, muốn chụp cũng phải chụp, không muốn chụp cũng phải chụp.
Mặc Trạch Dương: QAQ
Thật sự, là cha ruột sao!
Thừa dịp Mặc Uẩn Tề đi lái xe, Cố Giai Mính nâng mặt Mặc Trạch Dương, tức giận nhéo nhéo, "Sao con lại như thế? Sao không cẩn thận như vậy?"
Mặc Trạch Dương sờ sờ ót mình, vẻ mặt vô tội, tỏ vẻ mình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cố Giai Mính không yên tâm xem xét linh khí trong cơ thể Mặc Trạch Dương, mày dần dần nhăn lại, thiên phú của Mặc Trạch Dương thật tốt quá, không hổ là dùng tu vi trăm năm hóa thành linh thai, ngày càng lớn yêu khí cũng càng dài càng nhanh, bé lại nhỏ, vốn không biết khống chế thế nào.
Cứ tiếp tục như vậy, sau này bé lại vắt cái đuôi chạy long nhong ra ngoài.
"Nhãi con, buổi tối đừng ngủ, theo ba phơi ánh trăng đi." Cố Giai Mính quyết định dạy Mặc Trạch Dương tu hành, bước đầu tiên chính là hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, buổi tối ngồi ở cửa sổ phơi ánh trăng, cảm thụ linh khí trong đó, đối với một yêu tinh không thích động não mà nói, đây là một phương pháp đơn giản nhất.
Trong mắt Mặc tiểu nhãi con, lộ ra lo lắng, "Ba ba, về sau em trai em gái đừng nên theo ba mới tốt, bằng không con sẽ rất mệt mỏi."
Cố Giai Mính: "......" Ý gì??
Tay nhỏ Mặc Trạch Dương quơ quơ, "dài!" Lỗ tai dài ra.
"Thu!" Lỗ tai thu về.
Sự thật chứng minh, bé có thể khống chế, năng lực khống chế của bé là giỏi nhất toàn khối, nhưng mà có đôi khi quá mệt nhọc, nên quên.........
Cố Giai Mính: "......"
————
Mặc Uẩn Tề đẩy xe siêu thị, Mặc Trạch Dương ngồi trên xe, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương không ngừng duỗi tay lấy đồ ăn từ trên kệ để hàng, vứt vào xe.
Lúc Mặc Trạch Dương quay đầu lại lấy tiếp, Cố Giai Mính liền trộm bỏ ra bên ngoài, không cần đều trả về kệ để hàng, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương buồn bực, "Cái xe này lớn cỡ nào vậy? Vẫn không đầy là sao."
Cố Giai Mính không hề áy náy buông tay, cậu nào biết?
Mặc tổng thấy hết thảy cũng không giải đáp nghi vấn của con trai, hắn chỉ chỉ lều trên kệ để hàng lều, hỏi Cố Giai Mính: "Có cần mang lều không? Thầy cô có mang lều không?"
"Hẳn là không cần mang, toàn trường hơn một trăm đứa trẻ, nếu mỗi người đều mang lều, thêm thầy cô nữa, vậy phải cần bao nhiêu cái? Dựa theo kinh nghiệm hồi trước, hẳn là mang một cái siêu lớn cho toàn khối, đám trẻ ở trong đó hết." Cố Giai Mính mới vừa giải thích xong, sắc mặt Mặc tổng liền thay đổi, cực kỳ để ý với vấn đề này, "Bé trai bé gái ở chung một chỗ sao?" Làm một thân sĩ, hình ảnh như vậy với hắn mà nói tuyệt đối là khó có thể tiếp thu.
Cố Giai Mính cạn lời, "Có sao đâu?"
"Bị người chiếm tiện nghi hoặc là chiếm tiện nghi người khác đều không tốt." Mặc Uẩn Tề cầm lấy cái lều nhìn nhìn, nếu trường học nghèo quá mua không nổi lều, vậy hắn có thể giúp đỡ mua cho bọn họ mỗi người một cái.
Cố Giai Mính không để bụng lẩm bẩm một câu: "Nó còn không chưa qua sinh nhật bốn tuổi."
