Editor: Gấu Lam
Ngày hôm sau Cố Giai Mính tới đoàn phim cực kỳ tích cực, sau khi hóa xong trang, nhấc tay nhiệt tình hô to: "Tới đây! Bắt đầu quay đê!"
Vương đạo nhướng mày nhìn cậu một cái, ái chà, còn tích cực hơn ông!
Anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nổi tiếng với muôn vàn thiếu nữ, thiếu phụ, thiếu nam thậm chí là cả bà dì, nói tóm lại là ai mang giới tính nữ đều nháy mắt hóa thành sói mê đắm Chung Ly Thiều, nếu không phải có trợ lý cường tráng thoạt nhìn không dễ chọc, các cô đã nhào lên đè Cố Giai Mính rồi.
Cố Giai Mính nhận thấy được nguy hiểm, lập tức móc ra một đống đồ ăn vặt từ trong ba lô của mình, nịnh bợ các bà chị ở đây.
Đến cả nhân viên nam cũng chạy tới xem náo nhiệt, Cố Giai Mính lớn lên đẹp trai kỹ thuật diễn lại giỏi, tính tình còn tốt như vậy, thật sự khó làm người ta chán ghét.
Cười thật hay cười giả, có thể phân biệt từ trong đôi mắt, lúc Cố Giai Mính cười rộ lên trong ánh mắt mang theo ánh sáng nhỏ vụn, khí chất trên người ấm dào dạt, ai đến gần cũng có thể cảm nhận được thiện ý của cậu, tựa như ánh nắng cuối mùa xuân, hơi ấm, không nóng rực, không gay gắt.
"Ấy! Cái này là chocolate không thể mua được ở trong nước đâu, anh Mính mau nói rõ ràng, đây là ai mua cho anh?"
"Tra thử bạn tốt của anh Mính đi, người nào gần đây đi Y quốc?"
"Không phải đâu, đây là thực phẩm do hoàng gia Y quốc đặc sản xuất, anh Mính, món này tốn bao nhiêu tiền cũng không mua được nhỉ?"
"Cái này cũng vậy, a a a a từ lâu tôi đã thèm nhỏ dãi món khô bò này, đồ ăn hoàng gia đó!"
"Anh Mính anh thật sự cho chúng tôi à? Ăn thật nha!"
Mấy cô gái mỗi người cầm mấy cái, lại dò hỏi Cố Giai Mính lần nữa, mọi người đều tồn tại trong cái vòng này, có thể lăn lộn đến bây giờ, cho dù chỉ là một em gái phụ trách, cũng đều không phải dạng ngốc bạch ngọt, khó tránh khỏi quá thấu hiểu công việc.
Cố Giai Mính mang đến không ít đồ ăn vặt, một nửa đều là sản phẩm riêng của hoàng gia Y quốc, không bán ra ngoài.
Lúc này các cô nhìn ánh mắt Cố Giai Mính đã biết không đúng rồi, Trà Trà của chúng ta ngay lúc chúng ta không biết đã thông đồng với kẻ siêu cấp có tiền có thế rồi!
Nam hay nữ?
Có gia nhập đại gia tộc Tiểu Trà Bao chúng ta không?
Cố Giai Mính kinh ngạc chớp chớp mắt, nguyên lai mấy thứ này đều không mua được? Cậu không sao cả nói: "Ăn đi ăn đi, nhà tôi còn rất nhiều."
Đây đều là Mặc Uẩn Tề cho người mua, cách vách phòng bếp có một căn phòng để không, vào ban ngày khi cậu không ở nhà, Mặc Uẩn Tề không biết làm sao mà dọn vào được, bày năm kệ hàng cao hai mét, mỗi cái phân thành sáu tầng, ở trên còn phân khu, mỗi bộ phận đều dán nhãn, nhét đầy đồ ăn vặt.
Buổi sáng Mặc Trạch Dương trước khi đi nhà trẻ còn kiếm lời một vòng ở trong phòng, nhét nửa cặp sách mang đi chia sẻ cho các bạn nhỏ.
Mặc Uẩn Tề nhìn ánh mắt tò mò của cậu, có lòng tốt nhắc nhở cậu: "Muốn mang một ít cho các đồng sự cùng hợp tác với em không?"
Cố Giai Mính cũng không nghĩ nhiều, cũng nhét nửa ba lô.
Mọi người kinh ngạc hai mắt nhìn nhau, trong nhà? Cái từ này luôn cảm thấy thực vi diệu.
Mặc tổng thâm trầm phúc hắc thành công dùng kế hoạch đồ ăn vặt để vợ và con trai nhìn thấy sự tồn tại của hắn, kế hoạch thành công!
Trợ lý Giả vừa nghe thấy cậu càng nói càng lòi, nhanh chóng gọi Cố Giai Mính qua, tới chỗ ít người nhắc nhở cậu: "Anh Thiệu nói, chuyện trong nhà không cần nhiều lời, bây giờ không phải thời điểm công khai."
"Công khai? Tôi vì sao phải công khai?" Cố Giai Mính móc từ trong túi ra một cây kẹo que, vị mật đào, hương vị không tồi.
Khóe miệng Giả Xuyên giật giật, mặc một thân cẩm y màu trắng, Chung Ly Thiều vốn nên ngọc thụ lâm phong, giờ y chang thằng lưu manh trên eo cắm cây quạt, cà lơ phất phơ ăn kẹo que, cái hình ảnh này thật là......!Nếu hắn chụp được, hẳn là fans rất thích.
Trợ lý Giả cũng có fans, hơn nữa số lượng không ít, bởi vì trợ lý Giả rất cơ trí mỗi ngày đều truyền ảnh của Cố Giai Mính, hơn nữa không giống với Cố Giai Mính tự mình đăng.
Cố Giai Mính theo phong cách nam thần, nhất tần nhất tiếu đều đẹp trai đến phát khóc.
Trợ lý Giả đang ở chỗ này lột lớp ngụy trang của Cố Giai Mính, hình tượng anh trai nhà bên ấm áp, đáng yêu đến mức khiến mặt fans đầy máu.
Cố Giai Mính lấy kẹo que từ trong miệng ra liếm lại liếm, chép miệng, ném một ánh mắt ghét bỏ cho Giả Xuyên, đang nói lại bắt đầu chụp ảnh rồi, quả nhiên bởi vì cậu quá đẹp trai sao?
Trợ lý Giả bên chụp bên nói: "Hồi sáng em nhận được thông tri của anh Thiệu, chủ nhật, cũng chính là tối ngày mai 6 giờ, công ty tổ chức tiệc hoan nghênh, chào mừng sự dẫn dắt của tổng tài tập đoàn Vị Lâm.
Đến lúc đó rất nhiều cao tầng đều sẽ tham gia, còn có phóng viên, anh cũng đến đi."
Cố Giai Mính chậc một tiếng, chủ nhật Mặc tổng không thể đi chào hỏi cha mẹ ruột của cậu, giờ đổi thành xem xét cha mẹ tái sinh của cậu à.
Buổi tối hai người bọn họ đều đi, vậy ai trông con?
Bảo mẫu này quá không xứng chức!
Cố Giai Mính yên lặng nhắc mãi dưới đáy lòng: Cậu nhất định phải bảo trì khoảng cách với bảo mẫu, không được xào tai tiếng với hắn, bằng không càng không rõ ràng mập mờ.
Buổi sáng có diễn mấy cảnh với Đặng thiếu gia, lại bị Cố Giai Mính nghiền ép ba lần, giữa trưa Đặng thiếu gia thực tức giận không đi lãnh cơm hộp, tránh ở một bên nghiên cứu kịch bản.
Liên tiếp vài ngày, vừa đến Đặng Hưng diễn chung với Cố Giai Mính, lại hỏng, một hồi hỏng là hỏng tận ba lần, siêu chuẩn.
Nhìn ra mọi chuyện, Bùi Bằng bưng cơm hộp của mình, tìm Cố Giai Mính, hai người tiến lại gần nhau, một bên ăn một bên nói chuyện phiếm, Bùi Bằng thử hỏi: "Đặng Hưng mấy ngày nay có phải trạng thái không tốt không, sao vẫn luôn hỏng vậy?"
Cố Giai Mính cười xấu xa, "Không, trạng thái của hắn vẫn tốt mà, xưa nay chưa từng có, là tôi có ý kiến với hắn, tôi đang chèn ép hắn."
Sắc mặt Bùi Bằng cứng đờ, tuy là EQ cao như núi, cũng không biết nói tiếp thế nào.
Giới giải trí là nơi hỗn loạn, nói chuyện thẳng rất dễ gây hại, Cố Giai Mính lại không bố phòng bị hắn, lời nói như vậy cũng dám nói thẳng ra.
Hắn dừng một chút, nhíu mày hỏi: "Cậu không sợ tôi mang theo bút ghi âm, trở về cho người đăng đoạn này lên à?"
Lần này người sững sờ ngược lại biến thành Cố Giai Mính, "Còn có thể làm vậy à?"
Bùi Bằng nhìn đôi mắt trong suốt của cậu, nhìn kỹ đáy mắt có một tầng màu trà nhàn nhạ, càng có vẻ sáng ngời chân thành tha thiết, quả thật không hề phòng bị với hắn.
Bùi Bằng hít sâu một hơi, bị ánh mắt của Cố Giai Mính nhìn tới hoảng hốt, hắn hạ giọng trầm giọng nói: "Bây giờ là song vai chính, tôi đương nhiên là muốn áp cậu một đầu, cậu không lo lắng tôi chơi xấu sao?"
Cố Giai Mính phụt một tiếng cười ra tiếng, "Nói dối, anh đang nói dối." Cảm giác của cậu vẫn luôn rất đúng, Bùi Bằng căn bản không có ý chơi xấu, không hề muốn áp cậu một đầu, hơi thở trên người thực thuần khiết, có một cảm giác cương trực công chính, tựa như khi cậu nhìn thấy ngài cảnh sát vì nhân dân phục vụ.
"Anh một chút cũng không giống người xấu, nhà anh có phải có người làm quân nhân hoặc là cảnh sát không, trên người của anh mang theo chính khí, tà ám thấy đều trốn tránh."
Bùi Bằng ngoài ý muốn nhướng mày, ông và ba hắn là quân nhân, anh trai là cảnh sát, mẹ là quân y, nói là hồng tam đại(?) cũng không quá phận, bất quá chuyện này ít có người biết, Cố Giai Mính cũng không có khả năng biết, " Cậu còn biết đoán mệnh?"
(?): Thế hệ đỏ của đảng cộng sản TQ
"À không, chỉ là cảm giác của tôi, linh cơ chợt lóe thôi." Cố Giai Mính cười hì hì chỉ chỉ đỉnh đầu, tựa như trên đỉnh đầu cắm một cây anten có thể tiếp thu tín hiệu.
Bùi Bằng thấy cậu cười cũng không giận nổi, thật không rõ bé trai lớn xác không tim không phổi này làm sao lăn lộn đến tận bây giờ, khi trước hắn cũng từng hoài nghi hình tượng hướng ngoại của Cố Giai Mính là cố ý kinh doanh, bản thân hẳn là rất có tâm kế, mấy ngày nay hắn vẫn luôn quan sát cậu, lần này cố ý hỏi cậu như vậy, cũng là thử mà thôi.
Nếu thật là kinh doanh, loại người này hắn cũng không dám thâm giao.
