Sau Khi Bị Cả Nhà Hại Chết Tôi Trọng Sinh Báo Thù


Nhận được tin mình muốn, Chu Tuệ quyết định về nhà mẹ đẻ xem kịch hay.

Kịch hay của Chu Gia không thể không xem.

Chu Tuệ đạp xe rất nhanh, khi cô vào nhà, Hứa Khiết Khiết vừa mới cúp điện thoại.


Bà ta đang chuẩn bị ra ngoài đi làm thì nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp Chu Giai.

Nói là có người tố cáo Chu Giai mạo danh người khác vào học cấp ba, thư tố cáo đã được dán lên bảng thông báo của trường.

Nhà trường đang điều tra vụ việc này, yêu cầu phụ huynh đưa Chu Giai về trước, đợi nhà trường điều tra rõ ràng rồi nói sau.

Hứa Khiết Khiết rối bời trong lòng, rốt cuộc là ai tố cáo vậy? Có phải là Chu Tuệ không? Nhưng Chu Tuệ không biết chuyện này mà.

Chu Tuệ vẫn luôn cho rằng mình quá căng thẳng nên đau bụng nên mới phát huy không tốt.

Cô ta không thể ngờ rằng, mình đau bụng là vì trong cơm có thuốc nhuận tràng.

Hứa Khiết Khiết vẫn luôn lo lắng Chu Tuệ sẽ đỗ, còn Chu Giai thì không.

Nhưng điều khiến bà ta không thể chấp nhận nhất là, Chu Giai đã chuẩn bị đầy đủ mà vẫn trượt.


Chu Tuệ ăn phải thuốc nhuận tràng rồi đi ngoài nhưng vẫn thi đỗ.

Vì thế bà ta liều lĩnh, lo lót cho chủ nhiệm lớp của mình, sau đó sửa tên trên giấy báo nhập học.

Dù sao thì bây giờ giấy báo nhập học đều viết tay nên có thể sửa được.

Nhưng mà, tại sao bây giờ lại bị tố cáo chứ? Hứa Khiết Khiết nghĩ mãi không ra.

Vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì bà ta đã nhìn thấy Chu Tuệ.

"Cô, cô về làm gì thế?"

"Ồ, đây không phải là bà mẹ kế độc ác của tôi sao, sao nhìn thấy tôi mà sắc mặt khó coi thế, có phải đã làm chuyện gì khuất tất không?"

"Nói linh tinh, vừa về nhà đã nói bậy bạ.

Tôi nuôi cô ăn nuôi cô mặc, còn nuôi ra cả thù hận.

Tôi vất vả nuôi cô khôn lớn, cô không biết ơn cũng đành, còn đổ oan cho tôi.

Đợi bố cô tan tầm về, xem tôi không để ông ấy trừng trị cô."

"Bà còn biết xấu hổ không?"


"Bà lớn tuổi rồi mà không biết xấu hổ.

Công việc của bà lấy được thế nào, bà quên rồi à? Không biết xấu hổ chiếm đoạt công việc của mẹ tôi.

Còn nói bà nuôi tôi ăn nuôi tôi mặc, bố tôi chết rồi sao? Tôi cần bà nuôi à, tôi có tiêu tiền của bà không? Đáng lẽ phải là bà, dẫn theo đứa con riêng, tiêu không ít tiền của bố tôi chứ.

Còn bảo bố tôi trừng trị tôi, ngoài thổi gối đầu thì bà còn biết làm gì, lớn tuổi rồi mà không làm được việc gì tử tế, chỉ biết làm ra vẻ quyến rũ."

"Cô, cô, cô..." Hứa Khiết Khiết tức đến nói không nên lời.

Dù sao thì những gì Chu Tuệ nói đều là sự thật, nhất thời bà ta không biết phản bác thế nào.

"Tôi không muốn nói nhiều với cô, tôi còn có việc phải đi trước, cô mau ra ngoài đi, tôi khóa cửa đây."

Hứa Khiết Khiết vội vã đến trường.

Chu Tuệ ung dung đi đến ngồi xuống ghế sofa.

"Đây là nhà của tôi, tôi có thể đi đâu được chứ? Còn bà, mấy giờ rồi mà chưa đi làm? Nếu bà không muốn làm thì trả lại công việc cho mẹ tôi."

"Thích ở thì ở đi." Hứa Khiết Khiết tức đến nghiến răng nghiến lợi rồi bỏ đi.

Chu Tuệ nhìn dáng vẻ của bà ta, mười phần thì chín phần là đến trường.

Tuyệt quá, tốt nhất là đuổi việc Chu Giai.

Đáng tiếc là Chu Tuệ vui mừng quá sớm.

Chu Tuệ đến phòng ngủ chính, lục tung lục tìm, đáng tiếc là không tìm được gì, cuối cùng mới trả đồ về chỗ cũ rồi quay về phòng khách.

Rốt cuộc Hứa Khiết Khiết giấu tiền ở đâu trong nhà?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận