Không đợi Mặc tổng lên cơn ghen tuông, Bùi Bằng nhận thấy sự tình không đúng rất nhanh trả lời lại, trực tiếp hỏi trên Weibo Cố Giai Mính: Em trai à, khỏe không? Khi nào trở về vậy, anh mẹ nó thực thích em đó,trở về hai ta kết nghĩa anh em đi!
Fans tức khắc trợn tròn mắt, kết nghĩa anh em?
Fans thay phiên nhau nổi giận này không tranh: Lão Bùi à, loài người như anh xứng đáng cô độc suốt đời, một đại mỹ nam mỗi ngày lắc lư trước mặt anh,anh lại kéo người ta kết nghĩa anh em, anh có ngốc không vậy?!
Bùi Bằng bất đắc dĩ, Cố Giai Mính xác thật rất đáng yêu, hắn rất thưởng thức cậu, bây giờ xem cậu như em trai, đánh bài tình cảm anh em, trước mắt mà nói, hắn quả thật không có ý nghĩ khác.
Hơn nữa người ta có đối tượng rồi, chuyện chen ngang tình cảm của người khác hắn không làm không được.
Mặc Uẩn Tề tới đoàn phim ba lần, lần sau lại bá đạo hơn lần trước, đã nói rất rõ quan hệ của hắn và Cố Giai Mính, lúc này nếu hắn tự nhào vào, vậy thật quá mất mặt.
Rất nhanh Cố Giai Mính đã trả lời lại Weibo: Không được, người đại diện không đồng ý!
Quần chúng vây xem ăn dưa: Phốc!
Mặc tổng rất hào phóng tán thưởng Cố Giai Mính.
Thứ ký Vương đang sửa sang lại văn kiện, không cẩn thận vây xem cả quá trình: "......"
Mặc tổng đóng Weibo, nói với thư ký Vương: "Sắp xếp người tiếp xúc với Bùi Bằng, hỏi hắn có hứng thú tới Hồng Sâm hay không, công ty của hắn không thể giúp hắn phát triển được."
Thư ký Vương đồng ý, Bùi Bằng ở Mỹ Á mấy năm gần đây xác thật không phát triển được, hai năm trước bị giao cho một người tuổi trẻ xử lý, càng ngày càng xuống dốc.
Cũng có tin đồn rằng, người trẻ tuổi kia là con riêng của ông chủ, công ty điện ảnh bị từ bỏ này chính là để bồi thường cho đứa con riêng.
Đáng tiếc chính là tên nhị thế tổ này trừ bỏ tiềm quy tắc và tiêu tiền, căn bản không biết quản lý, Bùi Bằng có thể lấy được vai diễn trong 《 Đại Dực vương triều 》, cũng là dựa vào chính mình.
Thư ký Vương cũng hiểu, Mặc tổng thấy nhân phẩm Bùi Bằng không tồi, nên muốn đào lại đây.
Còn có ý nghĩ khác hay không, thư ký Vương không biết, chỗ thông minh nhất của người thông minh chính là nên ngốc vào thời điểm mà người khác nói một số chuyện bạn không nên hiểu, đây là ngốc mà không phải ngốc.
Cố Giai Mính cũng yên lặng đóng Weibo, không hiểu được đám nhân loại này vì sao lại "Phốc", cậu chỉ nói thật thôi mà, một chút cũng không buồn cười.
Trịnh Học Thiệu cũng bất đắc dĩ, "Cậu không thể uyển chuyển cự tuyệt à, cậu còn bảo là do tôi nói, tôi......" Trịnh Học Thiệu nghẹn lời, thật sự không biết nên đánh giá hình vi quá thành thật này của Cố Giai Mính thế nào, anh hít sâu một hơi, để mình bình tĩnh lại, "Thôi, chúng ta không nói cái này, tôi tính để cậu nhận đại ngôn thời trang nam, tư liệu gửi cho cậu rồi, chốc lát cậu nhìn thử xem."
Cố Giai Mính: "À."
Trịnh Học Thiệu: "......!Cậu à là có ý gì?!"
Cố Giai Mính tức khắc vui vẻ, "Không có gì, chỉ muốn thử khi nói kiểu đó thì anh có giận không, quả nhiên là tức giận rồi."
Trịnh Học Thiệu chỉ trả lại cho cậu một nụ cười lạnh, "Còn có, nhạc kết phim của《 Đại Dực vương triều 》tôi lấy rồi này, do Ngụy Linh soạn nhạc, cho cậu nghỉ ngơi hai ngày rồi, nhanh đi thu âm, tôi đã bàn xong với Ngụy tiểu thư, ngày mai đi thu ngay, để cô ấy chỉ cậu một chút."
Nói xong Trịnh Học Thiệu nghiêm túc dặn dò cậu: "Người ta là nhìn vào mặt mũi cậu mới đến, cậu nhớ mời người ta ăn cơm!"
Cố Giai Mính: "À."
Trịnh Học Thiệu: "......" Thật muốn bắt lấy cái kẻ đã dạy cho cậu nói từ "À" này, hung hăng đánh một trận! Bị cái chữ này làm đau ngực!
Cố Giai Mính ôm Mặc Trạch Dương trong lòng ngực, nhắn Wechat với Ngụy Linh: Ngày mai khi nào gặp?
Ngụy Linh: Anh Trịnh nói với em rồi à, chị còn tính cho em một kinh hỉ, ngày mai càng sớm càng tốt.
Cố Giai Mính nhướng mày, học ngữ điệu của Mặc Uẩn Tề: Được.
Ngụy Linh:......!Em thật là Cố Giai Mính sao?
Cố Giai Mính: Ừ.
Ngụy Linh:......
Cố Giai Mính nhìn đối phương nhắn lại một loạt dấu chấm, ôm Mặc Trạch Dương vào trong ngực, nói lời thấm thía giáo dục bé: "Nhãi con a, cha con quả nhiên rất đáng giận, con xem ba dùng cách nói chuyện của hắn đi, tất cả bọn họ đều rất tức giận không nói nên lời."
Cố Giai Mính đưa ra kết quả nói cho nhãi con nhà mình, cuối cùng tổng kết: "Con ngàn vạn đừng học hắn, như vậy không tốt."
Mặc Trạch Dương phồng miệng lên nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nhăn lại mày nho nhỏ, "Nhưng mà, cách hai người nói chuyện thấy không giống."
Cố Giai Mính xem thường liếc bé, "Không giống chỗ nào?"
Đều là ừ ừ à à, không thèm nói dài hơn.
Mặc Trạch Dương lắc đầu, không thể nói được.
Nếu Trịnh Học Thiệu ở chỗ này, sẽ trắng trợn nói ra với Mặc tiểu nhãi con cảm giác đó là cái gì: Cha con nói chuyện giống ông chủ, làm người thần phục.
Còn ba con nói thì y như tấu hài!
Ở lúc Mặc tổng không biết, Cố Giai Mính đã bôi đen hắn một vòng lại một vòng, đáng tiếc chính là lần này không thành công, trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc, Mặc Trạch Dương đã dần dần tiếp nhận cha ruột Mặc Uẩn Tề, dùng sự thuần túy trẻ con đối đãi hai người ba, cơ bản xem như bát nước đã đổ, bây giờ Cố Giai Mính muốn hốt lại, xác xuất thành công đã giảm xuống đến 50%, không còn nhiều.
Cố Giai Mính ôm lấy thú con trong lòng ngực, tức giận cọ cọ cọ, nhóc con không tri kỷ, xem ba cọ trọc lông con luôn!
Mặc Trạch Dương còn tưởng rằng Cố Giai Mính đang đùa giỡn với bé, biến thành hồ ly nhỏ, vui vẻ nhào qua, cọ cọ cọ ~~ cọ xong rồi nằm trên đùi Cố Giai Mính lăn qua lăn lại, còn là hồ ly con, nhưng lớn lên bụ bẫm, lúc lăn lăn tựa như cục lông tuyết trắng, Cố Giai Mính nhìn thế nào cũng thấy con mình sao mà đáng yêu, nhịn không được bế lên hôn mấy miếng ~
————
Tìm Cố Giai Mính làm đại ngôn thời trang nam "Hoa Sấm" là một nhãn hiệu thời trang nam xa hoa, nếu Trịnh Học Thiệu xem trọng, vậy khẳng định là nhãn hiệu này tin được, tư liệu biểu hiện, độ nổi tiếng của thời trang nam Hoa Sấm ở Hoa Quốc cao tới 82%, giá trị nhãn hiệu tận 85 trăm triệu.
Năm trước "Hoa Sấm" còn đạt được danh hiệu nhãn hiệu được hoan nghênh nhất Hoa Quốc, giải thưởng thời trang hàng năm lớn nhất Hoa Quốc.
Đối phương tìm Cố Giai Mính làm đại ngôn là do nhìn trúng lực kêu gọi thị trường của Cố Giai Mính, dù sao thì Cố Giai Mính tùy tiện nói một câu đi mua đi, là có thể kêu gọi không ít người, đối phương rất có thành ý mời Cố Giai Mính đại ngôn, đại ngôn một năm một mở miệng cái đã cho 250 triệu, nếu không hài lòng, còn có thể thương lượng lại.
Trịnh Học Thiệu xem trọng nghĩa là không có gì xấu, Cố Giai Mính xem xong rồi, cùng ngày đó đáp lại Trịnh Học Thiệu: Nhận đi, anh cứ sắp xếp.
Trịnh Học Thiệu: Lần này cho cậu tiền đại ngôn thì cậu đừng lại hoang phí nữa,ít nhất cũng cho mình chừa chút của cải.
Tuy rằng Cố Giai Mính không đại ngôn nhiều sản phẩm lắm, nhưng tiền đại ngôn một năm lại không ít, mấy đại ngôn hàng xa xỉ thì có khi hơn hai trăm triệu, hơn nữa còn thù lao một năm đóng phim nữa, Cố Giai Mính luôn nằm hàng trước trong bảng xếp hạng thu nhập mỗi năm.
Nhưng Cố Giai Mính cũng không có tích cóp bao nhiêu tiền, thứ nhất là vì cậu không hề có khái niệm gì đối với tiền, tiêu tiền ăn xài phung phí, một khi coi trọng cái gì, chỉ cần trong tay đủ tiền là cậu dám mua.
Cậu lại thích quyên tiền, chỗ nào cần hỗ trợ cậu sẽ quyên nơi đó, tiểu học hy vọng, Viện phúc lợi, khu vực dân cư nghèo khó không có tiền xem bệnh, các loại quỹ công ích, động đất, khô hạn, thiên tai, chỉ cần ở đâu có sự nghiệp công ích, nháy mắt Cố Giai Mính đã bỏ tiền vào, dùng cách nói của Cố Giai Mính, đây là tích công đức.
Vì thế Cố Giai Mính ở trong các ngành các nghề thậm chí là quốc gia đều để lại danh tiếng tốt, đây cũng là lí do vì sao người bình thường đều đấu tranh vì Cố Giai Mính, không chỉ có fans cậu cường hãn, nếu có một người nào muốn hắc cậu, vô số người của đoàn công ích đều đứng lên lấy lại danh dự cho cậu.
Một bên Trịnh Học Thiệu vì nghệ sĩ nhà mình dựng nên danh tiếng mà cảm thấy vui mừng, mặt khác cũng đau lòng cho tiền của Cố Giai Mính, tiền đâu phải gió to thổi tới đâu, vất vả quay phim một năm, quay đầu đã tiễn cho người khác, đứa ngốc này sao không đau lòng cho bản thân chứ?
Không nghĩ cho mình, cũng nên ngẫm lại vì con trẻ.
Cố Giai Mính trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nghiêm túc: "Thiệu ca anh là người tốt, khẳng định có thể sống hơn 80 tuổi."
Trịnh Học Thiệu: "......" Những lời này nghe sao cứ thấy không đúng lắm.
————
Mặc tổng về đến nhà liền hỏi chuyện công việc, "Ngày mai em đi thu âm à?"
Cố Giai Mính khoe khoang nhún vai, "Đúng vậy, tôi chính là ca nhảy diễn đàn tứ hệ hoàn năng, không có tôi sao mà được." Ca hát thì làm sao, cậu còn biết đàn tỳ bà.
Mặc tổng bình tĩnh gật gật đầu, "Sáng ngày mai Trịnh Học Thiệu và Giả Xuyên đều có việc, sẽ tới trễ trong chốc lát, anh đưa em đến phòng thu âm."
Cố Giai Mính thở dài, nợ nữa, càng ngày càng còn không biết nào trả xong, "Tôi có thể trả tiền xe cho anh không?"
"Được," Mặc Uẩn Tề thực không khách khí vươn tay, cười nói: "Nhớ trả tiền boa."
Cố Giai Mính trợn tròn mắt, "Giờ anh ăn của tôi, ở của tôi, còn muốn tôi trả thêm tiền boa?"
Mặc Uẩn Tề ngồi ở bên người Cố Giai Mính, dù bận vẫn ung dung nâng chân dài, một tay đặt ở phía sau ghế sofa của Cố Giai Mính, ghét sát vào cậu không lãnh không đạm hỏi: "Không phải em nói phải đưa tiền xe sao?"
Cố Giai Mính khẩn trương xương cốt cả người đều căng thẳng, theo bản năng dùng đôi tay đẩy ngực Mặc Uẩn Tề, nửa người trên nhanh chóng ngửa ra sau, né tránh hơi thở ấm nóng của đối phương, còn có áp lực mà hắn mang lại, "Anh có gì thì nói cho đàng hoàng, dựa vào gần như vậy làm gì?"
Mặc Uẩn Tề càng lại gần hơn, thân thể cơ hồ đè ở trên người Cố Giai Mính, con ngươi hơi hơi buồn bã, thong thả ung dung hỏi: "Sợ?"
Cố Giai Mính hít sâu một hơi, tâm tĩnh lại, trừng mắt, tiểu ác ma trong lòng hung hăng xốc cái bàn, giằng co cùng một nhân loại,thế mà cậu lần nào cũng rơi xuống thế hạ phong, lần này nói gì cũng không thể thua nữa! Gan dần biến lớn, Cố Giai Mính nâng mặt Mặc Uẩn Tề, thò lại gần gặm một ngụm, gặm xong rồi hung dữ hỏi: "Anh còn hung nữa hông?"
Mặc Uẩn Tề ngẩn người, bất đắc dĩ sờ sờ mặt mình, sau đó tức cười, "Hai người chúng ta, ai hung hả?"
Mặc Trạch Dương nhìn thấy ba bé phát uy, còn tưởng rằng là đùa giỡn, bò qua lưng sofa của Mặc Uẩn Tề, bổ nhào vào trên lưng Mặc Uẩn Tề, tay chân cùng sử dụng bò lên trên, dùng hai tay ngắn ôm cổ Mặc Uẩn Tề, hai chân bám lấy sau eo Mặc Uẩn Tề, dùng sức túm về sau, ý đồ dùng trọng lượng của mông nhỏ kéo cha bé lại.
"Còn hung nữa hông? Cha còn dám hung dữ hông?" Tiếng nói nãi thanh nãi khí mang theo ha ha ha cười khẽ, ghé vào bên kia mặt Mặc Uẩn Tề, nhẹ nhàng gặm một cái.
Vốn dĩ muốn chọc ghẹo Cố Giai Mính, hiện tại lại bị Mặc Trạch Dương đánh gãy, Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ từ bỏ ý niệm, khóe miệng gợi lên, mỉm cười phối hợp ngã xuống, đặt đầu gối lên trên cẳng chân Mặc Trạch Dương, bé con giật giật, phát hiện mình bị bị chặn, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.
Mặc Trạch Dương khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, lông mi thật dài run rẩy, bất lực nhìn Cố Giai Mính, lại nhìn Mặc Uẩn Tề, vì sao không giống trong tưởng tượng vậy? Bé hẳn phải khiến cha bé vị đè bẹp không thể động đậy mới đúng.
Hai người nhìn biểu tình của Mặc Trạch Dương, đều bị chọc cười, đôi mắt của Mặc Trạch Dương giống như Cố Giai Mính, đuôi mắt đào hoa như câu, khi cười nước gợn liễm diễm, dường như mang theo hơi nước, lúc này xứng với biểu tình vô tội của Mặc Trạch Dương có vẻ đáng thương hề hề, hết sức đáng yêu.
Mặc Uẩn Tề đứng dậy bế con trai bảo bối lên, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đầy thịt của bé, Mặc Trạch Dương ngẩng mặt, đồng tử màu trà bị ánh đèn chiếu vào, vòng ngoài thế lại phác hoạ viền vàng nhàn nhạt.
Tay Mặc Uẩn Tề hơi ngưng lại, nhìn đôi mắt ngây thơ thanh thấu, vẫn cúi đầu, thân mật hôn lên trán của bé con, ánh mắt dịu dàng có thể nhấn chìm người ở bên trong.
"Hừ!" Cố Giai Mính bĩu môi, không cao hứng uốn éo mặt, cả người đều toát ra vị chua, "Tôi đi nấu cơm!"
Trong chén của mỗi người đều thêm muối hết, khiến mấy người không mở mắt ra được!
Mặc Trạch Dương cười tủm tỉm nhào lên, dùng tư thế đồng dạng đè lên Cố Giai Mính, "Chúng ta không ăn cơm, cùng nhau chơi đi!"
"Nhãi con!" Cố Giai Mính cười lạnh, dùng loại thủ đoạn này đã nghĩ đè được cậu sao, cho rằng cậu là nhân loại yếu ớt Mặc Uẩn Tề à? Nực cười!
Đúng lúc này, trên eo đột nhiên có một cánh tay hữu lực, mới vừa nâng mông lên Cố Giai Mính đã bị một lực mạnh mẽ kéo trở về, phía sau lưng dựa trên lồng ngực dày rộng, Cố Giai Mính ngẩng đầu, Mặc Uẩn Tề mỉm cười nói với cậu: "tay em không tiện, hai ngày này cũng đừng nấu cơm, muốn ăn cái gì tôi bảo người làm đưa lại đây."
Cố Giai Mính hồ nghi hỏi: "Vì sao đầu bếp của anh lại đưa cơm nhanh như vậy?"
Mặc tổng: "......!Bởi vì chân bọn họ dài."
Trên thực tế, hắn bảo thư ký Vương mua một căn gần biệt thự, đầu bếp và tài xế đều ở bên đó, đó là thư ký Vương mua, không phải hắn mua.
Cho dù như vậy, vẫn không nói cho Cố Giai Mính thì tốt hơn.
————
Ngày hôm sau, trước khi Mặc tổng đi làm chở con trai đi học trước, sau đó đem giao con cho các thầy cô rồi quẹo về đón Cố Giai Mính.
Phòng thu âm Trịnh Học Thiệu bảo Cố Giai Mính đến, đúng là gần tổng bộ Mặc thị nhất, cả nửa đường di động Cố Giai Mính vẫn luôn rung, Cố Giai Mính luôn vội vàng trả lời WeChat, sắp đến nơi rồi, Mặc Uẩn Tề mới hỏi cậu: "Em đã sớm quen Ngụy Linh à?"
"A? Ngụy Linh hả," Cố Giai Mính trả lời xong tin nhắn, mới ngẩng đầu nhướng mày, một bộ như đang nhìn kẻ hèn hạ nào, "Anh hỏi cô ấy làm cái gì?Anh muốn tiềm quy tắc với cô ấy?"
Mặc Uẩn Tề lạnh nhạt nói: "Anh chỉ muốn tiềm em."
Cố Giai Mính ghét bỏ toét miệng, làm một nhân loại, nói trắng như vậy bộ được hả?"
"Anh ăn anh uống ăn ở của tôi, phải là tôi tiềm quy tắc anh mới đúng!"
Mặc tổng thực hảo tâm nhắc nhở cậu: "Đừng quên thù lao đóng phim của em là anh trả."
Cố Giai Mính hầm hừ uốn éo mặt, giận dỗi dùng móng tay moi kính, khiến kính chống đạn lòi ra một vệt hoa ngân: Chịu không nổi! Đụng chút là lấy thân phận ông chủ áp người! Anh giỏi vậy sao không dẩu cái đuôi lên trời luôn đi? Khi dễ một hô ly kiếm sống nhờ đóng phim thì có tiền đồ cỡ nào hả?
Mặc Uẩn Tề nhìn động tác của cậu, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, thấy cha con Cố Giai Mính khác người thường quá nhiều, hiện tại hắn đã có thể thản nhiên tiếp nhận rồi, chẳng qua trở về phải tìm người thay kính.
Nhìn bộ dạng Cố Giai Mính tức giận, Mặc Uẩn Tề không nhịn được cong khóe miệng, dùng một ngón tay chọc chọc cộ sống Cố Giai Mính, theo vị trí này vẫn luôn chọc xuống dưới, chọc, chọc......
Chọc đến mông Cố Giai Mính, Cố Giai Mính lập tức ngồi thẳng, quay đầu lại phẫn nộ trừng mắt nhìn Mặc Uẩn Tề: "Đồ không biết xấu hổ! Thiếu chút nữa chọc đến đuôi tôi......!Phi!"
Mặc Uẩn Tề nheo nheo mắt, cảm thấy hứng thú hỏi: "Đuôi gì, đuôi hử?"
Cố Giai Mính nghẹn lại năm giây, cũng chưa nghĩ ra nên nói tiếp thế nào, thẹn quá thành giận nhào vào Mặc Uẩn Tề, dùng sức nắm lấy cổ áo đối phương: "Tôi cắn anh bay giờ anh tin không?Có phải anh cảm thấy tôi không biết giận? Có phải cảm thấy tôi dễ bị khi dễ?!"
Lái xe đổ đầy mồ hôi cố gắng ổn định tay lái, thật cẩn thận nói: "Mặc tổng, tới rồi."
Cố Giai Mính tức giận buông cổ áo nhăn dúm của Mặc Uẩn Tề ra, hung tàn nói: "Lại chọc tôi, tôi cắn anh!"
Mặc Uẩn Tề khí định thần nhàn sửa sang cổ áo của mình, một tay ôm cổ Cố Giai Mính, ôm cậu vào trong lòng mình, cúi đầu chuẩn xác dừng ở ngay khóe miệng khẽ nhếch của Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, nhân loại này điên rồi, hắn điên rồi!
Trái tim nhảy rối loạn tiết tấu, cảm giác trái tim tim đập nhanh làm Cố Giai Mính không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể tùy ý Mặc Uẩn Tề gia tăng nụ hôn này.
Nụ hôn thật qua đi, Mặc Uẩn Tề mỉm cười dùng ngón tay nhẹ nhàng lau vệt nước ngay khóe miệng Cố Giai Mính, nhéo nhéo gương mặt đỏ bừng của Cố Giai Mính, hòa nhã nói: "Tiền xe anh thu rồi, giữa trưa anh......!đặt phòng, gọi bạn của em, chúng ta cùng ăn một bữa cơm."
Cố Giai Mính bừng tỉnh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn đôi mắt của Mặc Uẩn Tề, thì thào nói: "Tôi vừa rồi, vì sao không đẩy anh ra?"
Hay là nói, ở tận đáy lòng cậu không muốn cự tuyệt, vì sao chứ?
Cố Giai Mính mê mang.
Mặc Uẩn Tề chỉ vào vị trí ngực Cố Giai Mính, nơi này có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập của Cố Giai Mính, truyền đạt ý nghĩ từ trong nội tâm của chủ nhân thân thể này, hắn cười cười, lời nói thấm thía: "Nếu không rõ vì sao, thì cứ đi theo cảm giác đó thôi."
Nếu có thể gặp lại ở hiện tại, vậy Mặc Uẩn Tề liền nhận định rằng số mệnh của bọn họ nhất định phải ở bên nhau, cho nên bọn họ có thể giao tình cảm để thời gian xử lý, chỉ cần đi theo tâm ý của mình là được, không cần nghĩ, không cần hỏi, mặc kệ Cố Giai Mính có thân phận gì, là người nào, đều không quan trọng, quan trọng là bọn họ khẳng định sẽ ở bên nhau, đã vẹn toàn rồi.
Cố Giai Mính bị Mặc Uẩn Tề kích thích, cả người đều không tốt.
Ngụy Linh đến gần, thấy Cố Giai Mính ngồi ở phòng nghỉ phát ngốc, cô cười đóng cửa lại, phòng nghỉ lập tức chỉ còn cô và hai người Cố Giai Mính, cẩn thận quan sát biểu tình của Cố Giai Mính, Ngụy Linh quan tâm hỏi: "Làm sao vậy hồ ly nhỏ? Vì tình mà khổ sở?"
Cố Giai Mính hữu khí vô lực trả về một câu: "Tình là gì, có thể ăn không?"
Ngụy Linh ngồi ở bên người cậu, nghiêng đầu đánh giá cậu, chắc như định đóng cột nói: "Bộ dạng bây giờ của em, chính là vì tình mà khổ sở."
Ngụy Linh là nữ ca sĩ thuộc phái sáng tác rất nổi danh trong nước, một người có thể đoạt 6,7 cái cúp trong một lễ trao giải, album sáng tác của cô có thể lấy hơn mười đề cử, tiếng nói linh hoạt kỳ ảo, âm vực cực lớn, phong cách gì cũng có thể khống chế, thường được người xưng là nữ ca sĩ có thể đánh thẳng vào linh hồn của con người, cũng là tài nữ nổi tiếng trong giới.
Bản thân lớn lên cũng xinh đẹp, một gương mặt nhìn không ra tuổi tác, dáng người xinh xắn lanh lợi, mặc một bộ đầm vàng nhạt, đã tuổi trẻ, lại có trí thức.
Trong giới rất nhiều người đều biết quan hệ của Cố Giai Mính và Ngụy Linh rất tốt, Ngụy Linh không chút nào che dấu nói rằng mình rất mê Cố Giai Mính, nói giỡn lần đầu tiên gặp Cố Giai Mính đã muốn cưới cậu, sau khi tiếp xúc mới phát hiện, Cố Giai Mính không phải đồ ăn của cô.
Trên thực tế, quan hệ hai người tốt còn có một nguyên nhân quan trọng hơn: Ngụy Linh cũng là yêu, một con chim sơn ca thành tinh hơn một ngàn năm.
Yêu tinh sống ở nhân gian đều không dễ dàng, bởi vì số lượng càng ngày càng ít, vì sống còn nên bọn họ sẽ hào phóng vươn tay trợ giúp đồng bạn một phen.
Hai người đều là yêu, Ngụy Linh lại đối đã với Cố Giai Mính như tiểu yêu mới vừa thành niên, quan hệ tự nhiên không tồi.
Nhạc kết phim nếu không phải Cố Giai Mính, Ngụy Linh tuyệt sẽ không làm.
Không chiếm được câu trả lời của Cố Giai Mính, Ngụy Linh cười cười, đột nhiên chuyển đề tài, cười tủm tỉm nói: "Chị muốn kết hôn."
Cố Giai Mính nhăn mày, quan tâm hỏi: "Chị với ai? Chim gì? Chủng loại gì?"
Chủng loại gì? Ngụy Linh cạn lời trừng cậu một cái, "Trước khi em nói có thể cân nhắc kỹ lưỡng tí không, như vậy rất dễ khiến cho con người hoài nghi, không được đi xem mấy bộ phim luân lý gia đình nữa, xem bọn họ nói chuyện thế nào kìa."
Cố Giai Mính không thèm để ý buông tay, cậu ở nhà vẫn luôn nói như vậy, thông minh hư Mặc Uẩn Tề còn không phát hiện dị thường mà.
"Anh ấy không phải yêu, chỉ là người thường, một nhân loại chỉ có thể sống nhiều nhất là trăm năm." Ngụy Linh nói đến người này, trong mắt đều tỏa ra ánh sáng li ti.
Cố Giai Mính nhăn nhăn mày, "Vậy anh ta biết chị......"
"Anh ấy không biết, chị sẽ cẩn thân không để cho anh ấy phát hiện, anh ấy già rồi, chị sẽ theo anh ấy cùng nhau già đi.
Anh ấy chết, vậy chị sẽ chờ anh ấy ở kiếp sau, đời đời kiếp kiếp đều chờ anh ấy."
Cố Giai Mính nghe xong do dự hỏi: "Nếu sau này anh ta phát hiện chị không phải người, sợ hãi chị, hoặc là muốn gây bất lợi cho chị thì sao? Chị vì anh ta từ bỏ tu hành, vĩnh viễn làm yêu, đáng giá sao?"
"vậy chỉ có thể nói là do mắt chị bị mù, nếu là đường chị đã lựa chọn, dù dẫm lên dao nhỏ cũng phải đi hết, đây là số mệnh."
Ngụy Linh chống cằm, cười đánh giá Cố Giai Mính, "Nói về em đi, người đàn ông đưa em tới là ai? Trên người em tràn ngập hương vị của anh ta đấy."
Cố Giai Mính nghe trên người mình có mùi, rõ ràng vậy sao?!
Ngụy Linh bị chọc cười, "Hồ ly ngốc, chị chọc em thôi, mũi chị đâu có thính như hồ ly.
Mặc kệ thế nào, trước khi đưa ra quyết định phía phải động đầu óc, chúng ta ấy, một khi đã quyết định sẽ không thể sửa, một khi quyết định, chính là chấp nhận mệnh của mình."
Nhìn bộ dạng Cố Giai Mính làm sao cũng không hiểu, Ngụy Linh cũng không nói, để cậu từ từ hiểu ra, so người khác nói mấy trăm câu còn tốt hơn, "Thôi làm việc đi, buổi sáng thu âm xong rồi chiều nay chị còn phải chạy show nữa."
————
Giữa trưa khi Mặc Uẩn Tề tới đón Cố Giai Mính ăn cơm, Ngụy Linh cười cự tuyệt, "Vị hôn phu của chị đã tới đón chị, buổi chiều chị còn có công việc, bữa cơm này trước cho các em thiếu đó, có rảnh lại ăn."