Không nghĩ tới, Cố Giai Mính thật sự ngốc.
Làm việc dựa bản năng, hẳn là bản năng toàn bằng cảm giác!
"Nếu cậu có ý kiến với hắn cũng không thể vẫn luôn dùng biện pháp này, nếu cứ chèn ép mãi người khác sẽ nhìn ra." Lần này Bùi Bằng thật sự suy nghĩ thay Cố Giai Mính, "Tôi nghe nói cậu đã đánh anh ta?" Nếu khi đó nắm lấy cơ hội lăng xê một chút, giờ Đặng Hưng khẳng định không thể đứng ở chỗ này đóng phim, nhưng Cố Giai Mính không làm, chỉ khiến đối phương ngột ngạt mà thôi, Bùi Bằng cũng không biết cậu muốn làm cái gì.
Cố Giai Mính gặm bánh nhân đậu, một chút cụng không làm ra vẻ, "Tôi ghê tởm hắn."
Bùi Bằng: "......"
Hai người nói chuyện phiếm đến nghẹn, Bùi Bằng EQ có cao hơn, cũng không tiếp được đề tài của Cố Giai Mính, bất quá ở bên Cố Giai Mính, cho dù không nói lời nào, hắn cũng hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, trên người Cố Giai Mính có sự bao dung, nói trắng ra là tính tình làm cho người ta thích, cũng có thể khiến ta buông phòng bị.
Hai người ăn cũng gần hết, Cố Giai Mính chà miệng, nghiêm túc tiếp nhận hảo ý của đối phương, cũng nghĩ ra được ý kiến hay, "Xác thật không thể vẫn luôn như vậy, chúng ta ăn no đấu địa chủ đi, kêu tiền bối cùng tới chơi, hai ta cùng nhau xử hắn."
"Phốc!" Bùi Bằng bị chọc cười lên tiếng, quả nhiên, cách trả thù của trẻ con!
Buổi chiều, Cố Giai Mính quả nhiên không áp dụng chính sách ba hỏng nữa, đột nhiên một lần qua trong lòng Đặng Hưng càng thêm cảnh giác, không ở chỗ này gây phiền toái cho hắn, khẳng định là có ám chiêu chờ hắn!
Bất quá hắn cũng khiếp sợ phát hiện, kỹ thuật diễn của mình hình như có tiến bộ.
Lúc này phải cảm ơn Cố Giai Mính ban tặng, nhưng, hắn một chút cũng không cảm kích!
Buổi tối có cảnh diễn đêm, đoàn phim thực tri kỷ mua bữa ăn khuya, để mọi người lót bụng.
Giữa trưa Đặng thiếu gia không có ăn cơm, bởi vì đấu địa chủ nên thua món mặn của mình, nhìn hai phần thịt trên bàn Cố Giai Mính, tức giận nên ăn vài miếng cải, một hộp cơm.
Trên màn ảnh, thanh niên bạch y với khuôn mặt tuấn mỹ dùng hai ngón tay mảnh dài kẹp một viên cờ trắng, nhẹ nhàng đặt trên bàn cờ, ngón tay trắng sứ đặt ở trên quân cờ, cũng không lập tức liền dời đi, cờ màu trắng, tay thon dài, nhảy dưới ánh nến, càng tăng thêm vài phần mỹ cảm, thanh niên nhìn đầu ngón tay của mình, nhàn nhạt nói: "Đêm đã khuya, Dực vương điện hạ nên trở về."
Dực vương hơi ngước mắt, nhìn về phía người đối diện, nhướng mày làm mặt mày hắn có vẻ càng thêm sắc bén, "Bàn cờ này giữ lại đừng động, ngày mai cô muốn tiếp tục."
Chung Ly Thiều ngạo nghễ hừ một tiếng, "Điện hạ quyết chơi ván cờ này với ta có nghĩa lý gì? Thắng ta thì thế nào? Muốn thay đổi chủ ý của ta? Ta sẽ cho rằng quyết đoán của điện hạ là chính xác?" Y đứng lên, đi vài bước đến bên cửa sổ, nhìn hồ sen dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, không khỏi bất khuất, "Nếu điện hạ cho rằng mình đúng, cần gì phải tới hỏi ý kiến ta? Cùng lắm là hai vạn tướng sĩ, điện hạ cảm thấy được thì có thể thử một lần, sống hay chết, điện hạ phụ trách."
"Ngươi!" Dực vương đứng lên, tức giận vung ống tay áo, "Sớm muộn gì, ngươi cũng chết vì tính ương ngạnh của ngươi!"
Lúc này hai người cũng không nghĩ đến, những lời này, sẽ trở thành số mệnh của Chung Ly Thiều.
"Qua! Kết thúc công việc!" Vương đạo vỗ tay một cái, vẽ nên ký hiệu hoàn mỹ cho hôm nay.
"Kết thúc công việc rồi!" Nhân viên công tác hoan hô một tiếng, vội vàng dọn dẹp đồ đạc, Cố Giai Mính và Bùi Bằng còn phải tháo trang sức.
Cố Giai Mính móc di động ra nhìn, đã hơn mười một giờ, về đến nhà thú con cũng ngủ rồi, cậu nên trở về nhà không?
Gần đoàn phim có khách sạn, kỳ thật cũng rất tiện với bên này, hiếm ai cứ chạy qua chạy lại như Cố Giai Mính.
Trợ lý Giả đi theo phía sau Cố Giai Mính, nhỏ giọng hỏi: "Anh Mính, hôm nay có trở về không?"
Cố Giai Mính đang do dự, di động đột nhiên vang lên, Cố Giai Mính nhìn trái phải, phát hiện tất cả đều bận rộn dọn đồ, không ai chú ý tới cậu, nhấn nghe xong nhỏ giọng nói: "Sao anh lại gọi điện thoại vào lúc này?"
Tiếng nói trầm thấp bình tĩnh: "Anh tới đón em về nhà."
Cố Giai Mính ngẩn người, "Anh ở đâu?"
"Ở cửa đoàn phim, cần anh xuống xe sao?"
"Không cần!" Cố Giai Mính chạy ra nhìn, quả nhiên, trước cửa có một chiếc Maybach màu đen, gần đó đều là nơi đóng phim cổ trang, tự nhiên có một chiếc siêu xe hiện đại dừng ở nơi đây, rõ ràng không phải đạo cụ dùng để đóng phim.
Đã có không ít người hồ nghi ngó qua, suy đoán mục đích của người tới.
Cố Giai Mính không cần lại gần cũng biết, Mặc Uẩn Tề ở trên chiếc xe kia.
Cũng không kịp rửa mặt, Cố Giai Mính bảo người lấy khăn trùm đầu cho cậu, móc khẩu trang từ trong túi che mặt lại, nói với Giả Xuyên: "Nhớ sáng mai đón anh." Nói xong chạy một mạch, một chiếc xe đã thấy mọe rồi, anh còn muốn xuống xe, sao anh không dẩu cái đuôi lên trời luôn đi!
Nhưng mà, không đợi cậu chạy tới, cửa sau xe mở, chân dài bước ra.
Cố Giai Mính cũng không cố cự được nhiều được như vậy, bay vèo qua, không chờ người bên trong đi ra, cả người cậu tựa như chim non sà vào lòng.
Mặc tổng muốn đi ra xoát độ tồn tại còn chưa kịp lộ diện, cả người đã bị người trong lòng ngực đẩy trở về!
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc tổng: Có dám để anh ra ngoài không?!
Miêu: Không dám.
———— Mặc tiểu nhãi con: "Hồ tộc đại tiên sét đánh, sét đánh, ma pháp vận may buông xuống ~~~".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...