Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa


Editor: Gấu Lam
Cùng nhau ngủ? Vẻ mặt Cố Giai Mính lạnh nhạt trừng mắt nhìn Mặc Uẩn Tề hơn mười giây, cuối cùng khẽ hừ một tiếng từ kẽ răng: "A!"
Mới không cần anh bồi!
Mặc tổng cũng không tức giận, buồn cười cầm lấy sách tiếp tục xem, "Vậy thật là quá đáng tiếc." Nhưng mà cũng không sao, tương lai còn dài.
Cố Giai Mính: "......"
Thật sự, một chút cũng không tiếc nuối!
Trước khi ngủ Mặc Trạch Dương chạy đến phòng Cố Giai Mính, ghé vào cửa nhỏ giọng hỏi: "Ba, con có thể mời bạn con tới nhà chúng ta chơi không?" Khuôn mặt nhỏ của đứa con thơ tràn ngập chờ mong, vội vàng muốn khoe khoang lãnh địa mới cho chúng bạn.
Còn tưởng rằng con trai đã suy nghĩ cẩn thận, không muốn rời khỏi ba, nên mới tới tìm cậu, sắc mặt Cố Giai Mính thay đổi mấy biến, cuối cùng chỉ có thể gật đầu nói được, miễn cưỡng cười vui: "Có thể, con muốn mời ai thì mời, ba sẽ chuẩn bị đồ ăn vặt và đồ chơi cho các con, co có thể mời bạn con ở lại nhà ăn cơm."
Mặc Trạch Dương thực vui vẻ biến, nhìn bé muốn đi ra ngoài, Cố Giai Mính bắt lấy bé, lạnh mặt không vui hỏi: "Con muốn đi đâu?"
"Con muốn nói tin này với cha ~" Thanh âm nãi thanh nãi khí mềm mềm mại mại, vừa nghe tỏa ra sự ỷ lại, Cố Giai Mính hít sâu một hơi, ngực hơi xót, trong lòng đổ một loạt bình dấm chua!
"Ba," Mặc Trạch Dương banh khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc hỏi: "Nếu không cho cha biết con không phải người, cha sẽ vĩnh viễn là cha của con sao?"
Con ngươi Cố Giai Mính chợt lóe, cảm giác như ngực bị vật bén nhọn hung hăng chọc một phát, sinh đau.
Nhìn đôi mắt chờ mong đó, Cố Giai Mính trầm mặc, cậu cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Hẳn là, sẽ đi.
Mặc Trạch Dương nghiêng đầu, chờ đợi trả lời: "Ba?"
Cố Giai Mính vuốt đầu của bé, nhỏ giọng nói: "Sẽ, cha sẽ vĩnh viễn yêu con, cẩn thận cất giấu là được."
Được đáp án vừa lòng, Mặc Trạch Dương vui vẻ xuống dưới lầu tìm Mặc Uẩn Tề.
————
Thứ bảy ngày đó, nhà Mặc Trạch Dương nghênh đón ba bạn nhỏ nhờ kết bạn mà đến.
Một bé trai đội mũ lưỡi trai màu lam, mặt tròn như bánh bao, lại cố tình tỏ vẻ khốc khốc, Mặc Trạch Dương giới thiệu cho các cha, đây là bạn rất tốt rất tốt của bé, tên Vương Triết Nhan.
"Chào chú Mặc, chào chú Cố, đây là quà ba bảo con mang đến, quấy rầy ạ." Bé con rất lễ phép biếu món quà, đáy mắt Mặc Uẩn Tề hiện lên vài phần ý cười, ánh mắt kết giao bạn bè của con của hắn xem ra tốt lắm, đứa trẻ này rất có giáo dưỡng.
Cố Giai Mính hiểu rõ, dưới mũ đứa bé này có giấu một đôi tai mèo, hẳn là vẫn chưa biết làm sao giấu đi, một con mèo nhỏ.
Một đứa trẻ khác đầu tóc màu hồng, khá nhỏ nhưng trông có vẻ thông minh, bất quá đứa nhỏ này thoạt nhìn không giống vẻ bề ngoài, ngược lại nhát gan ngượng ngùng, cũng mang đến một món quà.
Mặc tổng khẽ gật đầu, âm thầm suy đoán người nhà đứa nhỏ này thế nào, phải sống dưới hoàn cảnh gia đình ra sao mới tạo thành phong cách như vậy, vì tương lai Mặc Trạch Dương, hắn phải kiểm tra trực tiếp bạn bè của bé mới được.
Cố Giai Mính hiểu rõ mị mị nhãn tình, là gà trống nhỏ chỉ mới vừa hóa hình thôi, chính là quả cầu lông vàng Mặc Trạch Dương luôn thích nâng niu trong lòng bàn tay khi vừa mới đến lớp, tấm tắc, thế mà đã trưởng thành rồi.
Cuối cùng một bé trai tùy tiện đứng đằng trước, đứa trẻ đừng nhìn tuổi còn nhỏ, lớn lên rất xinh đẹp, mũi cao mắt phượng, tuy rằng trắng trắng nộn nộn, giữa ánh mắt lại mang theo một chút anh khí, nhìn ra được gen của cha mẹ rất tốt.

Bé con khom lưng 90 độ, giọng điệu vô cùng lanh lợi, "Chào hai chú, con là Bạch Kỳ Quân!"
Cố Giai Mính vừa nghe bé nói chuyện mặt liền thay đổi, vén tay áo, a! cậu còn chưa tìm nó, nó lại đến tận cửa nhà! Đây là sói con vẫn luôn đối nghịch với Mặc Trạch Dương, dù có đều lông trắng đi nữa, khi dễ con của cậu cậu cũng không đồng ý!
"Nhóc, nhà nhóc ở đâu? Ba tên gì, đang làm gì?" Cố Giai Mính nói xong xắn tay áo, bắt đầu dò hỏi gia đình nhà người ta.
Mặc Uẩn Tề ấn bàn tay không an phận của cậu, nói với Mặc Trạch Dương: "Dẫn bạn con đi chơi đi."
Cố Giai Mính mới vén một nữa, bất mãn lé mắt nhìn hắn, "Tôi vẫn chưa hỏi xong?"
Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ hỏi: "Em hỏi thăm mấy này làm gì?"
Cố Giai Mính đề ra lý do rất đầy đủ, hung tợn nói: "Con thằng chả khi dễ con tôi, tôi phải đánh ba của thằng nhãi đó."
Mặc Uẩn Tề nhìn biểu tình của cậu, đột nhiên bị chọc cười, "Anh còn tưởng rằng em muốn đánh đứa nhỏ chứ, chuyện của con trẻ để tụi nó tự mình giải quyết."
"Bộ tôi không biết xấu hổ đến thế à?" Cố Giai Mính tức giận chọc ngực Mặc Uẩn Tề, "Ở trong lòng anh, tôi rốt cuộc có hình tượng thế nào hả?"
Mặc Uẩn Tề thực nghiêm túc nghĩ, "Đáng yêu."

Cố Giai Mính biệt nữu lại hết tức giận nữa rồi, a! Nhân loại thú hai chân giảo hoạt, anh cho rằng anh khen tôi tôi sẽ cảm động sao?
Cố Giai Mính lại chọc chọc cho hả giận, vẻ mặt Mặc Uẩn Tề cưng chiều nhìn cậu, chọc chọc, Cố Giai Mính liền ngượng ngùng nghỉ chọc, ánh mắt này của Mặc Uẩn Tề khiến lòng cậu hốt hoảng, thật muốn trốn.
————
Bốn đứa trẻ vào trong phòng lăn lộn, một lúc sau Mặc Trạch Dương gọi các bạn nhỏ, nghiêm túc nói cho bọn họ một việc: "Các cậu thấy cha của tui, nhất định phải giấu lỗ tai và đuôi nha, ba tui nói, nếu cha thấy đuôi của chúng ta, sẽ bắt chúng ta lại, ăn luôn!"
Gà trống nhỏ khẩn trương nuốt nước miếng, cha Mặc Trạch Dương lại hung tàn vậy sao!
Vương Triết Nhan theo bản năng nâng tay nhỏ, siêu nghiêm túc nói: "Tui nghe trưởng bối trong nhà nói, rất nhiều đại yêu thượng cổ đều rất hung tàn, thích bắt tiểu yêu tinh hoặc là trẻ con nhân loại làm điểm tâm ăn, bất quá hiện tại luật lệ yêu tinh càng ngày càng nhiều, bọn họ đều giống người bình thường."
Gà trống nhỏ Cát Minh Minh sợ tới mức cả người run lên, "Ôi, thật đáng sợ!"
Mặc Trạch Dương cũng gật đầu theo, tuy rằng nghe không hiểu Vương Triết Nhan nói cái gì, nhưng trông có vẻ thực đáng sợ.

Ngẫm lại ba nói bắt bé lại làm thảm hồ ly gì đó, hình như cũng không khác với lời Vương Triết Nhan nói.
Bạch Kỳ Quân nằm trên thảm lông xù xù, bắt chéo chân, không cho là đúng: "Hừ~~ Tụi bây đều là đám nhát gan, đại yêu có gì đáng sợ." (ˉ▽ ̄~)
Mặc Trạch Dương quay đầu lại cho bé một móng vuốt, chịu không nổi bộ dáng thiếu đánh của mi đó!
Bạch Kỳ Quân nhanh chóng bò dậy, "Ngươi lại đánh ta!"
Mặc Trạch Dương trừng mắt to không nói lời nào, lại duỗi móng vuốt.
Ba bé từng nói, lúc đánh nhau đừng nói chuyện, nói càng nhiều chết càng nhanh, chỉ cần móng vuốt nhanh, đánh là được.

Cho nên, Mặc Trạch Dương không giải thích, cứ duỗi móng vuốt, nói nữa thì cào mi!
Hai đứa trẻ bên cạnh nhanh chóng bò đi, rời xa chiến khu, thản nhiên xem kịch.
Mặc Trạch Dương và Bạch Kỳ Quân ở nhà trẻ chính là hai đại chiến tướng của toàn khối, không ít lần đánh lộn, thầy cô cũng mặc kệ, Bạch Kỳ Quân cũng không phải kẻ ăn hại, lập tức nhào qua, cùng Mặc Trạch Dương đánh thành một cục.

Ngươi bắt ta một cái, ta cào ngươi một chút, móng vuốt nối tiếp móng vuốt, bàn tay hồ ly đánh trên đầu đối phương bạch bạch, ai cũng không nhường ai, sức lực của sói con lớn hơn hồ ly nhỏ rất nhiều, rốt cuộc ấn Mặc Trạch Dương nằm xuống, không nghĩ tới Mặc Trạch Dương không chịu thua lại giơ tay bạch bạch bạch, mặc kệ bị đè nặng, cào Bạch Kỳ Quân hơn mười vết, đem khuôn mặt nhỏ của đối phương như nở hoa.
Bạch Kỳ Quân há miệng thở dốc, tức tới muốn hạ miệng cắn người, Mặc Trạch Dương lại cho bé một móng vuốt, chuyên cào vào mặt.
Sói coon chung quy không dám hạ miệng, mang khuôn mặt đầy thương tích bị Cố Giai Mính kêu ăn cơm.
Nhìn khuôn mặt của đứa nhỏ, Cố Giai Mính yên lặng gấp nhiều hơn hai miếng sườn cho nhãi con, làm tốt lắm, không quan tâm là sói hay là chó, hồ ly chúng ta cũng không sợ!
Sói trắng con thở phì phì nắm một khúc xương sườn, nhai nát xương, siêu ủy khuất!
Mặc tổng: "......"
Đối diện với ba đứa trẻ này, hơn nữa là ở trong nhà mình, hình như cũng không giống trẻ con bình thường.
Xong một bữa cơm, vết thương trên mặt sói trắng nhỏ dần dần biến mất, một xíu dấu vết cũng không lưu lại, Cố Giai Mính chột dạ nhìn Mặc Uẩn Tề một cái, trái tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng, muốn xách nhóc sói con này ném văng ra ngoài!
Chỉ thấy Mặc tổng yên lặng ăn cơm, dường như không có nhìn đến, cấp Mặc Trạch Dương gắp đồ ăn, thuận tay uống một ngụm canh.

Cố Giai Mính lo lắng Mặc Uẩn Tề nhìn ra cái gì, sau khi ăn xong làm bộ lơ đãng hỏi: "Anh có cảm thấy bạn bè của con trai rất kỳ quái không?"
Mặc Uẩn Tề nhìn cậu khẩn trương nghiêng tai lắng nghe, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Cố Giai Mính từ lúc bắt đầu luôn miệng con trai cậu, giờ biến thành "Con trai tôi", chứng minh rằng trong lòng cậu đã dần mềm mại, ý thức bài xích hắn càng ngày càng thấp.
Hắn đã ý thức được,người yêu và con trai hắn đều không phải người thường, đối với sự biết này, hắn lựa chọn tiếp thu.

Mặc kệ khi nào, mặc kệ phát sinh chuyện gì, hắn cũng sẽ không từ bỏ bọn họ.
"Đối với con trẻ mà nói, chỉ cần có thể trợ giúp con cái trưởng thành, không để con lạc lối, mặc kệ bạn bè là người hay là động vật, hoặc chỉ là một món đồ ký thác hy vọng, chỉ cần nó cho rằng đó là bạn, anh sẽ tiếp thu." Mặc Uẩn Tề đi qua, cười khẽ ôm eo Cố Giai Mính từ phía sau, ngữ điệu dịu dàng như thuờng, "Anh cũng có thể bao dung bí mật của em, chấp nhận rằng các em không giống người bình thường, điểm mấu chốt của anh chỉ có một, các em đều là của anh, đừng nghĩ rời đi."
Cố Giai Mính khiếp sợ vặn mặt, đối diện với đôi mắt thâm thúy như mực đôi, trong hai mắt bao hàm cảm xúc, nháy mắt Cố Giai Mính liền hãm vào, trong lúc nhất thời Cố Giai Mính quên cả phản ứng, cứ mặc đối phương ôm, ngay cả độ ấm trong lòng ngực, cũng chợt cảm thấy quen thuộc.
Trong đầu phảng phất như từng có hình ảnh như thế, Mặc Uẩn Tề cũng ôm cậu như vậy, ánh mắt như vậy nhìn cậu, đã không phân rõ hình ảnh đó là thật hay giả, vì sao trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh như thế?