Cố Giai Mính dùng ánh mắt xem thường liếc người đàn ông bên cạnh, lạnh căm căm cảnh cáo đối phương: "Anh không cần nghĩ tới chuyện tiềm quy tắc, người ta sắp kết hôn rồi."
Mặc Uẩn Tề lôi kéo cậu lên xe, lười so đo đến cùng cái chuyện không đáng tin như "Quy tắc ngầm" này với cậu.
Cố Giai Mính ngược lại không thuận theo, "Tôi đang nói anh đó, người ta sắp kết hôn rồi, sao anh không phản ứng gì thế?"
Mặc Uẩn Tề gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Nếu bẹn em sắp kết hôn, chúng ta xác thật cần chuẩn bị quà."
Cố Giai Mính tức rồi đó, ai nói đến quà chứ, đang nói chuyện tiềm quy tắc mà, cần phải để Mặc Uẩn Tề nói rằng không muốn quy tắc ngầm với Ngụy Linh như vậy cậu mới yên tâm, đương nhiên, cậu cho rằng như vậy là suy nghĩ vì an toàn của Ngụy Linh, tuy rằng cậu cũng không biết một yêu quái làm thế nào lại bị con người quy tắc ngầm.
Thôi, cũng không quan trọng!
Quan trọng là thái độ của Mặc Uẩn Tề!
Mặc Uẩn Tề cười khẽ một tiếng, thanh âm từ tính lộ ra vài phần sung sướng, ở bên tai Cố Giai Mính nhẹ giọng nói: "Vốn dĩ anh còn đang lo lắng một việc, hiện tại xem ra hoàn toàn không cần thiết, bảo bối, chỗ này của em đấy, tỏa ra mùi dấm."
Cố Giai Mính nhìn cái tay đối phương đang chỉ vào ngực cậu, tức giận nhào qua, không biết vì cái gì, chỉ muốn cắn người!
Trên mặt bị cắn một loạt dấu răngm Mặc tổng bình tĩnh trầm mặc nửa phút, sau đó móc di động ra, tự chụp một bức.
Còn tả riêng Sacho bài đăng về dấu răng nữa.
Cố Giai Mính: ( 艹皿艹)!
————
Sau khi ăn cơm, Mặc Uẩn Tề lại mang Cố Giai Mính đi đổi thuốc, tháo băng ra, bác sĩ Edmond nhìn trên lòng bàn tay trắng nõn của Cố Giai Mính, còn lại vài vệt đỏ thôi, kinh ngạc nói: " Khôi phục nhanh vậy, tôi còn tưởng tới một tuần mới có thể tháo băng chứ."
Cố Giai Mính cười tủm tỉm ưỡn ngực, "Thể chất của tôi tốt!"
"vậy Thiếu phu nhân, tôi có thể làm kiểm tra toàn thân cho ngài không?" Bác sĩ Edmond đẩy đẩy mắt kính gọng vàng của, ngượng ngùng hỏi.
"Không cần, thân thể em ấy rất tốt, không cần kiểm tra."
Không đợi Cố Giai Mính nói chuyện, Mặc Uẩn Tề đã cự tuyệt đề nghị của đối phương.
Thân thể Cố Giai Mính không giống người bình thường, Mặc Uẩn Tề không muốn để người khác biết, hắn hiện tại đã bắt đầu hoài nghi, Cố Giai Mính là vật thí nghiệm của viện nghiên cứu nào đó nên có năng lực đặc thù, tỷ như khả năng đó, rốt cuộc là gì chứ.
Bác sĩ Edmond xin lỗi thấp cúi đầu, "Xin lỗi, là tôi vượt giới hạn."
Sau khi bỏ băng gạc, Cố Giai Mính mạnh mẽ lắc tay, cảm giác như cả người nhẹ nhàng, "Đúng rồi, vừa rồi sao bác sĩ đó gọi tôi là Thiếu phu nhân?"
Mặc Uẩn Tề kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì ông là bác sĩ gia đình của anh, em là của anh ngô ngô......"
Cố Giai Mính nhanh chóng nhào qua, một tay ôm lấy cổ, một tay che miệng Mặc tổng lại, đem mấy chữ cậu không muốn nghe chặn lại, híp mắt hồ ly siêu hung dữ nói: "Câm miệng, lại nói nữa cắn anh!"
Làm một tiểu yêu tinh, thay đổi thất thường chính là bản tính của Cố tiểu yêu!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...