Beta: Amouriel
Chu Tư vẫn chưa khởi động xe, anh bảo tôi ngồi trên xe, nói mình đi xuống xử lý thằng nhóc một chút.
Trong lúc nhất thời tôi không kịp phản ứng được thằng nhóc trong miệng Chu Tư là ai, bất quá rất nhanh đã biết, Chu Tư đang nói là Trần Chí Thành còn đang nằm trên mặt đất.
Thì ra trong lòng Chu Tư, Trần Chí Thành chẳng qua chỉ là một thằng nhóc, đây chính là chênh lệch tuổi tác.
Nói như thế nào đi nữa, Chu Tư lớn hơn tôi tám tuổi, anh là tinh anh xã hội, mà Trần Chí Thành bất quá chỉ là một tiểu tân binh nơi công sở không có xuất thân hay địa vị.
Tôi nhìn gương chiếu hậu, Trần Chí Thành vốn nằm trên mặt đất lúc này giãy dụa đứng lên, anh ta dường như bị thương rất nghiêm trọng.
Tôi không nhịn được hỏi Chu Tư: “Anh làm gì vậy?”
“Làm thế nào để đối phó với nó” Chu Tư nói.
Nói xong lời vô nghĩa này, Chu Tư đẩy cửa bước xe xuống.
Tôi nhìn bóng lưng Chu Tư, rất rộng.
Ở trên xe một lát, tôi rốt cục không nhịn được chạy tới tìm hiểu.
Chu Tư vừa rồi đấm Trần Chí Thành, bây giờ anh lại gọi xe cứu thương.
Lúc tôi đến thì nghe Chu Tư nghiêm túc nói: “… Camera giám sát ở cửa khu phố nhỏ chụp lại tất cả hành động vừa rồi của mày đối với Tạ Lệ, nếu tao đi báo cảnh sát, mày không để lại đáy án chỉ sợ là nói không được…”
Trần Chí Thành lúc này đã biết sợ hãi, anh ta không chớp mắt nhìn chằm chằm Chu Tư, hỏi: “Nếu mày muốn báo cảnh sát thì đi đi! Tao không sợ! ”
“Mày không sợ? Ba mẹ ở quê xa đã vất vả nuôi nấng mày bao nhiêu năm, cuối cùng mày cũng có được công việc tốt, tao có thể cho mày một lần vấp ngã, nói thật, giống như giẫm chết một con kiến rất dễ.”
Trần Chí Thành im lặng.
Chu Tư đút hai tay vào túi quần, thản nhiên nhìn anh ta: “Đợi lát nữa xe cứu thương đến, tao sẽ không ở lại nữa.”
Anh nói xong xoay người, có lẽ không ngờ tôi đứng ở phía sau, dừng một chút.
Tôi lúng túng ngượng cười với Chu Tư.
Nghe những lời anh vừa nói, tôi hiểu rõ cái gì gọi là chênh lệch giữa người với nhau là gì.
Chu Tư có thể nói rõ ràng quan hệ lợi hại, buộc Trần Chí Thành buông tay.
Anh có năng lực và kĩ năng, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Sở dĩ lúc trước tôi bài xích Chu Tư, có một phần nguyên nhân cũng là thường xuyên nghe được tên trong miệng của bố tôi.
Sau khi bố tôi uống mấy chén rượu xong luôn thích nói chuyện với tôi: “Chu Tư người này không đơn giản, tuổi còn trẻ đã rất giàu có.
Cũng không biết ông Chu bồi dưỡng như thế nào ra một đứa con ưu tú như vậy, chuyện tiện nghi gì cũng để cho nhà Chu bọn họ chiếm hết.”
Tôi không thích nghe bố mang theo sự chê bai và chua xót nói về chuyện của Chu gia, bởi vì tôi và Chu Uyển là bạn thân.
Nhưng bố tôi luôn nói với tôi: “Con và Chu Uyển gần gũi như vậy, cũng nên cùng anh trai Chu Tư của nó học hỏi nhiều vào.
Khi còn bé con còn nói lớn lên muốn gả cho Chu Tư, có phải con đã quên rồi không…”
Tôi nghĩ rằng bố tôi chỉ đơn giản là quả thực có bệnh.
Chuyện xưa lắc xưa lơ đã qua, còn không biết xấu hổ nhắc tới.
Chuyện lúc ba tuổi, tôi đương nhiên đã sớm quên rồi.
Nhưng tôi không thể không thừa nhận, Chu Tư có mị lực nhất ở độ tuổi của anh.
Chu Tư sải bước đi về phía tôi, không nhịn được phá lệ mà nắm lấy cổ tay của tôi
“Anh thấy em không nhớ lâu.”
Tôi không đấu tranh, ngoan ngoãn đi theo anh.
Chu Tư thấy tôi không nói lời nào, nhướng mày: “Thế nào? Có vết thương nào khác ngoài đầu gối không? ”
Tôi thuận thế nhìn đầu gối mình trầy xước da, lắc đầu: “Không.”
*
Một lần nữa đến biệt thự của Chu Tư, làm cho tôi có một loại ảo giác giống như một thế hệ trước.
Cách đây không lâu, tôi đã có một cuộc trao đổi chuyên sâu với Chu Tư ở đây.
Sau khi xe dừng lại, Chu Tư vòng qua ghế phụ trực tiếp ôm tôi xuống xe.
Vừa vào phòng Chu Tư đi tìm một rương thuốc đi ra, anh bảo tôi ngồi trên sô pha, còn mình thì nửa ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra vết trầy xước trên đầu gối tôi
Da thịt mà thôi, nhưng nhìn cũng rất đáng sợ.
Hai chỗ đầu gối đều bị rách da, chảy máu tươi đỏ thẫm ra, còn dính một ít bụi bặm màu đen, ngược lại có một chút ý tứ huyết nhục mơ hồ.
Chu Tư nói lát nữa sẽ có chút đau, để cho tôi nhịn một chút.
Nhưng tôi không nghĩ rằng nó sẽ đau như vậy! Cũng không biết anh rót chất lỏng gì vào vết thương của tôi, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Chu Tư lại cười, nhếch môi, nhìn vui sướng khi người gặp họa: “Phải đau chết em luôn, mới nhớ lâu một chút.”
Nước mắt tôi sắp rơi: “Đau quá đi mất!”
Động tác trên tay Chu Tư rất dịu dàng: “Nhớ kỹ, sau này gặp phải chuyện này không nên ở một mình, hơn nữa buổi tối một cô gái như em, có biết nguy hiểm đến mức nào không?”
Tôi im lặng.
Chu Tư tiếp tục: “Nếu đã chia tay, đừng quay đầu nhìn lại.
Một khi đàn ông ăn vụng được, sẽ có lần thứ hai.”
Tôi vô thức chửi bới: “Sao anh còn dài dòng hơn bố em thế nhỉ?”
Chu Tư nói, “Vậy em gọi anh một tiếng bố thử xem?”
Tôi im lặng: “Bị bệnh.”
“Nhớ kỹ, đàn ông không phải tốt lành gì đâu.”
“Vậy còn anh thì sao, anh cũng không phải thứ gì tốt sao?”
Anh nói: “Em tự mình trải nghiệm xem.”
“Anh cảm thấy thế nào?”
“Em có thể cảm thấy nó theo bất kỳ cách nào em muốn.”
Sau đó, tôi thức cả đêm và có một kinh nghiệm sâu sắc trên cơ thể của Chu Tư.
Khi trời sáng, tôi dùng sức cắn lên người Chu Tư để trút giận.
Anh cũng không tức giận, hơi thở dốc vào trán của tôi hỏi: “Không được sao?”
Đầu gối tôi bị thương cũng không rơi một giọt nước mắt, lúc này nước mắt mông lung cầu xin tha thứ.
Cuối cùng cũng chấm dứt, tôi thật sự mệt mỏi không chịu nổi, nửa híp mắt nằm sấp trên giường yếu ớt chửi bới: “Chu Tư, anh không phải là chó, anh là sói mới đúng.”
Chu Tư cười ha ha, nằm nghiêng một bên một tay chống đầu nhìn tôi: “Sao? chúng ta còn rất giống nhau đấy.”
Anh nói lắc lắc bàn tay bị ta cắn ra dấu răng.
Tôi lườm anh một cái, lười cùng anh nói thêm gì, quay đầu quay đầu về phía anh.
Chu Tư thuận thế đưa tay nắm lấy eo tôi, kéo tôi vào trong ngực anh.
Mơ hồ, tôi cảm thấy Chu Tư đang hôn tóc tôi, nhẹ nhàng nói với tôi: “Chào buổi sáng.”
Lăn qua lăn lại cả đêm, trời đã sáng rồi.
Thành thật mà nói, tôi không bài xích, nhiều nhất là mệt mỏi.
Nhưng rất kỳ lạ, toàn bộ quá trình tôi cũng không biết ra sức như thế nào, không biết vì sao có chút suy sụp
Hôm nay là chủ nhật, tôi không cần phải đi làm, đôi mắt nhắm lại bắt đầu ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này, tôi ngủ từ sáng sớm đến buổi chiều, trong phòng kéo rèm cửa che nắng, trời đất tối tăm, không phân biệt được hôm nay ngày mấy.
Lúc tỉnh lại tôi mất rất nhiều giây thời gian phản ứng lại mình đang ở nơi nào, sau đó tôi nhìn giường trống trải bên cạnh, Chu Tư không biết đang ở đâu.
Không biết có phải tối hôm qua làm quá nhiều vận động kịch liệt hay không, lúc này cả người tôi giống như tan rã, vừa động đã đau.
Điện thoại di động của tôi đặt ở bàn cạnh đầu giường, có lẽ Chu Tư giúp tôi sạc đầy điện.
Trên màn hình có không ít tin nhắn, tôi thấy Chu Uyển gửi một chuỗi lớn.
Lười đi xem những tin nhắn kia, hiện tại tôi một chút cũng không muốn nhìn thấy tin nhắn của Chu Uyển.
Còn Chu Tư đâu rồi?
Tôi vô thức gọi tên anh, nhưng không ai trả lời.
Anh sẽ không không chào hỏi một tiếng rồi rời đi chứ?
Trên người tôi vẫn mặc quần áo Chu Tư như trước, không nghĩ nhiều trực tiếp đi xuống lầu.
Vừa đi tới góc cầu thang, đụng phải Chu Uyển lên lầu.
Vì thế, có suốt mười giây thời gian, tôi cùng Chu Uyển hai người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không có mở miệng nói chuyện
Chu Uyển rõ ràng sợ ngây người, một tay cô ấy chỉ vào tôi, một tay che miệng lại.
Tôi giật giật khóe miệng: “Có ngạc nhiên không? ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...