Sau Khi Bị Cả Nhà Hại Chết Tôi Trọng Sinh Báo Thù


Cô ngẩng đầu lên, trên bàn quả nhiên có một cái kéo.

Chu Tuệ ghép mãi ghép, ghép thế nào cũng không ghép thành một cuốn sách được.

Rất nhiều trang đã không còn nhìn ra số trang nữa.Chu Tuệ cảm thấy trái tim mình cũng giống như những cuốn sách này, vỡ tan thành từng mảnh.

Tạ Xuyên nhìn cô như nhìn một trò hề.

"Vẫn chưa từ bỏ sao, trong nhà này tôi không đồng ý, cả đời này cô đừng hòng đi học.

Cũng đến lúc phải lập ra quy củ cho cô rồi, chuyện này chính là một bài học.

Hy vọng cô có thể nhìn rõ, trong nhà này rốt cuộc ai là người quyết định và những việc gì có thể làm, những việc gì không thể làm."

Tạ Xuyên đi tới trước mặt cô.

Chỉ một cú đá nhẹ, những cuốn sách giáo khoa mà Chu Tuệ đã ghép vất vả cả buổi đã bị đá nát bét.

Chu Tuệ lau nước mắt, chống tay xuống đất đứng dậy.

Cô cầm lấy chiếc kéo lớn trên bàn.

Nhân Tạ Xuyên không để ý, cô dùng hết sức đâm vào hạ bộ của hắn ta.

Tốc độ quá nhanh, Tạ Xuyên hoàn toàn không kịp phản ứng.

Cái tinh hoàn vừa mới lành lại lại bị vỡ tan.


Tạ Xuyên chỉ cảm thấy một cơn đau nhói đột ngột.

Cúi đầu xuống, máu lại chảy ra từ giữa hai chân.

Thật là một cảnh tượng quen thuộc.

Điểm khác biệt duy nhất là kẹp lửa đã được nâng cấp thành kéo lớn.

"A a a, Chu! Tuệ! Mày là đồ khốn nạn, tao sẽ giết mày."

Tạ Xuyên vùng vẫy tiến lên định túm lấy Chu Tuệ.

Chu Tuệ cầm kéo chắn trước mặt: "Đừng có lại đây, kéo của tao không có mắt đâu."

Tiết Hồng Diễm nghe thấy tiếng động từ phòng khách chạy tới.

"Chu Tuệ, bỏ kéo xuống, mày gan lắm, đồ đê tiện giết người, đồ quỷ ám.

Mày dám dùng kéo làm hại con trai tao.

Tao làm ma cũng không tha cho mày, tối nay tao sẽ báo mộng cho ông già nhà tao, để ông ấy bắt mày đi.

Để mày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh, đồ điếm chết tiệt, làm hại mạng sống con tao, cả nhà mày chết hết đi."

Bất kể họ có mắng chửi thế nào, Chu Tuệ cũng không đáp trả.

Cô dùng cả hai tay nắm chặt kéo, chặn trước ngực, tư thế phòng thủ, sẵn sàng ứng phó với cuộc tấn công của họ.

Có bản lĩnh thì cứ đến đây.


Kéo của cô không có mắt.
"Mẹ, đừng mắng nữa, qua đây đỡ con với, đi bệnh viện."

"Đợi, đợi đã, mẹ đi mượn xe ba gác của hàng xóm, con đừng nhúc nhích, đừng đi lung tung, dễ đứt ấy."

Tiết Hồng Diễm chạy ra ngoài mượn xe ba gác.

Lần này Tạ Xuyên không ngất, hắn nhìn Chu Tuệ bằng ánh mắt rùng rợn.

Gã đã nghĩ ra vô số cách để Chu Tuệ chết.

Những người hàng xóm nhiệt tình nhanh chóng đến, đến cả một đám đông.

Ban ngày những người đi làm đều đi làm hết rồi, chỉ còn lại những bác, những cô lớn tuổi, những người này thích buôn chuyện nhất.

"Trời ơi, chuyện gì thế này."

"Tạ Xuyên này lại bị thương ở chỗ đó rồi, sau này còn dùng được không?"

"Thật là chết tiệt, nhìn quần này kìa, ướt hết rồi, chảy nhiều máu thế."

"Đừng bàn tán nữa, mau đến đáp bả thủ, không thấy mặt Tạ Xuyên trắng bệch rồi sao?"

Tạ Xuyên nhanh chóng được đài lên xe ba gác.

Chu Tuệ vứt kéo xuống, bắt đầu ngồi phịch xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.

"Hu hu hu, Tạ Xuyên, anh không sao chứ, em không cố ý, nếu không phải anh động thủ đánh em trước, em cũng không phản kháng.

Cũng sẽ không làm anh bị thương ở đó, sau này anh đừng đánh em nữa, em sợ, hu hu hu."

"Trời ơi, sao số phận em lại khổ thế này, ở nhà bị mẹ kế độc ác và cha ruột mù hành hạ, cuối cùng cũng lấy được chồng.

Không ngờ lại bị đánh đập tàn nhẫn hơn, Tạ Xuyên, anh là chồng em mà, là chỗ dựa của em sau này, sao anh có thể đánh em hàng ngày được.

Hu hu hu, chồng đánh, mẹ chồng mắng, em không sống nổi nữa, mẹ ơi, mẹ đưa con đi đi, con không sống nữa, sống chỉ để chịu tội thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận