Sau Khi Bị Cả Nhà Hại Chết Tôi Trọng Sinh Báo Thù


Chu Tuệ cố gắng nhớ lại những chuyện đau lòng kiếp trước, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.

Những người hàng xóm nhìn vào đều không đành lòng.

"Tuệ à, con còn trẻ, đừng nghĩ quẩn, cuộc sống của con còn ở phía trước."

"Đúng vậy, mới cưới thôi, đàn ông chưa biết nghĩ, sau này sinh con rồi sẽ ổn thôi.""Đúng vậy, sống tốt còn hơn bất cứ điều gì, người chết rồi thì chẳng còn gì nữa."

"Này, giấy vệ sinh, lau nước mắt đi, nhìn con bé đáng thương kìa, Tạ Xuyên này đúng là không ra gì, người trước cũng thế, mới cưới vợ mới được bao lâu, tật xấu cũ lại tái phát."

Chu Tuệ nhận lấy giấy vệ sinh, lau nước mắt, lại hít mũi một cái, rồi nức nở khóc nhỏ.

Những người hàng xóm, dì, cô, chị thay nhau đến khuyên nhủ, mất nửa ngày mới khuyên được cô ấy.

Khuyên xong, họ về nhà.

Chỉ còn một người chị dâu ở lại, hơn ba mươi tuổi, tên là Bạch Phương, chồng cô ấy tên là Lý Quân.

Mọi người đều gọi cô ấy là chị dâu Lý.

Chu Tuệ gọi cô ấy là chị Bạch.

Thấy cô ấy có vẻ muốn nói lại thôi, Chu Tuệ hỏi thẳng: "Chị Bạch, chị có gì muốn hỏi em không?"


"Tôi muốn hỏi cô, nhà cô Tạ Xuyên, còn có thể thuê công nhân hay không?" Bạch Phương cúi đầu nhỏ giọng nói.

Chu Tuệ thực sự không biết chuyện này.

"Là chị muốn tìm việc sao?"

"Không phải, là chồng tôi, Lý Quân."

"Vậy thì để chồng chị hỏi Tạ Xuyên đi, em cũng không rõ lắm." Chu Tuệ thành thật nói.

Bạch Phương cảm ơn rối rít rồi rời đi.

Chu Tuệ không chắc mình có nhìn nhầm không nhưng khi nãy lúc Bạch Phương cúi đầu, cô ấy thấy trên da sau tai cô ấy có một vết bỏng do tàn thuốc.

Cô ấy có thể nhận ra ngay vì kiếp trước cô ấy cũng có cả một lưng như vậy.

Thời đại này đánh vợ quá phổ biến.

Những người dám phản kháng như cô ấy chỉ là số ít, hầu hết phụ nữ đều âm thầm chịu đựng.

Chu Tuệ nghĩ đến đây, lòng thấy khó chịu.

Cô ấy dọn những mảnh giấy vụn trong nhà, cho vào một cái túi rồi mang ra ngoài vứt.

Hôm qua còn đầy tự tin muốn học hành tử tế, hôm nay sách đã bị người ta xé hết.


Chu Tuệ thấy lòng trống rỗng.

Cô đã rất vất vả mới tìm được sách, giờ đi đâu để tìm một bộ sách giáo khoa nữa đây.

Cô không khỏi băn khoăn, có phải ông trời thấy cô ấy không nên tiếp tục học nữa nên mới đặt ra nhiều chướng ngại vật trên con đường học tập của cô ấy không.

Cô thở dài, tìm một quán bán hoành thánh, định ăn no bụng trước rồi tính tiếp.

Chu Tuệ nhớ đến chuyện Phó Cẩn Ngôn đuổi cô ấy đi - tưới hoa.

Không biết anh ấy đã đi chưa.

Cô định ăn xong sẽ đến xem.

Chu Tuệ ăn xong đến nhà Phó Cẩn Ngôn, chăn gối trong nhà đã không còn, sân sạch sẽ, chỉ có vài chiếc lá rụng.

Xem ra Phó Cẩn Ngôn mới đi chưa lâu

Chu Tuệ bế mấy chậu hoa ra ngoài phơi nắng.

Sau đó lại lấy nước giếng ra, tưới hoa.

Cô ấy nhìn thấy một con dao găm nhỏ trên thớt bếp, bên dưới có một tờ giấy, lễ bái sư, người ký tên là Phó Cẩn Ngôn.

Người này rõ ràng không cho cô ấy gọi anh ấy là sư phụ nhưng lại để lại lễ bái sư cho cô ấy.

Đừng có bắt nạt cô ấy ít học, lễ bái sư đều là đồ đệ tặng cho sư phụ, chứ có sư phụ nào tặng cho đồ đệ bao giờ.

Chu Tuệ phấn khích cầm con dao găm lên, ngắm nghía cẩn thận.

Con dao găm nhỏ nhắn tinh xảo, thân dao tỏa ra ánh bạc lạnh lẽo.Cô ấy tự hành hạ mình bằng cách áp lưỡi dao vào ngón tay, nhẹ nhàng dùng lực, máu chảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận