Ngoài người lớn trong nhà ra, đây là lần đầu tiên có người dịu dàng xoa đầu anh, lại còn là một người đàn ông mới quen hai ngày.
Bàn tay thô ráp lướt qua mái tóc mềm mại khiến tim anh không thoát khỏi sự rung động mà đập thình thịch.
Cảm giác như được chở che dưới bảo hộ ấm áp liền không muốn né tránh.
Anh đơ người, ánh mắt chứa chan tia sáng nhìn vào mắt hắn không rời.
Tạ Anh trước mặt hai người giận đến run người, cậu cúi đầu không nói tiếng nào.
Hít sâu vào rồi thở dài, quay lưng, cậu hất mái tóc rối tung vì sắp phát hỏa đến nơi.
Gương mặt u ám, cậu nhíu mày sau đó đột ngột trở nên vui vẻ mà quay người lại: "Được rồi, thế ba người chúng ta ở cạnh nhau, chú thấy thế nào? Chú Lưu Vũ?".
Cậu thay đổi ngữ điệu liền xưng hô có trên có dưới với hắn, cái bộ dáng thô lỗ khi gặp hắn đã không còn thay vào đó là dáng vấp một cậu thiếu niên ngoan ngoãn lễ phép.
Lưu Vũ không lấy bất cứ cảm xúc nào, giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, tay rời khỏi đầu anh, hắn lấy gói thuốc ra đưa cho cậu: "Nếu ở cạnh tôi thì cậu phải biết hút thuốc, tôi thấy khi nãy cậu ăn còn chưa no hút chút thuốc có thể giảm cơn đói bụng".
Hắn đây là muốn cậu lộ đuôi cáo trước mặt Tạ Thành đây mà.
Một khi hút điếu thuốc này vào rồi, 'linh hồn cậu' sẽ tự động rời khỏi thể xác của 'Tạ Anh nguyên bản' mà thay đổi lật mặt tức khắc.
Cậu cắn răng, cố bình tĩnh nhận lấy gói thuốc: "Tôi trước giờ không hút thuốc, tôi không biết có nên hút thử không nữa".
Nói dối trắng trợn, đâu phải không hút qua đâu.
Lưu Vũ hơi cong môi cười nhạt nhưng không vạch trần cậu.
Tạ Anh đã mở bao thuốc, chần chừ nhìn chòng chọc vào từng điếu thuốc.
Đổ mồ hôi lạnh, sắp lấy ra một điếu thì bị Tạ Thành giật lại gói thuốc, anh nói: "Tiểu Anh còn nhỏ không hút thuốc được, cho nên có gì tôi bồi anh một điếu".
Đúng là cứu tinh của cậu mà!
Anh lấy điếu thuốc ra châm lửa sau đó rít một hơi, khói thuốc lượn lờ: "Từ lúc vào đây đến giờ tôi chưa hút lấy một điếu nào, giờ cảm thấy hơi thèm".
Lưu Vũ ngạc nhiên, cứ ngỡ bé cừu hắn nhắm trúng không biết động chạm chất kích thích: "Không ngờ cậu cũng biết hút thuốc".
"Hì hì, mỗi khi xì trét tôi đều hút thuốc để giải tỏa ấy mà".
Tạ Thành mỉm cười trả hắn gói thuốc.
"Anh ơi, anh đừng hút nữa có hại cho sức khỏe lắm á".
Tạ Anh bên cạnh bỗng chốc thành chú thỏ nhỏ nhánh giống như đang bị đại lang bắt nạt, bộ dạng nhõng nhẽo lay lay tay anh.
Kế hoạch tự để Tạ Anh bại lộ đã thất bại, hắn quay người soi đèn đi thu thập manh mối.
Hút xong nữa điếu thuốc anh dập mồi lửa, trong gian bếp không có gì, ba người đi ra ngoài.
Phòng khách rộng rãi, lờ mờ trong ánh đèn pin có thể thấy vài vật lấp lánh.
Đến gần mới thấy những khung ghế sofa, mép viền bàn trà được làm bằng vàng nguyên chất.
Chủ nhà nơi này hẳn là đại gia xa hoa vung tiền phóng khoáng, anh là đại gia anh sẽ không phun phí vậy đâu.
Lưu Vũ chạm tay vào khung ghế sofa, nhắm mắt lại, trong lúc không ai để ý dưới bàn tay hắn tản ra luồng khói ánh vàng mờ ảo ám khí vào khung vàng sau đó thu hồi lại, khói vàng tan biến.
Hắn lên tiếng: "Chủ nhân căn nhà với chủ khách sạn cùng một người".
"Cùng một người sao..".
Bỗng nhiên anh nhớ đến một thứ, liền lấy cuốn sổ ra sếp những tờ giấy nội dung trên bàn.
Anh kinh ngạc: "Thế Thanh Phi Huy chính là chủ căn biệt thự này".
Tạ Anh đọc qua những tờ giấy anh để ra bàn, cậu lấy lên một tờ: "Thanh Phi Huy tổ chức đám tang cho vợ ở biệt thự cách khách sạn Thanh Phi một mảnh rừng là đang nói đến cái biệt thự này? Ô, Tưởng không liên quan, không ngờ lại có thêm manh mối cho nhiệm vụ".
Cậu hỏi hắn: "Sao chú biết là cùng một người vậy?".
Lưu Vũ lạnh lùng đáp: "Kinh nghiệm".
Lúc nào cũng đem hai chữ kinh nghiệm ra làm lá chắn, hiềm nghi không phải do kinh nghiệm mấy chục năm của hắn khiến cậu luôn muốn hắn hiện thị bộ dạng dối trá đó ngay.
Cậu khẳng định trong lòng, hắn chắc chắn không phải là con người.
Tạ Anh giả vờ thân thiện gật đầu: "Ô, nếu vậy sau này đi theo chú, chú có thể chỉ cho cháu vài kinh nghiệm sinh tồn trong lời nguyền này với được không?".
Sự giả tạo của cậu đang ghi to đùng trên đầu, hắn liền nhận ra ngay tức khắc nhưng chỉ có Tạ Thành là không biết cứ cho là em trai mình lên cơn.
Hắn vốn không thích vạch trần một ai đó liền mà để tự chính họ bại lộ.
"Được thôi".
Hắn đáp ngay.
Không ngờ hắn liền đồng ý mà không đòi hỏi vòng vo gì cậu, điều này không có nghĩa là hắn sẽ mềm lòng mà chỉ dẫn cậu thật.
Tạ Anh thừa biết bản tính hắn ngay lúc vừa gặp mặt, không thích thể hiện nhiều thứ ra bên ngoài, hắn cất giấu đợi đến lúc bùng nổ.
Cả hai đoán thoại gây gắt của đối phương thông qua ánh mắt, tạo ra màu vàng tia sét và màu đỏ của lửa âm thầm đối trọi.
Tạ Thành bên này thử ngồi xuống sofa, đệm êm ái thoải mái cảm giác nó muốn cuốn anh hòa người dính vào ghế, khiến anh không muốn đứng dậy.
Anh đoán chắc chiếc ghế sofa nếu khônh tính viền vàng nguyên chất này không chừng đến mấy chục vạn B.o.
Đang thầm đánh giá bỗng chú ý đến một vật ló ra dưới gầm bàn, anh nhặt lên.
Là một cuốn sách.
Bìa xanh dương ánh sắc thăm thẳm, bên trên họa tiết những đường hoa văn vẽ nên cái đầu một con cừu.
Tạ Thành nheo mắt, anh đã nhầm, đây là đầu dê mới đúng bởi cừu làm gì có cặp sừng dài như thế.
Lật ra trang đầu tiên, chỉ có vài dòng giới thiệu, nhưng mà những dòng chữ này...
"Be-e?".
Tiếng dê kêu đấy à? Cuốn sách dạy ngôn ngữ của loài dê đấy à? Đùa chắc?
Anh tò mò những trang tiếp theo sẽ như thế nào.
"Lại là Be-e?".
Nguyên một trang giấy ghi dài nội dung nhưng chỉ duy nhất một từ 'Be- e' lập đi lập lại đến hết trang.
Nhận ra tự nhiên mình thật rảnh rang mà có thời gian ở đây đọc sách, mà lại là sách tào lao nữa.
Định ném đi thì bị Lưu Vũ bắt được tay anh, một tờ giấy rơi trong cuốn sách rớt bên chân.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nhặt tờ giấy lên, đặt lên bàn: "Đừng ném linh tinh, có thể cuốn sách này sẽ là vật manh mối".
Hắn mở cuốn sách lật từ đầu trang đến cuối trang hết nguyên cuốn sách, như xem như không xem, hắn nhếch mép: "Không tệ".
Anh khó hiểu: "Anh đọc được sao?".
Hắn cho cuốn sách vào thẻ lưu trữ rồi bỏ vào túi: "Không đọc được".
Người này hết sức quái dị, cái câu 'không tệ' kia thốt ra chẳng phải là đang đánh giá sao? Vậy mà khi hỏi lại nói không đọc được, chắc chắn đang che giấu gì đó!
Tạ Thành không thể nói ra điều này với hắn, chỉ cười cười coi như xong.
Lấy tờ giấy lên, dựa vào ánh đèn pin mà đọc.
Tờ thứ nhất không có ghi ngày tháng năm, chữ viết không được đẹp cho lắm, xiêu vẹo đủ kiểu.
Nội dung bên trong:
"Thanh Phi Huy cuối cùng cũng chết! Hắn đáng đời lắm! Tên khốn tiện nhân hèn hạ đó bị quả báo, haha! Ta đã nói rồi, mối hận thù này hôm qua không trả được thì chính hôm nay trả! Nhưng mà...!Không hiểu sao trong lòng ta lại cảm thấy có chút hối hận...!Sống đến hai mươi mấy năm đến giờ ta chưa từng bình yên và hạnh phúc ngày nào, nhưng cũng chưa từng hối hận điều gì vì cuộc đời khốn nạn.
Chẳng lẽ...".
Đến đây kết thúc, vài vết ố máu khô loang lỗ đã nhem hết những dòng chữ không thể đọc tiếp nội dung.
"Thanh Phi Huy chết rồi sao? Ai giết vậy?".
Tạ Thành nhíu mày.
"Người viết tờ giấy này là Hưng Hưng, hung thủ cũng là gã".
Tạ Anh đứng sau lưng anh.
Không quả là đứa em trai thông minh nhanh nhẹn của Tạ Thành.
Nghe anh đọc liền nhận ra.
Anh hỏi: "Lý do gì mà gã lại giết Thanh Phi Huy chứ? Không lẽ...".
Đang định nói điều mà anh không thể ngờ đến nhưng lại bị một thứ manh mối liên kết mơ hồ làm cho rối nùi, không thể phán lung tung.
Tạ Anh lạnh lùng, không tí cảm xúc quyết đoán nói: "Có lẽ Hưng Hưng chính là anh trai của Thanh Phi Huy, vì Thanh Phi Huy làm theo lời vợ cố giết gã nhưng lại bị gã chống cự mà giết ngược lại".
Bất ngờ, đó cũng là điều Tạ Thành từng nghĩ đến nhưng không dám xác minh.
Lưu Vũ cười nhạt: "Phải chăng cậu đã sử dụng pháp thuật gì đó để nhìn sâu quá khứ?".
Đáng lẽ câu này nói hắn mới đúng, khi nãy hắn đã sử dụng một chút pháp thuật thần kỳ gì đó để đoán chủ nhân căn nhà thông qua đồ vật.
Tưởng cậu không biết hay gì, nếu nói thế theo giả sử nghĩa là hắn với cậu không khác gì nhau.
Xem như không để ý câu hỏi của hắn, liền ngồi xuống cạnh anh.
Thế là chú cừu Tạ Thành ngồi chính giữa đại lang Lưu Vũ và đại hổ Tạ Anh.
Cậu nhích thêm lại gần anh: "Cho em mượn quyển sổ của anh đi".
Anh đưa cậu quyển sổ, Tạ Anh nhận lấy liền đem vài tờ giấy kẹp giữa quyển sổ xếp ra bàn rồi lấy tờ giấy khi nãy ra để so sánh xem xem có liên kết được gì không.
Nhìn vào một tờ giấy, cậu không kiên không kỵ bắt đầu nói: "Chữ viết xiêu vẹo xấu đau xấu đớn trong tờ giấy này là của Hưng Hưng, nội dung trong quyển sổ có nói Hưng Hưng này tuy có tập viết chữ nhưng không đi được đi học đàng quàng mà chỉ thông qua Tần Nhĩ, một tên giúp việc nông cạn không lấy mấy kiến thức cho nên không dạy Hưng Hưng viết chữ đẹp lên nổi".
Cậu vậy mà lại nói quản lý Tần nông cạn, dù gì ông ta cũng đã mất, cậu nói nghe nặng nề vô lễ.
Người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá cậu vô giáo dục mất, nói anh phận làm anh mà không biết dạy dỗ em út.
Thôi bỏ qua, để khi nào thoát khỏi lời nguyền anh nhất định phải dạy dỗ đứa em trai láo toét này một trận nên thân mới được.
"Cho nên, chú Vũ à".
Mỉm cười, cậu nói tiếp: "Cháu không hề sử dụng ma thuật, pháp thuật đại loại gì đó như chú đâu".
