Chu Tuệ cầm kẹp lửa, đứng giám sát, chỉ huy ba đứa trẻ làm việc.
Bốn mươi lăm phút sau, cuối cùng cũng xong.
Sàn nhà sạch sẽ, bát đĩa được rửa sáng bóng, ngay cả bàn cũng được lau sạch sẽ, vết bẩn lâu năm cũng được lau sạch.
"Ừm, tạm coi như đạt yêu cầu, chủ yếu là quá chậm, làm chút việc vặt mà mất cả buổi, thật là không ra gì."
"Kiểu như mấy đứa, lên không được phòng khách, xuống không được bếp, cẩn thận sau này không lấy được vợ, sau này ai lấy mấy đứa thì thật là xui xẻo."
Tạ Gia Bảo mấp máy môi, muốn nói gì đó phản bác nhưng lại nuốt xuống.
Chủ yếu là sợ bị đánh.
"Được rồi, đi đi, đừng đứng đây nữa, làm thần giữ cửa à."
Ba đứa thỏ con nghe vậy vội chạy về phòng.
Chu Tuệ rửa tay rồi bắt đầu nấu cơm.
Vì người chồng yêu dấu, cô cố tình cho nhiều gia vị như hành, gừng, tỏi.
Sau đó lại pha một ấm trà đặc.
Này, hoàn hảo.
Cô ấy thật là đảm đang và chu đáo.
Nấu xong cơm, Chu Tuệ tự ăn trước, có cả món mặn lẫn món chay, có thịt dê, thịt, trứng, đây đúng là món ăn ngon.
Tạ Gia Bảo, Tạ Gia Lạc, Tạ Gia Kiệt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào khung cửa.
Tạ Gia Lạc: "Anh cả, em đói, em cũng muốn ăn thịt."
Tạ Gia Kiệt: "Anh cả, đói."
Tạ Gia Bảo nhíu mày: "Các người nói với tôi có ích gì, bà mẹ này không biết lý lẽ, tôi có cách nào?"
Ba đứa trẻ tự cho rằng mình nói rất nhỏ nhưng Chu Tuệ đã nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của chúng.
Cô vẫy tay: "Lại đây."
Ba đứa đẩy nhau, không đứa nào dám tiến lên.
Chu Tuệ cười khẩy: "Chỉ có chút gan này, còn muốn ăn thịt à, ba đứa lại đây cho dì.”
Ba đứa cúi đầu, bước từng bước nhỏ đến trước mặt Chu Tuệ.
"Đói không?"
Ba đứa gật đầu lia lịa.
"Chậc chậc chậc, đáng thương quá, dì nhớ Tạ Gia Bảo tám tuổi rồi phải không, Tạ Gia Lạc bảy tuổi, Tạ Gia Kiệt sáu tuổi, dì nói đúng không?"
Ba đứa cùng gật đầu.
Chu Tuệ thở dài: "Mẹ các con thật không dễ dàng, một năm sinh một đứa, không có thời gian nghỉ ngơi, làm sao cơ thể khỏe mạnh được."
"Các con có biết tại sao bây giờ các con không được ăn cơm không?"
Giọng nói của Chu Tuệ nhẹ nhàng, sắc mặt dịu dàng, ba đứa trẻ cũng không còn sợ hãi nữa.
Gia Bảo to gan nói: "Vì dì ngược đãi chúng cháu."
"Lời này cũng không sai nhưng dì là mẹ kế mà, các con có nghe mẹ kế nào đối xử tốt với con chồng không?"
Ba đứa trẻ đồng loạt lắc đầu.
"Mẹ kế đánh con."
"Mẹ kế độc ác."
"Mẹ kế xấu xa."
Chu Tuệ gật đầu đồng tình: "Đúng rồi, các con không phải con ruột của dì, sao dì có thể đối xử tốt với các con được? Các con nói đúng không?"
Ba đứa trẻ đồng loạt gật đầu.
"Cho nên, các con không có cơm ăn thì không thể trách dì được, phải trách bà nội các con, vì bà nội các con đã đánh chết mẹ ruột của các con.
Nếu mẹ ruột các con còn sống, các con có bị đói không?"
"Không ạ, mẹ đối xử tốt với tụi con."
"Mẹ nấu ăn rất ngon."
"Mẹ còn cười với tụi con.”
"Hu hu, con nhớ mẹ."
"Đúng rồi, các con phải nhớ kỹ, chính vì Tiết Hồng Diễm mà các con mới không có mẹ, mới không có cơm ăn, mới sống khổ sở như vậy."
Trên mặt ba đứa trẻ lộ vẻ căm phẫn.
Đúng rồi.
Chu Tuệ chỉ gieo một hạt giống xấu xa vào trái tim non nớt của chúng, theo thời gian, hạt giống này sẽ nảy mầm và phát triển.
Đợi đến khi chúng lớn lên, Tiết Hồng Diễm đã già rồi.
Nhìn đứa cháu mà mình yêu thương nhất, nâng niu nhất lại hận mình, lại không phụng dưỡng mình, mặc kệ mình sống chết ra sao.
Không biết Tiết Hồng Diễm sẽ cảm thấy thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...