Lúc này Mặc Trạch Dương chạy tới, thấy hai người ôm nhau, nhào qua lập tức ôm lấy hai cái đùi, Cố Giai Mính rốt cuộc phản ứng lại, nhanh chóng tách ra xa Mặc Uẩn Tề, biệt nữu xoay mặt nhìn bên ngoài, ngượng ngùng nhìn đôi mắt đơn thuần của Mặc Trạch Dương.

Dạy hư con cái!
Về sau nhất định phải trốn!
Phi! Không thể có lần sau!
Mặc Uẩn Tề nhìn bộ dạng xấu hổ buồn bực của cậu, khóe miệng hơi kéo, thuận tay bế Mặc Trạch Dương lên, "các bạn con đâu?"
"Bọn nó ở trong phòng con xem phim hoạt hình, con đến chia sẻ đồ ngon của con." Mặc Trạch Dương lấy ra một viên kẹo từ trong cái hộp nhỏ trong tay, nhét vào miệng Mặc Uẩn Tề, lại lấy một viên cho Cố Giai Mính, có đồ ăn ngon không thể độc chiếm cho riêng mình.
Mặc tổng thực vui mừng xoa xoa đầu con trai, "Trạch Dương lớn rồi, càng ngày càng hiểu chuyện."
Mặc Trạch Dương ngạo nghễ đấm đấm ngực, rất nhanh bé sẽ trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất!
Cố Giai Mính cạn lời xem thường nhìn bé, nhóc con không có lương tâm, vậy mà không đút miếng đầu tiên cho ba nó, không lương tâm mà!
"Cố Đại Tráng, con không được bị anh ta dụ dỗ, con là con trai ba!" Cố Giai Mính chọc ót nhãi con giáo dục bé, chẳng qua trong mắt càng không che dấu được ý cười, không phải điệu bộ nghiêm khắc cảnh cáo như hồi trước, mà nghe như l2 hờn dỗi vu vơ.
Mặc Trạch Dương thè lưỡi, bá đạo nói: "Không bị dụ dỗ mà, các ba đều là ba con, ai cũng đừng chạy."
Tâm tình Mặc tổng cực tốt nheo nheo mắt, "Không hổ là con trai cha."
Ngư điệu cha con hai người không khác gì mấy, làm Cố Giai Mính nghẹn lời, xem như cha con hai người giỏi! Họ Mặc đều là tổng tài bá đạo!
Chọc tui nóng nảy buổi tối bỏ thật nhiều muối vào canh của hai người! Cho mấy người biết chủ ngôi nhà này là ai!
————
Sáng ngày hôm sau, Cố Giai Mính để đầu tóc lộn xộn bò dậy, nhân lúc Mặc Uẩn Tề chưa thức, nhanh chóng gội đầu, rửa sạch lông.

Tắm xong rồi vừa định chạy ra đã bị Mặc Uẩn Tề chặn ngay phòng tắm, lạnh mặt sấy khô tóc cho cậu, lúc này mới thả cậu đi ra ngoài.
Cảm giác như mình nằm trong lòng bàn tay của nhân loại đó, làm thế nào cũng không trốn thoát được, Cố Giai Mính tức khắc héo queo, đỏ mặt đến phòng Mặc Trạch Dương.

Rõ ràng lúc ngủ Mặc Trạch Dương nằm ngay ngay ngắn ngắn, đầu để hướng bắc, chân xuôi phía nam, bây giờ hoàn toàn nằm ngang, cái bụng hình chữ X cong lên, chăn rớt xuống giường, Cố Giai Mính nhào qua ôm bé lăn lóc một phen, nhãi con nhà cậu sao lại đáng yêu đáng yêu đáng yêu như vậy!!
Mặc Trạch Dương mê mang mở mắt ra, vừa thấy gương mặt ủng đỏ của Cố Giai Mính, quan tâm hỏi: "Ba bị sốt hả?"
Cố Giai Mính ôm lấy nhãi con cọ cọ cọ, "Ba nhớ con, nhóc vô lương tâm."
Mặc Trạch Dương bị cọ đến cười khanh khách, tức khắc không còn mệt nữa, ôm cổ Cố Giai Mính thân mật làm nũng, Cố Giai Mính nhanh nhanh đóng cửa, để Mặc Trạch Dương biến thành hồ ly nhỏ lăn qua lăn lại trên người cậu.

Hai cha con lăn lộn một hồi, Mặc Uẩn Tề gõ cửa, ôn hòa nói: "Hai người các em, xuống dưới ăn cơm sáng."
"Dạ!" Mặc Trạch Dương phối hợp nhảy lên, sức sống bắn ra bốn phía!
Hôm nay Mặc Uẩn Tề có việc phải đến công ty, trước khi đi dặn dò Mặc Trạch Dương: "Phải chăm sóc ba con, có gì nhớ gọi cha ngay."
Mặc Trạch Dương móc ngoéo, khí phách vung tay lên, "Yên tâm đi kiếm tiền đi! Trong nhà giao cho con!"
Cố Giai Mính →_→ quan hệ giữa thú con và Mặc Uẩn Tề càng ngày càng tốt, cậu thật sự rất muốn đuổi Mặc Uẩn Tề!
Cho dù Mặc Uẩn Tề không ở đây, trong nhà vẫn tràn ngập hương vị của hắn, bất tri bất giác, Mặc Uẩn Tề đã để lại trong nhà này dấu vết thật sâu đậm, dung nhập vào trong căn nhà.

Cố Giai Mính cảm giác như mình đã quen với người này.

Thật đáng sợ!
Nhân loại này tuyệt đối có độc!

ý niệm đuổi Mặc Uẩn Tề đi càng ngày càng mạnh mẽ, lượn trong đầu Cố Giai Mính cả một buổi sáng, Cố tiểu yêu còn chưa nghĩ ra phương án, giữa trưa Mặc tổng đã phái người đưa tới một đống đồ ăn trưa mỹ vị, nghe nói là đầu bếp mới, chuyên làm đồ ăn địa phương, sau khi Cố Giai Mính ăn uống no đủ thực thiện tâm quyết định: Lại thu lưu đối phương một thời gian, nhiều nhất là ba tháng, không thể nhiều hơn!
Trên Weibo, đã có rất nhiều người nghe nói Cố Giai Mính bị thương, trong khi Cố Giai Mính đấu trí đấu dũng giành lại con trai với Mặc Uẩn Tề thì hai ngày nay, trên mạng đã nổ tung nồi.

Sau khi Cố Giai Mính bị thương Weibo vẫn luôn đều không đổi mới, làm chobên ngoài càng thêm suy đoán, thương rất nặng?Khi trước từng có minh tinh bởi vì té ngã mà mặt hủy dung rời khỏi giới giải trí, còn có rất nhiều ngã từ trên ngựa xuốn đột phát chảy máu não, càng nghĩ càng thấy ớn! Sợ thần tượng xuất hiện vấn đề, hai ngày nay Trà Diệp Bao tổ chức thành nhóm giết tới Trịnh Học Thiệu: Ba Trịnh anh nói, Trà Trà rốt cuộc làm sao vậy?!
Trịnh Học Thiệu V: Cố Giai Mính @ Vẫn là không khí trong núi tốt chỉ bị thương ở tay thôi, con lại không sao cả, hiện tại cậu ấy đã về nhà nghỉ ngơi, qua mấy ngày lại có thể tiếp tục đóng phim, mọi người yên tâm.
Trà Diệp Bao số 1899: Anh nghĩ chúng tôi là đồ ngốc hả? Anh nói thì chúng tôi phải tin à! Giao anh Mính ra cho tôi!
Trà Diệp Bao số 23599: Giao anh Mính ra!
Trà Diệp Bao số 250: Giao anh Trà ra! Tui siêu dữ đó, tui có bệnh chó dại, tui sẽ cắn người!
Trà Diệp Bao số 88888: Ha ha ha tôi khoe khoang dãy số của tui một chút, cuối cùng là ba Trịnh mau giao Trà bảo bảo ra ngay!
Trịnh Học Thiệu và phòng quan hệ xã hội ai nấy đều vẻ mặt lạnh nhạt, chưa thấy fans ai đoàn kết như vậy, đồ bình(?) mà cũng tổ chức lên bài theo số trước, đây là tổ chức có kỷ luật.

Nhưng khiến bọn họ cạn lời chính là các cô trực tiếp đi tìm Cố Giai Mính không phải tốt hơn à, cớ gì cứ đuổi theo người đại diện không tha là sao?
(?): đồ trong đồ sát, bình trong bình luận, ai thấy giải nghĩa hay hơn mong giúp đỡ.
Tiểu tổ quan hệ xã hội vừa lúc có một thằng nhóc là fan Cố Giai Mính, nghe thấy Trịnh Học Thiệu nói với giám đốc phòng quan hệ xã hội liền cười nói: "Tổ chức của chúng tôi nói, chúng tôi tag anh Mính sẽ ảnh hưởng đến anh Mính nghỉ ngơi."
"Các cậu? Cậu cũng làm?" Trịnh Học Thiệu tức giận trừng mắt nhìn cậu nhóc, khiến nhóc con sợ tới mức quay đầu chạy.
Trịnh Học Thiệu tức cười, lo lắng ảnh hưởng Cố Giai Mính nghỉ ngơi nhưng không sợ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi? Anh chỉ là người quản lí, người đứng sau màn thôi, không nghĩ tới tới đến chỗ fans Cố Giai Mính, việc gì cũng bị lôi ra chắn thương, săn sóc thần tượng đến mức độ đó chắc chỉ có nhà Cố Giai Mính thôi, anh có nên vui mừng bởi vì nghệ sĩ nhà mình có fan tốt như vậy không?
Trịnh Học Thiệu rơi vào đường cùng, không thể không nhắn Wechat cho Cố Giai Mính: Có rảnhthì cậu chụp một tấm đăng lên Weibo, cậu cứ không lộ mặt, fans cậu có khi sẽ gọi điện thoại báo nguy luôn.
Cố Giai Mính: Sao đến bây giờ anh mới quan tâm tôi? Lần này anh rất không hợp cách.
Cậu còn bất mãn còn tìm ngược hả?!
Trịnh Học Thiệu cười lạnh, không phải người đại diện là anh không xứng chức, là Mặc tổng đoạt hết mọi việc của anh, lúc anh chạy đến phim trường xem Cố Giai Mính, Cố Giai Mính đã bị đón đi rồi, Mặc tổng còn nhắn tin với anh, nói với anh có hắn rồi, không cần lo lắng.
Lời nói uyển chuyển này mang nghĩa là, về sau chuyện của Cố Giai Mính, hắn xử lý, danh chính ngôn thuận.
Trịnh Học Thiệu tự nhiên sẽ không bao biện, xử lí hết mọi chuyện phía sau, an phận làm chuyện một người đại diện nên làm.
Trịnh Học Thiệu thấy, với tí tâm nhãn của Cố Giai Mính, ở trước mặt Mặc Uẩn Tề cậu chính là một mâm thịt, khi nào ăn ăn thế nào còn phải xem tâm tình và tình thú của Mặc Uẩn Tề.

Hai ba con đều bị người ta nhét trong túi, Cố Giai Mính còn có tâm tình làm phiền anh, Trịnh Học Thiệu cũng lười tranh luận với Cố Giai Mính, chỉ nói chuyện đứng đắn.
Trịnh Học Thiệu: Tạp chí 《The man》 cậu chụp bắt đầu đưa ra thị trường rồi, cậu chia sẻ Weibo đi, kêu gọi mọi người đi mua.
Cố Giai Mính nghe lời bước lên Weibo, phát hiện Weibo Trịnh Học Thiệu bị quậy tung, tâm tình cực tốt khẹn ngợi đồ bình đầu tiên của fan, sau đó chụp một tấm tay bị quấn băng giơ V, cười tủm tỉm đăng lên mạng: Qua hai ngày là có thể về đoàn phim rồi, mọi người không cần lo lắng.
Ngay sau đó liền chia sẻ tạp chí 《The man》, bên kia mới tag cậu hồi 10 phút trước, để công khai, Cố Giai Mính đăng ngay lúc này có vẻ rất tích cực: Tạp chí của tui ra rồi, mọi người mau đi mua.
Nhiệm vụ Trịnh Học Thiệu giao cho cậu hoàn thành mỹ mãn: Kêu gọi mọi người đi mua!
Trịnh Học Thiệu đỡ trán, lúc trước bảo Cố Giai Mính giao tài khoản Weibo ra đây, anh xử lý cho, nhưng Cố Giai Mính không đồng ý, lý do là cậu muốn lên Weibo xem bát quái, dùng acc lớn có vẻ quang minh lỗi lạc, không giống lũ hèn nào đó, lén lút tránh ở chỗ tối rình coi đối thủ một mất một còn.

