Khuôn mặt nhanh chóng hồng lên như quả cà chua.
Tiếu Điềm đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn bóng lưng Hạ Thì Lễ, nhất thời quên phản ứng.
Cõng…
Sao có thể chứ?
Sao Hạ Thì Lễ có thể chủ động muốn cõng một cô gái cơ chứ?
Đây không phải việc anh sẽ làm.
Cô gái đó…
Tiếu Điềm khẽ híp mắt, lại nhìn cô gái lần nữa.
Thực ra vừa nãy lúc ở nhà ăn cô ấy đã phát hiện ra cô gái này rồi.
Lúc ăn cơm cô gái nhìn sang bàn bọn họ mấy lần.
Hai bàn cách nhau hơi xa, Tiếu Điềm vốn không nhìn rõ diện mạo cô gái, chỉ thấy lờ mờ vóc dáng khá đẹp.
Cô ấy vẫn cho rằng đấy chỉ là một cô gái ái mộ Hạ Thì Lễ bình thường thôi.
Lúc này lại gần có thể nhìn rõ, Tiếu Điềm mới đột nhiên nhớ ra cô gái này.
Đây không phải cô gái đã gặp được ở quán cà phê hồi nghỉ lễ Quốc Khánh sao?
Đại mỹ nữ thường để lại cho người khác ấn tượng sâu sắc.
Đến giờ Tiếu Điềm mới nhớ ra cảm giác lo lắng và nguy cơ khi bản thân nhìn thấy cô lúc đó.
Hóa ra cô tên là Quý Kiều.
Vừa rồi bọn họ từ trên tầng đi xuống, ánh mắt đầu tiên đã bị thu hút bởi Quý Kiều.
Tiết trời mùa đông, đôi chân trắng trẻo xinh xắn lại giẫm lên nền đất xi-măng như vậy.
Gió đông lạnh lẽo thổi qua khiến cho làn da cô tái nhợt, có thể thấy rõ mạch máu trên bàn chân.
Đang làm gì vậy?
Tiếu Điềm thậm chí còn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc và khó hiểu, Hạ Thì Lễ ở bên cạnh đã lên tiếng trước rồi.
Tiếu Điềm nghĩ đến giọng điệu lo lắng và sốt ruột lại dường như có chút hoảng sợ không kịp che dấu lúc nãy của Hạ Thì Lễ, tim cô ấy như bị bóp chặt, tay bất giác cuộn chặt lại, mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay toát ra.
Từ lúc nào Hạ Thì Lễ lại để ý đến một cô gái như vậy?
Bọn họ đã ở bên nhau chưa?
Trong đầu Tiếu Điềm suy nghĩ liên lục.
Không, không đúng.
Nếu như là người yêu, cô gái đó đã qua đây từ lúc ăn cơm rồi.
Huống hồ, nhìn phản ứng của cô gái đó và bạn, hai người đó cũng không ngờ Hạ Thì Lễ sẽ nói ra đề nghị như vậy.
Tiếu Điềm khẽ thở ra nhẹ nhõm.
Lại nhìn về phía hai người.
Sau một khoảnh khắc ngạc nhiên, Quý Kiều nhanh chóng cười rộ lên, vui vẻ đồng ý.
“Đợi một chút.” Hạ Thì Lễ nói một tiếng, lại quay người đi về phía hai người.
Trên mặt anh có chút áy náy, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, bây giờ tớ có chút việc, hay là các cậu đến chỗ siêu thị đợi tớ một lúc.
Tớ quay lại ngay.”
Hạ Thì Lễ chỉ về hướng siêu thị: “Ở bên kia.
Trận mưa này chắc sẽ không lâu đâu.
Đợi mưa tạnh tớ lại dẫn các cậu đi xem xung quanh.”
Ánh mắt kinh ngạc của Triệu Hựu đảo quanh hai người Hạ Thì Lễ và Quý Kiều, lại nhanh chóng mỉm cười.
“Được, cậu bận đi.
Bọn tớ không vội.”
Tiếu Điềm cũng đành phải khẽ nhếch môi cười: “Được.”
Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu, đi về bên cạnh Quý Kiều.
Anh đưa ô cho Quý Kiều, đưa lưng về phía cô ngồi xuống.
Quý Kiều nháy nháy mắt với Tiền Tĩnh Tĩnh, không nói hai lời liền leo lên lưng Hạ Thì Lễ.
“Tĩnh Tĩnh giúp tớ bỏ giày vào túi với.” Quý Kiều nhìn mưa to, sợ giày của mình vẫn sẽ bị dính mưa.
Được Tĩnh Tĩnh giúp, cô nhanh chóng cất giày vào trong túi vải.
“Được rồi bạn học Hạ, chúng ta có thể đi thôi!” Quý Kiều vui vẻ vung vung chân, mở cái ô màu đen của Hạ Thì Lễ ra.
Hạ Thì Lễ nhíu mày nhìn đôi chân nhỏ nhắn trẳng trẻo của cô bị lộ ra, cuối cùng vẫn không nói gì, im lặng đứng dậy.
Lúc anh đứng dậy, Quý Kiều nhanh chóng quay đầu, âm thầm làm một động tác chiến thắng với Tiền Tĩnh Tĩnh vẫn đứng ngơ ngác ở đó.
Yay!
Tiền Tĩnh Tĩnh không nhịn được, cười khúc khích.
Tiếu Điềm nhìn thấy hai ngón tay trắng nõn đang giơ lên của cô gái, lờ mờ cảm thấy đó như là một cây kéo thẳng đâm tắp vào tim.
Từng hạt mưa đan vào nhau tạo thành một màn mưa tầm tã.
Tiếu Điềm trơ mắt nhìn người con trai mà bản thân đã thích ba năm cõng một cô gái khác đi xa dần.
Càng khiến người ta đau lòng hơn* là, bóng dáng hai người dưới tán ô màu đen lại vô cùng xứng đôi.
*Gốc 杀人诛心:giết người tru tâm: thành ngữ Trung Quốc, nói về việc thay vì chỉ gϊếŧ chết thể xác thì tốt nhất nên hủy hoại vế mặt tinh thần của một người nào đó.
Giọng nói dịu dàng của Hạ Thì Lễ xuyên qua màn mưa thấp thoáng truyền đến: “Cậu đưa ô ra đằng sau một chút…”
Khuôn mặt Tiếu Điềm tái nhợt, tay chân lạnh lẽo.”
“Chúng ta đi thôi.” Triệu Hựu ở bên cạnh bất ngờ lên tiếng.
Tiếu Điềm khẽ gật đầu, có chút muốn khóc.
“Được.” Cô ấy mở ô của mình ra, đi vào trong màn mưa.
Hôm nay đến thăm Hạ Thì Lễ, cô ấy cũng cố ý ăn diện một phen.
Đôi giày dưới chân cô ấy cũng rất đắt, nhưng cô ấy không được thẳng thắn và dũng cảm như Quý Kiều, cô ấy sẽ không vì sợ mưa ướt làm hỏng giày mà đi chân trần vào màn mưa mùa đông.
Vừa có một khoảnh khắc, cô ấy từng nghĩ nếu như cô ấy nói giày của mình cũng không thể dính mưa, vậy Hạ Thì Lễ sẽ làm thế nào?
Cô ấy không dám.
Cô ấy sợ như vậy chỉ khiến bản thân càng thêm khó xử.
Người nhát gan lại rụt rè như cô ấy, có phải đã được định sẵn là chỉ có thể yêu thầm không?
Hạt mưa to như hạt đậu bị gió thổi vào dưới tán ô, Tiếu Điềm cúi đầu đi thẳng về phía trước.
Trận mưa này dường như rơi vào tim cô ấy, tạo thành từng lỗ từng lỗ nhỏ trong tim, bên trong tràn ngập sự chua xót của tình yêu đơn phương.
Ngược lại, tâm trạng của Quý Kiều bên này lại như ánh dương rực rỡ.
Ký túc xá cách nhà ăn không xa, cũng chí là 2-3 phút đi bộ.
Nhưng ba phút ngắn ngủi này, cũng thu hút sự chú ý của không ít người.
Quý Kiều thậm chí nhìn thấy, có cô gái lấy điện thoại chụp trộm bọn họ.
“Hạ Thì Lễ, có người chụp ảnh, làm sao giờ?” Cô khẽ nói vào tai Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ khẽ mím môi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mùa đông đi giày như thế này dễ bị cảm lắm.”
Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến dưới tầng của ký túc xá nữ.
Hạ Thì Lễ đến dưới mái hiên, lưng quay về phía bậc thang cúi người xuống, ý để Quý Kiều xuống.
Quý Kiều hơi chu môi, gập ô lại để sang một bên, chầm chậm từ trên lưng anh leo xuống, ngồi trên bậc thềm.
Lôi giày từ trong túi ra đặt trên đất, Quý Kiều lạnh run xỏ giày vào.
Chậc, thật sự rất lạnh, chân cô sắp mất cảm giác rồi.
Hạ Thì Lễ nhìn đôi chân bị lạnh đến tái xanh của cô, mày nhíu chặt.
“Hôm nay cậu không đi thư viện sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Mùa đông lại đi loại giày cao gót đẹp đẽ này, nhìn còn tưởng đi tham gia hoạt động nào đó chứ.
Quý Kiều ngẩng đầu nhìn anh một cái, không hề ngần ngại gì mà bám vào bả vai anh đứng dậy.
“Cậu không hiểu, đây là giày chiến đấu của tôi.”
Giày chiến đấu?
Hạ Thì Lễ thực sự không hiểu.
“Người đi cùng cậu là ai vậy?” Quý Kiều vẫy vẫy chân, muốn thúc đẩy tuần hoàn máu.
Hạ Thì Lễ: “Bạn cấp ba của tôi.”
Quý Kiều nghi ngờ “ồ” một tiếng, “Sao tôi lại cảm thấy có chút quen mắt nha? Kì lạ.”
Hạ Thì Lễ cười cười, nhắc nhở cô: “Kì nghỉ lễ Quốc Khánh, quán cà phê.”
“Oh~” Quý Kiều bỗng nhiên ngộ ra*.
*Gốc 恍然大悟: bừng tỉnh đại ngộ.
Quý Kiều đột nhiên nhớ lại lúc ở quán cà phê, ánh mắt ngắm trộm Hạ Thì Lễ của cô gái đó.
Ấy… vẫn là tình địch thật nè.
“Cô ấy…” Quý Kiều hơi do dự, nuốt mấy chữ “ có phải thích cậu hay không” xuống.
Bỏ đi bỏ đi, nhỡ may người ta chưa tỏ tình hoặc là mình mắt hếch lên nhìn nhầm rồi thì sao?
“Đúng là rất xinh đấy.” Quý Kiều đổi một cách nói khác.
Dáng vẻ an tĩnh trong sáng, xem ra chính là kiểu người học vô cùng giỏi trong lớp.
Hạ Thì Lễ yên lặng nhìn cô một lúc, đột nhiên bật cười.
Quý Kiều chớp chớp mắt, không biết tại sao anh lại cười.
Ánh mắt Hạ Thì Lễ sạch sẽ bộc trực, giọng điệu thấp thoáng ý cười.
“Cậu muốn nói gì? Bọn tôi chỉ là bạn bè thôi.”
Mặc dù anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng không hề muốn Quý Kiều có bất kì hiểu lầm gì.
Mặt Quý Kiều khẽ nóng lên, có chút bối rối và xấu hổ khi bị người khác nhìn thấu.
“Không nói chuyện với cậu nữa, lạnh chết tôi rồi!”
Cô ấp úng tìm cái cớ, nhanh chóng đi vào ký túc xá nữ, để lại một chuỗi âm thanh giày cao gót giẫm lên sàn.
Đi đến góc rẽ, Quý Kiều nghĩ chắc Hạ Thì Lễ đã đi rồi, lặng lẽ ngó đầu nhìn ra cổng một cái.
Không ngờ lại bắt gặp một đôi mắt trong trẻo dịu dàng.
Thấy cô quay đầu, trong đôi mắt ấy lại dần chất lên ý cười.
Quý Kiều tức khắc liền 囧, khuôn mặt nhanh chóng hồng lên như quả cà chua.
Cô không dám quay đầu lại lần nữa, lắc lắc đầu đi lên tầng.
Hạ Thì Lễ khẽ cười, cầm cái ô trên bậc thềm lên rồi rời đi.
Trong sự hối hả* của kì thi, đoạn nhạc đệm nho nhỏ này chẳng tạo lên sóng gió gì.
*Gốc 紧锣密鼓: khua chuông gõ mõ
Lúc môn thi cuối cùng kết thúc, Quý Kiều thở một hơi nhẹ nhõm.
Cô đã mua vé xe rồi, chuẩn bị ngày thứ hai liền trở về nhà.
Từ lúc mơ giấc mơ về kiếp trước, Quý Kiều nghĩ mình vẫn nên quan tâm bà* Quý Tương nhiều hơn, vì vậy từ sớm đã mua vé xe về nhà.
*Gốc 女士: nữ sĩ
Bạn cùng phòng của cô cũng về cũng ngày hôm đó.
Bắt đầu kì nghỉ đông đầu tiên của đại học, mọi người đều háo hức trở về nhà.
Tối hôm kết thúc kì thi, Tiền Tĩnh Tĩnh rủ mọi người chơi đấu địa chủ.
“Được nha được nha.” Quý Kiều lập tức đồng ý.
Hàn Trân Ny cũng đồng ý.
Hà Hội không biết chơi, lại càng không tham gia.
Đợi lúc xáo bài chia bài, Quý Kiều nhắn một tin nhắn cho Hạ Thì Lễ, nói cho anh ngày mai cô sẽ về nhà.
Không lâu sau, Hạ Thì Lễ đã trả lời: “Đi tàu cao tốc sao? Chuyến lúc mấy giờ?”
Quý Kiều: “Ừm ừm, chuyến 9 rưỡi.”
Hạ Thì Lễ: “Vậy mai 8 rưỡi tôi qua đón cậu ra bến.”
Thấy tin nhắn của Hạ Thì Lễ, Quý Kiều quả thực muốn cười to ba cái.
Thả thính cả một học kì, rốt cuộc cũng có chút kết quả rồi.
Huhuhu, thật không dễ dàng.
“Quý Kiều, đừng cười nữa, nhanh nhìn bài kìa!” Hàn Trân Ny chia bài không nhịn được lên tiếng nhắc.
Quý Kiều cười, “ồ” một cái, cầm bài lên.
Vừa xem bài vừa nhịn cười.
“Nhắn tin với ai đấy? Miệng cậu sắp ngoạc đến mang tai rồi kìa.” Hàn Trân Ny cà khịa.
“Tớ biết tớ biết!” Tiền Tĩnh Tĩnh nhanh chóng giành trả lời, “Tất nhiên là bạn học Hạ rồi!”
“Cậu không biết hôm đó ở trước của nhà ăn, uầy, tớ cũng ngơ ngác luôn!”
Tiền Tĩnh Tĩnh đem chuyện hôm đó kể lại sinh động như thật, lấy góc nhìn ở 360 độ của người qua đường miêu tả sự kinh ngạc của bản thân.
Hàn Trân Ny cười: “Cậu như vậy là thả thính thành công rồi sao?”
Cô ấy vứt một đôi J xuống.
“Tớ có, đôi K.” Quý Kiều vứt đôi K ra, lại lắc lắc đầu.
“Vẫn chưa thành công đâu, chắc là vẫn cần một ít thời gian nữa.”
Thả thính nhà trai không dễ, nhà gái thở dài.
Tiền Tĩnh Tĩnh cười, đánh đôi A.
“Đôi 2!” Quý Kiều lập tức tiếp bài.
“Hahaha!” Hàn Trân Ny bỗng nhiên cười phá lên.
Quý Kiều ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt Tiền Tĩnh Tĩnh đầy oán giận nhìn cô.
“Trân Ny mới là địa chủ!” Tiền Tĩnh Tĩnh hét to, căm tức vô cùng, “Cậu nghĩ cái gì vậy?”
“Hai chúng ta là nông dân, sao lại tàn sát lẫn nhau chớ???”
Quý Kiều: “…”
Ngại ghê, cô đánh bài một mình quen rồi, giờ tự đánh tranh nhất luôn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Thì Lễ mặc một cái áo khoác màu đen, đúng giờ đứng dưới tầng ký túc xá nữ.
Thấy bóng dáng Quý Kiều kéo vali xuống tầng, anh lập tức đi qua, cầm cái vali trong tay Quý Kiều.
Hôm nay Quý Kiều khoác một cái áo măng-tô màu trắng, trên đầu đội một cái mũ lông nhung ấm áp, cổ khoác một cái khăn màu kaki dày dặn, nhìn vào trông như con động vật nhỏ đáng yêu.
Cô ngẩng đầu, con mắt cong cong nói cảm ơn: “Cảm ơn! Vali của tôi hơi nặng chút.”
Đồ của con gái nhiều, cô không để ý cái liền sắp xếp vào nhiều như này.
Lúc vừa mang xuống cô suýt thì mệt chết rồi.
Hạ Thì Lễ nhấc cái vali lên, cười nói: “Không sao.
Xe của tôi đỗ ở cổng bắc bên kia.”
Quý Kiều ngạc nhiên: “Cậu còn lái xe đến sao?”
Đại học H cách trạm cao tốc phía nam không xa, giao thông cũng rất thuận tiện.
Thêm nữa, trường học cách tàu điện ngầm không xa, mọi người hầu như đều đi tàu điện ngầm để đi ra ngoài.
Đời trước, cô và Thường Ninh Viễn lần nào cũng đi tàu điện ngầm ra trạm.
Cô cũng quen rồi, hôm qua cũng ngầm hiểu Hạ Thì Lễ cũng như vậy, đột nhiên không ngờ anh sẽ lái xe đến.
Hạ Thì Lễ “ừm” một tiếng, “Đúng lúc hôm qua tôi ở nhà, vì vậy liền lái xe thẳng qua đây luôn.”
Quý Kiều chớp chớp mắt, vừa đi vừa cụp mắt trầm tư.
Ở nhà?
Cũng có thể nói rằng hôm qua anh đã về nhà rồi, hôm nay cố ý đến trường đưa cô ra trạm tàu sao?
Lúc suy nghĩ, hai người đã đi đến gần ký túc xá nam.
“Không phải hôm qua cậu đã về nhà rồi sao?” Phía trước bỗng truyền đến một giọng nam trầm thấp quen thuộc.
Quý Kiều ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt thâm trầm của Thường Ninh Viễn đang đứng trước mặt bọn họ.
Khuôn mặt Hạ Thì Lễ bình tĩnh: “Ừm.
Tôi đến đưa Quý Kiều ra trạm tàu cao tốc.”
Tay Thường Ninh Viễn siết chặt, giọng nói thấp thoáng ý châm biếm: “Cũng biết nhân cơ hội đấy.”
Ngón tay Hạ Thì Lễ siết chặt tay cầm vali, khớp xương cử động.
“Thường Ninh Viễn…”
Đúng lúc đang nói, có người đã nói trước.
“Cậu lại bị bệnh gì đấy?” Quý Kiều ngắt lời Hạ Thì Lễ, đi về trước hai bước hung dữ nhìn Thường Ninh Viễn, giọng điệu không hề thân thiện.
Mặt Thường Ninh Viễn cứng đơ, hầy yết khẽ lăn.
“Tôi không bị bệnh.” Anh ta bất ngờ lên tiếng, đôi mắt âm u sâu thẳm nhìn Quý Kiều.
“Tôi cmn bị coi thường nên mới thích cậu như vậy!”
Anh ta nói xong, rảo bước lướt qua hai người bọn họ.
Quý Kiều tức giận vô cùng.
Thích như vậy?
Anh ta trái lại lại không biết xấu hổ mà nói như vậy.
“Rác rưởi!” Quý Kiều ầm thầm chửi một tiếng, tiếp tục đi tiếp.
Hạ Thì Lễ kéo vali đi bên cạnh, im lặng không nói gì.
Nhất thời, giữa hai người chỉ còn tiếng kéo vali trên nền đất.
Lên xe, Hạ Thì Lễ do dự nhìn Quý Kiều, lại lên tiếng hỏi: “Cậu với cậu ấy…”
“Bọn tôi chẳng có quan hệ gì! Cũng sẽ không bao giờ có!” Quý Kiều lập tức chau mày, thể hiện rõ sự kháng cự đối với vấn đề này.
Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Trên đường, Quý Kiều không nói gì.
Hàng mi dài rủ xuống, khóe môi mím chặt, dường như cô vẫn không vui vì chuyện của Thường Ninh Viễn.
Hạ Thì Lễ nhìn bộ dáng đó của cô, khẽ thở dài.
Có lẽ Quý Kiều không nhận thấy, cho dù mỗi lần cô thể hiện rằng mình ghét Thường Ninh Viễn, nhưng cách nói chuyện, thái độ của cô đối với Thường Ninh Viễn đều mơ hồ lộ ra cảm giác quen thuộc sẵn có.
Hạ Thì Lễ không rõ sự quen thuộc sâu sắc này đến từ đâu, nhưng anh cũng chắc chắn, bản thân và Quý Kiều còn lâu mới đến được bước đó.
Đến trạm tàu cao tốc, tâm trạng của Quý Kiều rốt cuộc tốt hơn một chút.
“Tôi phải về nhà rồi!” Cô vui vẻ chào tạm biệt Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ gật đầu: “Được, thượng lộ bình an, tạm biệt.”
“Học kì sau gặp lại!” Quý Kiều vẫy vẫy tay, để lại cho anh một bóng lưng áo nhung mềm mại .
Lên tàu, Quý Kiều không nhịn được lại chửi Thường Ninh Viễn trong lòng một hồi.
Tên đàn ông chó này mới an phận được bao lâu, sao vừa bị kích thích lại chạy đến tìm cảm giác tồn tại rồi?
Quý Kiều thực sự không hiểu, rõ ràng đời này mình không qua lại với anh ta, cái chấp niệm đó của anh ta từ đâu đến vậy?
Quả nhiên thứ không có được mới là tốt nhất.
Hừ!
Ở bên khác, Thường Ninh Viễn cũng không hiểu, bản thân rõ ràng đã quyết định buông bỏ rồi, tại sao khi nhìn thấy Quý Kiều và Hạ Thì Lễ đi cùng với nhau lại không nhịn được mà vọt lên.
Nhưng trong thâm tâm dường như có một giọng nói đang nói: vị trí bên cạnh Quý Kiều vốn dĩ là của mày đấy!
Chỉ vì cái ý nghĩ như vậy, anh ta liền không khống chế được mà đi qua đó.
Cuối cùng kết quả vẫn là khiến Quý Kiều phiền chán*.
*Vì phiền phức mà chán ghét.
Cho dù nghỉ đông rời trường học rồi, Thường Ninh Viễn vẫn vì Quý Kiều mà phiền muộn trong lòng.
Mấy lần bạn bè rủ anh ta ra ngoài chơi, anh ta đều từ chối vì không có tâm trạng.
Thường Ninh Viễn không biết nhưng suy nghĩ nhớ nhung của mình đối với Quý Kiều là từ đâu ra.
——Mãi cho đến buổi tối hôm ấy, anh ta mơ một giấc mơ.
Giấc mơ đó giống như đang xem một bộ phim.
Trong mơ anh ta và Quý Kiều cũng ở đại học năm nhất.
Nhưng không giống với bây giờ, trong mơ mối quan hệ của bọn họ rất tốt.
Anh ta thích Quý Kiều, Quý Kiều dường như cũng thích anh ta.
Cô nhìn anh ta đôi mắt sẽ cười, hai má hồng hồng.
Cô sẽ cùng các bạn học nữ khác đến sân bóng xem anh ta chơi bóng, trước trận đấu sẽ nói anh ta cố lên, sau trận đấu sẽ đưa nước cho anh ta.
Bọn họ thỉnh thoảng sẽ cùng đi ăn cơm, có lúc sẽ cùng lên lớp tự học.
Anh ta sẽ đưa Quý Kiều về ký túc xá.
Dưới ánh đèn đường, Quý Kiều sẽ tươi cười nói tạm biệt với anh ta.
Lại sau này, anh ta tỏ tình với Quý Kiều.
Quý Kiều đồng ý, trở thành bạn gái anh ta.
Thường Ninh Viễn giật mình một cái.
——Tỉnh dậy từ trong mơ.
Rạng sáng 5 giờ mùa đông, ngoài cửa sổ vẫn một mảnh đen kịt.
Thường Ninh Viễn ngồi dậy, cánh tay không khống chế được hơi run.
Khác với những giấc mơ trước kia, những chi tiết nhỏ trong giấc mơ này Thường Ninh Viễn đều nhớ rõ ràng.
Giấc mơ này thực sự quá chân thật, chân thật đến nỗi giống như là câu chuyện đã xảy ra ở một thế giới khác.
Tim Thường Ninh Viễn đập thình thịch, hồi lâu vẫn không có cách nào bình tĩnh nổi.
Anh ta bọc chăn quanh người đi đến góc phòng, đôi mắt nhìn trân trân ra bầu trời tối đen như mực ngoài cửa sổ.
Anh ta không biết mình ngồi đó bao lâu, mãi đến lúc nắng sớm ló rạng, phía đông hửng sáng.
Ngoài cửa sổ dần truyền đến tiếng chim hót và tiếng mọi người.
Thường Ninh Viễn nghe thấy âm thanh bố mẹ thức dậy.
Anh ta khẽ động tay chân đã cứng ngắc, chậm rãi rời giường.
“Hôm nay dậy sớm vậy?”Mẹ đang bận rộn trong phòng bếp nhìn thấy anh ta, có chút ngạc nhiên.
Thường Ninh Viễn khẽ “ừm” một tiếng, đến nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.
Anh ta nhìn thấy bản thân trong gương, máy móc đánh răng, cạo râu.
Ngây ngốc ăn xong bữa sáng, Thường Ninh Viễn cầm điện thoại của mình gọi cho Quý Kiều.
Đúng như dự đoán, nghe thấy giọng nữ máy móc.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn…”
Thường Ninh Viễn ngắt điện thoại, cười khổ.
Quả nhiên là mơ mà.
Lúc ngồi dậy, anh ta nhìn thấy cái điện thoại khác trên bàn trà.
Do dự hồi lâu, ngón tay Thường Ninh Viễn run rẩy với lấy điện thoại của mẹ, lại gọi đến số điện thoại đã thuộc lòng từ lâu.
Anh ta cũng không biết bản thân muốn nói cái gì, nhưng chỉ có một suy nghĩ.
Anh ta muốn nghe giọng nói Quý Kiều, có phải là giọng điệu giống trong mơ hay không?
Thường Ninh Viễn nghĩ, có lẽ Quý Kiều nói đúng, anh ta có lẽ bị bệnh rồi.
Gọi vào số điện thoại, Thường Ninh Viễn nín thở, lẳng lặng nghe động tĩnh ở đầu bên kia.
Sau khoảng lặng lâu dài, điện thoại kết nối.
“Alo, ai vậy?” Âm thanh sạch sẽ trong trẻo của Quý Kiều từ đầu kia truyền đến.
Thường Ninh Viễn hé hé môi: “Kiều….”
“Tút” một tiếng, điện thoại ngắt kết nối.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...