Cậu cố tình nhấn mạnh câu sao để hắn không kịp trở mặt, Lưu Vũ điềm tĩnh không lấy bất kỳ cảm xúc, không đáp mà cầm mấy tờ giấy xem.
Tạ Anh không khỏi cười thầm trong bụng, hắn chơi cậu, cậu liền chơi lại.
"Được rồi, bây giờ chúng ta tìm xem trong biệt thự còn thứ gì khác không".
Lưu Vũ đọc sơ qua mấy tờ giấy, đặt xuống rồi đứng lên.
Anh thu xếp lại rồi cuốn quyển sổ nhét lại vào túi quần.
Tách!
Đột nhiên đèn điện trong nhà bỗng sáng rực lên, cả ba người chói mắt không kịp quen với ánh sáng.
Tạ Thành đứng lên, mở mắt, anh bỗng chú ý đến một bóng người trên cầu thang giữa phòng khách.
Phân nữa cầu thang bị bóng tối bên trên che hết bóng người đang đứng, chỉ lộ ra phần thân dưới và hai đôi chân.
Anh giật mình rợn tóc gáy, mặc dù không thấy mặt nhưng cảm giác cái người trên đó đang đâm ánh mắt chòng chọc vào người mình một cách dữ tợn.
"Ai đấy?".
Đứng lên, Tạ Anh cau mày, ánh sắc đỏ lóa lên con ngươi.
Người đó bước xuống chậm rãi từ tốn, không vội vàng cũng không gấp gáp.
Dưới ánh sáng giữa phòng khách, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi đen, mang quần âu trắng, giọng nói nhã nhặn khàn khàn: "Là quý vị đó sao?".
Tạ Thành không thể tin vào mắt mình được, thốt lên: "Tần Nhĩ?!".
Tạ Anh siết chặt gậy bóng chày, tiến lên trước mặt Tần Nhĩ, nghênh mặt nhìn xuống ông ta.
Cậu lạnh lùng: "Tạ Thành Thành, chẳng phải anh nói cái xác của ông ta trong chiếc rương sao? Thế bây giờ ông ta lại xuất hiện nguyên vẹn ở nơi này?".
Né tránh ánh mắt của Tần Nhĩ đang nhìn anh, Tạ Thành sợ hãi nói lắp: "Anh...!Ông ta...!Anh cũng không biết!".
Gương mặt Tần Nhĩ phúc hậu, hiền lành trông chẳng có gì nguy hiểm, ông ta khônh nhìn anh nữa liền mỉm cười híp mắt nói: "Haha, quý vị thật thích tấu hài, tôi vẫn còn sống đây mà, quý vị nói vậy tôi sẽ buồn lắm đó nha haha".
"Quý vị trải nghiệm dịch vụ khách sạn của chúng tôi thế nào? Nhớ để lại năm sao đánh giá chất lượng nha".
Trải nghiệm như ăn phải đống ph.ân bò, khách sạn gì toàn ma quỷ khủng kiếp, kỳ dị.
Thề là sau khi thoát khỏi lời nguyền nhất định méo cho ông sao nào.
Quá khủng bố lòng người.
Tạ Anh lườm Tần Nhĩ.
Tạ Thành chắc chắn không thể nhầm lẫn được, cái xác Tần Nhĩ được anh tìm thấy trong cái rương ở căn phòng đó.
Người đang đứng ở đây, anh tin chắc rằng không phải Tần Nhĩ.
Đổ mồ hôi lạnh, anh gượng cười với vẻ bình tĩnh: "Ổn, quá ổn, rất tốt".
Tần Nhĩ vẫn giữ nguyên biểu cảm: "Ồ, vậy sao, chúng tôi rất hân hạnh đón nhận lời nhận xét có hảo tâm này của quý vị".
Nói, ông ta quay lưng bước đi, tiến được hai bước liền dừng hẳn.
Vài giọt máu nhiễu xuống sàn, sau đó tuôn ào ào xuống bên chân ông ta.
Tạ Thành và Tạ Anh: "?!".
Lưu Vũ nhanh như tia chớp xuất hiện một tay đấm xuyên ngực Tần Nhĩ.
__________
/Tác giả muốn nói/
Ngoài những địa điểm, địa danh trong truyện không liên quan đến ngoài đời thực ra.
Còn có những vật chất, giá trị tiền bạc là theo thế giới riêng của tác giả nha :>
Thí dụ: B.o là giá trị tiền.
Giống như Vnđ.
Cảm ơn mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...