Mặc tổng đã nói với người bán hàng đứng cách đó không xa: "Như vậy đi, cho tôi hai trăm cái."
Cố Giai Mính tức cười, xua xua tay với người bán hàng còn đang kinh ngạc đến ngây người, "Anh ấy nói giỡn, chúng tôi không cần cái này!" Nói xong nhanh chóng lôi kéo Mặc Uẩn Tề rời đi, "Anh muốn cho con anh nghỉ trưa trong một đống lều ở nhà trẻ sao?"
Mặc Trạch Dương cảm thấy hứng thú gật gật đầu, "Hình như rất thú vị." Ở phòng nghỉ trưa chỉ có một mình bé có lều, ngẫm lại như hạc trong bầy gà, thật ngầu!
Cố Giai Mính tức khắc thưởng cho bé một cái cốc đầu, "Đừng quậy!"
Mặc Trạch Dương: QAQ
Cha ruột không hôn, đến ba ruột cũng bắt đầu bạo lực gia đình.
Tóm lại, Mặc tổng là một người bình thường có tư duy bình thường, cực kỳ lo lắng đối với kỳ cắm trại của nhà trẻ, "Có cần ba lô không? Có lẽ cần thêm thức ăn và nhu yếu phẩm."
Cố Giai Mính lạnh mặt, "Không cần, nó có cặp sách!"
"Thuốc?"
"Không cần." Bị thương một chút thì tự mình liếm là được rồi, nhân loại yếu ớt mới dùng thuốc.
"Túi ngủ, miếng phòng nhiệt, miếng phòng ẩm, túi ngủ?"
"Không cần." Lúc không có giường thì ghé vào trong ổ cỏ, còn dùng mấy thứ này làm gì?
Mặc tổng dừng một chút, suy nghĩ đến một thứ đáng tin cậy, "Mua di động cho nó đi, có việc gọi điện thoại cho chúng ta."
Cố Giai Mính mặt vô biểu tình chết lặng, phương thức bá đạo tổng tài nuôi con thật không giống với yêu tinh chúng ta, dựa theo phương pháp nuôi con của hắn, cho đồ ăn rồi thêm một cái ấm nước, lại cho nó một bịch giấy chùi đít, thứ khác đều không cần.
Cuối cùng, Mặc tổng mua cho con trai một bộ khóa mắt, dùng giọng nói, nạp bằng năng lượng mặt trời, tuyệt đối là thứ còn tốt hơn di động, Cố Giai Mính cảm thấy so về khoản này thì mình tốt hơn, còn chưa tới nhà đã quyết đoán đổi của con trai.
Vẻ mặt Mặc Trạch Dương ủy khuất bò lên người Cố Giai Mính, ý đồ cướp di động mới về, "Ba, ba là người lớn, vì sao đoạt đồ của con?"
Tính nguyên tắc của Cố Giai Mính rất mạnh, ôm di động không cho, "Đều nói giàu nuôi con gái nghèo nuôi con trai, con là bé trai, đồ quý như vậy không phù hợp với cách nuôi con, về sau kiếm tiền tự mua đi, đây gọi là hiếu kính ba."
Vẻ mặt của nhóc con ngốc rồi, này cũng được??
————
Sau khi về đến nhà sau, Mặc tổng y như bảo mẫu già dọn dẹp cặp sách cho con trai, Cố Giai Mính cầm di động mình vừa mới đổi, vừa chơi vừa xuống lầu, nhìn quản gia Buck đang bày bữa trưa ra.
Cậu không muốn thương lượng gì thêm với Mặc tổng cuồng con, Cố Giai Mính nghĩ mấy thứ này đều là thứ trói buộc, đó là đồ mà con người cần mang theo khi cắm trại, nhưng yêu tinh bọn họ vốn không cần.
Dù vậy có nói Mặc tổng cũng không hiểu, cậu dứt khoát từ bỏ.
Mặc Trạch Dương đang cưỡi xe con đi theo phía sau Buck, cảm thấy hứng thú hỏi: "Ông Buck, tóc bạc và râu bạc của ông là trời sinh sao? Vì sao không nhuộm thành màu đen?"
Buck ôn hòa cười cười, "Nếu cậu chủ nhỏ hy vọng đầu tóc và râu biến thành màu đen, buổi tối hạ buổi tối sẽ nhuộm lại thành màu đen."
Mặc Trạch Dương nghiêng đầu, tiếp tục hỏi: "Vì sao ông phải nghe con? Tóc và râu không phải của ông sao? Ông muốn cho nó màu gì thì để màu đó."
Buck thực tốt tính giải thích: "Bởi vì ngài là con trai của chủ nhân, tại hạ là quản gia của ngài."
Mặc Trạch Dương tiếp tục hỏi: "Quản gia là gì? Quản gia sao? Nói như vậy tiền của nhà con đều do ông quản sao? Ba con sẽ không đem tiền cho ông đâu."
Buck há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ cười, "Tại hạ không cần tiền của chủ nhân, xin ngài yên tâm, chức trách của quản gia chính là chiếu cố ngài."
Cuối cùng Mặc Trạch Dương cũng hiểu một chút về nghề quản gia, nghĩa là quản người trong nhà không quản tiền chứ gì, bé tiếp tục hỏi: "Con có thể sờ sừng của ông quản gia không?"
Trong bụng trang bị 10 vạn câu hỏi vì sao, cuối cùng Mặc Trạch Dương cũng tìm được một nơi để phát tiết, câu hỏi tuôn ra như suối, Buck có chút ngoài ý muốn nhướng mày, Mặc Trạch Dương chỉ mới là yêu tinh nhỏ thôi, thế nhưng có thể nhìn ra nguyên thân của ông, đây là dạng thiên phú gì?
"Cậu chủ nhỏ biết bản thể của tôi là gì?"
Mặc Trạch Dương cưỡi xe con vây quanh bàn ăn, giọng trẻ con thanh thúy, "Đại Giác Sơn Dương, từ ánh mắt đầu tiên con đã nhìn ra a, tính, chờ cha không có ở đây thì cho con xem nhé."
Buck không ngừng ngoài ý muốn, đến Cố Giai Mính cũng kinh ngạc, lúc Buck thề cậu mới biết đối phương là yêu gì, tuy rằng không biết đạo hạnh của Buck, nhưng cũng có thể nhìn ra năm tu hành không cạn, Mặc Trạch Dương là một thú con còn chưa cai sữa, vậy mà liếc mắt một cái đã nhìn ra?
Con trai tui quá thông minh làm sao bây giờ? Thiên phú này thậm chí hơn cậu nhiều.
Cố Giai Mính tổng kết: Gen ba hảo, còn có thể tiến hóa!
Đúng, không liên quan gì đến cha nó, cái tốt đều là nhờ mình.
Mặc Trạch Dương còn đang vây quanh Buck, hỏi những câu chất chứa trong bụng đã lâu, "Ông cũng là tóc bạc, vậy ông từng thấy ông già Noel tóc bạc chưa? Ông ấy làm sao bò từ ống khói bò tiến vào nhà vậy?"
Quản gia Buck bật cười, "Vấn đề này, tại hạ cần suy xét một lát."
Cố Giai Mính kéo ghế dựa ngồi xuống, một chân đặt trên đít xe của Mặc Trạch Dương, đá bay thú con, xe nhanh chóng trượt đi, vèo vèo tới đại sảnh.
Không có người quấy rối, Cố Giai Mính đi thẳng vào vấn đề nói với Buck: "Mặc Uẩn Tề cũng không biết thân phận của chúng ta, trước khi ông tới hẳn cũng biết quy định của Hoa Quốc, chúng ta không thể lộ diện trước mặt con người."
Buck có lễ gật gật đầu, lui ra phía sau nửa bước, cung cung kính kính nói: "Thiếu phu nhân yên tâm, tại hạ sẽ không làm chuyện dư thừa.
Nhưng mà vẫn phải nhắc nhở Thiếu phu nhân, cậu chủ không phải người ngu muội vô tri, có một số việc ngài tưởng giấu được, cũng chưa chắc có thể giấu hắn."
Cố Giai Mính nhăn nhăn mày, "Ông có ý gì?"
"Thiếu phu nhân hẳn đã sớm đã nhận ra, thiếu gia tuy rằng là nhân loại bình thường, nhưng trên người hắn lại có linh khí nồng đậm, sau khi tương ngộ với ngài linh khí càng ngày càng nặng, bằng không cũng sẽ không dùng miếng ngọc chứa sát khí để che lấp, tại hạ suy đoán, có lẽ thiếu gia cũng không phải người thường.
Cho dù bây giờ ngài gạt hắn, cho dù hắn sẽ không lén điều tra, một ngày nào đó vận mệnh cũng sẽ để hắn hòa vào cái vòng này."
Cố Giai Mính kinh ngạc hít ngược một hơi khí lạnh, gì cũng chưa kịp nói, chạy vèo lên lầu, nhào lên Mặc Uẩn Tề đang ngồi đọc sách ở trên giường, vạch quần áo ra, sốt ruột hỏi: "Miếng ngọc đâu? Miếng ngọc Đổng Hân cho anh đâu?"
Nếu không phải lão sơn dương Buck nhắc nhở, sơ ý cỡ Cố Giai Mính cũng không nhận thấy chuyện linh khí không bình thường trên người Mặc Uẩn Tề, trước kia cậu còn tưởng rằng nhân loại cũng phân chủng loại, Đổng Hân không phải cũng có mắt Âm Dương sao? Trên người Mặc Uẩn Tề có tí linh khí cũng có sao đâu.
Lão Buck nhắc tới việc này, cậu đột nhiên ý thức được không đúng, Đổng Hân đưa Mặc Uẩn Tề ngọc bội có thể che khuất linh khí trên người, để tránh linh khí lộ ra ngoài, cho nên trong khoảng thời gian này linh khí trong cơ thể Mặc Trạch Dương mới tăng nhanh như vậy, bởi vì cha con bọn họ thường ngủ với nhau!
Mặc Uẩn Tề tự nhiên thấy Cố Giai Mính quá nhiệt tình, không nói một lời dang tay ra, mặc Cố Giai Mính cưỡi ở trên người hắn tìm kiếm.
Cố Giai Mính sờ từ ngực đến eo Mặc tổng, vuốt vuốt đột nhiên cảm thấy có vật gì đó đỉnh trên mông mình, Cố Giai Mính theo bản năng sờ soạng một phen, sau khi biết là thứ gì, cả kinh hít ngược một hơi khí lạnh, Cố tiểu yêu chịu kinh hách nháy mắt muốn chạy trốn.
Mặc Uẩn Tề rất rành bản tính của cậu, nắm lấy thắt lưng cậu, kéo trở về, xoay người đè tiểu yêu tinh khiêu khích mình dưới thân.
Bị đôi mắt nhuốm lửa như muốn đốt cháy của hắn nhìn, mang theo tính xâm lược nguy hiểm, Mặc Uẩn Tề nhìn đôi mắt của Cố Giai Mính, tiếng nói đã trở nên khàn khàn, "Có phải em nên phụ trách với chuyện em đã làm không?"
Cố Giai Mính bị dọa cả người run lên, nhanh chóng lắc đầu, "Tôi, tôi không phải cố ý."
Ai biết cái XX của nhân loại lại sung sức như vậy, cậu chỉ sờ sờ thôi, cái gì cũng chưa làm!
Mặc Uẩn Tề cười ghé đầu vào giữa trán Cố Giai Mính, hơi thở hai người đan xen, chỉ cần cúi đầu một chút, là có thể hôn lên môi Cố Giai Mính, hắn trầm giọng nói: "Anh có thể chịu đựng em tùy hứng đào hôn, bao dung thái độ như gần như xa của em, vì lời nói dối của em mà cố tìm cái cớ hoàn mỹ, vì sự nghiệp diễn xuất của em cam chịu làm người phía sau, duy chí có một thứ, anh không muốn nhịn nữa."
Cố Giai Mính trừng lớn đôi mắt, gắt gao nắm lấy bả vai Mặc Uẩn Tề, khiến áo sơ mi trắng trên người đối phương đầy nếp nhăn, tâm tình cũng giống như nếp nhăn này, khó có thể vuốt phẳng.
"Thực xin lỗi." Cố Giai Mính nhấp miệng, ngực lại bắt đầu đau, nghe đối phương nói, cậu đột nhiên cảm thấy mình thật khốn nạn, cứ nhát gan sợ hãi muốn trốn tránh, lại chưa từng nghĩ tới con người yếu ớt này cũng có máu có thịt có suy nghĩ, cậu chưa từng suy xét đến hậu quả khi bắt Mặc Uẩn Tề phải một thừa nhận sự tùy hứng của cậu.
Sau khi ý thức được sai lầm của mình, Cố Giai Mính xin lỗi sờ lên mặt Mặc Uẩn Tề, "Thực xin lỗi, nếu anh tức giận, anh đánh tôi một trận xả giận đi.
Ngoại trừ quy tắc ngầm, cái gì cũng có thể!"
Mặc Uẩn Tề nheo mắt, "Thật trùng hợp, ngoại trừ muốn quy tắc ngầm với em, anh không có hứng thú với chuyện khác."
Cố Giai Mính nháy mắt xù lông, khẩn trương đẩy bả vai Mặc Uẩn Tề ra "Không được không được, nhân loại các anh thường nói dưa hái xanh không ngọt, anh không thể bụng đói ăn quàng như vậy!"
"Nhân loại các anh?" Mặc Uẩn Tề bật cười, bị dọa một trận, quên giấu luôn rồi?
Cố Giai Mính nhanh chóng câm miệng, khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, thiếu chút nữa lòi rồi.
Mặc Uẩn Tề cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi Cố Giai Mính, nhẹ nhàng cạy khớp hàm của cậu, từng chút một gia tăng nụ hôn này.
Cố Giai Mính không kịp đẩy ra, ngực đột nhiên vừa chua vừa trướng, cảm động cùng thỏa mãn, làm cậu kích động muốn khóc.
Nhịn không được muốn khát cầu nhiều hơn, cậu nắm chặt bả vai Uẩn Tề, luyến tiếc buông tay.
Mặc Uẩn Tề được đáp lại ánh mắt trầm xuống, cơ hồ không khống chế được dục niệm của mình, miếng ngọc trong túi áo Mặc Uẩn Tề theo động tác của hai người, không cẩn thận rơi xuống xuống dưới, trên người Mặc Uẩn Tề đột nhiên vụt ra một cổ linh khí thật lớn, cổ linh khí này tới mau đi cũng mau, nháy mắt lại bị thu vào trong cơ thể Mặc Uẩn Tề, tựa như hoa quỳnh bỗng nhiên nở rộ, làm người ta không có một tia phòng bị.
Cố Giai Mính bị cổ linh khí này chấn đến trái tim run rẩy, trong đầu đột nhiên nhảy ra một hình ảnh: Trên đỉnh núi lượn lờ sương trắng, gió ấm nhẹ nhàng phất quá, cậu lôi kéo tay áo Mặc Uẩn Tề tung bay trong gió, cười tủm tỉm nhào qua, ôm cổ Mặc Uẩn Tề, nghịch ngợm hỏi: "Ta đã chuẩn bị sính lễ rất phong phú, khi nào mang ta qua chào hỏi núi của anh?"
Cố Giai Mính bị hình ảnh đó làm sợ ngây người, đầu bắt đầu đau, chẳng lẽ trước kia bọn họ từng gặp nhau? Có liên quan đến ký ức bị mất đi của cậu sao?
Mặc Uẩn Tề rốt cuộc có phải nhân loại hay không?
Phát hiện Cố Giai Mính thất thần, Mặc tổng bất mãn thả thắt lưng cậu, trầm giọng hỏi: "Sao em vẫn không học được cách ngoan chứ?"
Editor có lời muốn nói: Ôi lại là chuyện xưa:3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...