Sau Khi Bị Cả Nhà Hại Chết Tôi Trọng Sinh Báo Thù


Mục đích của cô là để tự vệ, cũng không phải để tự vệ, mà là để đấu với người khác.

Ôi, nói rõ hơn một chút, mục đích của cô là để bạo hành Tạ Xuyên trả thù rửa hận.

Nếu vậy, những chiêu chậm chạp ôn hòa đó đều không có tác dụng.

Chu Tuệ nên học những chiêu thức chết người, độc ác, sát thương mười phần.

Nhưng học những thứ này thì phải theo ai đây?

Có rồi.

Chu Tuệ đột nhiên nhớ ra gần khu nhà tập thể có một người tên là Phó Cẩn Ngôn.

Bố mẹ anh đều đã mất, hiện anh sống một mình.

Trước đây Phó Cẩn Ngôn thường bị bắt nạt nhưng anh không bao giờ chịu khuất phục, ai đánh anh, anh liền đánh lại.

Đánh không lại cũng phải đánh trả, đầu rơi máu chảy cũng phải đánh.

Dần dần, thân thủ của anh càng ngày càng tốt, đánh nhau càng ngày càng dữ dội.

Phó Cẩn Ngôn chắc chắn đã đúc kết được rất nhiều tuyệt chiêu trong thực chiến.

Đây chính là thứ cô cần hiện tại.

Quan trọng nhất là, Phó Cẩn Ngôn là một người tốt bụng lạnh lùng.

Kiếp trước, anh đã cứu cô.

Nghĩ thông suốt, Chu Tuệ nhanh chân đi đến nhà Phó Cẩn Ngôn.

Nhà Phó Cẩn Ngôn là một cái sân nhỏ, trước cửa trồng hai cây hồng, trên cửa lớn treo một ổ khóa sắt lớn, xem ra trong nhà không có người.


Chu Tuệ đứng dưới gốc cây hồng chờ.

Gần đến giờ ăn trưa, Phó Cẩn Ngôn trở về.

Năm nay thiếu niên mười chín tuổi, vóc dáng rất cao, do dinh dưỡng không đủ nên rất gầy, trông giống như cây liễu vừa mới đâm chồi, gầy gò thon dài.

Anh mặt lạnh, mắt không nhìn ngang.

Thấy dưới gốc cây nhà mình có người đứng, anh như không nhìn thấy, tiếp tục đi vào nhà.

Chu Tuệ vội vàng đuổi theo.

"Này, đừng đi vội, tôi có chuyện tìm anh."

Phó Cẩn Ngôn dừng bước đứng ở cửa, chờ cô nói, không có ý định mời cô vào.

"Cái đó, tôi là hàng xóm gần đây, muốn học anh một chút võ phòng thân, được không?"

"Không được." Phó Cẩn Ngôn dứt khoát từ chối.

"Này, đừng vội từ chối tôi chứ, tôi có thể trả tiền cho anh." Chu Tuệ tranh thủ nói.

"Không cần.

Phó Cẩn Ngôn nói rồi định đóng cửa.

Chu Tuệ vội vàng đưa tay ra chặn.

"Đau, đau, đau, tay gãy rồi."

Phó Cẩn Ngôn buông tay, trên mu bàn tay phải của Chu Tuệ chỉ có một vết hằn đỏ nông.
"Cô muốn làm gì?"


"Tôi muốn học anh võ phòng thân."

"Không có thời gian."

"Nói thật với anh, mẹ tôi mất rồi.

Mẹ kế độc ác và cha ruột mù quáng của tôi vì muốn nhận tiền sính lễ mà bán tôi cho một ông già đã từng kết hôn.

Ông già đó thích đánh người, nếu tôi không có khả năng phản kháng, tôi sẽ bị ông ta đánh chết."

Kiếp trước chính là như vậy.

"Thì sao, liên quan gì đến tôi?" Phó Cẩn Ngôn vẫn lạnh lùng.

"Tôi biết, tôi tìm đến anh như vậy là khá đường đột.

Nhưng tôi thực sự không còn ai để cầu cứu, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, tôi cầu xin anh."

Phó Cẩn Ngôn không muốn dạy, trên thế giới này có rất nhiều người đáng thương, anh cứu sao cho xuể.

Chu Tuệ thất vọng trong lòng, quay người định rời đi.

Vừa đi được năm sáu bước, sau lưng có tiếng gọi.

"Đợi đã."

Chu Tuệ chạy chậm về: "Anh đồng ý dạy tôi rồi sao?"

Thiếu niên vẫn lạnh lùng: "Ừ, để đổi lại, cô cần giúp tôi làm một việc và tôi chỉ dạy một lần."

"Không vấn đề, đừng nói một việc, mười việc cũng không thành vấn đề."

Cứ coi như báo đáp ân cứu mạng kiếp trước vậy.

"Vì là để đối phó với người đàn ông bạo hành nên phải nhanh, mạnh, chuẩn.

Đầu tiên là chiêu đầu tiên.

Nếu anh ta đối mặt với cô, cô phải ở khoảng cách hợp lý, nhanh chóng đưa hai ngón tay chọc vào mắt anh ta, tuyệt đối không được do dự."

Phó Cẩn Ngôn nói xong thì thị phạm một lần.

Chu Tuệ ghi nhớ những điểm chính, đứng bên cạnh học theo một cách nghiêm túc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận