"Tiểu Hoan à, cháu lại đây, dì có đôi lời muốn nói với cháu."
Nhan Hoan ngoan ngoãn gọi một tiếng dì Vương, chạy nhanh hai bước lên phía trước.
Bộ dạng này của cô càng khiến Vương Tú Nga thương cảm, đưa tay vuốt lại tóc mái cho cô.
"Đào Tử đã kể cho dì nghe về dự định của cháu rồi, cháu là một đứa trẻ ngoan, về thăm cha mẹ ruột cũng là điều nên làm.
Nhưng dù sao cũng chưa từng sống chung, không kể đến huyết thống thì thực ra các cháu chỉ là người xa lạ.
Đến nơi rồi đừng vội nhận nhau, hãy tìm người trong thôn hỏi thăm xem gia đình đó nhân phẩm thế nào."
Không ngờ Vương Tú Nga lại nói với mình những lời như vậy, Nhan Hoan trong lòng có chút cảm động.
"Dạ, cháu biết rồi dì, cháu sẽ tự bảo vệ mình."
Vương Tú Nga vỗ vai cô, lại kéo Đinh Lệ Đào lại, dặn dò hai người nhất định phải chăm sóc lẫn nhau, có chuyện gì thì viết thư về nhà, từng câu từng chữ đều chất chứa sự lưu luyến và lo lắng.
Nếu không phải bất đắc dĩ, thì ai nỡ để con mình về nông thôn chứ.
Nghe lời Vương Tú Nga nói, không hiểu sao mắt cô lại hơi ươn ướt, trong lòng cũng thấy nặng trĩu.
Nhan Hoan có thể cảm nhận rõ ràng, đây không phải là cảm xúc của cô, có lẽ đây là chấp niệm không thể tiêu tan của thân xác này.
Người ngoài chỉ biết nói cô cướp mất cuộc đời của Chu Như Như, nhưng cha mẹ từng yêu thương cô, anh trai quan tâm cô, đột nhiên đều không còn là người thân của cô nữa, lúc đó thân xác này hẳn là rất bất lực.
Cô làm loạn trong nhà, tranh giành với Chu Như Như.
Tranh giành đâu phải là thân phận con gái Chu gia, đâu phải là cuộc sống tốt đẹp gì.
Mà là cha mẹ cô quan tâm, còn có các anh trai.
"Tàu sắp chạy rồi, mau lên tàu đi!"
Lúc này, có người hét lên một tiếng.
Dù có nhiều lưu luyến đến mấy, những thanh niên trí thức vẫn lên đường về nông thôn.
Nhan Hoan cố gắng chớp chớp mắt, đè nén cảm xúc rầu rĩ đó xuống.
Trên tàu đông nghẹt người, mọi người đều vội vã lên tàu, liều mạng chen chúc vào bên trong.
May mà Đinh Lệ Đào cao to khỏe mạnh, cô ấy một tay kéo một người, chẳng mấy chốc đã chen đến chỗ của họ.
Nhan Hoan ôm hành lý theo sau, cúi đầu nhìn, chỗ ngồi của họ đã bị hai bà cô chiếm mất.
Sắc mặt Đinh Lệ Đào hơi khó coi, nhưng vẫn lấy vé tàu ra, lịch sự nói: "Dì ơi, hai chỗ này là của tôi và bạn tôi."
Hai bà cô như bị dính chặt vào ghế, nói gì cũng không chịu đứng dậy, căn bản không để lời Đinh Lệ Đào vào tai.
Có lẽ là thấy cô gái trẻ da mặt mỏng dễ bắt nạt, cho dù cô ấy có đưa vé tàu ra, họ cũng sẽ nói.
Cùng bỏ tiền ra mua vé, tại sao các cô được ngồi mà chúng tôi thì không, sao thế? Mông các cô quý giá lắm à?
Với loại người này, căn bản không thể nói lý lẽ.
Đinh Lệ Đào tức không chịu được, ném luôn hành lý trong tay vào người Nhan Hoan, suýt nữa làm cô ngã ngửa.
Đợi Nhan Hoan đứng vững ngẩng đầu lên nhìn thì Đinh Lệ Đào đã xắn tay áo, túm lấy cổ áo của hai người kéo ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...