Chỗ này không được sờ chỗ kia không cho hôn
Quý Kiều ngơ người, ánh mắt dời từ trên khuôn mặt Hạ Thì Lễ sang ngăn kéo tủ.
Trong đó để đầy những hộp vuông nhỏ với các nhãn hiệu khác nhau, kích cỡ khác nhau, kiểu loại khác nhau.
Khóe môi Quý Kiều khẽ giựt giựt, khó mà không bội phục sự chu đáo của dì.
Nhưng vào thời khắc này, sự hưng phấn bị xóa tan trong nháy mắt.
“Anh nói với mẹ anh rồi à?” Quý Kiều hỏi.
Cô khẽ chau mày, trong lòng có cảm giác hơi kì kì.
Chả nhẽ sau này dì còn đến kiểm tra số lượng nữa à…
Cô có hơi muốn chết quách cho xong.
Hạ Thì Lễ lắc đầu: “Anh có nói đâu.”
Nếu như mẹ anh biết anh có bạn gái, sợ rằng sẽ vội vã mời Quý Kiều đến nhà chơi ấy.
Nhưng mà anh không chắc Quý Kiều có đồng ý hay không, sợ cô sẽ cảm thấy quá nhanh hoặc sẽ bị áp lực từ phụ huynh.
Vậy nên anh liền vẫn không nói.
Dù sao từ trước đến giờ bố mẹ vẫn luôn không can thiệp vào các mối quan hệ xã hội của anh, chắc chắn là sẽ không phản đối đâu.
Anh định đợi sau khi bản thân được mẹ Quý Kiều chấp nhận rồi mới nói.
Hai người ngồi trên giường nghĩ một hồi, nghĩ rằng có thể là do đợt nghỉ đông hay liên lạc với nhau nên Văn Úc đã đoán được.
Nhưng mà sao bà lại tích cực chuẩn bị nhiều bao như vậy chứ?
Quý Kiều nằm vật ra giường, lấy chăn che mặt giống như không còn luyến tiếc gì cuộc đời này nữa.
Giọng nói uể oải: “Bây giờ em muốn tự bế luôn.”
Có chuyện gì xấu hổ hơn chuyện bố mẹ biết mi xxx không?
….Có.
Đó là bố mẹ của đối phương biết tụi mi xxx.
Quý Kiều nghĩ, bản thân cô không thể nào hưởng thụ được ý tốt của dì đâu.
Cô đã tèo rồi.
Chăn trên mặt bị kéo ra, gương mặt đẹp trai của Hạ Thì Lễ xuất hiện trước mắt Quý Kiều.
Quý Kiều chớp chớp mắt, mắt nhìn chăm chăm vào đôi môi Hạ Thì Lễ đang ngày càng lại gần.
Nụ hôn dịu dàng của anh rơi trên cổ cô, Quý Kiều không chịu được khẽ rụt cổ lại.
“Không sao, anh dùng cái của anh.” Dường như anh biết cô đang nghĩ cái gì, Hạ Thì Lễ vừa hôn vừa nói, giọng nói khàn khàn.
Hương thơm dễ ngửi, mãnh liệt trên người anh không kiêng nể gì mà xâm nhập vào các giác quan của Quý Kiều, dưới bàn tay và nụ hôn của anh, cô dần mềm nhũn thành một bãi nước xuân.
Do phải thử vai, Quý Kiều không cho để bất kì dấu vết gì trên người cô.
Hạ Thì Lễ chỉ đành cẩn thận từng tí một, chỗ này không được sờ chỗ kia không cho hôn.
Sau một lần, anh ôm Quý Kiều khe khẽ thở dốc.
Mặt Quý Kiều ửng hồng, vui vẻ mà hôn hôn môi Hạ Thì Lễ.
Cô biết anh có lẽ còn chưa có tận hứng, nhưng vẫn quan tâm chăm sóc cho cô.
“Đợi em thử vai xong lại bồi thường cho anh nhé.” Cô nhỏ giọng hứa hẹn.
Hạ Thì Lễ vùi cằm vào cổ cô, không nói gì, chỉ thoáng siết lại cánh tay của mình, khiến cho hai người càng thêm thân mật, không còn khoảng cách.
Sau một vài phút im lặng ngắn ngủi, Hạ Thì Lễ không nhịn được mà lên tiếng dò hỏi: “Kiều Kiều, tết Nguyên tiêu cùng anh về nhà ăn cơm nhé?”
Quý Kiều ngẩn ra, giọng nói có chút do dự: “Có phải hơi nhanh rồi không?”
Đây là mời về gặp phụ huynh à?
Bọn họ mới ở bên nhau nửa năm mà…
Tim Hạ Thì Lễ thoáng nhói lên, âm thầm tự giễu.
Quả nhiên là anh gấp quá rồi à?
Ừm, cũng đúng.
Có lẽ nên đợi anh qua được cửa của mẹ Quý Kiều đã.
Hạ Thì Lễ khẽ mím môi, ôm người vào trong lòng.
“Được, vậy đợi thêm một khoảng thời gian vậy.” Anh thấp giọng nói, “Anh chỉ muốn em biết là anh đang nghiêm túc.”
Các cặp đôi ở đại học yêu đương rồi chia tay đã là chuyện bình thường như cơm bữa từ lâu rồi, có những nam sinh nói thẳng ở trong ký túc xá là tìm bạn gái chỉ để phát tiết dục vọng và hoócmôn của bản thân thôi.
Không cần biết Quý Kiều đã chuẩn bị tốt hay chưa, anh vẫn muốn tỏ rõ thái độ của mình.
Anh không muốn Quý Kiều sẽ nghĩ anh là loại đàn ông như kia.
Quý Kiều “ừm” một tiếng, nhỏ giọng nói, “Em biết mà.”
Đa phần tình cảm lúc mới bắt đầu đều rất mãnh liệt và chân thành, trước giờ cô chưa bao giờ hoài nghi chuyện đó.
Cô hôn hôn hầu kết Hạ Thì Lễ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Không cần biết bọn họ sẽ ở bên nhau bao lâu, nhưng sự vui vẻ và hạnh phúc của cô bây giờ đều là mãnh liệt và chân thực.
Sau khi cô trùng sinh, có thể ở bên anh, có lẽ là chuyện vô cùng may mắn.
Hôm mùng 9, Quý Kiều được Hạ Thì Lễ đưa đi thử vai.
Địa điểm là ở một công ty quảng cáo nổi tiếng.
Sau khi liên lạc với người trợ lý tên Amy, Quý Kiều được đưa vào một phòng chụp ảnh nhỏ.
Hạ Thì Lễ đứng một bên đợi cô.
Bên thương hiệu quảng cáo này là một công ty bất động sản nước ngoài, muốn tự chụp một đoạn video tuyên truyền.
Phần thử vai của Quý Kiều vô cùng đơn giản, chỉ cần nghe theo lời nhiếp ảnh gia chụp một vài bức ảnh là có thể kết thúc.
Lúc Quý Kiều chụp xong trong đầu đầy dấu hỏi.
Chỉ…như vậy thôi à?
Có vẻ hơi qua loa nhể…
Hay là bản thân cô chỉ là đến cho đủ số thôi, người ta vốn đã tìm được người rồi?
Quý Kiều càng nghĩ càng cảm thấy cái này rất có khả năng.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị đi về thì bên tai Quý Kiều vang lên tiếng gọi của Amy.
“Chị Quý, mời chị vào phòng hội nghị đợi một chút.
Tổng giám đốc Nhiếp sẽ đến ngay bây giờ.”
Amy lịch sự đưa Quý Kiều vào một gian phòng hội nghị nhỏ.
Quý Kiều ngồi ở đó, thực lòng cảm thấy hơi kì lạ.
Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Hạ Thì Lễ.
“Anh có nhìn thấy ai được thử vai sau em không? Bây giờ em đang ngồi đợi ở đây, hình như vẫn còn phải hỏi gì nữa á”
Rất nhanh Hạ Thì Lễ đã trả lời lại, ngữ điệu vẫn bình tĩnh như trước giờ.
“Anh không nhìn thấy ai khác nữa, có lẽ là hôm nay chỉ có mình em thôi?”
“Cứ chờ xem thế nào, đừng sợ”
Thấy tin nhắn của Hạ Thì Lễ, Quý Kiều liền thoáng thả lỏng.
Mặc dù cái phần chụp ảnh có hơi qua loa, nhưng công ty quảng cáo và công ty bất động sản đều là những công ty nổi tiếng, dường như cũng không có lý do gì để lừa người đâu.
Quý Kiều không khỏi cảm thấy may mắn khi hôm nay có Hạ Thì Lễ đưa đi.
Nghĩ đến anh đang ở bên ngoài, dường như cô cũng không còn gì lo lắng nữa.
“Ừm, vâng!”
Quý Kiều rep lại Hạ Thì Lễ xong, liền yên tâm chờ.
Mấy phút sau, của phòng hội nghị một lần nữa được mở ra.
Một người đàn ông mặc vest đi giày da bước vào, phía sau là người đã liên lạc với Quý Kiều – Amy.
Người đàn ông khoảng 4,50 tuổi, dáng người rắn rỏi, phong độ đẹp trai, đôi mắt vô cùng có thần.
Ông ấy ngồi ở ghế chủ vị, ánh mắt đánh giá rơi trên người Quý Kiều.
“Chị Quý, đây là tổng giám đốc Nhiếp của Lam Châu chúng tôi.” Amy lịch sự giới thiệu hai người với nhau.
“Tổng giám đốc Nhiếp, đây là người mẫu đến thử vai cho quảng cáo của chúng ta, chị Quý Kiều.”
Amy để lý lịch sơ lược trước mặt tổng giám đốc Nhiếp, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh ông ấy.
Nhiếp Dung cúi đầu nhìn lướt qua lý lịch sơ lược, rồi lại nhìn về phía Quý Kiều.
Quý Kiều lịch sự mỉm cười.
Hồi lâu sau, Nhiếp Dung lên tiếng, giọng điệu hơi cao, dường như mang theo sự hoài nghi: “Quý Kiều?”
Quý Kiều hơi ngạc nhiên, gật đầu: “Vâng, tôi là Quý Kiều, xin chào, tổng giám đốc Nhiếp.”
Tổng giám đốc Nhiếp cười với Quý Kiều, giọng nói nhã nhặn: “Không phải lo lắng, cứ coi như là trò chuyện với người lớn trong nhà thôi.”
Nhìn thấy dáng vẻ nho nhã của ông ấy, Quý Kiều tự nhiên thấy có thêm vài phần hảo cảm.
Lúc này, thái độ thân thiện của ông ấy khiến Quý Kiều thoải mái hơn nhiều.
“Vâng ạ.” Quý Kiều cũng cười cười.
“Cháu làm người mẫu được bao lâu rồi? Sao lại nghĩ sẽ làm việc này?” Tống giám đốc Nhiếp hỏi.
“Cháu làm được hơn năm rồi, thời gian cũng không phải là quá dài.” Quý Kiều thành thật trả lời, “Lúc mới bắt đầu cũng là do duyên số…”
Lúc Quý Kiều trả lời, tổng giám đốc Nhiếp rất nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu đáp lại.
Ánh mắt ông ấy có lúc rơi trên người Quý Kiều, bộ dáng có chút đăm chiêu.
“Vậy nên cháu không hề thiếu tiền, là do sở thích nhiều hơn đúng không?”
Quý Kiều cười: “Vâng, cháu không thiếu tiền, nhưng ai lại chê nhiều tiền chứ.”
Tổng giám đốc Nhiếp cười hiền từ, “Cũng phải.”
Sau một vài câu hỏi về công việc, tổng giám đốc Nhiếp lại hỏi thêm một vài câu hỏi ngày thường.
Chẳng hạn như là sở thích này, tình hình gia đình này, mấy cái như vậy.
Như ông ấy đã nói, cả buổi phỏng vấn giống như một cuộc nói chuyện vậy
Trong không khí thoải mái vui vẻ, hai người liền kết thúc cuộc trò chuyện.
“Được rồi, cứ như vậy đi.” Tổng giám đốc Nhiếp cười, “Có tin gì Amy sẽ báo với cháu.”
Nhận được chỉ thị Amy lập tức hiểu ý, đứng dậy mở cửa cho Quý Kiều.
“Chị Quý, buổi phỏng vấn hôm nay của chúng ta đã kết thúc.
Chị đợi tin tức của chúng tôi là được.”
Quý Kiều gật đầu: “Được, cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Amy tiễn Quý Kiều ra đến cửa, lúc quay lại phòng hội nghị, Nhiếp Dung vẫn ngồi tại chỗ, mắt nhìn chăm chăm vào lý lịch sơ lược của Quý Kiều.
“Đặt vé tuần sau đến thành phố H cho tôi.” Nhiếp Dung bình tĩnh cất tiếng.
Amy: “Vâng, tổng giám đốc Nhiếp.”
“Vậy nếu không còn chuyện gì nữa, bây giờ tôi sẽ mang tóc của chị Quý đi xét nghiệm.” Amy tiếp tục nói.
Nhiếp Dung xua tay, trên mặt lộ ra chút mệt mỏi: “Đi đi.”
Sau khi Amy rời đi, Nhiếp Dung dựa ra sau, thở dài.
Quý Kiều, 20 tuổi, người thành phố H….
Nhiếp Dung nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt vô cùng giống Quý Kiều.
Nếu không phải là tình cờ nhìn thấy ở trên TV, ông vậy mà không biết, bản thân có thể có một đứa con gái lớn đến nhường này….
Bên kia, sau khi Quý Kiều nói chuyện với Nhiếp Dung xong thì nghi ngờ đã vơi đi không ít.
“Hóa ra những người khác đã phỏng vấn xong từ lâu rồi, em là ở cuối cùng mới chen ngang ấy.” Quý Kiều nắm tay Hạ Thì Lễ, vui vẻ kể cho anh nghe về ngày hôm nay.
“Bọn họ nhìn thấy em ở trên TV mới nghĩ đến việc tìm em thử xem sao ấy.”
“Với lại cũng không phải là kí hợp đồng ở đấy luôn, bọn họ còn cần phải suy xét nữa.”
“Ông tổng giám đốc Nhiếp ấy tuy là lớn tuổi rồi nhớ, nhưng mà đẹp trai ghê.”
…
Hạ Thì Lễ vẫn luôn kiên nhẫn nghe cô nói bỗng khựng lại: “Rất đẹp trai?”
“Vâng vâng, là kiểu người đàn ông trưởng thành nho nhã ấy, anh có biết không?” Quý Kiều cười hi hi nói, “Nhìn qua ông ấy cũng rất có sức sống nhá, nhưng mà ông ấy nói em tầm tuổi với con gái ông ấy, vậy nên em nghĩ tuổi của ông ấy cũng khá lớn rồi.”
Hạ Thì Lễ thoáng thở ra: “Vậy chắc hẳn là rất lớn tuổi.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Quý Kiều gật đầu, “Em nghĩ chắc là con gái ông ấy hạnh phúc lắm nhỉ? Nhìn qua tính tình ông ấy có vẻ khá tốt, cảm giác sẽ rất chiều con gái.”
Từ nhỏ cô đã không có bố, nên rất dễ hâm mộ tình cảm cha con của người khác.
Hạ Thì Lễ nhìn dáng vẻ khao khát của cô thì có hơi đau lòng, khẽ xoa xoa bả vai cô.
Quý Kiều ngẩn ra, nhỏ giọng nói: “Em đã không còn để ý từ lâu rồi.”
Hạ Thì Lễ phụ họa “ừm” một tiếng.
Quý Kiều nhìn chằm chằm vào xương quai hàm của Hạ Thì Lễ, trong lòng bỗng hơi nhói lên.
May mà mẹ không nghe thấy cô nói những lời như này, nếu không bà sẽ lại đau lòng mất.
5 ngày sau Quý Kiều nhận được tin đã thông qua phỏng vấn, ngay hôm đó liền nhận được hợp đồng bản mềm từ Amy.
Cô nhìn thấy “150 nghìn” trên hợp đồng, hồi lâu sau vẫn chưa thốt lên lời.
Hạ Thì Lễ nhờ một người luật sư anh quen xem qua hộ, bản hợp đồng này không có vấn đề gì, thậm chí là có thiên hướng có lợi cho bên B.
Nhưng mà phần tiền hậu hĩnh này vẫn khiến người ta hoang mang.
Nói cách khác, phần công việc và lương như này, có thể nói là tặng không tiền.
Rất khó để người ta không nghĩ đến chuyện “quy tắc ngầm” trong ngành.
Vì vậy, tuy rằng trực giác Quý Kiều cảm thấy tổng giám đốc Nhiếp không phải là người như vậy nhưng cô vẫn không thể tùy tiện mà kí vào hợp đồng, chỉ nói là sẽ suy nghĩ thêm.
Amy vô cùng hào phóng mà nói rằng sẽ để cho cô ba ngày suy nghĩ.
Quý Kiều nghĩ trái nghĩ phải, quyết định sẽ hỏi ý kiến của mẹ.
Điện thoại vang lên hồi lâu mới có người nhận.
“Kiều Kiều?” Giọng của mẹ có hơi khàn.
“Mẹ, giọng mẹ sao thế? Không có chuyện gì chứ mẹ?” Quý Kiều ngạc nhiên.
“Ừm, không sao, mẹ vừa mới ngủ dậy.” Quý Tương nói.
Đã là 3 giờ chiều rồi, Quý Kiều cho rằng mẹ ngủ trưa nhiều nên không nghi ngờ gì.
“Mẹ, gần đây con có chuyện này, muốn nghe ý kiến của mẹ.” Cô chậm rãi nói.
Quý Tương: “Chuyện gì?”
Quý Kiều sắp xếp lại ngôn từ, kể lại tóm tắt chuyện gần đây cho mẹ nghe.
Vừa mới nghe thấy từ “Lam Châu”, lời của Quý Kiều lập tức bị cắt ngang.
“Lam Châu?” Quý Tương cao giọng nói, “Không được kí!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tui cảm thấy mọi người đúng là càng ngày càng thông minh nha, vậy mà đoán được bố sẽ xuất hiện ha ha ha
Đã viết xong phần 1 về bố, phần về vườn trường cũng sắp xong rồi ha.
Bởi vì phần còn lại đều là cuộc sống ngọt ngào ở trường, cũng không có gì căng thẳng cả.
Tui định đi thẳng vào phần đô thị nha he he he.
Nếu như muốn đọc phần cuộc sống thường nhật ngọt ngào ở vườn trường thì lúc đó sẽ viết thêm phiên ngoại song song ha (maybe).
Thì là giả như việc nam chính không bỏ qua kì quân sự, có lẽ sẽ là song hướng yêu thầm (nhưng mà chưa chắc đã viết đâu ha, đến lúc đó lại nói nha.)
Hết chương 57
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...