Bà chủ / Chuẩn bị mang thai / Mang thai
Bà chủ
Uông Trạch, nhân viên mới của công ty Vân Đằng dạo gần đây có hơi hoang mang.
Vì là anh ta phát hiện ra rằng sếp thường xuyên lướt nhìn màn hình máy tính của anh ta.
Là một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, cái cảm giác này giống như là hồi cấp 3 trong tiết tự học bạn muốn quay lại bàn đằng sau nói chuyện nhưng lại vô ý nhìn thấy chủ nhiệm lớp đang đứng ở cửa sau.
Lúc phỏng vấn Uông Trạch không hề gặp mặt vị Tổng giám đốc Hạ này.
Nghe đồn, lúc đó anh đang chuẩn bị cho hôn lễ của bản thân, những việc có thể dời lại thì đều dời lại hết.
Lúc mới vào công ty Uông Trạch đã nghe đồng nghiệp nói về giám đốc Hạ vô số lần, rất tò mò với người sếp “tài giỏi kết hôn sớm” này.
Không ngờ rằng, người sếp được đồng nghiệp tán thưởng lại chú ý đến anh ta như vậy.
Là nhân viên mới đến, hiện giờ Uông Trạch vẫn trong giai đoạn trainning, ngày thường đa số thời gian đều là học hỏi.
Anh ta thừa nhận, bản thân thỉnh thoảng sẽ trộm lười biếng.
Nhưng là một tên IT quèn, bây giờ vẫn trong giai đoạn trainning không lười thì bao giờ lười?
Với lại theo như anh ta quan sát, Vân Đằng không có yêu cầu hà khắc đối với thời gian làm việc của nhân viên.
Chỉ cần có thể hoàn thành công việc, công ty cũng không bắt bạn tăng ca.
Đồng nghiệp cạnh anh ta thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc trộm lười biếng.
Chẳng nhẽ vì anh ta là gương mặt mới nên yêu cầu của sếp với cậu mới cực kỳ cao?
Uông Trạch nghĩ mãi, thực sự không tìm được lý do vì sao giám đốc Hạ cứ nhìn anh ta mãi như vậy, tâm trạng lại càng hoang mang.
Sau mấy lần như vậy, anh ta cũng không dám trộm lười biếng nữa, ngoan ngoãn chăm chú nhìn tài liệu và các con số trên màn hình.
Nhưng mà, ánh mắt như có như không này vẫn không biến mất.
Vào lúc mà Uông Trạch sắp sụp đổ thì có chuyện càng đáng sợ hơn đã diễn ra.
Sáng hôm nay, Uông Trạch mở máy tính ra như thường lệ, bỗng thấy đồng nghiệp ở bên cạnh đang ríu rít nói chuyện đột nhiên im lặng.
Anh ta quay đầu lại, bỗng nhìn thấy giám đốc Hạ đang đứng phía sau anh ta.
Uông Trạch giật mình, bánh bao ngậm trong miệng suýt rơi ra.
“Chào, chào buổi sáng giám đốc Hạ.” anh ta ráng nuốt xuống, lắp bắp nói.
Hạ Thì Lễ khẽ cười: “Chào buổi sáng.”
Anh lại nhìn màn hình máy tính của Uông Trạch: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu cái này, ảnh nền máy tính để bàn của cậu có thể gửi cho tôi không?”
Uông Trạch ngạc nhiên, vội vàng nói: “Tất nhiên là được rồi ạ.”
Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu: “Ừm, cậu gửi trực tiếp vào mail của tôi là được.”
Anh nói xong, định nói gì nữa nhưng lại thôi, rời đi.
Sau khi Hạ Thì Lễ rời đi, Uông Trạch và đồng nghiệp bên cạnh nhìn nhau.
Đã bảo sao anh ta lại chọc đến sếp rồi, hóa ra là do người đẹp.
Hình nền của anh ta chỉ là một bức ảnh hotgirl mạng nổi tiếng bình thường thôi.
Anh ta cũng không nhớ là đã nhìn thấy ở đâu, cũng không biết người đẹp này là ai, cảm thấy xinh nên lưu lại làm hình nền máy tính.
Nhưng thế nào cũng không ngờ được, bức ảnh này lại khiến anh ta thấp thỏm lo sợ bao lâu nay.
“Giám đốc Hạ…” Uông Trạch nhìn đồng nghiệp, chỉ chỉ hình nền, do dự mà hỏi, “Thích kiểu này à?”
Đồng nghiệp lắc lắc đầu: “Tôi cũng không rõ.”
Ngồi cạnh Uông Trạch đa phần đều là người mới, nghe thấy mùi drama liền sôi nổi.
“Nhưng không phải là giám đốc Hạ mới kết hôn à? Bị bà xã bắt gặp thì không hay nhỉ?”
“Ngắm người đẹp thì có gì không hay chứ? Có gì mà ngạc nhiên.”
“Nhưng mà nghe nói vợ của giám đốc Hạ cũng rất xinh đẹp đấy!”
“Anh Triệu tham gia hôn lễ về kể vợ giám đốc Hạ cực xinh, dáng người cực đẹp, buổi hôn lễ cũng rất cảm động, rất nhiều người khóc đấy.”
“Bao sao kết hôn sớm như vậy…”
Trong tiếng nói chuyện ồn ào, bỗng vang lên một giọng nam.
“Mọi người nói chuyện gì sôi nổi vậy? Nói cho tôi nghe với.”
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Diêu Húc đang đứng cách đó 1m, cười hì hì nhìn mấy người bọn họ đang tụ tập.
Bình thường, hình tượng của Diêu Húc ở công ty là bình dị gần gũi, thích nói đùa, rất thân thiết với nhân viên.
Thấy người đến là cậu ta, có một đồng nghiệp gan lớn liền chỉ vào màn hình của Uông Trạch, cười nói: “Đang ngắm người đẹp.”
Diêu Húc liền qua đó nhìn một cái, tròng mắt suýt rớt ra.
“Mau đổi mau đổi mau đổi! Bị giám đốc Hạ của mấy người thấy thì toi.”
Uông Trạch bỗng lo lắng, dần có một dự cảm không lành.
Không đợi Uông Trạch lên tiếng, xung quanh đã có một người nói thay anh ta.
“Giám đốc Hạ đã nhìn thấy rồi mà, còn bảo tiểu Uông gửi ảnh cho anh ấy nữa.”
Diêu Húc ngạc nhiên: “Gì cơ, cậu ấy bảo mấy cậu gửi ảnh cho cậu ấy hả?”
“Đệt.” Cậu ta cười xỉu, “Cười chếc tôi rồi, cmn là chuyện ảo ma gì đây?”
Diêu Húc cười đủ rồi, mới chỉ màn hình máy tính hỏi: “Mấy cậu đều không biết cô ấy hả?”
Dự cảm không lành trong lòng Uông Trạch lại càng rõ, cứng ngắc lắc đầu.
“Nhìn có vẻ là hotgirl mạng mà.” Có đồng nghiệp tiếp lời.
Diêu Húc “chẹp” một cái, “Cái gì mà hotgirl? Đây là bà chủ của mấy người đấy!”
.
.
Vừa nói xong, lấy Uông Trạch là trung tâm, tất cả mọi người ở bán kính mấy mét xung quanh đều im lặng.
Nhất thời, xung quanh chỉ có tiếng quạt máy tính.
Diêu Húc nhìn cẩn thận màn hình, lầm bầm: “Đây hình như là ảnh tiểu Kiều chụp hồi đại học mà…”
Cậu ta vỗ vỗ Uông Trạch đã hóa đá, an ủi: “Thực ra cũng không sao đâu, đổi đi là được ấy mà.”
Uống Trạch: “…”
Không biết bây giờ anh ta đổi màn hình nền thành ảnh giám đốc Hạ thì có tác dụng không?
2.
Kế hoạch chuẩn bị mang thai
Từ lúc Quý Kiều mặc bộ áo cưới lộ rõ dáng người, những tin đồn liên quan đến việc cô mang bầu khi kết hôn đều biến mất.
Sau đó có mấy đồng nghiệp hỏi cô mấy lần khi nào có em bé, Quý Kiều đều trả lời là đợi qua một khoảng thời gian nữa.
“Sao thế, vẫn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống hai người à?” Lạp Lạp lén hỏi cô.
Bây giờ cuộc sống của hai người rất tốt, dường như không có dục vọng đặc biệt muốn thay đổi trạng thái này.
Ngoại trừ Hạ Thì Khiêm vẫn luôn giục hai người sinh cháu ra, những người khác đều không có ý kiến gì với suy nghĩ của hai người họ.
Cứ như vậy, sau khi qua Tết, trong tháng ba khai xuân đầu năm, Tiền Tĩnh Tĩnh hạ sinh một bé trai.
Là bạn thân, Qúy Kiều và Hạ Thì Lễ cầm trang sức vàng hình con giáp cùng đến thăm cô ấy.
Lúc đó Tiền Tĩnh Tĩnh đã hết cữ rồi, sắc mặt cũng khá tốt.
Em bé được di truyền ưu điểm của bố mẹ, trắng trẻo lại đáng yêu.
Lúc Quý Kiều đến, cậu nhóc đang yên lặng ngủ trong nôi em bé.
“Đáng yêu quá.” Quý Kiều chỉ nhìn một cái đã không kìm được mà cảm thán, “Cậu nhóc là đứa trẻ sơ sinh nhiều tóc nhất mà tớ từng thấy đấy.”
Tiền Tĩnh Tĩnh cười: “Đúng vậy, mẹ tớ nói, may không di truyền tóc vàng từ tớ.”
Sau khi thăm em bé, Quý Kiều liền đẩy Hạ Thì Lễ ra khỏi phòng, nhẹ nhàng nói chuyện với Tiền Tĩnh Tĩnh một lát.
Toàn bộ quá trình mang thai của Tiền Tĩnh Tĩnh đều thuận lợi, sinh xong cũng hồi phục khá tốt.
Quý Kiều nhìn trạng thái của bạn thân và em bé đáng yêu, bất giác có hơi động lòng.
Nếu như là con của cô và Hạ Thì Lễ thì nhất định sẽ xinh đẹp nhỉ?
Mặc dù sinh em bé giống như là mở hộp quà bí mật, nhưng mà có hai người là khuôn ở phía trước, dù sao cũng không sinh ra một đứa nhóc xấu đâu ha?
Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn ra được tâm tư của cô, cười nói nếu như Quý Kiều sinh con gái sẽ để con trai mình kết thông gia.
Quý Kiều nhìn zai đẹp nhỏ ở trong nôi, cảm thấy ý kiến này cũng hay.
“Vậy chuẩn bị mang thai cần chú ý cái gì?” Cô vẫn chưa để ý đến mấy vấn đề này.
Tiền Tĩnh Tĩnh nghĩ nghĩ: “Cũng không có gì, không được hút thuốc uống rượu, nhớ uống vitamin B là được.”
Quý Kiều gật gật đầu, như có suy nghĩ.
Về đến nhà, Qúy Kiều tra tài liệu mấy hôm, kéo Hạ Thì Lễ đi lên kế hoạch chuẩn bị mang thai.
Đầu tiên, hai người đều phải nghiêm cấm thuốc lá, rượu bia.
Thứ hai, cô phải bắt đầu uống vitamin B, đồng thời rèn luyện sức khỏe.
Cuối cùng, từ bây giờ hai người phải đọc sách thai sản, học thêm kiến thức.
Cô thậm chí không biết từ đâu lập được bảng biểu sinh hoạt vợ chồng dựa trên chu kỳ sinh lý phụ nữ, trong đó nói dựa theo bảng này sinh hoạt vợ chồng thì tỉ lệ mang thai sẽ cao hơn.
Hạ Thì Lễ không có ý kiến gì với kế hoạch của bà xã, tỏ vẻ tất cả đều nghe theo cô sắp xếp, chỉ trừ có bảng biểu sinh hoạt vợ chồng.
Vì lý do công việc, một tháng anh phải đi công tác tỉnh ngoài mấy lần.
Với lại ngay cả việc này cũng cần phải theo bảng biểu thì không phải sẽ cảm thấy giống như là hoàn thành nhiệm vụ sao?
Quý Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, bảng biểu sinh hoạt vợ chồng liền bị bỏ.
“Vậy chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi!” Cô nói.
Dù sao bọn họ cũng mới chuẩn bị mang thai, thời gian còn dài.
Bây giờ người ta muốn mang thai dường như cũng không dễ dàng, thế nào cũng phải chuẩn bị mất 3-5 tháng.
Nhưng Qúy Kiều không ngờ được rằng, hai người mới chuẩn bị một tháng đã trúng số rồi.
Lúc kỳ sinh lý của Quý Kiều không đúng ngày, vẫn là Hạ Thì Lễ nhớ đến que thử thai ở trong tủ trước.
Năm phút sau, Quý Kiều từ nhà Wc đi ra, trong tay cầm que thử thai có thêm một vạch màu đỏ nhạt.
“Em, em hình như có rồi.” Cô đột nhiên có hơi lo lắng.
Khuôn mặt Hạ Thì Lễ trấn tĩnh, yếu hầu khẽ động: “Đi bệnh viên.”
Sau khi cầm kết quả kiểm tra từ bệnh viện, Quý Kiều vẫn có cảm giác không tin được.
“Sao nhanh như vậy đã có thai rồi?”
Hạ Thì Lễ lái xe, khóe miệng cong lên.
“Có lẽ là số lần khá nhiều.”
Quý Kiều ngạc nhiên, cười lấy tờ kết quả bịt mặt.
“Đây không phải là mục đích chính khi anh từ chối bảng biểu sinh hoạt vợ chồng đấy chứ?” Cô có hơi nghi ngờ.
Bởi vì cô bất giác phát hiện ra, tần suất của bọn họ hình như còn cao hơn tờ bảng biểu đó một chút…
3.
Mang thai
Quý Kiều xác định là sau khi mang thai cũng sẽ không khác gì nhiều, vẫn đi làm như thường lệ, thỉnh thoảng còn tăng ca.
Nhưng cũng có lẽ là do mẹ chồng Văn Úc lần trước mang thai không dễ dàng nên tập thể người nhà họ Hạ vô cùng lo lắng, đối xử với cô như là gấu trúc vậy.
Không thể thiếu được việc mỗi ngày đưa đón, một ngày ba bữa cũng được tỉ mỉ phối hợp dinh dưỡng.
Sau giai đoạn ba tháng đầu khẩu vị không tốt, cơ thể Quý Kiều vẫn luôn bình thường, kết quả kiểm tra cũng luôn tốt.
Trừ cái bụng lớn lên từng ngày, nhìn vào Qúy Kiều chả khác gì người bình thường.
Đối với Quý Kiều mà nói, điều cô sợ nhất trong khi mang thai là bị rạn da.
Vì vậy, mỗi ngày Hạ Thì Lễ đều giúp cô bôi kem chống rạn da.
Tối nay, anh vẫn như thường ngày ngồi bên giường, lông mi rủ xuống, khuôn mặt chuyên tâm, ngón tay thon dài nghiêm túc bôi kem cho Quý Kiều.
Quý Kiều nhìn sống mũi cao thẳng của anh, trái tim khẽ rung động.
“Chồng, anh đoán xem con chúng ta là trai hay gái?”
Ngón tay Hạ Thì Lễ hơi khựng lại, ngẩng đầu khẽ cười: “Chắc là con gái đi.”
“Vì sao?” Quý Kiều hỏi.
Hạ Thì Lễ cúi đầu, tiếp tục động tác trên tay, chậm rãi nói: “Vì anh cảm thấy con bé rất ngoan, không làm phiền em, máy thai cũng nhẹ.”
Quý Kiều khẽ gật đầu: “Thực ra em cũng cảm thấy là con gái, anh biết vì sao không?”
“Vì sao?”
“Em nghe nói, nếu như thời gian mang thai mà trở lên xấu, thì tỉ lệ cao sẽ là con trai.
Em vẫn luôn không thay đổi gì mấy, có lẽ là con gái.”
Bụng Qúy Kiều càng ngày càng to, ở công ty khó tránh khỏi sẽ nói chuyện với đồng nghiệp về mấy chuyện mang thai.
Luận điểm này chính là do cô nghe đồng nghiệp nói.
Hạ Thì Lễ cong môi cười: “Đây là lý do gì vậy chứ?”
“Hình như là có liên quan đến hoóc-môn.” Qúy Kiều cũng không nói rõ được là vì sao, nói chung chung vậy.
Hạ Thì Lễ gật gật đầu, đóng lọ kem lại, kéo quần áo Quý Kiều lên.
“Vậy chúng ta sẽ cung nghênh công chúa giá lâm.”
Anh rửa tay xong quay lại, nhìn thời gian cũng khá muộn rồi, nói: “Chúng ta đi ngủ thôi.”
Quý Kiều đáp rồi bỏ điện thoại sang một bên, nằm trên giường.
Giây tiếp theo, đèn được tắt đi.
Một nụ hôn rơi trên trán Quý Kiều.
“Ngủ ngon, bà xã.”
Sau đó, một nụ hôn rơi trên bụng cô.
“Ngủ ngon, bảo bảo.”
Quý Kiều đã quen với chuyện mỗi tối này, cũng cười quay sang hôn mặt Hạ Thì Lễ.
“Ngủ ngon, ông xã.”
Trước khi nhắm mắt lại, Quý Kiều đột nhiên có hơi hâm mộ bảo bảo trong bụng mình.
Bởi vì… cô đã tìm cho con một người bố tốt nhất trên đời.
.
.
Hết chương 84
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...