Edit: Dưa Xanh
- --
Thời gian trôi qua đến ngày khai giảng, Giang Bích Nhân phải quay về nhà chính mình, nhưng căn nhà vẫn quạnh quẽ như vậy, không có một bóng người.
Xem ra chị gái cũng giống như cô, cả một kỳ nghỉ vẫn chưa về đây lần nào.
Nhớ tới chuyện của chị gái mà anh họ đã kể cho cô nghe, Giang Bích Nhân lập tức ngây ngẩn.
Nhậm Sâm Ngôn không phải đã nói trò chơi này chỉ được bí mật hai người chơi sao? Vậy thì như thế nào mà ba người cũng có thể chơi, thậm chí chị gái cô còn chơi với cả một đám người?
Giang Bích Nhân suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không hiểu, liền gửi tin nhắn Wechat cho Nhậm Sâm Ngôn nhờ tư vấn: Em nghe nói trò chơi kia còn có thể cùng rất nhiều người chơi, có đúng hay không?
Trong khi chờ đợi Nhậm Sâm Ngôn trả lời, Giang Bích Nhân đã đi nấu một nồi cháo và trộn một số món ăn kèm.
Khi cô mang đồ ăn lên bàn, nhìn thấy tin nhắn trả lời của đối phương: Nó có nhiều cách chơi khác nhau, thường thì sẽ có hai người cùng nhau chơi, nhưng nhiều người thì cũng có thể.
Hóa ra là như vậy.
Giang Bích Nhân bừng tỉnh nhận ra, rồi bắt đầu ăn cơm.
Sau đó Nhậm Sâm Ngôn lại gửi qua một tin nhắn khác: Em luôn nói có việc, cả một kỳ nghỉ cũng chưa gặp qua em, khi nào có thể thấy mặt đây?
Toàn bộ kỳ nghỉ đều bị bác trai và anh họ chiếm giữ, Giang Bích Nhân làm sao mà có thời gian đi ứng phó với Nhậm Sâm Ngôn.
Cô nghĩ nghĩ, qua loa đáp lại: Có thời gian sẽ thông báo cho anh.
Nhậm Sâm Ngôn nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình di động, tâm trạng đột nhiên có chút buồn bực.
Bởi vì Giang Bích Nhân, hắn hiện tại đối với người phụ nữ khác giảm mạnh hứng thú, nhưng cô gái này hơn một tháng nay sống chết không chịu ra gặp, nhắn tin thì nói là chưa trở về, chính mình bận công việc.
Nhậm đại công tử tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị một người phụ nữ treo nửa vời, điều này khiến hắn vô cùng hụt hẫng.
Nhưng cũng không có biện pháp, ai bảo hắn thèm khát thân thể con gái người ta.
...
Giang Bích Nhân không biết Nhậm Sâm Ngôn đang nghĩ gì, và cô cũng không muốn biết.
Cô vừa xem chương trình tạp kỹ trên điện thoại vừa ăn cơm.
Chỉ mới ăn được một nửa, thì đột nhiên bị một giọng nam trầm thấp từ tính ngắt ngang: "Sao lại sinh ra tật xấu này rồi?"
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng, Giang Bích Nhân sợ hãi tới mức đánh rơi chiếc đũa trên tay.
Cô ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng dáng cao lớn đĩnh bạt, vai rộng hông hẹp, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mày hơi hơi nhíu lại.
Người này không ai khác chính là ba cô Giang Hi Phong, người mà cô đã lâu không gặp.
"Ba, ba ba..." Giang Bích Nhân lắp ba lắp bắp.
Ba cô cùng bác trai không giống nhau, bác trai luôn dịu dàng nuông chiều cô, quả thật vô cùng dung túng.
Còn ba cô thì lúc nào cũng lạnh mặt, cực kỳ nghiêm khắc, Giang Bích Nhân ở trong nhà sợ nhất chính là ông.
Cô như thế nào cũng không nghĩ đến ba ba sẽ đột nhiên trở về, hơn nữa vừa mới bước vào đã bắt được sai lầm của cô.
Gương mặt nhỏ nhắn hiện lên biểu tình chua xót, vội vàng nhận lỗi: "Con biết sai rồi, lần sau nhất định không như vậy nữa"
Giang Hi Phong im lặng không nói gì, chân mày vẫn như cũ chưa chịu dãn ra, ông ngồi xuống đối diện Giang Bích Nhân: "Lấy cho ta một chén cháo"
Giang Bích Nhân vội vàng đứng lên chạy vào phòng bếp, luống cuống tay chân mà múc lấy một chén, đặt xuống trước mặt Giang Hi Phong: "Ba ba, đây là do con làm, có thể sẽ không được ngon..."
Giang Hi Phong chỉ chăm chăm uống cháo, không nói gì.
Sau khi ăn xong, Giang Bích Nhân nhanh chóng đứng dậy thu dọn bát đĩa, Giang Hi Phong nhàn nhạt nói: "Nghe nói con đến nhà bác trai chơi?"
Giang Bích Nhân gật gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Con vừa nghỉ liền đi, anh họ và bác trai đều ở bên cạnh con, chơi rất vui"
"Chơi rất vui?" Giang Hi Phong nhìn Giang Bích Nhân: "Chỉ lo chơi, không lo học?"
Giang Bích Nhân không ngờ rằng bản thân lại để lộ ra sơ hở lớn như vậy, nhưng cô trước sau không dám nói dối, cuối cùng đành phải căng da đầu mà thừa nhận: "Dạ là con ham chơi, bài tập là nhờ anh họ làm giúp"
Giang Hi Phong câu lấy khoé môi: "Không tệ"
Da đầu Giang Bích Nhân bỗng chốc tê dại, tinh thần hoảng hốt, cho dù cô có bị ngốc đi chăng nữa cũng không cảm thấy lời này của ba ba là đang khen cô.
Vì thế mà vội vàng thành khẩn nhận sai: "Con biết sai rồi, về sau con nhất định sẽ chăm chỉ học tập, không bao giờ như vậy nữa"
"Ta nói con không tồi là bởi vì con ít nhất còn chưa ngu xuẩn đến mức chọn cách nói dối" Trên mặt người đàn ông không nhìn ra chút biểu tình khác lạ: "Nếu con muốn sống không có mục tiêu, ta cũng tùy ý mặc kệ.
Nhưng nếu con muốn nghiêm túc học tập, thì ít nhất bày ra chút thái độ chứng minh đi.
Bằng không chỉ khiến người khác chê cười mà thôi"
Giang Bích Nhân bị giáo huấn vô cùng xấu hổ, nhớ tới bản thân từ khi bắt đầu trò chơi liền trầm mê trong đó.
Đem việc học quan trọng đều trì hoãn, cô hiện tại liền hối hận, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Cô lấy tay lau lau nước mắt, nức nở nói: "Con xin lỗi ba, con sai rồi, thật sự sai rồi.
Con không nên ham chơi, không có việc gì quan trọng bằng việc học.
Con hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa, con không muốn làm mất mặt người, hức..." Sự hối hận và tự trách của cô gái trong lời nói mạnh mẽ đến mức giống như hóa thành hiện thực.
Giang Hi Phong lúc này không nói nên lời, ông cũng không biết hai câu lời nói thôi liền đem con gái nói thành như vậy, nhìn thấy cô khóc thảm thiết, những người khác còn tưởng ông bạo lực gia đình.
Cuối cùng Giang Hi Phong bất đắc dĩ mà thở dài, ông vẫy tay gọi cô: "Lại đây"
Giang Bích Nhân cùng chú chó nhỏ giống nhau, bạch bạch chạy tới.
Giang Hi Phong lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho Giang Bích Nhân: "Đừng dụi mắt"
Hiếm khi cảm nhận được sự dịu dàng của ba ba, Giang Bích Nhân cảm thấy thật ấm áp.
Đồng thời cô cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ cùng tự trách, baba đối với cô tốt như vậy, thế mà chính cô thật đáng giận, chỉ lo chơi quên mất việc học tập, hoàn toàn cô phụ sự kỳ vọng của ba ba dành cho cô (sự thật là không có chuyện này), cô quả thật quá tồi tệ rồi...
Nghĩ đến những việc mình làm, hơn nữa còn bị cảm động bởi một hành động nhỏ của người đàn ông, Giang Bích Nhân khóc càng thêm lợi hại.
Giang Hi Phong: "..."
Ông cảm thấy ngay từ đầu đúng là không nên chỉ trích con bé ngốc này, nó thích cái gì thì thích.
Dù sao với đầu óc của cô, ông trước nay chưa từng kỳ vọng.
Có thể ăn, ngủ, chơi cùng tồn tại là được rồi.
"Đừng khóc" Giang Hi Phong cảm thấy có chút đau đầu.
Giang Bích Nhân kỷ luật nghiêm minh, nghe ra lệnh cấm của đối phương liền nổ lực không dám rơi lệ, để chính mình nghẹn đến nấc cục.
Giang Hi Phong cảm thấy bản thân giống như cường hào ác bá, ông thở dài, sờ sờ đầu Giang Bích Nhân, giọng điệu cũng hơi chút mềm đi: "Ở trường học thế nào? Có vui vẻ không? Hẳn là không ai bắt nạt con?"
Giang Bích Nhân trung thực đáp lời: "Học tập thì không vui, nhưng không học liền vui vẻ.
Cũng không ai bắt nạt con hết"
Giang Hi Phong nhận thấy đứa con gái này giống như khắc tin của ông, thường xuyên khiến ông không nói nên lời.
Người đàn ông nghẹn giọng nói: "Nếu con có cần gì thì nói với anh Tiểu Vương" Người này chính là trợ lý của Giang Hi Phong.
Giang Bích Nhân ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mở to đôi mắt long lanh, bắt đầu quan tâm ba ba: "Ba ba, người có vui vẻ không? Công việc rất bận sao? Có phải rất mệt hay không? Có nghỉ ngơi thật tốt hay không?"
Giang Hi Phong: "Đều ổn cả"
Giang Bích Nhân lại hỏi: "Ba ba, người lần này ở nhà bao lâu a? Có thể ở thêm mấy ngày không? Con đã lâu không gặp ba ba, quả thật rất nhớ người nha" Tuy rằng ba ba thật sự rất nghiêm khắc, nhưng Giang Bích Nhân vẫn vô cùng thích ông.
Miệng thật ngọt.
Hay đúng hơn không phải là lời nói nịnh nọt.
Cô sẽ không dám dối gạt ông, những lời cô nói ra hoàn toàn dựa theo cảm xúc.
Mặc dù Giang Hi Phong ngày thường vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng khi đối mặt với cô gái nhỏ ngốc nghếch ngọt ngào, vẫn nhịn không được có chút mềm lòng.
"Lần này có thể ở lại hai ngày" Ý định ban đầu của ông vốn chỉ định lưu lại một ngày mà thôi.
Giang Bích Nhân hoan hô một tiếng, mắt hạnh ngập tràn vui sướng, cô kích động bổ nhào vào trong lòng ngực người đàn ông, đem ông níu chặt: "A! Quá tốt rồi!"
Cô còn tưởng rằng ba ba giống như trước kia, liền ngây ngốc cả đêm sau đó rời đi.
Giang Hi Phong sửng sốt nhất thời không kịp đề phòng.
Suy cho cùng, từ khi còn nhỏ Giang Bích Nhân đã rất sợ ông, cho nên hai người cũng chưa từng thân mật như vậy.
Sau khi lớn lên, tuy rằng cũng không còn quá mức sợ hãi, nhưng cũng sẽ không cùng ông thân cận.
Đây vẫn là lần đầu tiên con gái nhào vào trong lòng ông.
Giang Hi Phong theo bản năng ôm lấy cô gái.
Xúc cảm...!Thật tốt, mềm mại như bông, quả thật ôm rất thoải mái.
Đoạn thời gian này đã quen với việc cùng bác trai thân mật, cô theo bản năng không chút suy nghĩ liền nhào lên.
Sau khi ôm xong, cô mới phát hiện có gì không đúng, tâm trạng nháy mắt thấp thỏm bất an.
Không biết ba ba có tức giận hay không...
Hình như vẫn bình thường nha...
Cảm nhận được bàn tay người đàn ông cũng ôm đáp lại cô, suy đoán ba ba hẳn là không kháng cự lại cái ôm của cô.
Giang Bích Nhân lập tức càng thêm vui vẻ.
Mi mắt cô gái cong cong ôm chặt lấy người đàn ông, trong lòng ấm áp, đây là lần đầu tiên cô được cùng ba ba thân cận như vậy.
Hôm nay nhất định là một ngày may mắn của cô!
Giang Bích Nhân khóa ngồi trên người Giang Hi Phong, cô nhịn không được muốn gần gũi với ông hơn nữa.
Vì thế bắt đầu sử dụng tay và chân đem ba ba gắt gao quấn chặt, tựa như một con bạch tuột bám người.
Giang Hi Phong lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Nguyên do hẳn là trong khoảng thời gian này quá bận rộn, không chạm vào phụ nữ.
Hiện tại bị con gái ôm như vậy, bộ ngực mềm mại áp vào trong ngực người đàn ông, mông còn không ngừng hướng xuống phía dưới cọ xát, làm cho dục vọng giữa hai chân người đàn ông có chút dấu hiệu ngẩng đầu.
Giang Hi Phong muốn đem cô gái tách ra: "Được, được, ta biết con nhớ ta, bây giờ xuống trước đi, được không?"
Có lẽ là bởi vì thái độ của Giang Hi Phong hôm nay vô duyên vô cớ tốt lên.
Hơn nữa khát vọng muốn cùng ba ba thân cận của Giang Bích Nhân thật sự quá lớn, hiếm khi cô không nghe lời một lần.
Cô lôi kéo tay Giang Hi Phong không chịu buông ra, nũng nịu nói: "Ba ba, để con ôm một lát đi ~"
Giang Bích Nhân có chút bướng bỉnh, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhìn gương mặt người đàn ông gần ngay trước mắt, cô không nhịn được tiến lên cọ cọ, sau đó hôn hôn, tiếp tục làm nũng: "Con rất nhớ ba ba, gặp ba ba là mừng rồi, được ôm ba ba thì càng hạnh phúc hơn nữa!" Vừa nói, vừa hôn loạn lên mặt người đàn ông.
Giang Hi Phong không nghĩ tới chỉ mới có một thời gian không gặp, mà đứa con gái ngốc nhà mình lại trở nên lớn gan như vậy.
Bất quá cô bé ngốc vẫn là cô bé ngốc, hôn giống như thú cưng, đều hôn tới trên miệng ông.
Sự quyến luyến không muốn xa rời cuồn cuộn trong ngực cô, hơn nữa hai ngày này chưa được làm qua, thân thể Giang Bích Nhân hiện tại dâng trào lên khát vọng mãnh liệt.
Mông nhỏ không ngừng vặn vẹo, sau khi hôn lên đôi môi mỏng của người đàn ông, cô càng không nhịn được dùng sức liếm cắn, muốn mượn việc này tạm thời phát tiết dục vọng chính mình.
Cô gái ngốc này thật giống như một con mèo nhỏ, nhưng bất quá là mèo con động dục.
Giang Hi Phong đẩy đầu Giang Bích Nhân ra: "Đừng hôn, còn nhớ ta là ai không?"
Giang Bích Nhân trưng ra vẻ mặt ủy khuất: "Đương nhiên là nhớ, người là ba ba a ~"
"Cho nên không thể hôn" Giang Hi Phong dạy dỗ cô bé ngốc nhà mình.
Vì sao lại không thể...!Bác trai có thể, anh họ cũng có thể, ba ba hẳn là cũng có thể a!
Hay là ba ba không thích cô gần gũi? Rốt cuộc từ trước đến nay ba ba chưa từng ôm cô, nhiều nhất cũng chỉ là sờ đầu mà thôi.
Giang Bích Nhân không muốn, dẩu miệng nói: "Muốn hôn, liền phải hôn" Sau đó rướn người hôn ông.
Cô vươn ra đầu lưỡi muốn cạy mở môi răng người đàn ông, nhưng Giang Hi Phong vẫn nề nà không chịu phối hợp.
Giang Bích Nhân khẩn trương ôm chặt lấy Giang Hi Phong, không ngừng cọ xát vào người ông.
Giọng nói mang theo chút ủy khuất, mềm mại làm nũng: "Ba ba mở miệng ra đi, con muốn hôn người"
Giang Hi Phong nhìn vẻ mặt thuần khiết mị hoặc của cô, cơ thể người đàn ông bị trêu chọc lên một chút lửa dục.
Nếu đây không phải con gái của ông, nói không chừng ông đã thật sự xuống tay.
Đáng tiếc mọi chuyện đều không có nếu như.
Cho nên Giang Hi Phong lạnh mặt nhìn về phía Giang Bích Nhân: "Đây là ai dạy con?"
Giang Bích Nhân ngây ngốc, ai dạy? Không ai dạy cô a?
Giang Bích Nhân thành thật trả lời: "Không ai dạy con hết".
Truyện Khoa Huyễn
Giang Hi Phong suy đoán, cô bé ngốc này chỉ sợ là xem quá nhiều phim truyền hình, vốn dĩ đã không thông minh, hẳn là đã hiểu sai ý nghĩa của việc này rồi.
Vì thế lại nhắc nhở một lần nữa: "Không thể hôn miệng ba ba"
Giang Bích Nhân rất khó chịu, cảm thấy ba ba chính là không muốn cùng cô thân cận, cô lại tiến lên ôm lấy cổ Giang Hi Phong, hôn xuống môi ông.
Một bên hôn, một bên nói: "Có thể hôn, có thể hôn.
Ba ba mở miệng ra, để con hôn, muốn hôn ba ba"
Giang Hi Phong đẩy đầu Giang Bích Nhân ra, muốn tiếp tục giải thích, ai biết mới vừa hé miệng, Giang Bích Nhân thế nhưng tìm được cơ hội.
Đột nhiên xông tới, hôn lên bờ môi ông, sau đó vươn đầu lưỡi nhỏ duỗi đi vào.
Đầu lưỡi ngọt ngào uyển chuyển truy theo đầu lưỡi ông, liếm láp răng miệng, động tác ngây ngô vụng về, nhưng hương vị lại tốt đẹp ngoài dự đoán.
Hơn nữa đứa ngốc này còn vừa hôn vừa vặn vẹo, cọ tới côn th*t người đàn ông đều có phản ứng.
Giang Hi Phong không phải là người có thể kìm nén dục vọng của bản thân, dù sao cũng đã bị con gái hôn rồi.
Ông dứt khoát hưởng thụ phút giây khoái hoạt này, bàn tay to lớn chế trụ sau ót Giang Bích Nhân, hung hăng phản kích, đoạt hết mật ngọt trong khoang miệng cô.
Đây là lần đầu tiên Giang Bích Nhân chủ động hôn người khác, cô nhớ lại cảm giác thoải mái của những lần hôn trước đây, nỗ lực hôn lên môi ba ba, muốn ông cũng sẽ thấy thoải mái như vậy.
Nhưng mà cô không ngờ rằng cái người vừa mới không bằng lòng kia, lại đột nhiên đánh trả.
Cô gái trong lúc nhất thời bị đánh cho tơi bời, bị hôn tới sắc mặt đỏ bừng, không thở ra hơi.
Nụ hôn kéo dài ra ngoài dự đoán, tiểu huyệt của Giang Bích Nhân đã bắt đầu ướt đẫm, côn th*t của người đàn ông cũng sinh khí dựng thẳng, cứng rắn chống vào mông cô.
Cuối cùng khi hai người tách ra, Giang Bích Nhân bị ông hôn đến đôi môi sưng tấy, cả người vô lực, mềm mại dựa vào trên người Giang Hi Phong.
Giang Hi Phong cảm thấy bản thân có hơi mất khống chế, chủ yếu là bởi vì hương vị của cô ngốc này quá ngon miệng, hơn nữa cũng đã một thời gian dài ông chưa được phát tiết.
Giang Hi Phong quyết định ngày mai sẽ ở cùng cô gái nhỏ thêm một ngày, sau đó liền lập tức đi tìm tình nhân tiết dục.
"Được rồi, về sau không được như vậy" Giang Hi Phong nói: "Mau xuống đi, ôm lâu rồi"
Giang Bích Nhân dựa vào trên người Giang Hi Phong lắc lắc đầu: "Không cần.
Con còn muốn ôm ba ba"
Cô nói xong, cảm giác được vật dưới thân người đàn ông trở nên cứng rắn, trong lòng đột nhiên sinh ra một cái ý tưởng.
Nếu có thể cùng bác trai chơi trò chơi kia, có phải hay không cũng có thể cùng ba ba chơi? Ba ba ngày thường kiếm tiền nuôi gia đình vất vả như vậy, giá như có thể cho ba ba trải nghiệm một chút cảm giác vui sướng thì tốt rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...