Lời này khiến Trịnh Học Thiệu không còn lời nào để nói, cũng mặc kệ Cố Giai Mính, đến bây giờ mỗi lần Cố Giai Mính đăng Weibo đều hoàn mỹ chứng minh ba chữ: Không, tình, thương!
Tổng đại lý W thị Trà Diệp Bao Giai Mính V: @ Vẫn là không khí ở trong núi tốt: Nếu không tuyên truyền thì anh không ra đúng không? Anh có biết tâm trạng của chúng tôi không hả quan tâm? Bị anh làm tức chết rồi nè! Quan trọng nhất chính là tay anh bị quấn cỡ đó, có đau hay không? Có nghiêm trọng không? Bị như vậy rồi còn đăng Weibo làm gì, cứ để ba Trịnh lo!
Cố Giai Mính: "......" Ủa, fanclub cậu đổi tên hồi nào vậy? Hồi trước vẫn là cái gì mà điện ảnh fanclub, căn cứ vào bảng xếp hạng cả nước,sao giờ đổi thành bán lá trà rồi?
Tổng đại lý H thị Trà Diệp Bao Giai Mính V: @ Vẫn là không khí trong núi tốt: Không có việc gì bộ đăng thêm mấy cái Weibo sẽ bị rớt thịt hả? Anh trốn làm gì! Mỗi ngày anh không phơi mặt ra cho tụi tui nhìn bộ anh không thấy xấu hổ với gương mặt của anh hả? Nhưng giờ anh không cần đăng nữa đâu, để ba Trịnh đăng đi, tay anh đau tụi tui đau lòng lắm!
Cố Giai Mính: "......" Phơi mặt? Phơi đen thì làm sao bây giờ?
Chi nhánh S thị Trà Diệp Bao Giai Mính 388: @ Vẫn là không khí trong núi tốt: Vì tuyên truyền nên anh mới chụp ảnh, tôi đi mua một trăm bản cất làm của riêng đây, ai bảo tui yêu anh chứ?
Cố Giai Mính: "......" Một trăm bản? Thật sự không hiểu nổi tư duy của nhân loại, vì lại mua nhiều như vậy, cũng không thể ăn.
Cố Giai Mính phát hiện mình ở nhân gian 6 năm, nhiều khi vẫn không hiểu được suy nghĩ của nhân loại, đặc biệt là đám người trên mạng, Tư tưởng của đám người thế giới 2D này thay đổi quá nhanh, mỗi ngày đều biến hóa, cứ một vòng là một chiều ngang, một tháng đổi một từ hót, gì mà khó chịu, muốn khóc, thân thể bị đào rỗng, cậu phải lên Baidu mới biết nghĩa, căn bản là không theo kịp tiết tấu của bọn họ.
Bị Cố Giai Mính kêu gọi "Đi mua đi", sáng cùng ngày, một kỳ về Cố Giai Mính của tạp chí《The man》nhanh chóng tiêu thụ 130 triệu bản, fans Cố Giai Mính với sức chiến đấu lại lần nữa chấn kinh toàn bộ giới giải trí.
Chọc ai chớ chọc Cố Giai Mính, fan cậu không chỉ yêu cậu sâu sắc, còn có tiền!
Tổng bộ Mặc thị, em gái quầy tiếp tân ôm một tháp tạp chí, bước nhanh đuổi theo thư ký Vương, trong mắt không che được hưng phấn, giống như phát hiện ra bí mật khó lường, mặt kích động đến đỏ lên, " Thư ký Vương, tạp chí của Mặc tổng."
Thư ký Vương tiếp nhận, nhìn thấy, khóe miệng vừa kéo, trên cùng chính là tạp chí 《The man》 kỳ 245, người mẫu thời thượng: Cố Giai Mính!

Tạp chí《The man》 dựa theo tầm nhìn quốc tế, kết hợp tư tưởng thẫm mỹ của người trẻ tuổi Hoa Quốc hiện đại, lấy phẩm vị cao nhã, phong cách độc đáo, câu chữ hài hước, thiết kế mới mẻ độc đáo dẫn đường trào lưu trong tạp chí thời thượng, xem như là tạp chí xa hoa cao cấp nhất ở Hoa Quốc hiện tại.

Mọi lứa tuổi và giai cấp đều thích.

Tuy nhiên, Mặc tổng chỉ thích báo kinh tế tài chính, chưa bao giờ tạp chí thời thượng, bạn hỏi hắn minh tinh nổi tiếng nhất hiện giờ là ai có khi hắn cũng không biết, thậm chí hắn còn không biết đại ngôn cho sai phẩm của Mặc thĩ là ai.

Lần này lại đặt trước tạp chí của Cố Giai Mính, còn mua poster thời thượng, Mặc tổng của chúng ta đúng là quá yêu bà xã, yêu sâu sắc!
Hơn nữa, Mặc tổng cũng không hề che dấu quan hệ của hắn và Cố Giai Mính, ảnh nền máy tính là Cố Giai Mính, ảnh trong di động là một nhà ba người bọn họ, hiện tại còn đặc biệt đặt riêng lịch để bàn và bàn pha lê cho Cố Giai Mính, làm bàn làm việc cho cậu.
Mặc tổng nhận lấy báo, đặt tất cả sách và tạp chí định kỳ vào vị trí mà hắn có thể đọc chúng, trước lấy tạp chí có hình Cố Giai Mính, vẻ mặt nghiêm túc xem.
Cuối cùng còn nghiêm túc phê bình: Ưu điểm là đẹp, khuyết điểm là quá đẹp.

Cái khác là mặc ít quá, lần sau phải mặc cao cổ.
Phê bình xong rồi chụp ảnh gửi Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính: Phi! Là do anh không có thẩm mỹ!
Mặc tổng cười khẽ gửi emote sờ đầu: Ừ.
Cố Giai Mính trừng mắt, anh ừ là cái ý gì! Nói rõ coi, sao nhân loại cứ nói chuyện mệt mỏi quá vậy!
Giữa trưa lúc ăn cơm em gái lễ tân bước vào QQ của Trà Diệp Bao, hưng phấn nói: Tui có một bí mật siêu to khổng lồ, chủ tịch tập đoàn của tụi tui mua tạp chí của Trà Trà!
Người trong nhóm đều vui vẻ: Đây mà tính là bí mật siêu to gì, Trà Trà của tụi mình đẹp trai như thế, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, không có cách nào mà ┑( ̄Д  ̄)┍
Em gái lễ tân gắng sức thuyết phục bí mật này tuyệt đối là tin tức lớn, cố nói lý, Yêu trà yêu đẹp yêu cuộc sống: Ngày thường Mặc tổng toàn xem báo kinh tế tài chính, mặc kệ trước cửa có minh tinh nào đi ngang qua, hắn cũng không liếc một cái, lần này lại mua tạp chí của Trà Trà, các cô không cảm thấy thực khó tưởng tượng sao?
Người trong nhóm rất nhanh phản ứng lại: Cô nói Mặc tổng? Là Mặc tổng nào? Là Mặc tổng trong truyền thuyết từng tung tin đồn ẩn hôn với Trà Trà sao?
Yêu trà yêu đẹp yêu cuộc sống: Chính là hắn!
Trong nhóm tức khắc trầm mặc, chừng nửa phút.

Yêu trà yêu ăn yêu ngủ: Ha ha ha ha đừng náo loạn nữa, thiếu chút nữa thì tui tin rồi!
Yêu trà yêu ăn yêu chơi: Về sau đừng nói nữa, vạn nhất có người tin, lại lăng xê, sẽ gây phiền toái cho anh Trà.
Em gái tiếp tân tức rồi đó, Mặc tổng của tụi này lần đầu tiên xem báo chí của một minh tinh, tuyệt đối có vấn đề! Các bạn không tin là bởi vì các bạn không biết Mặc tổng lãnh đạm cỡ nào, hắn thấy minh tinh xinh đẹp tới tổng bộ, cũng như thấy viên gạch, để bảo an trực tiếp đuổi ra ngoài.

Em gái tiếp tan yên lặng đổi avatar của mình thành ảnh P giấy hôn thú của Cố Giai Mính cùng Mặc Uẩn Tề, các cô không tin thì tui tự tui tin, tui sẽ quấn bọn họ thành đôi! Người đẹp trai phải chung đôi với người đẹp trai!
Sau đó, em gái tiếp tân bị đá!
Lý do bị đá là: Bịa đặt sinh sự, hút anti cho idol!
Em gái tiếp tân:......
Ha hả! Vậy để cô tự tạo!
Vì thế, fan CP của Cố Giai Mính cùng Mặc Uẩn Tề thành lập, bởi vì hai người chưa bao giờ chung một khung hình, càng không rải cẩu lương, toàn dựa vào vào tiếng tăm truyền trên mạng, cho nên nhân số cực kỳ ít ỏi, một nhóm chỉ có mười mấy người, avatar nhóm chính là "Giấy hôn thú" của Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề.
Tiếng tăm của CP Cố Giai Mính và Mặc tổng còn chưa kịp lan rộng, một bên khác lại rất náo nhiệt, người này không phải ai khác, chính là Bùi Bằng hợp tác chung với Cố Giai Mính.

Bởi vì hai nhân vật này vốn rất ái muội, lúc poster đăng lên hai người càng có cảm giác CP, vì thế một vài fans thích náo nhiệt liền truy vấn Bùi Bằng:Lúc Cố Giai Mính bị thương anh đang làm gì?
Vì sao Dực vương không bảo vệ A Thiều của chúng tui?
Lão Bùi a, tuổi không nhỏ, có phải nên suy xét đến chung thân đại sự không?
Anh Bùi, Trà Trà bị thương anh có quan tâm người ta không vậy?
Mặc tổng thừa dịp giữa trưa nhàn rỗi, đăng ký một tài khoản Weibo, chỉ theo dõi một mình Cố Giai Mính, hơn nữa lần theo nhân mạch trong giới của Cố Giai Mính, đang từng bước từng bước phân tích từng mối quan hệ,sau khi nhìn thấy Bùi Bằng, Mặc tổng: "Hừ!"
Editor có lời muốn nói: Tác giả năng viết quá phải nàm thao huhuuuuu:(.

Tội Bùi ca:)))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui