Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Mang Thai Con Của Boss

Dịch: Mẫn Mẫn.

(Tên chương có lẽ sẽ hơi sai vì trans đọc không hiểu lắm @@ hận tác giả)  

Lúc nãy Đường Uông vừa nôn ra hai lần, vậy mà vừa gặp anh thì bụng lại đói cồn cào. May mà trong bếp có canh gà, Châu Giang Hành dứt khoát nấu cho cậu một bát mì.

Hai người ngồi trước bàn cơm, một người ăn canh, một người húp mì, bầu không khí cực kì ấm áp.

Đường Uông ăn hết cả một bát mì gà, đến nước lèo còn chẳng dư lại bao nhiêu, cậu ợ hơi một cái tỏ vẻ mình đã ăn no.

“Ra ngoài đi dạo tiêu thực được không?” Đường Uông nằm bò lên lưng ghế sofa, hỏi Châu Giang Hành đang đứng rửa chén trong bếp.

Bây giờ đã là 9 giờ hơn, câu từ chối đến bên môi của ai đó lại bị ánh nhìn long lanh đầy chờ mong của Đường Đường đẩy ngược xuống bụng.

Sau cơn mưa, nhiệt độ bên ngoài giảm đi đáng kể, cộng thêm gió đêm thổi mạnh nên Đường Uông phải mặc áo khoác thật dày rồi mới ra ngoài tản bộ với anh.

“Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta dạo một vòng rồi về nhé.”

“Tôi muốn ngồi bên đài phun nước một lát.”

“Nhiều muỗi lắm.”

“Thế chỉ dạo một vòng thôi.”

Hai người đứng trong thang máy nghiêm túc thương lượng với nhau về mức vận động ngày hôm nay, thang máy vừa xuống đến nơi cũng là khi cả hai bàn bạc xong. Thời điểm bước chân ra ngoài, anh và cậu bỗng nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào.

“Hình như có người đang cãi nhau.”

Đường Uông ló đầu nhìn cửa lớn nơi góc rẽ để hóng hớt, Châu Giang Hành đột nhiên kéo tay cậu lại, để cho Đường Uông đứng phía sau mình.

“Có cửa sau để đi không?” Nghe tiếng cãi cọ càng ngày càng lớn, Đường Uông buột miệng thốt lên.

Châu Giang Hành không trả lời, Đường Uông bèn kéo tay anh.

“Sao thế?”

Châu Giang Hành còn chưa nói gì, nhân viên quản lý cửa vừa hay trông thấy bọn họ.

“Ngài Châu, anh tới thật đúng lúc quá, cô gái này bảo có quen biết với anh, nhưng lại không chịu gọi điện thoại để báo tin, chúng tôi cũng không thể để cô ấy vào trong được.”

Cô gái mà Châu Giang Hành quen biết á? Mà còn tới tìm anh lúc đêm hôm thế này? Tầm nhìn Đường Uông bị gáy sau của người trước mặt chắn kín, vừa định ngước đầu lên để xem cho ra lẽ, đột nhiên có người bắt lấy vai Đường Uông rồi ôm cậu vào lòng.


“Anh chột dạ à?” Đường Uông không nhìn thấy bên ngoài, lập tức cho rằng Châu Giang Hành đang ngăn cản hai người bọn họ chạm mặt nhau.

“Đừng nghĩ linh tinh.” Sau khi bị gõ nhẹ phía sau đầu, Đường Uông lập tức ngậm miệng không nói nữa.

“Châu Giang Hành, em biết sai rồi, em quỳ xuống xin lỗi anh mà, anh đừng đuổi em ra nước ngoài được không.” Cô gái trong miệng người quản lý khóc lóc nài nỉ Châu Giang Hành, Đường Uông bỗng được anh ôm lùi ra sau vài bước.

Cô gái khóc sướt mướt mắng chửi bản thân, khẩn cầu sự tha thứ của anh, Đường Uông nghe giọng liền có cảm giác như đã nghe qua ở đâu rồi.

Trong lúc Đường Uông đang suy ngẫm, cô gái nọ thấy Châu Giang Hành vẫn hờ hững vô tình thì lập tức lau nước mắt, chuyển sang nguyền rủa đối phương:

“Sao ngay từ đầu anh tao không giết chết mày luôn đi, để thứ tai họa như mày tồn tại ở nhà họ Châu bọn tao làm gì chứ.”

“Mày là bồ nhí của nó đúng không, tao khuyên mày chạy mau đi, coi chừng chọc phải thứ quái vật máu lạnh như nó, có khi bốc hơi khỏi thế gian khi nào chẳng biết đâu.”

Bàn tay đang nắm lấy áo Châu Giang Hành siết chặt hơn, cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi, đây là cô gái lần trước mình gặp ở khách sạn, hình như tên là Châu Mộ Thi.

Đường Uông muốn đẩy Châu Giang Hành ra, nhưng anh lại ấn chặt cậu vào lòng, Đường Uông cũng không thấy được vẻ mặt đối phương lúc này, nhưng dù là ai đi chăng nữa, khi bị mắng như thế chắc chắn chẳng thể nào vui nổi.

Đường Uông hết cách, chỉ đành vùi trong lồng ngực Châu Giang Hành lớn tiếng la.

“Quản lý đâu rồi? Bảo vệ đâu? Sao còn chưa lôi đi?”

“Chúng tôi không quen biết cô ta! Có bệnh thì mau đi chữa, nửa đêm nửa hôm đừng làm phiền người khác!”

Nhân viên quản lý nghe Đường Uông la toáng lên thế, vội vã hợp sức với đồng nghiệp kéo Châu Mộ Thi ra ngoài, tiện thể còn báo cho bảo vệ biết tin.

Đến khi bình tĩnh lại rồi, quản lý viên mới để ý cậu Đường được ngài Châu ôm vào lòng, đối phương chợt nhận ra, cậu Đường còn chưa thấy được người ta, tại sao lại biết không quen vậy nhỉ?

(Đoạn này tác giả viết hơi phi logic, vì không nhìn thấy thì vẫn nghe giọng và nhận ra được mà)

Xem ra người giàu thì lắm ân oán, một quản lý nhỏ như y không nghe thấy gì, cũng chẳng biết điều chi.

Cách một cánh cửa thủy tinh vẫn nghe được tiếng chửi bới om sòm của Châu Mộ Thi từ bên ngoài vọng vào, Đường Uông giãy thoát khỏi lồng ngực anh, cậu còn tưởng mình sẽ bắt gặp vẻ mặt lạnh tanh của đối phương, lại chẳng ngờ Châu Giang Hành không hề giận, trái lại còn cười rất tươi.

“Anh… Giận quá hóa khờ à?” Cậu quơ quơ tay trước mặt Châu Giang Hành, lập tức bị người nọ bắt lấy bàn tay.

“Không giận, anh vui lắm.”

“Vui vì em bảo vệ anh.” Trong mắt Châu Giang Hành lấp lánh từng đốm sáng rực rỡ, đó là niềm hân hoan xuất phát từ sâu trong tâm khảm.


“Haiz, cô ta mắng anh thì anh phải uy hiếp ngược lại chứ, ngậm bồ hòn làm gì.” Đường Uông là kiểu người nếu bị mắng mỏ thì chắc chắn phải cấu xé lại cho kì được mới thôi.

“Không sao, còn có em kia mà.”

Đường Uông thấy hơi ngượng, cậu quay sang nhìn ra cửa, lúc này Châu Mộ Thi đã bị bảo vệ lôi đi khuất.

“Chúng ta vẫn tản bộ tiếp chứ?”

“Được.”

Nhiệt độ bên ngoài có hơi lạnh, Đường Uông không chịu nổi phải kéo dây kéo áo khoác lên, Châu Giang Hành vẫn nắm lấy tay cậu, hai người ăn ý không nhắc đến chuyện vừa nãy, cứ vậy mà tiếp tục đan chặt tay nhau.

Tiểu khu được lắp đặt đầy đủ trang thiết bị, bồn hoa bên đường được cắt tỉa tỉ mỉ gọn gàng, đèn đường rọi sáng trưng, dù lúc này có là ban đêm thì vẫn có thể thưởng thức thực vật xanh như thường.

Đường Uông nhìn chòng chọc đám côn trùng bay vòng quanh ánh đèn đường một hồi, sau đó quay sang ngắm Châu Giang Hành rửa mắt.

“Châu Mộ Thi là gì của anh thế…”

“Em họ.”

“Vậy người phụ nữ đi cùng cô ta lần trước là ai?”

“Châu Tích - chị họ anh, cô ta còn có một người anh ruột tên Châu Mẫn.”

Đường Uông hỏi gì Châu Giang Hành đều đáp nấy, đúng như lời dì Dương đã bảo, chỉ cần cậu thắc mắc điều gì, Châu Giang Hành sẽ trả lời vô điều kiện.

“Thế lúc nhỏ anh đánh nhau là bởi vì họ bắt nạt anh đúng không?”

“Ừm.” Châu Giang Hành không để Đường Uông hỏi tiếp mà chủ động kể nguyên do.

Thì ra nhà họ Châu có ba người thừa kế, cha của Châu Giang Hành đứng hàng thứ hai, đen đủi thay ông chỉ là loại dốt nát bất tài. Sau khi kết hôn vì lợi ích thương mại thì sinh ra Châu Giang Hành.

Bởi vì người cha vô dụng, cả ngày chỉ biết lấy tiền gia đình tiêu pha nên anh em trai của ông đều không xem trọng người anh này. Từ khi còn nhỏ, nhiều lúc mười ngày nửa tháng Châu Giang Hành còn chẳng gặp nổi cha mẹ ruột của mình lấy một lần, thế là anh trở thành đối tượng bị bài xích, bắt nạt. Dù cha mẹ Châu Giang Hành có biết con mình chịu thiệt thòi thì vẫn sẽ đứng về phía người khác, chẳng biết sau này gia chủ là anh hai hay đứa út nên hai ông bà đều không dám đắc tội với ai cả.

Sau khi tường tận câu chuyện, Đường Uông nhất thời không biết nói gì cho cam, Châu Giang Hành bây giờ trở nên mạnh mẽ như thế cũng chỉ vì không muốn bị bắt nạt như thuở bé mà thôi.

“Vậy nhà anh bây giờ ai cầm quyền? Anh đối xử Châu Mộ Thi như thế, sẽ không có người tới tính sổ anh chứ?” Đường Uông thầm nhẩm tính thành viên gia đình họ Châu, Châu Mộ Thi - con của ông chú út sợ anh, mà Châu Tích - con của bác hai cũng sợ Châu Giang Hành mất mật, “Chẳng lẽ người cha bất tài của anh lên nắm quyền rồi?”

“...”


“Đường Đường, trông anh không giống cái người có thể lên nắm quyền lắm hả em?” Anh cứ ngỡ khí thế sếp tổng bá đạo của mình đã bộc phát rõ ràng lắm rồi chứ.

“!!!” Đường Uông trợn to mắt, cậu thấy IQ của mình cứ như thể offline, ngày nào Châu Giang Hành ra đường cũng rầm rộ phô trương như thế, lúc nào cũng phải có vài vệ sĩ áo đen đi sau lưng, này khác gì vì lên nắm quyền, đắc tội quá nhiều người nên phải có vệ sĩ đi theo bảo vệ đâu.

“Bầu bì khờ ba năm.” Đường Uông tự an ủi mình một câu như thế.

“Lần trước em thi khá tốt đấy.” Châu Giang Hành dứt khoát vạch trần cậu.

Đường Uông thở dài thườn thượt, bàn tay đang nắm lấy tay Châu Giang Hành bỗng nhiên siết chặt, cậu nhìn góc mặt hứng lấy ánh đèn của anh, đôi mắt lấp lánh rạng ngời.

“Châu Giang Hành ơi!” Giọng Đường Uông vừa trong trẻo lại còn dễ nghe.

“Ơi.”

“Anh giỏi quá đi mất!” Đường Uông thật lòng khen ngợi anh, điệu cười trên môi còn rực rỡ hơn cả ánh đèn trong tiểu khu, chiếu rọi vào ngóc ngách tăm tối nhất sâu trong đáy lòng Châu Giang Hành.

“Ừm, anh giỏi lắm luôn.” Vào giây phút này Châu Giang Hành thả lỏng toàn thân, bởi vì anh có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc chân thật nhất của mình ra.

“Anh mắc bệnh tự yêu bản thân rồi đấy nhé.”

“...” Aiz.

Dạo bộ xong, hai người về nhà với tâm trạng vui phơi phới, tuy không ngủ cùng một phòng, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ về nhau, có lẽ trong mơ còn sẽ gặp lại.

Hôm sau Đường Uông dậy sớm, ngoài trời lại đổ mưa rào, thời tiết âm u làm con người ta lười biếng hẳn, thế là Đường Uông có lý do để nằm lì trên giường không chịu dậy.

Cậu cuộn mình trong chăn ấm nệm êm xem show giải trí, chương trình này có mời một nam thần khác của Đường Uông đến làm khách mời, vừa xem đến đoạn nam chính lộ diện thì ba nhỏ gọi điện thoại đến.

“Nếu tối nay không mưa thì về nhà ăn cơm con nhé? Ba lớn nói mới học được vài món, muốn nấu cho con ăn thử.”

Đường Uông đồng ý ngay tắp lự, nhưng vì lười ra khỏi giường nên chỉ nhắn tin cho Châu Giang Hành thông báo việc này.

Một lát sau, cửa phòng mở toang, Châu Giang Hành mặc quần áo đơn giản đứng tựa người vào cửa, hỏi cậu bằng giọng điệu xen lẫn chút bất lực.

“Ở nhà mà em cũng phải dùng WeChat nói chuyện với anh à?”

Đường Uông lấy được từ chỗ Châu Giang Hành một chiếc máy tính bảng, bây giờ cậu có thể xem show giải trí bằng máy tính bảng mà vẫn có thể nghịch điện thoại. Đường Uông cảm thấy gọi điện cho anh sẽ ảnh hưởng mình xem show nên dứt khoát nhắn tin thông báo.

“Dậy ăn sáng nào.” Châu Giang Hành tịch thu máy tính bảng của cậu, tiện thể liếc mắt nhìn chàng trai trong màn hình, hừm, không đẹp trai bằng mình, chẳng cần phải sợ.

Đường Uông miễn cưỡng ngồi dậy đi ăn sáng, đang lúc ăn ngon lành, cậu bỗng ngửi thấy mùi thuốc Đông y quen thuộc thoảng ra từ trong bếp, đúng là hương vị mà mình thường ngửi thấy trên người anh.

“Ăn xong anh phải uống thuốc.” Thấy Đường Uông cứ nhìn ấm thuốc đang ninh trong bếp mãi, Châu Giang Hành bèn chủ động giải thích.

Mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng của thuốc Đông y rất thơm, nhưng khi nếm vào lại đắng tê tái lòng người, khó mà tưởng tượng được rằng khi vào trong miệng sẽ đắng chát đến nhường nào.


Đường Uông sờ soạng trong túi áo ngủ, cậu tìm được một viên kẹo sữa, liền bỏ ngay vào túi Châu Giang Hành.

Tới chiều mưa liền tạnh, một lát sau mặt trời cũng ló dạng, bầu trời thoáng đãng đến mức không nhìn ra được vết tích của trận mưa ban sáng.

Vì thời tiết đẹp nên hai người quyết định về nhà ăn cơm, rút kinh nghiệm từ lần ngủ lại do mưa hôm trước, Châu Giang Hành mang hờ một bộ đồ ngủ, định để hẳn vào tủ quần áo của Đường Uông.

“Chúng ta tiện đường đi đón ba nhỏ đi?” Lúc gần tới bệnh viện Dụ Doãn làm việc, Châu Giang Hành đột nhiên mở lời.

Đường Uông cũng đang nghĩ như thế thì lại bị Châu Giang Hành cướp lời, nhìn điệu cười thấp thoáng của người nọ, cậu bỗng có cảm giác anh đang ấp ủ âm mưu gì đó.

Vừa đến bệnh viện của ba nhỏ, Đường Uông liền quẳng ánh nhìn hau háu lên quầy đồ ăn vặt trước cổng bệnh viện.

“Tôi ăn bánh hoa mai được không?” Đường Uông thật sự không chịu nổi, trưng vẻ đáng thương nhìn về phía anh.

“Ăn một chút thì được.” Châu Giang Hành nào chống lại được ánh mắt long lanh của cậu, thoáng chốc mềm lòng nên cũng đồng ý.

Đường Uông cấp tốc xuống xe, chạy vù về phía sạp bánh hoa mai.

“Anh ăn không?”

Trông thấy bảng hiệu đỏ ghi chữ: “Mua hai phần giảm hai tệ”, Châu Giang Hành bèn gật đầu.

“Ông chủ, làm cho tôi 4 cái nhé.”

“Ba nhỏ với ba lớn cũng thích ăn mà.” Đường Uông quét mã xong lập tức quay sang giải thích với Châu Giang Hành.

Khuôn bánh hoa mai của ông chủ không may thiếu mất một cái nên phải làm mẻ mới, thấy tầm mắt Đường Uông dán chặt lên sạp đồ ăn khác gần đó, anh chỉ biết thở dài trong lòng, sớm biết vậy thì mình đã bảo không ăn rồi.

Mẻ bánh sau phải chờ hơi lâu, hai người đợi một lúc cũng tới giờ tan làm của ba nhỏ, Đường Uông đang nhắn tin cho Dụ Doãn hẹn gặp nhau ở sạp đồ ăn trước cổng bệnh viện thì đột nhiên nghe có người gọi tên mình.

“Tiểu Đường, chờ bác sĩ Dụ tan làm hở con?”

“Con chào chú Nhiếp, hôm nay chú cũng làm ca sáng ạ?”

“Con trai chú mới từ nước ngoài về, chú đổi ca để về chơi với cháu trai ấy mà.” Bác sĩ Nhiếp nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Đường Uông, híp mắt lại và bảo, “Bác sĩ Dụ có phước ghê ta, con trai với con rể cùng nhau tới đón, chú không có phước phần kiểu đó, chỉ có nước tự lết về thôi.”

“???” Đường Uông nhìn bác sĩ Nhiếp, lại quay sang ngó Châu Giang Hành, tại sao bác lại quen anh thế?

“Bác sĩ Nhiếp nói đùa rồi ạ, ba nói con trai bác cũng rất hiếu thảo đấy thôi, mấy hôm trước bác gọi điện thoại bảo nhớ con, con trai bác lập tức bay về nước còn gì ạ.”

Đường Uông trơ mắt nhìn Châu Giang Hành và bác sĩ Nhiếp nói nói đùa đùa mà không hoàn hồn nổi, một lát sau ba nhỏ ra tới, bác sĩ Nhiếp cũng không trò chuyện tiếp nữa, vội vàng về nhà thăm con trai.

“Anh với bác sĩ Nhiếp quen nhau kiểu gì thế?” Đường Uông thắc mắc.

“Lần trước Giang Hành đến đưa cơm cho ba, ba tiện thể giới thiệu thằng bé với các khoa trong bệnh viện ấy mà, để người khác ngưng đòi giới thiệu người yêu cho con.” Dụ Doãn cầm lấy bánh hoa mai, tiện thể giải thích thay cho Châu Giang Hành.

“...” Đường Uông đột nhiên ngộ ra, hóa ra nụ cười thần bí ngày hôm ấy và biểu cảm nửa cười nửa không ngày hôm nay có ý nghĩa gì rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận