Sau Khi Bị Bắt Trở Thành Đại Sư Huyền Học


Cậu ta thậm chí còn dám lật bàn chỉ vì lãnh đạo yêu cầu cậu uống rượu, hơn nữa còn tính báo cả cảnh sát, nói lãnh đạo có ý mưu sát cậu ta, bởi vì cậu ta bị dị ứng với cồn!
Trải qua tình huống đó mà cậu ta vẫn có thể tiếp tục làm việc tại công ty này thật đúng là chuyện ngoài ý muốn.

Cho nên, Thẩm Tín đã tới tận đây rồi, nếu không bồi thường theo đúng thỏa thuận lúc trước, thì cậu ta thật sự dám đại náo công ty đấy.

Lấy được đủ tiền, Thẩm Tín hài lòng không tiếp tục làm khó người đại diện nữa.

Trong mấy ngày cậu nằm viện, công ty cũng đã thu dọn hết đồ của cậu, để gọn vào một chỗ.

Hiện tại cậu chỉ cần xách thùng về là có thể nghỉ việc một cách hoàn mỹ.

Cậu xách thùng đi ra khỏi cửa văn phòng lãnh đạo, đồng thời cũng có một người cầm cốc cà phê đi vào.

Bọn họ đối diện nhau, người cầm cốc cà phê lập tức nhăn mặt ghét bỏ, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.


Mà thực tế thì Thẩm Tín còn ghét bỏ hắn hơn.

Mạnh Chương - con trai phó tổng, không bằng cấp, không có năng lực, thậm chí còn không có cả lễ phép, dựa vào cha hắn mà được vào công ty, cho nên Thẩm Tín thích gọi hắn là "Hậu Môn Tử".

*Hậu môn - cửa sau hoặc là lỗ đuýt (một cách chơi chữ chửi người)
Từ ngày Thẩm Tín vào làm thì bọn họ đã kết thù hận, bởi vì năng lực sửa chữa nơi làm việc của cậu không thua gì GenZ, hơn nữa còn là một người no cả nhà không lo chết đói, nên chẳng sợ bị sa thải.

Mỗi ngày cãi nhau với Hậu Môn Tử chính là cách để cậu giết thời gian, nhất là tên Mạnh Chương này năng lực không có nhưng lòng tự trọng đặc biệt cao.

Mạnh Chương bị Thẩm Tín giễu cợt nhiều lần nên đã gửi nhiều báo cáo bôi nhọ Thẩm Tín, những đồng nghiệp khác thấy vậy trong lòng trầm trồ khen ngợi Thẩm Tín, bên ngoài thì lại giữ im lặng, làm như không biết gì.

Hiện tại thì hay rồi, Thẩm Tín bị sa thải, nhưng Hậu Môn Tử vẫn yên ổn ở trong công ty, nói không chừng còn có thể dựa vào cha ruột mà trèo lên chức vị cao hơn.

"Chu choa, rốt cuộc cũng bị đuổi ra khỏi cửa rồi ha?" Mạnh Chương không nhịn được mỉa mai.


Phải biết, trong ba năm qua, hắn chưa từng cãi thắng Thẩm Tín, mỗi lần đều tức tới cắn răng.

Hiện tại vất vả lắm mới có được cơ hội mỉa mai cậu, hắn giống như con chó cả đời chưa được ăn thịt, lập tức nhào tới, vẻ mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

"Làm sao sánh bằng anh, cho tới bây giờ vẫn chưa bị đuổi khỏi nhà chứ.

"
Trên mặt Thẩm Tín mang theo nụ cười, chỉ là nụ cười này nhìn thế nào cũng giống như là đang cười nhạo hắn.

"Ha ha ha, cậu là thẹn quá thành giận à? Tôi làm sao lại giống cậu được, cha tôi chính là Phó tổng Mạnh đấy!"
Thẩm Tín nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong con ngươi màu đen mang theo ý dò xét cùng châm chọc.

"Thật vậy sao?"
Nói thật, Thẩm Tín vẫn cảm thấy cái ảo giác này của mình rất thú vị.

Cậu có thể nhìn được quá khứ hiện tại cùng tương lai của từng người, nhưng cậu cho rằng thứ này chỉ là phán đoán mà bộ não cậu đưa ra theo bản năng khi không bị khống chế mà thôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận