Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi FULL


Đăng ký kết hôn
Sau khi cầu hôn, hai người quay về báo cho bố mẹ hai bên một tiếng trước.
Bố mẹ Hạ Thì Lễ rất vui mừng về chuyện này, Văn Úc vui vẻ nói bà sẽ bao hết đồ trang sức cho lễ cưới, coi như là quà tân hôn.
Hạ Thì Khiêm nghe thấy cũng vui mừng không thôi, giọng trẻ con kêu bọn họ nhanh chóng về sinh em bé.
Quý Kiều có hơi ngại, lén nháy mắt với Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ nghe lời, nói với em trai, cháu trai nhỏ của cậu có lẽ phải mấy năm nữa mới ra đời cơ.
Hạ Thì Khiêm thất vọng mà “à” một tiếng, cũng chỉ đành uể oải mà đồng ý.
Chỗ Quý Tương cũng không có gì phản đối, chỉ nói có thời gian thì quay về cùng bàn thêm, bên phía bà cũng chuẩn bị một chút.
Hiện giờ cuộc sống hôn nhân của bà hạnh phúc, lại chứng kiến mối tình nhiều năm của con gái, về việc hai người dự định kết hôn hiển nhiên cũng không có nhiều lời.
Sau khi nói với bố mẹ, những chuyện khác cũng tự nhiên mà làm theo thứ tự.
Chọn váy cưới, chụp ảnh cưới, lên kế hoạch cho hôn lễ, thậm chí là trang hoàng nhà mới…
Hết chuyện này đến chuyện khác cần quan tâm.
Lúc này Quý Kiều mới biết, Hạ Thì Lễ vẫn luôn đợi đến sinh nhật của anh, thứ nhất là do muốn nguyện vọng sinh nhật là cầu hôn thành công, thứ hai chính là mới nhận được chìa khóa nhà mấy hôm trước ngày sinh nhật.
Nhà mới ở một tiểu khu mới trong trung tâm thành phố Hối Đồng, cách chỗ làm của bọn họ không xa.
Diện tích tổng cộng hơn 300m vuông, ở nơi tấc đất tấc vàng như trung tâm thành phố Hối Đồng cũng được coi như là khu nhà cao cấp.
Lần đầu Quý Kiều cầm chìa khóa đến nhà mới cũng không ngờ rằng, căn nhà này lại to hơn căn nhà hiện tại của bọn họ nhiều như vậy.
Cô ngạc nhiên nhìn Hạ Thì Lễ, hơi há miệng, có chút không nói lên lời.
“Kiều Kiều, nhà anh đã mua xong rồi, đợi chúng ta đăng ký kết hôn xong liền sang tên em.” Hạ Thì Lễ nói.
“Em không cần.” Quý Kiều vô thức từ chối.
Đây là nhà anh mua trước kết hôn, sao cô có thể lấy chứ?
Hạ Thì Lễ dường như không ngạc nhiên khi thấy cô nói vậy, cười cười giải thích: “Đây là quà tặng em, nhận đi.”
Anh dừng lại một chút rồi giải thích: “Chúng ta kết hôn rồi sinh con, căn nhà kia không đủ ở, kiểu gì cũng sẽ phải chuyển nhà mới.

Căn nhà này nhìn có vẻ to, thực ra cũng chỉ có 5 phòng.

Tính vậy nhưng chưa chắc đã đủ ở đâu.”
Quý Kiều sững người, sự chú ý tạm thời bị dời đi: “Sao lại không đủ chứ?”

Hạ Thì Lễ nghiêm túc giải thích: “Em nghĩ đi, một phòng của chúng ta, một phòng sách, một phòng khách, một phòng cho em bé, một phòng cho bảo mẫu…”
Anh khẽ cười: “Tính như vậy, nếu như có hai đứa còn không đủ ở đấy.”
“Ai bảo sẽ sinh hai đứa chứ?” Quý Kiều nhỏ giọng phản bác.
Còn chưa kết hôn anh đã nghĩ nhiều như vậy rồi.
“Ừm.

Vậy thì một đứa, không sao cả.” Hạ Thì Lễ khẽ cười.
Quý Kiều khẽ mím môi, nhỏ giọng nói: “Hai đứa cũng đủ ở mà, bảo mẫu nhiều nhất thì cũng chỉ ở lúc em bé nhỏ thôi mà? Lớn hơn rồi thì đâu cần nữa.”
Cũng có thể thuê người không ngủ lại mà.
Hạ Thì Lễ gật đầu, cười: “Được, nghe em.”
Quý Kiều: “…”
Cô chỉ thuận theo đó mà nghĩ thôi, chứ không có phải là nói sau này sẽ sinh hai đứa được không hả?
Trên thực tế, đối với chuyện sinh con này, hiện giờ cô còn chưa sẵn sàng.
Dù sao cũng không vội, bọn họ vẫn còn trẻ như vậy.
Vì Hạ Thì Lễ đã mua xong nhà rồi, Quý Kiều liền đề nghị để bản thân chịu trách nhiệm chuyện trang hoàng nhà.
Những năm này, lương của cô cộng với làm thêm, cũng tiết kiệm được không ít, nhận chuyện trang hoàng thì cũng dư dả.
Phần cứng của nhà thì đều đã trang hoàng rồi, Quý Kiều chủ yếu đảm nhận trang hoàng mấy phần còn lại và nội thất đồ điện tử.
Đối với Quý Kiều mà nói, trang hoàng cho nhà mới là một chuyện mệt mỏi lại vui vẻ.
Cô không tìm nhà thiết kế, toàn bộ quá trình đều tự tay làm từng chút một, chỉ thỉnh thoảng sẽ hỏi ý kiến Hạ Thì Lễ.
Nhìn nhà mới dần ra hình dáng, giống như cuộc sống hạnh phúc sau này cũng như đang vẫy chào cô.
Lúc rảnh rỗi ở công ty hoặc giờ ngủ trưa, Quý Kiều vẫn luôn xem các thiết kế và các bài post trên các nhóm trang trí nội thất, thỉnh thoảng ghi chú lại.
Đồng nghiệp Lạp Lạp thấy cô thường xem trang trí nhà, sát lại gần cười ẩn ý: “Sao nào, chuẩn bị mua nhà à?”
Quý Kiều “ừm” một tiếng, “Mua xong rồi, đang trang hoàng.”
Lạp Lạp nhướn mày, ngạc nhiên nói: “Chẳng nhẽ cô với anh bạn trai đẹp trai sắp kết hôn à?”
Quý Kiều cười gật đầu.
Lạp Lạp có vẻ cũng rất vui: “Chúc mừng chúc mừng nha! Lúc nào mời khách đây? Hai người các cô giá trị nhan sắc cao như vậy tôi chắc chắn sẽ đăng lên vòng bạn bè để khoe!”
“Hôn lễ có lẽ là vào năm sau.” Quý Kiều đáp.

Tổ chức hôn lễ đúng là có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, chỉ việc đặt váy cưới thôi cũng cần đợi mấy tháng mới có.
“Đúng rồi, nhà tân hôn của các cậu ở đâu thế?” Lạp Lạp tò mò.
Quý Kiều thành thực nói ra tên tiểu khu.
Lạp Lạp ngạc nhiên há mồm, hồi lâu sau mới thốt ra câu “người có tiền” rồi ngậm miệng lại.
Với cái mồm to của Lạp Lạp, đồng nghiệp ở công ty không bao lâu đều đã biết Quý Kiều năm sau sẽ kết hôn với bạn trai.
Nhất thời, Quý Kiều nghe được tiếng chúc mừng từ khắp nơi của đồng nghiệp.
Cũng có không ít những đồng nghiệp đã kết hôn lấy thân phận là người từng trải nói cho Quý Kiều biết một số chuyện liên quan đến kết hôn.
Cái gì mà tổ chức hôn lễ, du lịch trăng mật, ảnh cưới….
Ngoài những cái này, cũng dặn dò cô về mấy vấn đề như tài sản trước hôn nhân, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, sinh con các thứ…
Quý Kiều biết các đồng nghiệp đều có ý tốt, nên cũng không nói những lời từ chối quyết liệt.
Chứ thực ra cô cảm thấy, trước mắt cô sẽ không gặp phải mấy vấn đề như thế.
Văn Úc là tiểu thư nhà giàu được lớn lên trong hũ mật, lớn lên lại thuận lợi mà gả cho một người chồng là bạn thuở thơ ấu.

Ngoại trừ lúc sinh đứa thứ hai có hơi trắc trở ra thì cuộc sống của bà vẫn luôn xuôi chèo mát mái.
Cũng là vì vậy mà bà rất ít khi bận tâm về chuyện gì, đối với chuyện của cô và Hạ Thì Lễ cũng hoàn toàn mặc bay, từ trước đến giờ chưa bao giờ can thiệp nhiều.
Cô thỉnh thoảng sẽ hẹn với mẹ chồng cùng đi dạo phố, làm đẹp, chủ đề đa phần đều là liên quan đến phụ nữ, từ trước đến nay đều như chị em vậy.
Về phần con cái, Văn Úc đã nói từ sớm, tùy bọn họ sinh lúc nào thì sinh.
Trong nhà này người mà hay giục sinh nhất, có lẽ là chỉ có Hạ Thì Khiêm đang muốn có cháu trai để được lên chức.
So sánh với những đồng nghiệp trong công ty, những người vì chuyện sinh con và ở chung nhà với mẹ chồng mà có những mâu thuẫn, Quý Kiều luôn cảm thấy bản thân rất là may mắn.
Cũng vì vậy mà cô cũng không nói nhiều về Văn Úc trước mặt các đồng nghiệp, sợ rằng những người khác sẽ cảm thấy cô đang khoe khoang.
“Nghe nói những người có tiền đều thích sinh con sớm, tôi đoán có lẽ năm sau cô kết hôn xong là bị giục sinh con liền đấy, chuẩn bị dần đi.”
“Đúng vậy, một đứa không đủ, thường là phải hai đứa.”
“Kết hôn xong giục sinh con vẫn còn tốt chán, cô biết ở XX không? Rất nhiều nhà đều đợi có cháu rồi mới chấp nhận nhà gái đấy…”
“Không phải chứ? Đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn chuyện mẹ quý nhờ con vậy hả?”
“Có lẽ nhà người ta thực sự là có ngai vàng cần kế vị đấy, ai biết được?”
Một buổi ăn trưa nào đó, không biết sao mọi người lại nói về chủ đề này, liên tục cảm thán.

Ánh mắt nhìn Quý Kiều cũng như có như không mang theo sự đồng tình, cứ như là cô kết hôn xong là phải trải qua cuộc sống mang thai rồi sinh con vậy.
Quý Kiều bất lực, chỉ đành nói: “Mẹ của bạn trai tôi nói rồi, chúng tôi muốn sinh lúc nào thì sinh.”
Hạ Thì Lễ còn từng nói những câu như kiểu “Không sinh cũng được”, nhưng bây giờ vẫn không nên nói ra.
“Vậy thì tốt rồi ha.” Có đồng nghiệp phụ họa.
Nhưng hiển nhiên, có một vài ánh mắt đều hiện lên ba chữ “không tin tưởng”.
Quả nhiên, vào một ngày không lâu sau đó, lúc Quý Kiều đi WC, đúng lúc nghe thấy một đồng nghiệp nói với một đồng nghiệp khác: “Lúc đó cô cứ coi mà xem, trong hôn lễ Quý Kiều kiểu gì cũng đã có bầu rồi.”
Vừa nói xong, người đồng nghiệp đó đi ra từ phòng vệ sinh, ánh mắt đúng lúc chạm phải ánh mắt Quý Kiều ở trong gương.
Trên khuôn mặt đồng nghiệp lộ vẻ ngại ngùng, mặt có hơi hồng.
Ngay cả tay cũng không rửa liền vội vàng đi ra khỏi nhà WC.
Quý Kiều khẽ chau mày, chậm rãi rửa tay.
Cô về lại chỗ của mình, nhắn tin cho Hạ Thì Lễ.
“Buổi chiều anh rảnh không?”
Hạ Thì Lễ rep lại rất nhanh.
“Rảnh, có chuyện gì à?”
Quý Kiều: “Đột nhiên nhớ ra có một chuyện vẫn chưa làm”
Bảo bối: “Chuyện gì thế”
Quý Kiều: “Đăng ký kết hôn nha *nghịch ngợm*”
 
Sau khi cầu hôn, Hạ Thì Lễ vẫn luôn không đề cập đến việc khi nào sẽ đi đăng ký kết hôn.
Quý Kiều cũng bận việc trang hoàng nhà cửa mà quên mất chuyện này, việc này cứ như vậy mà bị chậm trễ đến bây giờ.
Đối với Quý Kiều mà nói, lúc nào đăng ký kết hôn cũng được.
Hôm nay, ngày mai hoặc ngày kia, chỉ cần đúng người là được.
Buổi chiều, Hạ Thì Lễ từ công ty về nhà lấy hộ khẩu của hai người, rồi lại đến Dữu Quả đón Quý Kiều cùng đến cục dân chính.
Trên đường, anh nhìn thấy Quý Kiều vẫn như thường ngày, tò mò hỏi: “Vì sao đột nhiên lại nghĩ đến việc đăng ký kết hôn?”
Quý Kiều nhìn anh một cái: “Em còn muốn hỏi anh nữa đây.

Vì sao mãi anh vẫn không nói khi nào sẽ đi đăng ký kết hôn?”
Hạ Thì Lễ cười: “Vốn anh định đợi chúng ta về thăm mẹ em một chuyến rồi mới đi đăng ký.”
Đầu Quý Kiều bỗng “ầm” một tiếng.
“Vậy thì… hay là thôi không đi nữa?”
Cô khẽ chau mày, Hạ Thì Lễ nói cũng đúng.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Hạ Thì Lễ dừng xe, giơ tay nắm lấy tay Quý Kiều.

“Kiều Kiều, bây giờ em nói cái này có phải là hơi muộn rồi không?”
Anh liếc nhìn sang, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười: “Đã lên thuyền giặc rồi, em cảm thấy anh sẽ cho em xuống à?”
Quý Kiều ngẩng mặt lên trời, dựa lưng ra sau, khẽ thở ra: “Vậy thì đi đăng ký thôi.”
Tỏ tình và cầu hôn đều là Hạ Thì Lễ chủ động, vậy bản thân chủ động nói đi đăng ký kết hôn cũng không sao.
Còn về phía bên chỗ mẹ, cứ tiền trảm hậu tấu là được.
Có lẽ bà… cũng không để ý đâu nhỉ?
Hôm nay là một ngày làm việc bình thường của tháng sáu, so với những ngày đông đúc như ngày 20/5 hay 14/2 thì hôm nay cục dân chính vắng hơn nhiều.
Hai người lấy số, điền thông tin, kiểm tra sức khỏe… theo quy trình, không có nhiều người, bọn họ làm rất nhanh.
Trước khi chụp ảnh, Quý Kiều dặm lại trang điểm, rồi lại chỉnh lại đầu tóc.
Cô nhìn Hạ Thì Lễ đẹp trai, tuấn tú ở bên cạnh, có hơi hồi hộp.
Đột nhiên nhận ra, chỉ vài chục phút nữa, bọn họ sẽ mang một thân phận mới.
“Thì Lễ…” Quý Kiều gọi, “Anh có muốn trang điểm không?”
Mắt cô cong như vành trăng non, nhiệt tình mời gọi: “Em vẽ lông mày cho anh nhé.”
Hạ Thì Lễ có hơi không yên tâm với tay nghề của cô, xua xua tay từ chối lòng tốt của Quý Kiều.
Quý Kiều bóp cằm Hạ Thì Lễ, tỉ mỉ ngắm khuôn mặt anh.
“Ừm…không vẽ cũng đẹp.”
Khuôn mặt Hạ Thì Lễ góc cạnh, góc nghiêng rõ ràng, cần cổ thuôn dài, chụp ảnh cũng rất ăn ảnh.
Hai người đi làm cũng đều mặc áo sơ mi trắng, vừa hay không phải về nhà thay quần áo.
“Đúng, cười lên chút nào.”
“Lại dựa lại gần nhau chút, được rồi.”
“Ấy, đẹp!”
Sau khi được nhiếp ảnh chỉ đạo vài câu, ảnh kết hôn cũng đã được chụp xong.
Lúc quay lại quầy, nhân viên công tác ấn hai cái dấu xuống, giấy đăng ký kết hôn đã ra lò.
Trên đường về nhà, khóe môi khẽ cười của Hạ Thì Lễ vẫn không hạ xuống.
Quý Kiều chụp một giấy đăng ký vài bức rồi đăng lên các nền tảng mạng xã hội.
Trên weibo, cô đăng lên tài khoản mà lần trước đã công khai.
“Năm thứ bảy, kết hôn *trái tim**trái tim*.”
Hết chương 80
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui