“Cậu.
” Mạc Tuệ cắt ngang lời ông, máy quay khẽ di chuyển, chiếu vào một gương mặt xa lạ.
Mắt Ngô Bỉnh Vượng trợn lớn, lập tức ngừng lại lời nói còn dang dở.
“Mợ à, son môi lần trước con dùng là nhân viên trang điểm đưa cho, con không biết là màu gì.
Chút nữa con sẽ hỏi rồi ngày mai sẽ cho người mang qua cho mợ.
”Triệu Yến Cần vội vàng nói: “Được, Tuệ Tuệ cháu bận việc trước đi.
”Sau khi cúp video trên điện thoại, hai vợ chồng nhìn nhau.
Từ khi nào mà cháu ngoại của bọn họ lại có nhiều bạn đến ăn cơm cùng như vậy?Đôi vợ chồng già nở nụ cười hài lòng, đôi chân của họ trở nên khỏe một cách kì lạ, từ tản bộ bình thường biến thành cuộc thi ai đi bộ nhanh hơn.
…Ở bên kia, sau khi cúp điện thoại, Mạc Tuệ không chút biểu cảm nào nhìn Trang Như Nhân.
Ánh mắt Khương Lâm và Tần Phong cũng chứa đầy sự khinh thường,Hai người họ cũng muốn cọ nhiệt với nhau một lần thật tốt, nhưng từ trước đến nay bọn họ chưa từng làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Trước ống kính máy quay sao có thể làm trò hắt nước bẩn lên người ảnh hậu như vậy?“Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.
” Trương Tân Kim đánh vỡ sự trầm lặng, lúng túng nói: “Như Nhân không hiểu chuyện, mọi người đừng tính toán với cô ấy.
”“Đã hai mươi tuổi đầu rồi mà còn không hiểu chuyện là sao?” Khương Lâm liếc cô ta một cái.
Trang Như Nhân cả người như đông cứng tại chỗ: “Sao, sao lại…”Bát nước bẩn này là do mẹ cô là trợ lý nghệ sĩ kể lại, không thể nào sai được.
“Như Nhân à, em mau xin lỗi Mạc tiểu thư đi.
” Trương Tân Kim toát mồ hôi lạnh kéo tay áo vợ.
Nhưng Trang Như Nhân lại ngơ ngác nhìn Mạc Tuệ, cô ta như chết lặng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bị cảnh tượng kịch tính này làm cho sững sờ.
Vật liệu xây dựng Đỉnh Vượng là một xí nghiệp nổi tiếng, không ít người đã từng nghe nói qua công ty này, nhưng lại chẳng ai biết đó là công ty của cậu Mạc Tuệ điều hành.
Vì vậy, không chỉ sự nghiệp của Mạc Tuệ đang phát triển tốt, mà gia thế của cô cũng không thể khinh thường được.
“Mẹ Khương, ba Lâm, chúng con ăn no rồi ạ.
” Lập Lập đẩy cửa phòng đi ra, theo sau cậu nhóc là hai cái đuôi nhỏ đi theo.
Có thể thấy được ba tiểu gia hỏa này rất hòa thuận với nhau, ít nhất khi bước ra ngoài đều cười rất vui vẻ, không khóc lóc hay quậy phá, thậm chí Ni Ni còn rất ngoan.
Sự xuất hiện của những đứa trẻ làm tình hình căng thẳng liền dịu đi, Trang Như Nhân thở phào nhẹ nhõm, cố gắng vượt qua.
Cô kéo Ni Ni đến bên cạnh, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc, ôn nhu nói: “Khi nãy Ni Ni đã chơi trò gì với các bạn vậy?”“Nói chuyện phiếm.
” Ni Ni cùng mẹ thực tập còn chưa thân thiết như vậy, dùng lực ngả người ra sau, tránh né cô nhéo mặt, mệt muốn đứt hơi.
“Nói chuyện gì vậy?” Trang Như Nhân giả vờ làm ra vẻ hứng thú.
Những vị khách đều là người lớn, và họ đều biết đạo lý làm người phải để lại một con đường lui, vì vậy họ đã không quan tâm đến việc Trang Như Nhân bội nhọ Mạc Tuệ lúc nãy.
Dù sao thì có rất nhiều khán giả đang theo dõi, có lẽ sau chương trình cô cũng không cảm thấy dễ chịu.
“Nói về chuyện An An là cô nhi ạ.
” Ni Ni quay đầu, khoác lấy vai An An, giống như một tiểu nữ hiệp trượng nghĩa: "Chúng con đã giao ước, từ nay về sau con sẽ bảo vệ cậu ấy.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...