Tiền đề: Nữ chính vẫn như cũ không thông minh, nhưng không buff bị hàng trí giống như truyện người lớn.
—— Phiên ngoại ——
Giang Bích Nhân cảm giác được hạ thể dâng lên từng trận đau đớn, từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, liền nhìn thấy một người đàn ông đang đè trên người cô.
Đây là ai?!
Trong bóng đêm ảo diệu không rõ, Giang Bích Nhân vô cùng sợ hãi.
Cô theo bản năng giãy dụa, nhưng đều bị người đàn ông dễ dàng áp chế.
"Tiểu Kiều, ngoan ngoãn để anh thao, đừng lộn xộn."
Hắn ta cùng Tiểu Kiều có quen biết…?
Giang Bích Nhân nỗ lực lấy hết can đảm nói: "Anh nhận sai người rồi."
Người đàn ông vẫn như cũ đè trên người cô tùy ý thao làm, Giang Bích Nhân cảm thấy rất sợ hãi cùng ghê tởm.
"Anh thật sự nhận sai người rồi." Cô run rẩy nói lại một lần nữa.
Người đàn ông vẫn đang ung dung thọc vào rút ra.
Giang Bích Nhân biết, hắn không phải là không nghe rõ.
Nhưng mà bất kể cô là ai, đối phương đều không có ý định buông tha cho cô.
Cô ép buộc bản thân phải nhất mực bình tĩnh.
Tuy rằng chưa từng xem phim khiêu dâm, nhưng cũng đã học qua môn sinh vật học, cô hiển nhiên biết người đàn ông này đang làm gì.
Đối mặt với loại tình huống này, giáo viên đã dạy.
Nếu đã không nắm chắc phần thắng thì không cần phản kháng, tình nguyện thuận theo để giảm thiểu thương tổn cho bản thân đến mức thấp nhất.
Giang Bích Nhân đã chọn cách nhẫn nại.
Trận hoan ái mặc dù mang lại cho cô khoái cảm, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác ghê tởm vô cùng.
Thật ghê tởm.
Thật ghê tởm.
Thật ghê tởm.
Nhưng Giang Bích Nhân vẫn cố gắng chịu đựng, thậm chí còn phối hợp rên rỉ nũng nịu.
"Thật thoải mái… Ưm a… Anh là ai… A a… Để tôi nhìn xem nha…"
Người đàn ông có khả năng là xuất phát từ bản tính kiêu ngạo, hoặc có thể là vì một lý do nào khác, tóm lại hắn đồng ý mở đèn lên.
Ánh đèn vụt sáng, Giang Bích Nhân nhìn thấy rõ mặt hắn.
Nhậm Sâm Ngôn.
Đây chẳng phải là bạn trai Ngô Tiểu Kiều sao.
Súc sinh.
Tra nam.
Cầm thú.
Cảm giác ghê tởm trong Giang Bích Nhân càng lúc càng nghiêm trọng.
Giọng nói ê ẩm như muốn nhổ ra.
Cô che mặt, sợ hãi biểu tình chán ghét không giấu nổi bị đối phương nhìn thấy.
Làm Nhậm Sâm Ngôn còn tưởng rằng cô đang thẹn thùng.
Thật buồn cười.
Ở trước mặt một kẻ cưỡng gian mà thẹn thùng?
Sau khi ân ái xong, Nhậm Sâm Ngôn rời đi.
Giang Bích Nhân vẫn luôn duy trì tâm lí vững chắc mà phối hợp, quả thật giống như thể hiện ra toàn bộ kỹ năng diễn xuất cả đời của chính mình.
Cô run rẩy cầm lấy di động, trước tiên gọi cho bác trai.
Ông ấy làm việc trong chính phủ, có thể sẽ có kinh nghiệm hơn khi giải quyết những chuyện như thế này.
"Bác trai, con bị cưỡng gian." Giang Bích Nhân không hề giấu diếm đem sự việc xảy ra tối hôm qua thẳng thừng nói ra.
Cô thấy bác trai im lặng một lúc lâu, sau đó đầu dây bên kia truyền đến một trận âm thanh hỗn loạn, cuối cùng là giọng nói run run của bác trai: "Nhân Nhân, con yên tâm, ta sẽ không bỏ qua cho tên súc sinh kia.
Con hiện tại ở đâu? Ta đến đón con."
Giang Bích Nhân báo cáo địa chỉ.
Sau đó cô lại gọi điện thoại cho ba ba.
Nghe xong những gì cô nói, giọng ông đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Cô trước nay chưa từng nghe qua giọng nói của ba mình như vậy, lạnh lẽo như muốn đóng băng.
"Con yên tâm, tên súc sinh kia, ta sẽ khiến hắn hối hận khi sống ở trên đời này."
Giang Bích Nhân tựa như rút hết sức lực mà nói chuyện điện thoại, cả người đều đang kịch liệt run rẩy, thậm chí còn không nhịn được chạy vào nhà vệ sinh nôn thóc nôn tháo.
Quá ghê tởm, quá ghê tởm, quá ghê tởm, quá ghê tởm…
Mặt Giang Bích Nhân tràn đầy nước mắt, ghê tởm đến mức chẳng sợ cái gì đều không thể phun ra, chỉ còn biết buông thả nôn khan.
Nhưng cô không dám tắm rửa, bởi vì cô nhớ rõ những vụ án cưỡng gian yêu cầu lấy bằng chứng.
Cho đến khi bác trai đến đón cô.
Mặc dù những người đi cùng bác trai có chụp lại ảnh hiện trường, điều tra theo dõi, nhưng lại không lấy bằng chứng trên người cô, không biết có phải là do bác trai phân phó.
Giang Bích Nhân không còn chút sức lực để nghĩ ngợi, vừa nhìn thấy bác trai đến, nước mắt liền thấm ướt đầy mặt.
Bác trai trầm ổn ôn nhu vỗ lưng cô, giọng nói kềm nén tức giận, nỗ lực mềm nhẹ tựa như sợ dọa đến cô: "Nhân Nhân, ta đưa con trở về nghỉ ngơi, chuyện này con không cần lo lắng.
Ta tuyệt đối sẽ khiến cho tên súc sinh kia trả giá thật đắt."
Ở trên xe, Giang Bích Nhân uống viên thuốc tránh thai do bác trai mua.
Sau khi về nhà, liền nhìn thấy người ba mà cô đã lâu không gặp lúc này cũng đang ở bên trong.
Ba ba vẫn lạnh lùng như trước kia, ông cứng nhắc an ủi cô vài câu, sau đó sờ sờ đầu cô: "Con hãy nghỉ ngơi thật tốt, chuyện còn lại cứ giao cho bọn ta."
Trong lòng Giang Bích Nhân sinh ra cảm giác ấm áp, mặc dù cô gặp phải chuyện kinh khủng và ghê tởm như vậy, nhưng ít ra...!Cô vẫn còn có gia đình.
Sau đó, trong khi giải quyết vụ Nhậm Sâm Ngôn, bác trai đã tìm bác sĩ tâm lý tới tiến hành trị liệu cho Giang Bích Nhân.
Nhờ có sự quan tâm chăm sóc của gia đình và bác sĩ tâm lý hỗ trợ, tuy rằng tinh thần Giang Bích Nhân ban đầu đã chịu đả kích nghiêm trọng, nhưng may mắn khi không phát triển thành loại bệnh tâm thần.
Chỉ là không tránh khỏi, cô đối với những người đàn ông bên ngoài sinh ra cảm giác bài xích.
Nói đến chuyện của Nhậm Sâm Ngôn, bởi vì lấy tội cưỡng gian làm hình phạt, nên yêu cầu Giang Bích Nhân phải ra tòa làm chứng.
Bác trai sợ rằng điều này sẽ gây ra thương tổn lần thứ hai cho Giang Bích Nhân, ông nói với cô, có thể thông qua con đường khác mà trừng phạt hắn ta, bảo đảm sẽ làm cho hắn sống không bằng chết, không nhất thiết phải làm như vậy.
Nhưng Giang Bích Nhân cự tuyệt, cô sau khi suy nghĩ liền kiên quyết ra tòa làm chứng.
Cô muốn cho Nhậm Sâm Ngôn chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Quá trình ra tòa đối với Giang Bích Nhân là một loại tra tấn, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng.
Cuối cùng Nhậm Sâm Ngôn bị kết án 3 năm tù vì tội cưỡng gian.
Giang Bích Nhân và Ngô Tiểu Kiều cũng chính thức tuyệt giao từ đây, bởi vì sau khi phát hiện ra Nhậm Sâm Ngôn phạm pháp, cô ấy thế nhưng lựa chọn thông cảm cho những việc làm xấu xa của hắn ta.
Nói rằng Nhậm Sâm Ngôn sẽ nghĩ cách bù đắp cho cô, mong cô đừng đem sự việc nháo lớn, dù sao Nhậm Sâm Ngôn cũng là bạn trai cô ấy, đối phương thật sự rất thích hắn ta.
Thật là nực cười.
Sự tổn thương mà cô phải chịu khi bị xâm hại vào miệng cô ấy như không phải chuyện gì to tát.
Giang Bích Nhân không muốn tranh cãi với đối phương, có lẽ trên thế giới này có rất nhiều người có ý nghĩ như Ngô Tiểu Kiều.
Cảm thấy chỉ cưỡng gian thôi, cũng không ở trên thân thể nạn nhân tạo thành bao nhiêu thương tổn, thậm chí bên phía phái nữ trong quá trình đó còn sẽ đạt được khoái cảm, hà tất gì phải so đo như vậy?
Nhưng nó thật sự đúng sao?
Giang Bích Nhân kéo đen phương thức liên lạc của Ngô Tiểu Kiều, cô cảm thấy cùng đối phương đã không còn gì để nói.
Bác trai và ba ba đã đem chuyện này xử lý kín đáo.
Sau khi Giang Bích Nhân trở lại trường học, các bạn cùng lớp đều cho rằng cô vì bị bệnh nên xin nghỉ.
Từ lúc trải qua chuyện này, Giang Bích Nhân trưởng thành lên rất nhiều, cuối cùng rốt cuộc cũng đã định ra một mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Cô muốn đi thi đại học, muốn học ngành luật, trở thành một nữ luật sư.
Bởi vì gia đình cô có quyền thế, nên mới có thể đòi lại công đạo cho cô.
Nhưng còn những cô gái bình thường vô quyền vô thế thì sao? Bọn họ nên làm gì bây giờ?
Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân mà rất nhiều người sau khi bị xâm hại tình dục đều chọn cách im lặng tự mình kềm nén.
Cho dù có số ít người dũng cảm báo án, thì những vụ cưỡng gian cũng rất khó có thể tuyên án.
Hơn nữa, toàn bộ quá trình từ khi thụ lý đến khi phán quyết, cũng như các giai đoạn thu thập bằng chứng và lời khai khác nhau, đều tạo thành thương tổn cho nạn nhân lần thứ hai.
Tuy gia cảnh cô không tệ, thế nhưng bác trai còn nói qua con đường khác trừng phạt Nhậm Sâm Ngôn, mà không phải pháp luật.
Đây chẳng phải rất đáng buồn sao?
Từ tận đáy lòng mình, cô muốn giúp đỡ những cô gái đã phải chịu qua thương tổn như cô, thậm chí là cả các chàng trai.
Giang Bích Nhân bắt đầu hăng hái học tập, cố gắng chăm chỉ hơn bao giờ hết.
Bởi vì cô rất ngốc, cho nên cần phải nỗ lực.
Từ sáng đến tối, ngay cả trong giờ ăn, Giang Bích Nhân cũng đều tận dụng đọc sách.
Học Ủy trong lớp tỏ tình với cô, nhưng cô thẳng thừng cự tuyệt.
Hiện tại cô không muốn yêu đương, cũng không có thời gian để yêu đương.
Cô mỗi ngày đều vùi đầu vào sách vở, có chỗ nào không hiểu cô liền đi nhờ bạn học giúp đỡ.
Chủ yếu là nhờ vả Cố Nam Sơn, bởi vì hắn ta học rất giỏi, hơn nữa còn là bạn ngồi cùng bàn với cô.
Trong nhà cũng đã mời gia sư, đối với việc học của cô, ba ba vô cùng ủng hộ.
Giang Phong Nhứ mất tích khi Giang Bích Nhân đang học lớp 12, liên tục hai ba tháng cũng không thấy chị gái ở nhà, cô lo lắng đến độ tức tốc gọi điện cho ba ba.
Ông nói chị gái cô đã lựa chọn cách sống cho riêng mình, chị ấy đã bỏ học để đi du lịch khắp thế giới.
Giang Bích Nhân hỏi, khi nào chị gái sẽ trở lại?
Ba ba trầm mặc một lúc, sau đó nói, không biết.
Khi đã xác nhận được chị gái còn sống, người trong nhà cũng biết tung tích của chị ấy.
Cho nên Giang Bích Nhân liền không tiếp tục nhắc đến, mỗi người đều có một lựa chọn của riêng mình.
Chị gái cô lựa chọn bỏ học để đi du lịch vòng quanh thế giới, như vậy cũng rất là lợi hại.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Cố Nam Sơn tỏ tình với Giang Bích Nhân.
Nhưng Giang Bích Nhân không đồng ý, cô đối với chuyện yêu đương không chút nào hứng thú, chỉ nghĩ muốn thực hiện lý tưởng của chính mình.
Đến lúc kết quả kỳ thi được công bố, Giang Bích Nhân đã vượt lên dẫn đầu 50 điểm.
Mặc dù đây có thể không phải là một kết quả đặc biệt xuất sắc, nhưng đối với Giang Bích Nhân mà nói, thì đây chính là thành quả của sự chăm chỉ liều mạng nỗ lực của cô.
Dốc hết sức lực liền không hề hối tiếc.
Với sự giúp đỡ của giáo viên, Giang Bích Nhân đã đăng ký vào khoa luật của một trường đại học.
Sau khi bước vào môi trường mới, cô vẫn duy trì trạng thái hoạt động và không ngừng học tập mỗi ngày.
Ở trong trường trừ bỏ lớp học, thì nơi mà cô ở lâu nhất chính là thư viện.
Bởi vì cô biết, bản thân thật sự rất ngốc, không được thông minh như người khác, cho nên cần phải nỗ lực.
Suốt thời gian học đại học, Cố Nam Sơn vẫn theo đuổi cô.
Hắn ta đối với cô thật sự rất tốt, hơn nữa còn có thể giải đáp thắc mắc cho cô bất cứ lúc nào.
Trong lúc cô dần dần hơi chút dao động, thì Giang Thần Hợi đã nói cho cô biết, Nhậm Sâm Ngôn là anh họ của Cố Nam Sơn.
Mà ba của Cố Nam Sơn dường như có liên quan đến thế giới ngầm, nắm giữ quyền lực rất lớn, là một vị vua không ngai trong vòng đen tối, thương tổn qua không ít phụ nữ.
Giang Bích Nhân ngay lập tức chấm dứt phần cảm tình của mình đối với Cố Nam Sơn, cô không thể chấp nhận một gia đình như vậy, cho dù Cố Nam Sơn có là một cây măng tốt lẩn trong đám rừng trúc xấu xa đi chăng nữa.
Giang Bích Nhân không có hứng thú trêu đùa đối phương.
Ngay sau đó liền nhanh chóng cùng hắn ta ngả bài, đem mọi chuyện nói ra rõ ràng, cô và hắn tuyệt đối không có khả năng.
Sắc mặt Cố Nam Sơn nháy mắt tái nhợt, tạo cho người ta một loại cảm giác yếu ớt như sắp vỡ vụn.
"Không thể cho tôi một cơ hội sao? Đó là bọn họ phạm tội, không phải tôi."
"Xin lỗi." Giang Bích Nhân lui về sau một bước: "Tôi thật sự không thể tiếp nhận được."
Sau đó Giang Bích Nhân chủ động đơn phương giảm bớt liên hệ với Cố Nam Sơn.
Trong lúc thi lên thạc sĩ, cô tình cờ khôi phục lại liên hệ với Học Ủy, người mà cô đã lâu không gặp.
Học Ủy theo chính là chuyên ngành toán của trường đại học A tốt nhất cả nước, khi lên đại học hắn vẫn lợi hại như cũ, bản chất của học thần không chút suy giảm.
Hắn ta đã cầm lấy rất nhiều giải thưởng, hình như là sẽ nhanh chóng xuất ngoại đi Princeton học nghiên cứu sinh.
Trước đêm xuất ngoại Học Ủy nhắn cho cô một tin nhắn.
[ Thực xin lỗi, tôi còn chưa quên được cậu, tôi sắp sửa ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, hôm nay lấy hết can đảm, muốn tỏ tình với cậu.
Tôi thích cậu.
Đã nhiều năm như vậy, nhưng tôi chỉ thích một người con gái.
Tôi muốn biến mình càng thêm ưu tú, muốn có thể sánh ngang với cậu.
Nếu sau khi tôi về nước mà cậu vẫn còn độc thân, thì có thể cho tôi một cơ hội được theo đuổi cậu hay không? ]
Giang Bích Nhân không từ chối.
Kể từ đó, cô đã nối lại liên lạc với Học Ủy, thỉnh thoảng hai người lại cùng nhau chia sẻ một số việc trong học tập và cuộc sống.
Học Ủy thật sự rất lợi hại, tuy không phải học chuyên ngành luật, nhưng lại có thể cho cô một vài lời khuyên cực kỳ bổ ích.
Về sau Giang Bích Nhân mới biết, bởi vì cô học luật, cho nên trong lúc học đại học thì Học Ủy cũng đã phụ cấp thêm một số kiến thức chuyên ngành.
Sau khi tốt nghiệp cao học, Giang Bích Nhân bắt đầu thực tập trong một văn phòng luật.
Trong thời gian đó, Học Ủy cuối cùng cũng trở về nước.
Sau khi trở thành luật sư, tuy rằng không phải là một người cực kỳ ưu tú, nhưng với cô mà nói, chỉ cần không cô phụ lí tưởng mà cuộc đời chính mình hướng tới, vậy là đủ rồi.
Về sau, Giang Bích Nhân cùng Học Ủy chậm rãi tiến lại gần nhau, chuyện tình của bọn họ không bùng nổ oanh oanh liệt liệt, mà nhiều hơn là sự im lặng nước chảy thành sông.
Anh đối với tôi hiểu biết, tôi đối với anh ủng hộ.
Đây là một loại tình yêu trưởng thành và bao dung.
---------------------------
Hết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...